tag:blogger.com,1999:blog-9938306675382728452024-03-18T23:57:02.706-05:00Nhật Nguyễnnguyenthikhoiquyenhttp://www.blogger.com/profile/06313989956641402057noreply@blogger.comBlogger350125tag:blogger.com,1999:blog-993830667538272845.post-17385042373109329772021-07-12T13:49:00.001-05:002021-07-12T13:49:45.387-05:00<p></p><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><iframe allowfullscreen="" class="BLOG_video_class" height="266" src="https://www.youtube.com/embed/FxkZUGT887A" width="320" youtube-src-id="FxkZUGT887A"></iframe></div><b> Thơ: Nhật Tân</b><p></p><p><b> Nhạc và trình bày : Phan Anh Dũng</b><br /> </p><p class="MsoNormal"><span face=""Arial","sans-serif""><b><i><span style="color: #741b47;">Bóng mây</span></i></b><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span face=""Arial","sans-serif""><o:p> </o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span face=""Arial","sans-serif"" style="color: #674ea7;">Em đi như
bóng mây<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span face=""Arial","sans-serif"" style="color: #674ea7;">Phan Thiết buồn
biết mấy<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span face=""Arial","sans-serif"" style="color: #674ea7;">Lá úa khóc
trên cành<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span face=""Arial","sans-serif"" style="color: #674ea7;">Gió hát lời
đưa đẩy<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span face=""Arial","sans-serif"" style="color: #674ea7;"><o:p> </o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span face=""Arial","sans-serif"" style="color: #674ea7;">Sợi tóc nào
còn thơm<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span face=""Arial","sans-serif"" style="color: #674ea7;">Trên gối chăn
ngái ngủ<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span face=""Arial","sans-serif"" style="color: #674ea7;">Đôi môi nào
thêu hương<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span face=""Arial","sans-serif"" style="color: #674ea7;">Chiêm bao
nào, đã cũ.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span face=""Arial","sans-serif"" style="color: #674ea7;"><o:p> </o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span face=""Arial","sans-serif"" style="color: #674ea7;">Giọt thời
gian rạn vỡ<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span face=""Arial","sans-serif"" style="color: #674ea7;">Đêm gối thềm
hắt hiu<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span face=""Arial","sans-serif"" style="color: #674ea7;">Ngày mịt mùng
bóng tối<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span face=""Arial","sans-serif"" style="color: #674ea7;">Mùa theo mùa
liêu xiêu<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span face=""Arial","sans-serif"" style="color: #674ea7;"><o:p> </o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span face=""Arial","sans-serif"" style="color: #674ea7;">Em đi như
bóng mây<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span face=""Arial","sans-serif"" style="color: #674ea7;">Sóng Mường
giang vời vợi<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span face=""Arial","sans-serif"" style="color: #674ea7;">Một đời tình.
Cỏ úa<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span face=""Arial","sans-serif""><span style="color: #674ea7;">Một đời tìm.
Hụt hơi.</span><o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal"><b><i><span style="color: #4c1130;"><br /></span></i></b></p><p class="MsoNormal"><b><i><span style="color: #4c1130;">Góc của T.</span></i></b></p><p class="MsoNormal">Cám ơn anh, ngườì bạn lớn chân tình. Nếu âm nhạc là chất liệu cho cuộc sống của anh quên bớt phiền muộn đời thường thì chính âm nhạc cũng đã cho anh thêm một mảng đời sống bình yên hơn, an uì hơn dù cuộc đời của chúng ta luôn thăng trầm với những phiền muộn lo toan.</p><p class="MsoNormal">Hảy giữ mãi niềm hạnh phúc đó, anh nhé.</p><p class="MsoNormal">Cám ơn Anh với Bóng Mây.</p><p class="MsoNormal"><br /></p><p class="MsoNormal">v</p>nguyenthikhoiquyenhttp://www.blogger.com/profile/06313989956641402057noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-993830667538272845.post-39809161346857131622021-07-08T09:24:00.000-05:002021-07-08T09:24:35.345-05:00<p></p><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><span style="font-family: arial; font-size: large;"><iframe allowfullscreen="" class="BLOG_video_class" height="266" src="https://www.youtube.com/embed/VyjQv1J-Spw" width="320" youtube-src-id="VyjQv1J-Spw"></iframe></span></div><span style="font-family: arial; font-size: large;"> </span><span style="font-family: arial;"> Em là tia nắng ban mai</span><p></p><p><span style="font-family: arial;"> Nhạc và lơì : Cung Minh Huân<br /> </span></p><p><span style="color: #1d2228; font-family: arial;"><b><span style="background-color: white;">Em l</span>à tia nắng ban mai</b></span></p><p><span style="color: #1d2228; font-family: arial;"><b>( Cung Minh Huân )</b></span></p><div dir="ltr" style="background-color: white; color: #1d2228; font-family: "Helvetica Neue", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 13px;"><br /></div><div dir="ltr" style="background-color: white; color: #1d2228; font-family: "Helvetica Neue", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 13px;">Đây là một bản nhạc...nịnh vợ!<br /></div><div dir="ltr" style="background-color: white; color: #1d2228; font-family: "Helvetica Neue", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 13px;"><br /></div><div dir="ltr" style="background-color: white; color: #1d2228; font-family: "Helvetica Neue", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 13px;">Thử tưởng tượng bạn (nữ) có một ông chồng không biết nấu ăn, không biết làm gì cả, đi làm về thì chúi mũi vào đọc sách đến giờ cơm, cơm xong lại đọc sách vớ vẩn đến tối mịt. Ngày cuối tuần thì la cà quán cafe đánh cờ từ sáng đến khi quán đóng cửa mới về. Người ngợm thì lúc nào cũng nồng mùi thuốc lá. Thỉnh thoảng hai ba lần một tháng chạy lên casino chơi poker cũng đến nửa đêm mới về...kéo dài như thế...khoảng vài năm...😥Tưởng ngưng, gần đây, không la cà đánh cờ hoặc đánh bài nữa, nhưng lại chuyển sang chơi facebook, suốt ngày lướt phây, đọc thơ, đọc văn, xem tin tức, rồi ôm đàn nghêu ngao hát, rồi lại ghi ghi viết viết. Sáng tác nhạc đấy!!!<br /></div><div dir="ltr" style="background-color: white; color: #1d2228; font-family: "Helvetica Neue", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 13px;">Khổ cái xong bài nhạc mới nào thì lại lôi vợ ra, bắt nghe trước tiên, dù là bản nháp mới hoàn thành vài câu nhạc cũng bị tra tấn hai lỗ tai trước. Nếu nghe xong, có ý chê không hay, thì mặt lại xụ xuống, đầy nét buồn, thế là phải dỗ dành, nói khéo...để 'ngài' vui lên!...😩<br /></div><div dir="ltr" style="background-color: white; color: #1d2228; font-family: "Helvetica Neue", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 13px;"><br /></div><div dir="ltr" style="background-color: white; color: #1d2228; font-family: "Helvetica Neue", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 13px;">Hehe...! Trên đây là tâm sự thầm kín của vợ tôi. Cô ấy không nói ra, nhưng tôi biết!🥲<br /></div><div dir="ltr" style="background-color: white; color: #1d2228; font-family: "Helvetica Neue", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 13px;"><br /></div><div dir="ltr" style="background-color: white; color: #1d2228; font-family: "Helvetica Neue", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 13px;">Còn hai ngày nữa là sinh nhật của cô ấy. 🤫<br /></div><div dir="ltr" style="background-color: white; color: #1d2228; font-family: "Helvetica Neue", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 13px;">Đây coi như là món quà sinh nhật tôi tặng vợ ...để nịnh! Tôi rất biết thân biết phận, nên đã chuẩn bị từ lâu.😀<br /></div><div dir="ltr" style="background-color: white; color: #1d2228; font-family: "Helvetica Neue", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 13px;"><br /></div><div dir="ltr" style="background-color: white; color: #1d2228; font-family: "Helvetica Neue", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 13px;">Cũng thật là, bất cứ làm việc gì không phải dành cho vợ, tôi làm rất mau lẹ. Việc gì làm cho vợ thì lại cảm thấy khó khăn vô cùng. Bản nhạc này cũng vậy!<br /></div><div dir="ltr" style="background-color: white; color: #1d2228; font-family: "Helvetica Neue", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 13px;"><br /></div><div dir="ltr" style="background-color: white; color: #1d2228; font-family: "Helvetica Neue", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 13px;">Thai nghén ấp ủ nó đã lâu, tôi mất hơn một tuần mới viết xong nhạc và lời một. Sau đó mất hơn ba tuần để sửa và thêm vào lời hai. Rồi khi ôm đàn hát, tôi phải hát đi hát lại gần chục lần mới cảm thấy vừa ý!😥<br /></div><div dir="ltr" style="background-color: white; color: #1d2228; font-family: "Helvetica Neue", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 13px;"><br /></div><div dir="ltr" style="background-color: white; color: #1d2228; font-family: "Helvetica Neue", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 13px;">Dù sao cũng có chuyện để khoe với vợ là bản nhạc 'đặc biệt' này anh đã bỏ lắm công sức vào nó, gấp nhiều lần các 'tác phẩm' khác...😀<br /></div><div dir="ltr" style="background-color: white; color: #1d2228; font-family: "Helvetica Neue", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 13px;"><br /></div><div dir="ltr" style="background-color: white; color: #1d2228; font-family: "Helvetica Neue", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 13px;">Mời các bạn fb nghe 'ủng hộ' bản nhạc 'nịnh vợ' này của tôi nhé! Cảm ơn các bạn rất nhiều!🌹<br /></div><div dir="ltr" style="background-color: white; color: #1d2228; font-family: "Helvetica Neue", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 13px;"><br /></div><div dir="ltr" style="background-color: white; color: #1d2228; font-family: "Helvetica Neue", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 13px;">Mừng sinh nhật người vợ yêu dấu của tôi!<br /></div><div dir="ltr" style="background-color: white; color: #1d2228; font-family: "Helvetica Neue", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 13px;">(Ký tên: Một người lúc nào cũng cảm kích, biết ơn, và...luôn sợ vợ...buồn!😀)<br /></div><div dir="ltr" style="background-color: white; color: #1d2228; font-family: "Helvetica Neue", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 13px;"><br /></div><div dir="ltr" style="background-color: white; color: #1d2228; font-family: "Helvetica Neue", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 13px;">EM LÀ TIA NẮNG BAN MAI<br /></div><div dir="ltr" style="background-color: white; color: #1d2228; font-family: "Helvetica Neue", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 13px;"> Nhạc & Lời: Cung Minh Huân<br /></div><div dir="ltr" style="background-color: white; color: #1d2228; font-family: "Helvetica Neue", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 13px;">1.<br /></div><div dir="ltr" style="background-color: white; color: #1d2228; font-family: "Helvetica Neue", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 13px;">Ngày ấy em nhẹ bước chân vào đời<br /></div><div dir="ltr" style="background-color: white; color: #1d2228; font-family: "Helvetica Neue", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 13px;">Ngày ấy anh đã biết yêu nửa vời<br /></div><div dir="ltr" style="background-color: white; color: #1d2228; font-family: "Helvetica Neue", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 13px;">Từng tháng năm dài anh sống u hoài<br /></div><div dir="ltr" style="background-color: white; color: #1d2228; font-family: "Helvetica Neue", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 13px;">Chợt đến, em thành tia nắng ban mai.<br /></div><div dir="ltr" style="background-color: white; color: #1d2228; font-family: "Helvetica Neue", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 13px;"><br /></div><div dir="ltr" style="background-color: white; color: #1d2228; font-family: "Helvetica Neue", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 13px;">Tình yêu bắt đầu từ đôi mắt em<br /></div><div dir="ltr" style="background-color: white; color: #1d2228; font-family: "Helvetica Neue", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 13px;">Tiếng cười làm anh ngẩn ngơ<br /></div><div dir="ltr" style="background-color: white; color: #1d2228; font-family: "Helvetica Neue", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 13px;">Cho hồn anh thêm mộng mơ.<br /></div><div dir="ltr" style="background-color: white; color: #1d2228; font-family: "Helvetica Neue", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 13px;">Ngày xưa áo dài nào ai đón đưa<br /></div><div dir="ltr" style="background-color: white; color: #1d2228; font-family: "Helvetica Neue", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 13px;">Dáng hiền đạp xe dưới mưa<br /></div><div dir="ltr" style="background-color: white; color: #1d2228; font-family: "Helvetica Neue", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 13px;">Em cười anh hoá ngu ngơ<br /></div><div dir="ltr" style="background-color: white; color: #1d2228; font-family: "Helvetica Neue", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 13px;"><br /></div><div dir="ltr" style="background-color: white; color: #1d2228; font-family: "Helvetica Neue", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 13px;">ĐK:<br /></div><div dir="ltr" style="background-color: white; color: #1d2228; font-family: "Helvetica Neue", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 13px;">Và rồi mình trong tay nắm tay<br /></div><div dir="ltr" style="background-color: white; color: #1d2228; font-family: "Helvetica Neue", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 13px;">Lời thề nguyền bên nhau đắm say<br /></div><div dir="ltr" style="background-color: white; color: #1d2228; font-family: "Helvetica Neue", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 13px;">Cùng một lòng chung xây ước mơ<br /></div><div dir="ltr" style="background-color: white; color: #1d2228; font-family: "Helvetica Neue", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 13px;">Anh nào cứ ngỡ đời còn như thơ<br /></div><div dir="ltr" style="background-color: white; color: #1d2228; font-family: "Helvetica Neue", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 13px;">Rồi từng ngày trôi nhanh rất nhanh<br /></div><div dir="ltr" style="background-color: white; color: #1d2228; font-family: "Helvetica Neue", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 13px;">Và tình mình xanh thêm vẫn xanh<br /></div><div dir="ltr" style="background-color: white; color: #1d2228; font-family: "Helvetica Neue", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 13px;">Mắt môi em cười làm anh say đắm tháng ngày bên nhau.<br /></div><div dir="ltr" style="background-color: white; color: #1d2228; font-family: "Helvetica Neue", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 13px;">2.<br /></div><div dir="ltr" style="background-color: white; color: #1d2228; font-family: "Helvetica Neue", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 13px;">Ngày tháng ta dìu nhau giữa cuộc đời<br /></div><div dir="ltr" style="background-color: white; color: #1d2228; font-family: "Helvetica Neue", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 13px;">Và tiếng con cười ôi phút rạng ngời<br /></div><div dir="ltr" style="background-color: white; color: #1d2228; font-family: "Helvetica Neue", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 13px;">Hạnh phúc đâu cần áo hoa lụa là<br /></div><div dir="ltr" style="background-color: white; color: #1d2228; font-family: "Helvetica Neue", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 13px;">Hạnh phúc không cần những giấc mơ xa<br /></div><div dir="ltr" style="background-color: white; color: #1d2228; font-family: "Helvetica Neue", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 13px;"><br /></div><div dir="ltr" style="background-color: white; color: #1d2228; font-family: "Helvetica Neue", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 13px;">Rồi mai dẫu đời còn lắm phong ba<br /></div><div dir="ltr" style="background-color: white; color: #1d2228; font-family: "Helvetica Neue", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 13px;">Dẫu đường đi có gió sương<br /></div><div dir="ltr" style="background-color: white; color: #1d2228; font-family: "Helvetica Neue", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 13px;">Anh dìu em bước yêu thương<br /></div><div dir="ltr" style="background-color: white; color: #1d2228; font-family: "Helvetica Neue", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 13px;">Tình ta vẫn nồng thêm qua tháng năm<br /></div><div dir="ltr" style="background-color: white; color: #1d2228; font-family: "Helvetica Neue", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 13px;">Sẽ còn sưởi ấm tim anh<br /></div><div dir="ltr" style="background-color: white; color: #1d2228; font-family: "Helvetica Neue", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 13px;">Em là tia nắng ban mai.</div>nguyenthikhoiquyenhttp://www.blogger.com/profile/06313989956641402057noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-993830667538272845.post-77237251729495705202021-06-25T17:06:00.002-05:002021-06-25T20:44:05.410-05:00<p> </p><p class="MsoNormal"></p><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><iframe allowfullscreen="" class="BLOG_video_class" height="266" src="https://www.youtube.com/embed/rF1X7lEWxeE" width="320" youtube-src-id="rF1X7lEWxeE"></iframe></div><br /><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><br /></div><span style="font-family: arial;"> Thơ : Nhật Tân</span><p></p><p class="MsoNormal"><span style="font-family: arial;"> Nhạc : Phan Anh D</span><span style="font-family: arial;">ũng </span></p><p class="MsoNormal"><span style="font-family: arial;"> Trình bày</span><span style="font-family: arial;">: Huỳnh L</span><span style="font-family: arial;">ợi</span></p><p class="MsoNormal"><span style="font-family: arial;"> Hòa âm: Khắc Nhẫn</span></p><p class="MsoNormal"><span style="color: #4c1130; font-family: arial;"><i><br /></i></span></p><p class="MsoNormal"><i style="color: #2b00fe; font-family: arial;">Nhặt mảnh trăng đêm nằm nhớ n</i><span style="color: #2b00fe; font-family: arial;"><i>úi</i></span></p><p class="MsoNormal"><span style="color: #2b00fe; font-family: arial;"><i>Mơ chuyện vá trời mơ vá viển vông</i></span></p><p class="MsoNormal"><span style="color: #2b00fe; font-family: arial;"><i>Túi càn không nhốt tình rồ dại</i></span></p><p class="MsoNormal"><span style="font-family: arial;"><i><span style="color: #2b00fe;">Ta mang tình gối cõi thinh không..</span><br /><br /></i></span></p><p class="MsoNormal"><span style="color: #800180; font-family: arial;"><i>Góc của T.</i></span></p><p class="MsoNormal"><span style="font-family: arial;">Cám ơn anh đã đưa những lời thơ vào âm nhạc để giữa thơ và
nhạc cùng quyện với nhau bằng những âm thanh quyến rũ làm chạnh lòng người thưởng
thức.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span style="font-family: arial;">Đó là những kỷ niệm đẹp mà chúng ta đã có với nhau ở cõi trần
gian nầy.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span style="font-family: arial;">Người ta không thể sống bằng âm nhạc nhưng không thể sống
thiếu âm nhạc. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span style="font-family: arial;">Anh dùng âm nhạc để nói lên tiếng nói <span style="mso-spacerun: yes;"> </span>thầm
kín từ trái tim mình mà đôi khi ngôn ngữ không thể bày tỏ. Âm nhạc đã làm thăng hoa đời sống
của anh, của</span><span style="font-family: arial;"> mỗi người chúng ta, và qua lăng lính mầu hồng đó, trái tim chúng ta mỗi
ngày thẩm thấu thêm những điều mới mẻ đẹp đẽ, </span><span style="font-family: arial;">để</span><span style="font-family: arial;"> yêu đời sống nầy dù cuộc đời đôi khi quên lãng chúng ta.</span></p><p class="MsoNormal"><span style="font-family: arial;"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span style="font-family: arial;">Mỗi note nhạc, mỗi âm điệu là đoá hoa đầy hương thơm mơn trớn
trái tim vốn cằn cỗi vì tuổi già, vì bịnh tật, vì nhiều thứ lo toan vốn sẵn có
trong định mệnh mỗi người, nên những giây phút gặp nhau trong cuộc đời được
ve vuốt bởi âm nhạc, bởi những vần thơ cũng gọi
là những khoảnh khắc của hạnh phúc.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span style="font-family: arial;">Cám ơn anh , những bài ca mang tên tình cờ hạnh phúc.</span><o:p></o:p></p><p class="MsoNormal"><span style="color: #741b47; font-family: helvetica;"><i><b>(Nhật Tân)</b></i></span></p><p class="MsoNormal"><span style="font-family: arial;"><br /></span></p>nguyenthikhoiquyenhttp://www.blogger.com/profile/06313989956641402057noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-993830667538272845.post-62778112335680922182021-06-25T17:05:00.000-05:002021-06-25T17:05:49.920-05:00<p><table align="center" cellpadding="0" cellspacing="0" class="tr-caption-container" style="margin-left: auto; margin-right: auto;"><tbody><tr><td style="text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiL_mne_hoS9zsSJTRwaDbWVB54ThixEHQRuPbO9rtwYxh7F2sMLSFN5_aa-PtfwWtyDSODVzNms47RFLvAFFHBpHCwnNxdbTyB-rHjf-5jwukjdER1WfzDZqQLX_edKpG09mv6m7Zs2us7/s1338/IMG_1824.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: auto; margin-right: auto;"><span style="color: #741b47;"><b><img border="0" data-original-height="1338" data-original-width="783" height="320" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiL_mne_hoS9zsSJTRwaDbWVB54ThixEHQRuPbO9rtwYxh7F2sMLSFN5_aa-PtfwWtyDSODVzNms47RFLvAFFHBpHCwnNxdbTyB-rHjf-5jwukjdER1WfzDZqQLX_edKpG09mv6m7Zs2us7/s320/IMG_1824.jpg" /></b></span></a></td></tr><tr><td class="tr-caption" style="text-align: center;"><b><span style="color: #741b47; font-size: medium;">Đêm</span><span style="font-size: medium;"> <span style="color: #2b00fe;">(<span style="font-family: trebuchet;">NT) 6/2021</span></span></span></b></td></tr></tbody></table><span style="font-family: Arial, sans-serif;"><span style="color: #351c75;"><b>Đêm bên ngoài</b></span></span></p><p class="MsoNormal"><span style="font-family: "Arial","sans-serif";">
<br />Cả khi phác một cử chỉ bình thường, đẩy ly cà phê về phía trước, dù không cố ý,
tôi cũng nhận thấy một điệu bộ gần như kiểu cách của Quỳnh. Kiểu cách trong
dáng ngồi, trong bước đi, hay lúc Quỳnh trò chuyện với chồng. Có lẽ tôi không
được công bằng hoặc mang sẵn một ấn tượng mơ hồ nào đó khi gặp lại chị, nhưng
quả tình, giữa chúng tôi vẫn có những khoảng cách kỳ cục mà cho đến lúc nầy, cảm
giác lạc lõng trong một khung cảnh xa lạ làm tôi mệt mỏi. Thật tình, tôi muốn
trở về nơi chốn mình vừa rời khỏi.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span style="font-family: "Arial","sans-serif";">Quỳnh vẫn đẹp
như thuở nào. Khuôn mặt được tạo nặn hoàn mỹ, phơi bày nét đẹp một cách kiêu
hãnh không dấu diếm. Có lẽ lão thời gian đã bất lực hoặc cố tình thiên vị một
dung nhan kiều diễm như vậy, nên Quỳnh của ngày xưa và Quỳnh bây giờ vẫn trọn vẹn
là đóa hoa mượt mà cánh sắc. Cơ chừng sự lôi cuốn và quyến rũ của một người nữ
đã đạt đến tuyệt đỉnh. Và có lẽ cũng không dấu diếm được rằng, vẻ đẹp quá rực rỡ
nơi Quỳnh làm tôi ghen tị. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span style="font-family: "Arial","sans-serif";">Quỳnh kể về
cuộc sống của gia đình chị. Ráp liền lạc từ những chuỗi cánh bạc lấp lánh đủ mầu
sắc của tiếp nối nầy sang tiếp nối khác, những may mắn mà Thượng đế thường ban
thưởng cho thần dân của Ngài một cách phóng khoáng, dễ dãi. Một gia đình hạnh
phúc. Một dinh cơ đồ sộ, trang bị bởi những đồ đạc choáng lộn đắt tiền. Một người
chồng lịch lãm, hoạt bát. Mắt Quỳnh âu yếm khi lướt về phía Nghiêm- chồng chị-
đang ngồi cạnh lò sưởi.Trong vùng sáng bập bùng tia lửa ấm, khuôn mặt Nghiêm
cúi sát vùng tóc hoe óng nâu vàng của con bé Quỳnh Chi. Hai cha con họ đang nói
về một đề tài gì đó, chắc là rất vui, vì tiếng cười của Quỳnh Chi, trong trẻo
và dễ thương đến lạ. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span style="font-family: "Arial","sans-serif";">Và nhân vật
tôi thừa đang ngồi lọt thỏm trong gia đình kiểu mẫu nầy. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span style="font-family: "Arial","sans-serif";">Ðáng lẽ tôi
không nên đến đây, bước vào, dù chỉ chạm khẽ cõi hạnh phúc bình yên của họ. Khi
ngắm một bức tranh quá tuyệt hảo mà người họa sĩ đã dành cho nó những mầu sắc hết
sức chọn lọc, cầu kỳ thì có lẽ ta chỉ nên đứng xớ rớ bàng quan chiêm ngưỡng. Nó
không thuộc về thế giới của những người quá sức bình thường như tôi. Nó là
không gian của Quỳnh. Là thảm hoa bọc nhung lướt về phía trước. Quá khứ, với chị,
đã trôi tuột vào khoảng đời nào xa lắc mà không ai muốn nhìn nhận sự có mặt của
nó. Lập lại điều gì. Ðòi hỏi điều gì. Có những vết thương khi gợi lại, khộng
gây cho người ta một chút cảm giác gì, dù chỉ là cái buồn nhột vô tình. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span style="font-family: "Arial","sans-serif";">Mắt Quỳnh
nhìn tôi như đang ngắm nghía, đánh giá một món đồ chơi đã mốc meo bị bỏ quên
lâu ngày trong xó tủ : <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span style="font-family: "Arial","sans-serif";"> </span><span style="font-family: Arial, sans-serif;">“ Em cũng
...không thay đổi bao nhiêu nhỉ ? Nhưng hơi ốm. Nước da con gái mà xanh xao
quá, như thiếu máu...” </span></p>
<p class="MsoNormal"><span style="font-family: "Arial","sans-serif";">Thấy tôi vẫn
lặng thinh, Quỳnh đưa tay vuốt nhẹ gò má tôi, hơi cau mày : <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span style="font-family: "Arial","sans-serif";">“ Da em hơi
khô. Mỗi tối em phải dùng kem dưỡng da ban đêm. Loại kem chị hay xài cũng được
lắm, để chị xẻ cho em một ít... “<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span style="font-family: "Arial","sans-serif";">Ðôi mắt tôi vẫn
không rời khuôn mặt chị. Tôi nghe mà như khộng nghe. Nhìn mà như không thấy.
Sao chị không hỏi về Anh. Sao không hỏi lý do nào tôi đã đến đây. Bàn tay tôi vừa
mới rời khỏi cái thân xác tiều tụy như nắm xương khô, mấp mô dưới lớp mền bệnh
viện buồn thảm.. Vẫn còn ấm giọt nước mắt khẩn cầu tội nghiệp. Giọt nước mắt
đàn ông không ngờ. “Tìm Quỳnh dùm anh. Em ơi. Vợ anh, con anh...Anh nhớ họ lắm.
anh muốn gặp con gái của anh...'' <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span style="font-family: "Arial","sans-serif";">Vậy mà...Giờ
đây, sự giàu có sang trọng và cuộc sống vương giả của họ làm tôi sượng sùng, ngần
ngại.. Có lúc tôi lẩn thẩn nghĩ rằng, chị đã hoàn toàn quên sự quan hệ giữa chị
và tôi, giữa ba người chúng tôi..Hoặc có thể, nhớ mang máng một điều gì đó
nhưng không thật chính xác. Hoặc ngược lại. Làm sao biết được, đằng sau khuôn mặt
đẹp như pho tượng kia, giây thần kinh hoài niệm nào còn hoạt động ? chị đang
nghĩ gì sau đôi mắt gần như vô cảm kia ? Nhưng thật sự, tôi có đủ can đảm để nhắc
lại lời khẩn cầu của anh hay không ? Ðứa cháu gái xinh đẹp, quá sức dễ thương
kia, là cháu ruột của tôi. Tôi có quyền đòi hỏi để nhìn nhận ? Lúc nầy loay
hoay giữa hai giòng xoáy, một nửa giằng co thôi thúc muốn tỏ bày, nửa kia muốn
bỏ mặc buông xuôi...Thật lòng tôi muốn thoát ra khỏi vai trò oái oăm mà người đạo
diễn quái ác đã nhấn kịch bản vào tận tay, đẩy tôi ra sân khấu. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span style="font-family: "Arial","sans-serif";">“Uống cà phê
đi em “ <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span style="font-family: "Arial","sans-serif";">Quỳnh định
nói tiếp gì đó nhưng vòng tay của Nghiêm bất ngờ choàng qua vai chị. Cánh tay
khá mạnh mẽ đầy lông xoắn đậm. Ông nựng chị như trẻ con : <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span style="font-family: "Arial","sans-serif";">“ Ðừng uống
cà phê nghe cưng. Rồi cưng lại kêu mất ngủ. Rồi lại than thở sao mắt em có quầng
thâm.” <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span style="font-family: "Arial","sans-serif";">Ông ghé môi hôn
bên má vợ. Tiếng Quỳnh cười rinh rích nũng nịu. Chị níu tay, vít gương mặt chồng.
Tôi nhắm mắt. Cánh tay anh ngày xưa cũng vững chãi, rắn chắc như ông. Cũng đầm ấm
và ngọt ngào mỗi khi chị cuộn mình trong lòng anh. Tôi nhớ những giòng mực
khoanh xanh, đỏ trong ''Uyên ương gẫy cánh “” của Khalil Gribran mà anh đọc từng
ngày như tụng kinh tình yêu...” Tình yêu bất chợt nẩy nở trọn vẹn trong tâm hồn
khi cảm xúc đó gặp nhau ở khoảng khắc định mệnh.Ðó là giây phút vĩnh cửu. Bởi,
người ta không thể tự tạo ra nó cho dù cả hàng nghìn năm...'' Anh muốn bao bọc
em trong cánh tay tình yêu mạnh mẽ của anh..'' <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span style="font-family: "Arial","sans-serif";"> </span><span style="font-family: Arial, sans-serif;">Vậy mà...Mối
tình đẹp đẽ kia kết thúc không một giọt nước mắt. Cánh tay tình yêu hứa hẹn đầy
nam tính đó bây giờ chằng chịt những dây nước biển, ống thở, nhịp đo
tim... </span></p>
<p class="MsoNormal"><span style="font-family: "Arial","sans-serif";">Quỳnh nói với
chồng, chị muốn ngồi lại vài phút với tôi '' Chỉ chút xíu thôi, em sẽ lên với
anh ngay mà “. Quỳnh Chi cũng vừa trờ tới. Mái tóc nâu vàng mềm mại của cháu
thoảng mơn trớn vai tôi. thơm dìu dịu mùi hương táo.Tôi đã nhìn cháu rất nhiều
lần, rất lâu mà mỗi lần ngắm nhìn đều không khỏi nôn nao ước muốn được ôm vào
lòng, gương mặt quá xinh xắn, quá dễ yêu kia. Dưới hàng mi cong rợp tia
nhìn, vừa trong trẻo vừa buồn rầu là trọn vẹn âm bản ánh mắt của anh
tôi. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span style="font-family: "Arial","sans-serif";">Khi bước chân
hai cha con khuất xa phòng khách, gương mặt Quỳnh hình như kéo lại đường gân
thư giãn, bình thản một cách hiếm có. Vài lọn tóc rủ che vầng trán cao làm nét
khắc của pho tượng dịu dàng hơn.Tội nghiệp Quỳnh. Tại sao người ta luôn phải khốn
khổ , lừa dối chính mình bằng những mặt nạ giả tạo, bối rối kia? Mối tình của
chị và anh đâu dễ gì có thể xóa bỏ, gạt nó ra ngoài tầm ký ức buồn vui ? Có thể
chị quên anh, thậm chí thù ghét anh, nhưng còn sự hiện hữu của Quỳnh Chi. Nếu
anh muốn gặp lại con, đâu phải là điều quá đáng ? Tôi e dè mở lời : </span></p><p class="MsoNormal"><span style="font-family: Arial, sans-serif;">“Chắc chị biết
tại sao.. “</span></p>
<p class="MsoNormal"><span style="font-family: "Arial","sans-serif";">“Chị biết. Chị
biết.” - Quỳnh chồm đối mặt tôi-“ Em trả lời cho chị. Em thấy Nghiêm đối với
con bé như thế nào ? Rất thương yêu nó phải không ? “<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span style="font-family: "Arial","sans-serif";">“Có. Em thấy
vậy.” <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span style="font-family: "Arial","sans-serif";">“Nó là sự sống,
là niềm hãnh diện không riêng cho Nghiêm mà cả cái gia đình nầy. Nó là con chị.
Phải. Chị đâu cần dấu em cái cái bí mật kinh khủng nầy. Ðúng không ? Chị hỏi
em. Tại sao giờ nầy em muốn khơi lại, muốn tung hê đạp đổ cả một đời sống mà phải
cố công lắm chị mới có thể tạo dựng được...” <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span style="font-family: "Arial","sans-serif";">“ Em
không..” <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span style="font-family: "Arial","sans-serif";">“ Không hiểu
hả ? Tại sao hả ? Nghiêm nghĩ là chị sinh thiếu tháng. Vậy thôi. Với một người
chồng cao thượng, đầy đủ điều kiện tốt như Nghiêm, em nghĩ chị có can đảm để
nói lên cái điều tồi tệ đó hay sao ? “<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span style="font-family: "Arial","sans-serif";">“ Sao chị gọi
đó là điều tồi tệ ? Sau lễ hỏi, mẹ của em đã đến nhà chị xin định ngày cưới
mà.” <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span style="font-family: "Arial","sans-serif";">“ Cưới. Cưới.”
- Chị cười nhạt giọng đay nghiến –“ Phải, định ngày cưới.. Rồi sao ? Cái ngày
chị có thai, lên Pleiku báo cho tin cho anh ấy, em biết chị thấy ai trên
giường ảnh không? Con nhỏ bạn thân của chị. Tại sao em lại nhấp nhổm ? Bộ mấy
người muốn tôi phải khóc lóc nghe lời giải thích sao ? Bộ muốn tôi phải đau khổ
khi bị ruồng bỏ sao ? Người đàn bà khi yêu, họ có thể bất chấp, cởi hết, bỏ hết
để sống cho tình yêu. Nhưng khi đã bị phản bội, em có biết phản ứng của họ ra
sao không ? Ờ, mà em đâu bao giờ bị lừa gạt thảm thương như chị nên làm sao thấm
thía cho được ? Thử bị một lần đi cưng, rồi em sẽ có câu trả lời. Nói cho em
nghe. Có người khóc lóc, chết lên chết xuống, xé quần xé áo đòi tự tử. Có người
khư khư ôm vết thương lòng rồi than thân trách phận. Chị hả. Chị chọn Nghiêm
trong đám thanh niên xếp hàng theo đuổi và khi Nghiêm ngỏ lời, chị nói chị muốn
cưới liền. Vậy thôi.” <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span style="font-family: "Arial","sans-serif";">“ Chị à, chị
đã bỏ đi từ hôm ấy, nhưng đến bây giờ, ít ra..” <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span style="font-family: "Arial","sans-serif";">Hình như Quỳnh
khóc. Hình như không. Tôi thật tha thiết muốn thấy những giọt nước mắt lăn dài
trên khuôn mặt đẹp kia hay được nghe lại giọng nói mềm mỏng dịu dàng, là riêng
con người thật của chị, có thể biểu lộ cảm xúc buồn vui một cách gần gũi thân
ái như ngày xưa, mỗi lần chị nằm vùi kêu với tôi. '' Sao mà nhớ anh đến tối tăm
mắt mũi. Sao mà yêu anh đến phát khùng điên “ Cái khùng của chị nhiều khi lây
sang cả tôi, và ngay lúc nầy, muốn lây thêm những oán giận mà chỉ duy nhất tôi
là đối tượng để trút cho hết một hồ căm phẫn. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span style="font-family: "Arial","sans-serif";">“ Quỳnh Chi
là thế giới thu nhỏ của Nghiêm. Không một người cha nào yêu con, cưng chìu con
như Nghiêm. Quỳnh Chi cũng vậy. Với nó, Nghiêm là một người cha tốt nhất trên đời.” <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span style="font-family: "Arial","sans-serif";">Những lời thì
thầm của Quỳnh đập lùng bùng qua tai tôi. Nó đổ đầy ắp, ứ tràn như không còn chỗ
nào có thể nhét thêm được nữa. Tôi đang lơ lửng trong chuỗi âm thanh hỗn độn...Trong
tiếng thì thầm của Quỳnh như thoảng tiếng rét rét của loài dế, cánh
đập xè xè của bọ hung, tiếng vo ve buồn tẻ của nghìn muỗi đêm... Có lẽ vì vậy
mà từ lúc gặp Quỳnh đến giờ, chị chưa hề hỏi về anh. Cuộc sống của anh. Buồn.
Vui. Sống. Chết. Không chút mảy may ảnh hưởng tới chị., Anh đã chết trong lòng
chị. Chết tức tưởi. Chết mất tích. Thậm chí đã bị xóa bỏ, gạch tên như không hề
đã từng tồn tại. Khi người ta muốn quên quá khứ, coi nó như một ung nhọt, thì sự gợi lại chỉ gây thêm nỗi ghê sợ phiền toái. Và tôi cũng đang tự hỏi.
Có phải mình đang làm một công việc rồ dại, thừa thãi, cố công mày mò khơi lại
vết thương cũ mà thời gian đã liền miệng, thậm chí không để lại một vết sẹo
nào. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span style="font-family: "Arial","sans-serif";">“ Em à..Hiểu
dùm cho chị. Em biết tại sao chị không muốn nhắc đến anh ấy mà” <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span style="font-family: "Arial","sans-serif";">“ Nhưng mà anh
ấy đang bị bịnh nặng lắm, không biết sống được bao ngày nữa. Anh ấy chỉ xin được
gặp con gái của anh ấy lần cuối thôi ”<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span style="font-family: "Arial","sans-serif";">“ Không thể.
Chị không cho phép điểu đó”<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span style="font-family: "Arial","sans-serif";">“ Nhưng dù
sao, chị à. Dù sao anh chị cũng đã từng…” <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span style="font-family: "Arial","sans-serif";">“ Nói làm sao
cho em hiểu đây ? Chị đã quên hết rồi. Chẳng có vết thương lòng nào mà không thể
hàn gắn được. Nếu ai nói với em, thề sống chết với mối tình đó chỉ là đóng trò
giả dối thôi. Hơn nữa chị cũng chẳng có vết thương nào để hàn gắn. Chị không
thù hận anh của em, cũng chẳng hờn giận. Bởi, ảnh chết từ lâu rồi. Chị biêt em
nghĩ chị giả dối, đang mang mặt nạ để che dấu quá khứ của mình. Đúng, chị là vậy.
Có những người đeo mặt nạ để mưu cầu những điều ảo tưởng, để phỉnh lừa, để .gạt
gẫm... Còn chị chỉ muốn bảo vệ hạnh phúc cho mình và tương lai của Quỳnh Chi.
Ngần ấy năm, cái mặt nạ đó đã biến thành mảng da dính vào máu thịt chị rồi.”<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span style="font-family: "Arial","sans-serif";">Tôi hỏi mà tự
trong mình đã chừng sẵn câu trả lời : <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span style="font-family: "Arial","sans-serif";">“Chẳng lẽ chị
dấu Quỳnh Chi suốt đời ? Có quá bất công cho anh ấy không? ” <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span style="font-family: "Arial","sans-serif";">“Bất công, em
nói nghe hay thật.” <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span style="font-family: "Arial","sans-serif";">“Nhưng anh ấy
sắp.. “<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span style="font-family: "Arial","sans-serif";">“Chị yêu
Nghiêm. Chị rất yêu chồng chị. Em hiểu chưa ? Sao nói hoài mà em chẳng chịu hiểu?
Chị sẵn sàng đánh đỗi tất cả để giữ kín cái bí mật nầy. Và em. Em cũng phải làm
như vậy. Chị không van xin mà yêu cầu em. Không phải cho chị mà chính là vì
tương lai của cháu em “. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span style="font-family: "Arial","sans-serif";">Hình như giọt
nước mắt trong tôi đang bung vỡ đâu đó.Tôi đang ngồi trước một ván cờ, thành
chưa thất thủ mà tướng đã vội bỏ chạy. Phải. Tôi còn có thể làm điều gì khác.
Quá khứ đã khép sau lớp bụi thời gian, đã được ưu ái cài chặt bởi trăm vòng
khóa lãng quên. Nhân vật chính đành đoạn vất sau lưng, ném vụt ngoài ngăn hồi
tưởng thì kẻ đóng vai phụ như tôi có thể làm nên điều kỳ diệu nào khác ? <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span style="font-family: "Arial","sans-serif";">Cửa phòng bật
mở. Phòng ấm sưởi mà cơn gió lạnh đâu thổi sượt qua, buốt lay màng tóc. Gương mặt
Quỳnh Chi ló vào : <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span style="font-family: "Arial","sans-serif";">“Mẹ à. Con đi
ngủ trước hay chờ mẹ ?”<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span style="font-family: "Arial","sans-serif";">Lặng lẽ ngắm
Quỳnh Chi, tôi muốn gom cho hết trong trí nhớ, hình ảnh yêu dấu của cháu. Mắt
mơ mộng viền nâu mầu hạt dẻ. Ðôi má ngấn nụ đồng tiền xinh xinh. Cả nụ cười
khóe môi cong cong hệt tôi hồi nhỏ. Có lẽ Quỳnh nói đúng. Cháu đang khiêu vũ với
cuộc đời trên tấm thảm nhung rực rỡ., nếu không thể sơn phết thêm cho nó những
mầu sắc lộng lẫy thì cũng chớ phủ vội những đốm tàn nhang hệ lụy...Bao dằn vặt
khổ tâm của Quỳnh sau lớp mặt nạ giả tạo kia cũng đã đủ hành hạ chị cho đến hết
một đời rồi.. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span style="font-family: "Arial","sans-serif";">Quỳnh đẩy
cháu về phía tôi. ( Tôi thầm cám ơn cử chỉ tế nhị của chị ) <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span style="font-family: "Arial","sans-serif";">“ Mai cô về sớm.
Lại chào cô đi con”. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span style="font-family: "Arial","sans-serif";"> </span><span style="font-family: Arial, sans-serif;">Bàn tay Quỳnh
Chi nhỏ nhắn, mềm mại nắm chặt cườm tay tôi làm các giây thần kinh chợt chuyễn
mình êm dịu. Cháu nhón chân hôn chụt vào má tôi, và tôi, trong lúc bất ngờ
không thể kiềm chế được, giang tay ôm chặt cháu vào lòng. </span></p>
<p class="MsoNormal"><span style="font-family: "Arial","sans-serif";">Gương mặt Quỳnh
tối lại lớp mặt nạ cũ. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span style="font-family: "Arial","sans-serif";">Tôi đứng quay
lưng nơi cánh cửa họ vừa rời khỏi. Bóng đêm sâu thẳm đang đổ vội, lướt thướt
ngoài khung cửa.. Ðầu óc tôi rối bời. mệt mỏi với những sắp xếp chi tiết lộn xộn.
Nói gì với cái thây người tàn tạ trong bệnh viện đây ? Vai nào, bối rối hay thiểu
não cũng làm tôi đau lòng.”<i>Ờ. Anh à. Em đến đó mà đâu có gặp ai. Thì còn cái địa
chỉ nào nữa. Ðâu phải nhà của</i> <i>chị Quỳnh. Anh cứ mà tin lời mấy ông bạn của anh,
chắc em đi giáp tận trời cuối đất quá. Có, em tới thiệt mà. Ờ phải, người ta
nói hồi xưa cũng có một bà già tên Quỳnh, hay Huỳnh gì đó, nhưng già háp rồi.
Có, em có gặp bả mà. Bà nầy già ghê lắm, móm xọm mà còn nghễnh ngãng nữa.. Ngó
buồn cười lắm.</i>..” <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span style="font-family: "Arial","sans-serif";">Ngó buồn cười
lắm...Nước mắt ở đâu một lần nữa ứa lặng lẽ chạy dài theo cánh mũi. Tôi tưởng
tượng đến khuôn mặt của anh, lớp da bọc ngoài xếp cằn ly theo đường rảnh nhăn
nheo. Khuôn mặt bình thản của một người tự biết mình không còn gì để mất. Như
cuối cùng một đời người dường như biết trước số phận của mình, dọn sẵn đường
cho nơi đến. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span style="font-family: "Arial","sans-serif";">Dù muốn dù
không, lúc nầy đây, mặc nhiên tôi đã đứng về phía chị. Ðể vĩnh viễn Quỳnh bình
yên bước ra khỏi tấm khung quá khứ. Để bỏ lại phía, không phải bây giờ mà từ
nhiều năm về trước mọi vết tích của một mối tình đã mang lại cho chị nhiều
cay đắng hơn hạnh phúc.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span style="font-family: "Arial","sans-serif";"><i>“.Thôi anh.
Hãy bình yên đi anh. Hãy ném tất cả ký ức vào giòng sông quên lãng. Hãy tắm gội
một lần cho đến mệt nhoài và rũ sạch bụi tro nuối tiếc. Hãy coi như chưa từng
có người nào mang tên Quỳnh đã đi qua cuộc đời anh. Ðây là một sự thật mà anh
phải chấp nhận...</i>” <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span style="font-family: "Arial","sans-serif";">Bỗng dưng. Da
thịt tôi chợt rùng mình nổi sần sùi từng đốm gai ốc. Cơn lạnh di chuyễn chậm mà
chân tóc, chân lông đồng loạt dựng đứng. Cảm giác lạnh rợn người y hệt lúc cháu
Quỳnh Chi mở cửa. Cùng lúc, chân tay tôi cứng đơ, ngực tưng tức, tim vặn vẹo
như thiếu không khí.Một người nào đó đang thở sau lưng tôi. Tiếng thở dài âm u
phát sâu suốt lồng ngực, phà dọc sau gáy hơi lạnh của một khối băng. Không phải
tiếng gào. Không phải tiếng khóc. Nó gom tụ một chuỗi âm thanh u trầm não ruột,
vừa bi thiết vừa thê lương. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span style="font-family: "Arial","sans-serif";">Mấy ngón tay
tôi bị rút căng, tê cứng, miệng há hốc mà không thể phát tiếng kêu. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span style="font-family: "Arial","sans-serif";">Một
giây...Hai giây...Ðột nhiên, hơi lạnh dịch về hướng cửa sổ. Tôi quay phắt
lại. Không. Không có ai. Nhưng tiếng thở dài vẫn còn quanh quẩn kéo xoáy những
vòng trôn ốc. Nó ai oán não nùng như gom đủ trăm nghìn tiếng nấc bị bóp nghẹn,
khùng khục lẫn tiếng khóc rền rền đập vào bức tường đá dội ngược âm thanh xé
gió.Tiếng khóc và hơi lạnh buốt chợt lướt qua thân thể tôi, rồi,như bị
lôi kéo bởi một sức mạnh vô hình khủng khiếp nào đó, nó đảo mạnh, xô tung chắn
khung cửa, cuốn vạt áo tôi ném phần phật về phía trước. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span style="font-family: "Arial","sans-serif";">Ðêm bên
ngoài.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span style="font-family: "Arial","sans-serif";"> Bóng tối
xô đẩy, dồn cục muôn hình thù quái gở. In đậm trên nền trời, một vệt sáng xanh
lè tựa mắt mèo đứt quãng. Chợp tích tắc...Ðốm sáng vươn rộng, chồm chới với như
cánh tay khẳng khiu, níu vào khung cửa, lòng thòng những đường dây dẫn ống nước
biển...</span></p><p class="MsoNormal"><span style="font-family: "Arial","sans-serif";">(<i><span style="color: #800180;"><b>Nh</b></span></i></span><span style="font-family: Arial, sans-serif;"><i><span style="color: #800180;"><b>ật Tân</b></span></i>)</span><span style="font-family: Arial, sans-serif;"> </span></p>nguyenthikhoiquyenhttp://www.blogger.com/profile/06313989956641402057noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-993830667538272845.post-8790520829653133162021-05-15T15:30:00.001-05:002021-05-15T15:30:56.423-05:00<div class="separator" style="clear: both; text-align: left;"><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEi7xmk4HHrTPsG0Xpjs3tHOrDSKd3dKh1rcl18zIhm6-1IrOb0rIrg913XaW0Yn5HUoxFb9iv-C7Qcw06tZtf52nD33yiylsXhwZnZ3NUBCeDaOHYOF6gR3op9P9PoCGPeUdzft6t3kHTJK/s2048/IMG_8873.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="2048" data-original-width="1536" height="320" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEi7xmk4HHrTPsG0Xpjs3tHOrDSKd3dKh1rcl18zIhm6-1IrOb0rIrg913XaW0Yn5HUoxFb9iv-C7Qcw06tZtf52nD33yiylsXhwZnZ3NUBCeDaOHYOF6gR3op9P9PoCGPeUdzft6t3kHTJK/s320/IMG_8873.jpg" /></a><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgdvDFwXDeMPjTPooDesLqmwKmJFoZYFIkYNRczZtXH3VWGFXz1wsbuAA-OQz30gMb8-ynVeQttMFdVSCFNWTzKtDYmjfJJG4c8AkdTQB0o3xYjpOXbaJy_FZzIQ4071Sh-bAGjFhv0Glz_/s2000/IMG_4423.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="1501" data-original-width="2000" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgdvDFwXDeMPjTPooDesLqmwKmJFoZYFIkYNRczZtXH3VWGFXz1wsbuAA-OQz30gMb8-ynVeQttMFdVSCFNWTzKtDYmjfJJG4c8AkdTQB0o3xYjpOXbaJy_FZzIQ4071Sh-bAGjFhv0Glz_/s320/IMG_4423.JPG" width="320" /></a></div> Thiên Kim ( 2021)</div><br /><p class="MsoNormal"><span style="font-size: 12pt;">Kim của ngoại</span></p>
<p class="MsoNormal"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 12pt; line-height: 115%;">Nhanh quá, phải không con ? Mới ngày nào con còn bé xíu,
chập chững chạy theo ông bà, còn mắc</span><span style="font-size: 12pt;">cỡ khi thấy ông cầm máy hình , mỗi lần mẹ Quyên chụp hình
con là con quay mặt đi. Con ít nói và cũng ít cười, nhưng con lại biết lo
cho mẹ, quan tâm đến ba mẹ của con nhiều hơn chị Thanh. </span></p><p class="MsoNormal"><span style="font-size: 12pt;"> Điều ngoại buồn đến
tận bây giờ, là ít thời gian ở cạnh bên con và chị Thanh khi các con còn nhỏ. Mỗi
năm chỉ đôi lần gặp con trong dịp tết, lễ. Mỗi lần gặp ngoại, con thường áp
gương mặt xinh xắn của con vào vai ngoai, và khi con lớn từng ngày, con cao
hơn, mảnh dẻ hơn và muốn ôm ông bà , con phải cúi xuống. </span></p>
<p class="MsoNormal"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 12pt; line-height: 115%;">Con bé xinh xắn, dễ thương đó, sắp bước chân vào đại học.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 12pt; line-height: 115%;">Ngoai vẫn còn giữ những notes nhỏ con viết cho ngoai. Lần
con đi làm, lương tuần đầu tiên con mua cho ngoại gift card Starbuck. Con nói
con biết ngoai thích uông cà phê. Những notes nhỏ đó câu cuối bao giờ cũng viết’
Con thương ông bà ngoại’<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 12pt; line-height: 115%;">Con sẽ đi một mình ở con đường phía trước, hết những lần
ba mẹ con đưa đón con ở trường, ở hồ bơi hay sân golf. Bay một mình. Chắc con sẽ
rất nhớ ba Quang, mẹ Quyên. Nhớ căn phòng của con, chỗ con ngồi học bài, mùa
thu, lá vàng tực rỡ ngoài khung cửa. Con ít nói nhưng trong đôi mắt con, trong
trái tim con đầy ắp </span><span style="font-size: 12pt;">những yêu thương ấm áp mà con dành cho gia đình mình, ông
bà, các cậu.</span></p>
<p class="MsoNormal"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 12pt; line-height: 115%;">Ngoại hạnh phúc vì có được một cô cháu gái ngoan ngoãn,
giỏi giang như con.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 12pt; line-height: 115%;">Ngoại biết. Ba mẹ con sẽ rất buồn khi phải xa con. Khi
các con lớn lên, bay nhảy ngoài trời rộng kia, ba mẹ </span><span style="font-size: 12pt;">của con, ông bà .. chỉ đứng tại chỗ, ngó tại chỗ và chờ đợi
tại chỗ.</span></p>
<p class="MsoNormal"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 12pt; line-height: 115%;">Kim của ngoại. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 12pt; line-height: 115%;">Tháng tám con vào trường. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 12pt; line-height: 115%;">Còn bao lâu thời gian, con hãy tận hưởng những giây phút
còn được gần bên cha mẹ. Điều đó sẽ an ủi ba mẹ của con nhiều lắm.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 12pt; line-height: 115%;">Vì, không bao lâu nữa, con sẽ </span><span style="font-size: 12pt;">thật sự rời khỏi vòng tay âu yếm của ba mẹ con. Căn
nhà vắng con và Thanh, ba mẹ của con sẽ buồn đến dường nào .</span></p>
<p class="MsoNormal"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 12pt; line-height: 115%;">Kim. Ngoại nhớ con.<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal"></p><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><br /></div><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiZreDtKCmt_usg_c79TT7tRo9vK9jKYNO584vUgZmtjGaiw9Zw2uhmq_9JTANUExorm974khDHq7dYeuxoF5rLK1GcY70lib64xsnz5pfe3sfd04om5yY36HnfVbc2gr85WuLFO30_b6FJ/s2048/IMG_8872.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="1536" data-original-width="2048" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiZreDtKCmt_usg_c79TT7tRo9vK9jKYNO584vUgZmtjGaiw9Zw2uhmq_9JTANUExorm974khDHq7dYeuxoF5rLK1GcY70lib64xsnz5pfe3sfd04om5yY36HnfVbc2gr85WuLFO30_b6FJ/s320/IMG_8872.jpg" width="320" /></a></div><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><br /></div><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEi6EErHbjnwpsOEyoatp8iD5veZjYwxr1nkGHB3thh8DKkqoOKigNhD-Q4NdIm-nCKhWF8Zk0qrjd71AB0RPolcwU4TJWqRXzd8jF0cqRpxnrHVf-OQn48PooTJO94dL3FyJnn9d6S4Vx3_/s2048/IMG_8871.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="1536" data-original-width="2048" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEi6EErHbjnwpsOEyoatp8iD5veZjYwxr1nkGHB3thh8DKkqoOKigNhD-Q4NdIm-nCKhWF8Zk0qrjd71AB0RPolcwU4TJWqRXzd8jF0cqRpxnrHVf-OQn48PooTJO94dL3FyJnn9d6S4Vx3_/s320/IMG_8871.jpg" width="320" /></a></div><br /><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><br /></div><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 12pt; line-height: 115%;"><br /></span><p></p>nguyenthikhoiquyenhttp://www.blogger.com/profile/06313989956641402057noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-993830667538272845.post-36278763611304071142021-05-09T22:07:00.063-05:002021-05-13T20:08:02.869-05:00<p> </p><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEit0xcX_wQi33nNtSCnL8ip0Gvjajw9gBReqg2IPKlz1mYjAUuk4gF44ovazG6nu2_iCFi3Lo2_DbTp2z0KZkIS_15qycYfQn0djMWF1G86b4SCpn7unaqJMD9U20-lyZUdMg9BfqSqHv6O/s286/pt1.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="176" data-original-width="286" height="246" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEit0xcX_wQi33nNtSCnL8ip0Gvjajw9gBReqg2IPKlz1mYjAUuk4gF44ovazG6nu2_iCFi3Lo2_DbTp2z0KZkIS_15qycYfQn0djMWF1G86b4SCpn7unaqJMD9U20-lyZUdMg9BfqSqHv6O/w400-h246/pt1.jpg" width="400" /></a></div> Phan Thiết quê tôi <p></p><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><br /></div><span style="font-family: inherit; font-size: large; text-align: left; white-space: pre-wrap;"> </span><span style="font-family: inherit; font-size: large; text-align: left; white-space: pre-wrap;"></span><span style="font-family: inherit; font-size: large; text-align: left; white-space: pre-wrap;">NHỮNG KÝ ỨC KHÓ QUÊN .</span></div><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"></div><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"></div><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><span style="font-family: inherit; font-size: large; text-align: left; white-space: pre-wrap;"><br /></span></div><div><div dir="auto"><div class="ecm0bbzt hv4rvrfc e5nlhep0 dati1w0a" data-ad-comet-preview="message" data-ad-preview="message" id="jsc_c_cy" style="padding: 4px 16px;"><div class="j83agx80 cbu4d94t ew0dbk1b irj2b8pg" style="display: flex; flex-direction: column; margin-bottom: -5px; margin-top: -5px;"><div class="qzhwtbm6 knvmm38d" style="margin-bottom: 5px; margin-top: 5px;"><span class="d2edcug0 hpfvmrgz qv66sw1b c1et5uql lr9zc1uh a8c37x1j keod5gw0 nxhoafnm aigsh9s9 d3f4x2em fe6kdd0r mau55g9w c8b282yb iv3no6db jq4qci2q a3bd9o3v knj5qynh oo9gr5id hzawbc8m" dir="auto" style="display: block; line-height: 1.3333; max-width: 100%; min-width: 0px; overflow-wrap: break-word; word-break: break-word;"><div class="kvgmc6g5 cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql ii04i59q" style="margin: 0px; overflow-wrap: break-word;"><div dir="auto"><span style="color: #2b00fe;"><span color="var(--primary-text)" style="font-family: inherit; font-size: medium; white-space: pre-wrap;">( Nguy</span><span style="font-size: medium;"><span style="white-space: pre-wrap;">ễn Lượng )</span></span></span></div></div><div class="o9v6fnle cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql ii04i59q" style="color: var(--primary-text); margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto" style="font-family: inherit;"><span style="font-size: medium;">'</span></div><div dir="auto"><span style="background-color: white; color: #050505; font-family: inherit; font-size: 15px;"> </span><span style="background-color: white; font-family: arial;">Xóm nhỏ chừng chục căn nhà, chỉ có nhà Nhỏ là căn nhà 2 tầng, những nhà còn lại đều nhỏ nhắn. Mặt tiền nhà Nhỏ hướng ra một ngã tư đường mà thời đó những ai là học sinh trung học trong cái thị xã nhỏ bé này thường đi qua để tới trường. Ngang hông nhà, cánh cửa sổ trên lầu mở ra là thấy ngay một công viên với những thảm cỏ, những cây hoa dại và những cây Vông cổ thụ cao lớn, mà thân của từng cây </span><span style="background-color: white; font-family: arial;"> hai người lớn ôm không hết. </span><span style="background-color: white;"><span style="font-family: arial;">Mùa hè đến, cây nở hoa đỏ rực và sau khi bầu hoa thành hạt, chúng rụng xuống làm đỏ cả lối đi, ngó thoáng qua tưởng như xác pháo được đám trẻ con đốt trong ba ngày Tết hay lễ cưới của đôi uyên ng nào đó!</span></span></div><div dir="auto"><span><div class="o9v6fnle cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word;"><div dir="auto"><div class="o9v6fnle cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql ii04i59q" style="color: black; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word;"><div dir="auto"><span style="font-family: arial;">Nhà nào cũng có " dân số" năm, bảy người. Không tính bậc cha mẹ thì nhà nào cũng có những đứa trẻ lứa tuổi ''Thằng Côn'', "Con Thúy" trong những tác phẩm của nhà văn Duyên Anh và những đàn anh, đàn chị trong lứa tuổi cập kê nhưng vẫn còn xách cặp táp tới trường. Thành ra anh chị em nhà nàythường là bạn bè trang lứa với anh chị em nhà khác. Ngoài những buổi tới trường, đám trẻ thường nhóm lại chơi những trò chơi như : rượt bắt, trốn tìm, nhảy dây, nhảy nhà lầu, đánh chắc, nấu ăn, đá banh, đá dế, bắn bi, u mọi ... Nhiêu trò chơi đó thôi cũng làm cái xóm lúc nào cũng nghe tiếng vui cười, cãi vả của đám trẻ cho tới tận giờ đi ngủ. Nhớ có lần chơi trò trốn tìm. Tôi leo lên cây trứng cá rồi chuyền lên mái nhà ẩn núp. Phe kia tìm hoài không ra mà đêm càng khuya càng tối nên lo sợ kêu réo um sùm. Còn tôi thì nằm trên mái nhà ngủ một giấc ngon lành! Cũng ở trò trốn tìm này tôi và thằng Ng. leo lên cây nguồn trong xóm. Cây nguồn có nhánh um tùm dể ẩn núp, khó tìm nhưng rất giòn, dễ gãy, Ng. té xuống đất phải chở đi nhà thương. Tôi chạy theo một đoạn rồi đứng lại, khóc! Chơi trò nấu ăn tôi được chị D. phân công lấy nước ở cái giếng trong xóm. Cặp thùng là hai cái lon sửa bò và đòn gánh là một thanh tre !</span></div></div><div class="o9v6fnle cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql ii04i59q" style="color: black; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word;"><div dir="auto"><span style="font-family: arial;">Chơi trò nào cũng thường chia làm hai phe và tôi luôn chọn về phe có Nhỏ, cô bé có hàng lông mi dài cong vút và đôi môi đỏ thắm ! Nhỏ lanh lẹ nên chơi trò nào cũng giỏi. Chơi trò rượt bắt , Nhỏ chạy nhanh và lắc léo nên bắt được Nhỏ không dễ chút nào.</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: arial;">Trong xóm có một khoảng đất trống, khá rộng. Đám trẻ đã " thiết lập" thành một sân banh. Mỗi phe có một cái gôn được lập bởi những chiếc áo, quần, giày, dép. Nhớ lại tôi chơi rất hay khi thấy Nhỏ đứng nhìn xuống qua khung cửa sổ ở trên lầu!</span></div></div><div class="o9v6fnle cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql ii04i59q" style="color: black; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word;"><div dir="auto"><span style="font-family: arial;">Mùa hè được nghỉ học. Khi những cơn mưa đầu mùa rơi xuống. Vườn bông gần xóm cây cỏ phát triển xanh tươi. Những chú dế ăn cỏ non, mau lớn về đêm gáy râm ran suốt cả khu vườn. Những buổi chiều hè này, tôi thường ra vườn bông bắt dế. Tai căng ra nghe tiếng dế gáy để xác định chổ trốn của nó. Chân đi rón rén về hướng đó nhưng mắt vẫn thỉnh thoảng nhìn về cửa sổ trên lầu hướng ra vườn bông coi Nhỏ có đứng ngó xuống không !</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: arial;">Chơi đá dế trong xóm không hẳn dành riêng cho tụi trẻ mà cả những đàn anh, đàn chị lứa tuổi cập kê vẫn ham thích! Anh H. một người anh của Nhỏ nhiều lần đạp xe chở tôi về Phong nẫm, nơi có nhiều thửa ruộng để bắt dế. Có lần bắt được cả thùng đầy dế, hai anh em ngồi đá cả buổi mới chọn được con dế nhất ( vô địch ). Con này được nuôi dưỡng đặc biệt hơn những con khác. Thường được nhốt trong những chiếc hộp giấy hộp quẹt, được ăn cỏ non và tối thường được phơi sương! Nuôi dưỡng như vậy mới hy vọng đá thắng những con của người khác ! Hề hề ! Chơi dế cũng cầu kỳ đâu thua gì chơi gà chọi ha ?!!! Thích nhất là để chiếc hộp dế ở trên túi áo trước . Đi đâu cũng nghe tiếng gáy " réc'' '' réc" như tiếng kèn thúc quân ra trận !</span></div></div><div class="o9v6fnle cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql ii04i59q" style="color: black; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: normal;"><div dir="auto"><span style="color: #050505; font-family: arial; white-space: pre-wrap;">Cũng vì mê thích trò chơi đá dế và nghe tiếng dế gáy oai hùng (dể gây hiệu ứng phấn khích cho lủ trẻ ) mà lần đó tôi bị ông Thầy đánh cho một trận và chắc trong cuộc đời mình chỉ có một không hai !Mùa hè năm đó khi tôi chuẩn bị vào lớp Tư , ba tôi cho tôi đi học thêm ở một trường tư thục có tên Lễ Trí . Trường ở trong một con hẻm nhỏ đối diện với xóm , do một vị thầy lớn tuổi và cô con gái đảm trách . Trường có vài chục học trò theo học đủ các lớp từ lớp Năm cho tới lớp Nhất và thường là con em của những gia đình phụ cận . Cũng bởi do thầy lớn tuổi nên trường còn có thêm một tên thường gọi nữa là trường Thầy Già !!! Học trò lúc đó luôn được học sự lễ phép kèm theo những môn học thường thức ! Trên vách , trên mái nhà được treo những chiếc roi mây hay đuôi cá đuối và bảo đảm trong suốt thời gian theo học tại đây , chắc chắn không học trò nào mà không bị ăn roi từ Thầy !</span></div></div></div><div dir="auto"><div class="o9v6fnle cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql ii04i59q" style="margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word;"><div dir="auto"><span style="font-family: arial;"> Buổi học chiều hôm đó , khi cả lớp đang nghe Thầy giảng , con dế than trong hôp giấy dầu Khuynh diệp tôi đang bọc trong túi áo , nổi hứng cọ cánh , gáy um sùm !Trong lúc tôi đang bối rối đập nhẹ nhẹ vào hộp , mong sao nó sợ mà ngừng gáy thì Thầy quay xuống , chỉ tay vào tôi la lớn " Lượng , lên đây "! Tôi bước lên , mắt cứ ngó vào chiếc roi đuôi cá đuối trên tay Thầy mà nước mắt đã ràn rụa trên má . Khi tôi đi đến gần vừa tầm , Thầy cầm roi quất mạnh vào mông . Tôi la khóc om sòm . Trận ăn roi đó cũng là duy nhất và cũng là cuối cùng . Bởi lẽ , ba tôi không cho tôi đi học thêm nữa . Chiều đó khi về nhà , Má tôi cũng đã bật khóc khi thấy những vết bầm tím , vắt ngang dọc trên mông của con mình khi thay quần áo cho tôi. Bà pha nước muối loãng , thoa lên " vết thương " . Thoa đến đâu tôi đều có cảm giác bỏng rát đến đó ! Chắc cũng gần cả tháng những vết bầm tím đó mới lặn ! Thiệt là một trận ăn roi nhớ đời , khó quên !</span></div></div><div class="o9v6fnle cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql ii04i59q" style="margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word;"><div dir="auto"><span style="font-family: arial;">Thế hệ của chúng tôi đều lễ phép đối với mọi người lớn tuổi ,cha mẹ , thầy cô . Có lẽ cũng nhờ vào sự nghiêm khắc vàdạy dỗ của thầy cô lúc đó ?!</span></div></div><div class="o9v6fnle cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql ii04i59q" style="margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word;"><div dir="auto"><span style="font-family: arial;">Bên kia khi băng qua con đường chạy ngang xóm có một dãy phố nhỏ . Đầu con phố này là một khách sạn và ngay đó là con hẻm nhỏ chạy vào ngôi trường trên .Phố có vài cửa tiệm bán kiêm luôn sửa xe đạp , vài tiệm bán thuốc Bắc và vài cửa tiệm tạp hóa . Những cửa tiệm này đều của người Tàu . Tiệm tạp hóa có rất nhiều mặt hàng ,từ thượng vàng đến hạ cám ! Nhiều loại bánh kẹo ngon được chứa trong những thẩu lớn bằng thủy tinh ,trong những thùng nhôm lớn có mặt trước là kính đề bánh kẹo hiện ra rõ ràng ,làm cho lũ trẻ đứng nhìn , thèm thuồng khó bước khi đi ngang qua! Những vật dụng lặt vặt hàng ngày , những gia vị cho bữa ăn thêm ngon được trưng bày đầy ắp làm cho cửa tiệm chật chội thêm . Xen lẫn các cửa tiệm này có hai tiệm thuốc Tây , hai phòng mạch Bác sĩ , một tiệm cầm đồ ,một nhà in có bán kèm sách vở và một tiệm cơm . Tiệm cơm có mấy chị em xinh đẹp , luôn mang trên người nhiều đồ trang sức đứng bán . Tên gọi của mấy chị em cũng thiệt đặc biệt , dễ nhớ khó quên! Bắt đầu tên người chị là Giàu rồi kế đến là Có , Tiền , Của ! Tiệm cơm thường có khách hàng là những viên công chức trẻ , xa nhà và lũ trẻ chúng tôi trong xóm cũng có nhiều kỉ niệm khó quên với tiệm cơm này ! Tôi sẽ kể về chuyện này vào lần kế tiếp .</span></div></div><div class="o9v6fnle cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql ii04i59q" style="margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word;"><br /><div dir="auto"><i style="background-color: transparent; font-family: inherit;"><span style="color: #2b00fe;"><span face=""Helvetica Neue", Helvetica, Arial, sans-serif" style="font-size: 13px;">G</span><span face="Helvetica Neue, Helvetica, Arial, sans-serif"><span style="font-size: 13px;">óc của T.</span></span></span></i></div></div></div></div></span></div></div><div class="o9v6fnle cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql ii04i59q" style="margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word;"><div dir="auto"><span face=""Helvetica Neue", Helvetica, Arial, sans-serif" style="background-color: white; font-size: 13px;"><i><span style="color: #2b00fe;"><br /></span></i></span></div><div dir="auto"><span face=""Helvetica Neue", Helvetica, Arial, sans-serif" style="background-color: white; font-size: 13px;"><i><span style="color: #2b00fe;">Anh nhắc ‘ Sao lâu lắm em không vào blog?’’</span></i></span></div><div dir="ltr" style="background-color: white; font-family: "Helvetica Neue", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 13px;"><i><span style="color: #2b00fe;">Chẳng lẽ nói với anh , sao mà em lười quá. </span></i></div><div dir="ltr" style="background-color: white; font-family: "Helvetica Neue", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 13px;"><i><span style="color: #2b00fe;">Blog, với tôi , như cánh cửa mở ra một góc phòng khác, nơi tôi có thể xếp trong đó những bài thơ nhỏ, những truyện ngắn, những chia xẻ của bạn bè, anh em. Đó là thế giới bình yên của tôi..Nhưng, đã gần một năm nay, thật tệ cho trí nhớ của tôi. Chìa khoá của cánh cửa đó, không biết đã rơi rụng nơi nào...<br /></span></i></div><div dir="ltr" style="background-color: white; font-family: "Helvetica Neue", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 13px;"><i><span style="color: #2b00fe;">Anh viết về những hàng vông bông đỏ thắm nơi thành phố cũ. Thành phố nơi tôi được sinh ra, lớn lên, nơi mà không gian ở đó đã thấm đẫm chan hoà trong tôi, cho tôi được bơi lội thoả thích trong tình thương của gia đình, nơi tôi nhìn các em tôi lớn từng ngày với những chiếc răng măng ngộ nghĩnh.<br /></span></i></div><div dir="ltr" style="background-color: white; font-family: "Helvetica Neue", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 13px;"><i><span style="color: #2b00fe;">Cũng căn nhà có cây trứng cá quanh năm chín đỏ, anh và tôi, chúng ta có với nhau biết bao kỉ niệm. Tôi nói với anh ‘ Hồi xưa em cõng anh hái trứng cá, bây giờ đến lượt anh.. ‘ chỉ nhắc chút chừng đó đã nghe bùi ngùi.<br /></span></i></div><div dir="ltr" style="background-color: white; font-family: "Helvetica Neue", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 13px;"><i><span style="color: #2b00fe;">Anh. Anh sắp bước vào phòng phẩu thuật lần nữa. Hãy bình yên, anh nhé. Và đừng quên, anh còn nợ em một lời hứa.</span></i></div><div dir="auto"><span color="var(--primary-text)" style="font-family: inherit; font-size: medium; white-space: pre-wrap;"><b><u><br /></u></b></span></div><div dir="auto"><br /></div></div></span></div></div></div></div></div>nguyenthikhoiquyenhttp://www.blogger.com/profile/06313989956641402057noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-993830667538272845.post-37743125189028510702020-05-25T21:47:00.000-05:002020-05-25T21:47:05.027-05:00<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjf4l277-zTZcP9q0OR6KIyRBv2dAjNIlwdjkAh4wjQ40Bt92v3cuGeXEPG-WorHlgR5qwOOt8wu3Ygo4_qtRUv6-TzOzjNWFcYGAT74KZjQSLTb5CGaMBJvpcFVjW6bY_zWBUNOggHK17U/s1600/quyen1.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="960" data-original-width="922" height="320" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjf4l277-zTZcP9q0OR6KIyRBv2dAjNIlwdjkAh4wjQ40Bt92v3cuGeXEPG-WorHlgR5qwOOt8wu3Ygo4_qtRUv6-TzOzjNWFcYGAT74KZjQSLTb5CGaMBJvpcFVjW6bY_zWBUNOggHK17U/s320/quyen1.jpg" width="306" /></a></div>
<div class="MsoNormal">
<o:p> Tiểu Quyên & Duy Quang ( 5/2020)</o:p></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: Arial, sans-serif;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: Arial, sans-serif;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: Arial, sans-serif;">Con yêu
thương của bố má.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";">Hôm nay sinh
nhật con. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";">Mỗi năm khi đến ngày nầy, má nh</span><span style="font-family: Arial, sans-serif;">ớ </span><span style="font-family: Arial, sans-serif;">lại nhi</span><span style="font-family: Arial, sans-serif;">ều thứ và</span><span style="font-family: Arial, sans-serif;"> c</span><span style="font-family: Arial, sans-serif;">àng nhớ lại càng </span><span style="font-family: Arial, sans-serif;">thương con xiết bao. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: Arial, sans-serif;">Thương con gầy
gò nhỏ bé lẫn đẫm theo má từ những vùng kinh tế mới. Bữa cơm bobo độn khoai mì
khô, mít non luộc cho đỡ cơn đói. Thương con và em bé bỏng trong căn nhà lợp
tranh toang hoác, mái lá không đủ che mưa che nắng, đêm ngủ con có thể đếm những
ngôi sao lấp lánh trên bầu trời rộng kia. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: Arial, sans-serif;">Thương con áo mặc không đủ ấm, ăn
không đủ no. Với quyển vở cặp nách, </span><span style="font-family: Arial, sans-serif;">đôi dép mòn,</span><span style="font-family: Arial, sans-serif;"> con lội qua hàng ngọn đồi để đến lớp học. Những ngày mưa, mái dột, con về nhà quần áo ướt nhem run lẩy bẩy. Suốt thời tuổi
nhỏ, con theo má từ trường này đến trường khác.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: Arial, sans-serif;">C</span><span style="font-family: Arial, sans-serif;">ó nỗi kh</span><span style="font-family: Arial, sans-serif;">ổ</span><span style="font-family: Arial, sans-serif;"> nào</span><span style="font-family: Arial, sans-serif;"> m</span><span style="font-family: Arial, sans-serif;">à mẹ con mình chưa từng trải qua ? </span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: Arial, sans-serif;">Có những trường dùng t</span><span style="font-family: Arial, sans-serif;">ạm </span><span style="font-family: Arial, sans-serif;">phòng học
cũ làm nơi ở tập thể tuy khá hơn một chút, đỡ mưa đỡ </span><span style="font-family: Arial, sans-serif;">nắng, nhưng mẹ
con mình đói triền miên. Gạo, đường phát theo tiêu chuẩn, lương giáo viên chỉ sống
đủ hai tuần nên tuổi nhỏ của con, chưa bao giờ có được một bữa cơm tươm tất như
bao đứa trẻ cùng lứa.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";">Điều mẹ con
mình thiệt thòi nhất là không có bố để nương tựa. Nếu có bố ở nhà, con đâu phải
vào rừng </span><span style="font-family: Arial, sans-serif;">nhặt từng cây
củi chà về nấu cơm, đâu đến nỗi háo hức chờ cơm hẩm chín chỉ với chén nước
tương và rau dền luộc ..</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";">Bố ở tù còn
khổ gấp trăm nghìn lần hai mẹ con mình, nên tuy thiếu thốn khổ cực, con không hề
so sánh </span><span style="font-family: Arial, sans-serif;">bạn bè cùng lứa
có cha có mẹ, có áo đẹp mà tủi thân. Con biết , mình nghèo, và con, dù ít tuổi
cũng biết </span><span style="font-family: Arial, sans-serif;">vì sao </span><span style="font-family: Arial, sans-serif;">đời sống của chúng ta khốn nạn, cùng cực đến như vậy</span><span style="font-family: Arial, sans-serif;">.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";">Má không muốn
viết thêm về những khoảng đời cơ cực mà con đã trải qua cùng má. Nó luôn
mang đến trong lòng má, nỗi ray rức của người làm mẹ không mang lại cho con một
tuổi thơ hồn nhiên trong trẻo, d<o:p></o:p></span><span style="font-family: Arial, sans-serif;">ù chỉ là khoảng khắc.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";">Con gái yêu
thương của má.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";">Điều an ủi và
cũng là điều vui mừng nhất cho bố má là con có một gia đình hạnh phúc. Con có một
người chồng tốt và hai đứa con xinh đẹp, ngoan ngoãn.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";">Đó chính là
ân sủng của Thượng đế đã bù đắp cho con những gì mà con đã từng trải qua thời tu</span><span style="font-family: Arial, sans-serif;">ổi nhỏ trăm bề</span><span style="font-family: Arial, sans-serif;"> thiếu thốn. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";">Và má, má
cũng luôn cám ơn Thiên Chúa đã mang con đến với gia đình mình. Chúa đã ban tặng
cho con một trái tim nhân hậu ấm áp, biết yêu thương và lo lắng cho bố má và
các em, cho hết thẩy mọi người xung quanh.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";">Cuộc đời của
bố má, không còn gì ao ước thêm nữa khi đã có con.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";">Cám ơn con
gái yêu dấu của bố má.<o:p></o:p></span></div>
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Yêu con.</span><br /><div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjHOfTWWgz5DC27czwT2zH0dTP9HBDELPhELQ9Zg1FpEK1zpH4QkBmiFx0mPQLHTFN_-j5idLf5JfJAcdhS3xUdxCM4Vk3Ux3ewVMfGe6dxRaH-OrEcX9vi8VFDD-6Y-h8fvPgRf9Wa6fs6/s1600/quyen.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="738" data-original-width="960" height="306" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjHOfTWWgz5DC27czwT2zH0dTP9HBDELPhELQ9Zg1FpEK1zpH4QkBmiFx0mPQLHTFN_-j5idLf5JfJAcdhS3xUdxCM4Vk3Ux3ewVMfGe6dxRaH-OrEcX9vi8VFDD-6Y-h8fvPgRf9Wa6fs6/s400/quyen.jpg" width="400" /></a></div>
<div class="MsoNormal">
Gia đình nhỏ của con.( 5/2020)</div>
<br />nguyenthikhoiquyenhttp://www.blogger.com/profile/06313989956641402057noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-993830667538272845.post-22105817773639153592019-09-13T19:52:00.001-05:002019-09-13T20:01:10.010-05:00<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<iframe allowfullscreen="" class="YOUTUBE-iframe-video" data-thumbnail-src="https://i.ytimg.com/vi/7cgxgzdcvjU/0.jpg" frameborder="0" height="266" src="https://www.youtube.com/embed/7cgxgzdcvjU?feature=player_embedded" width="320"></iframe></div>
<span style="font-family: "arial" , "helvetica" , sans-serif;"><b><br /></b></span>
<b style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"> La Maritza</b><br />
<span style="font-family: "arial" , "helvetica" , sans-serif;"><b> Lời Việt : Nguyễn Xuân Hùng</b></span><br />
<span style="font-family: "arial" , "helvetica" , sans-serif;"><b> Singer : Sylvie Vartan</b></span><br />
<span style="font-family: "arial" , "helvetica" , sans-serif;"><b><br /></b></span>
<br />
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"><b><i><span style="color: blue;">Những con đường
hoa nắng.</span></i></b><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Nói về ngày
xưa, ai cũng có rất nhiều ngăn kỷ niệm trong ký ức. Thỉnh thoảng kéo một ngăn
ra, nhìn ngó, gậm nhấm những ngày tháng cũ ươm nắng vàng son tươi đẹp, để vui,
hoặc để buồn nhớ thoáng qua. Ngăn ký ức của tôi thường tràn đầy những bài hát,
quá nhiều, quá mệt để nhớ nó, có lẽ tất cả những bài hát tôi đã nghe qua, đã
hát đều nhớ nằm lòng trong đầu. Đa số những bài hát tôi yêu thích đều gắn liền
với kỷ niệm không nhiều thì ít.<br />
Chắc các bạn và nhiều người khác cũng vậy, khi có những cuộc tình không có một
kết cục hạnh phúc; thì tâm hồn họ hay gắn theo một bài hát nào đó. Cuộc tình
càng buồn thì bài hát trong ngăn ký ức của họ càng bi thảm. Có thể lúc chúng ta
càng lớn thì những bài hát đó cũng phai nhạt đi, khi chúng ta có một đời sống hạnh
phúc thì quá khứ buồn bã đó cũng tan theo.<br />
Cũng có khi, không nhất thiết là phải có tình hoặc không, như hồi đầu tiên được
nghe nhạc, khi ba tôi mua giàn máy quay đĩa về, tôi mê mệt với bản Ngày đó
chúng mình do Duy Trác hát. Hồi đó nhỏ xíu, biết gì đâu mà yêu ai.<br />
Nhưng bài hát thường gợi lại trong tôi những hạnh phúc lại chẳng vương vấn một
mối tình nào, nó chỉ mang theo hình ảnh tươi đẹp của năm tôi mới 12 tuổi, tuổi
của đá dế, chọi cỏ gà, đánh đáo, đánh khăng, và đôi khi đánh lộn với bạn bè vì
những lý do bây giờ nghĩ lại thấy mình thật ngu ngốc, và đôi khi cậu bé 12 tuổi
này cũng có những cảm xúc mơ mộng vu vơ mà chẳng hiểu nó là gì.<br />
Buổi chiều khoảng gần 4 giờ là tôi thót lên xe đạp đi lấy tiền hàng cho mẹ, bây
giờ nghĩ lại thấy cũng lạ, hồi đó lấy tiền hàng không phải là ít, thường là mấy
trăm đồng, trong khi một gói thuốc lá Cotab chỉ có 4 đồng một bao. Hình như hồi
59, 60 chẳng ai nghĩ đến chuyện đề phòng cướp bóc, hoặc ăn trộm. Khu nhà chứa gạo
của mẹ tôi chỉ có một then gài bên trong bằng gỗ rất sơ sài.<br />
Tôi thích chạy xe đạp trên đường chiều nắng đẹp, luôn mát mẻ và lộng gió, những
năm xưa Sài Gòn cũng như vùng phụ cận khí hậu không nóng bức như sau này, những
lúc nóng nhất cũng không làm mình khó chịu. Hệ thống sông ngòi và kinh rạch chằng
chịt như một cái máy điều hoà nhiệt độ cho toàn miền Nam, còn bây giờ khí hậu
sao quá nóng, nóng đến hết sức chịu đựng của con người. Tháng 9 năm 2010 tôi về
lại Sài Gòn, lúc nào cũng mồ hôi nhễ nhại như đang sống trong một lò bánh mì.<br />
Khi đúng 4 giờ, tôi sẽ nghe thấy bản nhạc chuyển mục của đài phát thanh Sài
Gòn, từ radio trong nhà bên đường phát ra. Bản nhạc có âm thanh rất lả lướt mà
có lúc tôi dừng xe lại để nghe. Thích đến nỗi ghiền, nhưng tôi chỉ thích nghe
nó ở ngoài đường như vậy thôi. Dù rằng tôi có thể ở nhà, đúng giờ bật radio lên
là nghe được. Khi lớn lên sau này mới biết đó là bản Sonata số 16 en C major của
Mozart.<br />
Cháu ngoại Thiên Kim của tôi. Lúc học đàn Piano cũng rất thích bản nhạc này.
Thích một cách đặc biệt như ông ngoại nó đã thích.<br />
Rồi tôi canh khoảng gần 6 giờ chiều, lại lấy xe đạp đi thâu tiền hàng cho mẹ. Lần
này cốt để nghe bản nhạc Bóng người đi của nhạc sĩ Văn Phụng, trình tấu bằng
đàn Hạ Uy Di, không biết ai đàn, vì là nhạc chuyển mục nên không có lời giới
thiệu. Chẳng hiểu sao ngày ấy còn nhỏ nhưng tôi đã yêu thích hình ảnh hào hùng
của người chiến sĩ trong bản nhạc, và tình yêu thắm thiết của người con gái
luôn mong chờ người yêu, người chồng trở về. Hình như tôi đã yêu đời lính từ
ngày đó.<br />
Tất nhiên chạy xe trên đường, nghe lúc được lúc mất, mà nhạc chuyển chương
trình thường ngắn, chỉ chừng 1/3 bản nhạc thôi, nhưng chẳng hiểu sao tôi lại
thích như vậy, tuổi trẻ hình như ai cũng có những sở thích thật kỳ khôi.<br />
Tôi ra khỏi nhà đúng giờ đến nỗi mẹ tôi cũng để ý, và mẹ nói với các bá của
tôi: cái thằng Việt này nó giờ giấc lắm. Mẹ không biết là tôi phóng ra khỏi nhà
chỉ để nghênh ngáo nghe nhạc mà thôi. Lấy tiền hàng cho mẹ là chuyện phụ. Đôi
khi cũng đánh nhau với trẻ con trên đường đi, nhưng đó lại là chuyện khác 😀.<br />
Đến năm 62 ở Vũng Tàu, thì tôi lại có một bản nhạc chuyển mục khác để lắng nghe
và mơ mộng, chắc lúc này tôi đã "phải lòng" cô bạn nhỏ gần nhà, cô có
gương mặt khả ái, cười có duyên, giọng nói hơi đớt rất dễ thương. Nhưng không
sao, cô chỉ cần nụ cười là đủ hớp hồn tôi rồi.<br />
Đó là bản nhạc Tiếng Xưa của Dương Thiệu Tước, cứ đúng 8 giờ tối được trổi lên
với tiếng đàn Tranh não nuột, hồi ấy tôi cứ ao ước được biết, hoặc nhìn thấy
người nhạc sĩ chơi bản nhạc đó. Mà không biết rằng chỉ cần nói với ba tôi là sẽ
biết ai ngay, vì ông quen biết rất nhiều người là bạn lính ở đài phát thanh Sài
Gòn cũng như đài Quân Đội. Trong đêm, tiếng đàn Tranh và "Tiếng Xưa"
luôn tạo cho tôi cảm giác buồn bã của một hạnh phúc đã mất, thật là mơ hồ khó tả.<br />
Đến 10 giờ tối, lại tiếng đàn Hạ Uy Di truyền cảm quen thuộc, với bài Đàn chim
Việt của Văn Cao, bài này thì tôi thích đã lâu, từ hồi lớp Nhì thì phải, vì cuối
năm lớp Nhất đi thi Tiểu học, trong phần thi nhạc tôi chọn bài này, bài Sơn Nữ
Ca, và Nụ cười Sơn cước. Thầy giám khảo lật qua 3 bài hát, nhìn tôi và cười ngạc
nhiên. Rồi ông nói, hát bài Đàn Chim Việt đi em.<br />
Chắc ông thấy 3 bài hát này chẳng hợp với tôi chút nào, tôi cũng nghĩ vậy, vì
những bạn đồng thi với tôi toàn hát mấy bài của con nít. Tôi sở dĩ thích nghe mấy
bài này là do ảnh hưởng các bá của tôi, bá Thu chị của mẹ tôi hay hát Nụ cười
Sơn Cước và đánh Banjo rất hay. Còn mẹ tôi thì chỉ thích ngâm nga bản ruột là Dạ
Khúc- Đàn ai lên cung oán tang tình, gieo buồn...<br />
Sau bản nhạc Đàn Chim Việt, là giọng nói nhẹ nhàng truyền cảm của cô xướng ngôn
viên : bây giờ là 22 giờ, xin quý vị điều chỉnh âm thanh vừa đủ nghe để khỏi
phiền lòng hàng xóm. Xin cám ơn quý vị.<br />
Ngày ấy cả hai đài phát thanh Sài Gòn và đài Quân Đội đều có những chương trình
nhạc chủ đề, nhạc thính phòng, nhạc vui buổi sáng, nhạc chọn lọc, nhạc hoà tấu.
Chương trình nhạc lúc 0 giờ. Chương trình nhạc ngoại quốc như Pháp, Mỹ đều rất
chọn lọc và không nhiều lắm. Hồi tôi nằm Tổng Y Viện Cộng Hoà cũng nhận thấy là
người phụ trách để nhạc cho thương binh nghe rất cẩn thận, nhạc luôn êm dịu,
thường là nhạc tiền chiến, hoặc của Phạm Duy, Trần Thiện Thanh.<br />
Còn nhạc Việt trong nước bây giờ, tôi đã nghe qua đôi lần cho biết, ngoại trừ một
số nhạc sĩ đếm đầu ngón tay tạm nghe được, đều toàn những chắp nối vay mượn nhạc
của Đài Loan và Đại Hàn nhiều quá, lời lẽ kém cỏi ngô nghê, nói lên trình độ nhạc
lý và học thức cũng như cảm nhận thấp kém của người viết nhạc.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Người ta
không bao giờ tắm được hai lần trong một dòng sông. Và tôi không bao giờ có thể
trở về con đường thơ ấu lung linh hoa nắng, gió mát, với những bài hát đầy mơ mộng
bình yên ngày đó.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"><b><i><span style="color: blue;">Nguyễn Khôi
Việt</span></i></b><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"><b><i><span style="color: purple;"><br /></span></i></b></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , sans-serif;"><b><span style="color: purple;">Góc của T</span></b><span style="color: blue;">." Ai trong chúng ta cũng có những con đường hoa nắng lung linh rực rỡ như cánh diều chở đầy ước mơ của một thời tu</span></span><span style="color: blue; font-family: "arial" , sans-serif;">ổi</span><span style="color: blue; font-family: "arial" , sans-serif;"> nhỏ. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="color: blue;"><span style="font-family: "arial" , sans-serif;">Những con đường lồng lộng</span><span style="font-family: "arial" , sans-serif;"> ước m</span><span style="font-family: "arial" , sans-serif;">ơ. </span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="color: blue;"><span style="font-family: "arial" , sans-serif;">Khi l</span><span style="font-family: "arial" , sans-serif;">ần giở</span><span style="font-family: "arial" , sans-serif;"> lại những ký ức đẹp đẽ đ</span><span style="font-family: "arial" , sans-serif;">ó, l</span><span style="font-family: "arial" , sans-serif;">òng sao khỏi ngậm ngùi.</span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="color: blue; font-family: "arial" , sans-serif;">Mỗi bài hát là mỗi kỷ niệm luôn ẩn dấu trong đó, những mảng tình buồn..</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="color: blue;"><span style="color: purple;"><span style="font-family: "arial" , sans-serif;">và dù buồn hay vui..dù ngậm ngùi hay nuối tiếc..ký ức</span><span style="font-family: "arial" , sans-serif;"> ấy m</span></span><span style="color: purple; font-family: "arial" , sans-serif;">ãi </span><span style="color: purple; font-family: "arial" , sans-serif;"> luôn đi bên c</span><span style="color: purple; font-family: "arial" , sans-serif;">ạnh </span><span style="color: purple; font-family: "arial" , sans-serif;"> chúng ta cho đến cuối đời..như anh, như em.</span></span></div>
<span style="font-family: "arial" , "helvetica" , sans-serif;"><b></b></span>nguyenthikhoiquyenhttp://www.blogger.com/profile/06313989956641402057noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-993830667538272845.post-44789723976447642152019-09-07T15:48:00.001-05:002019-09-07T15:48:41.930-05:00<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<iframe allowfullscreen="" class="YOUTUBE-iframe-video" data-thumbnail-src="https://i.ytimg.com/vi/btzjWaytoyg/0.jpg" frameborder="0" height="266" src="https://www.youtube.com/embed/btzjWaytoyg?feature=player_embedded" width="320"></iframe></div>
<span style="color: #333333; font-family: "helvetica neue" , "helvetica" , "arial" , sans-serif; font-size: 15px; text-align: justify;"><br /></span>
<br />
<div style="text-align: start;">
<span style="font-family: "helvetica neue" , "helvetica" , "arial" , sans-serif; font-size: 15px; text-align: justify;"><span style="color: #333333;"> </span><b><i><span style="color: blue;">Cho </span></i></b></span><span style="color: blue; font-family: "helvetica neue" , "helvetica" , "arial" , sans-serif;"><span style="font-size: 15px;"><b><i>đời chút ơn</i></b></span></span></div>
<div style="text-align: start;">
<span style="color: blue; font-family: "helvetica neue" , "helvetica" , "arial" , sans-serif;"><span style="font-size: 15px;"><b><i> Nhạc : Trịnh Công Sơn</i></b></span></span></div>
<div style="text-align: start;">
<span style="color: blue; font-family: "helvetica neue" , "helvetica" , "arial" , sans-serif;"><span style="font-size: 15px;"><b><i> Photos, video : Trang Thanh Trúc</i></b></span></span></div>
<div style="text-align: start;">
<span style="color: blue; font-family: "helvetica neue" , "helvetica" , "arial" , sans-serif;"><span style="font-size: 15px;"><b><i> Nhật Tân trình bày</i></b></span></span></div>
<div style="text-align: start;">
<span style="color: #333333; font-family: "helvetica neue" , "helvetica" , "arial" , sans-serif;"><span style="font-size: 15px;"><br /></span></span></div>
<span style="color: #333333; font-family: "helvetica neue" , "helvetica" , "arial" , sans-serif; font-size: 15px; text-align: justify;"><br /></span>
<span style="font-family: "helvetica neue" , "helvetica" , "arial" , sans-serif; font-size: 15px; text-align: justify;"><span style="color: purple;"><br /></span></span>
<span style="color: purple;"><span style="font-family: "helvetica neue" , "helvetica" , "arial" , sans-serif; font-size: 15px; text-align: justify;"> Hôm chợt thấy em đi về bên kia phố</span><span style="font-family: "helvetica neue" , "helvetica" , "arial" , sans-serif; font-size: 15px; text-align: justify;"> </span></span><br />
<span style="color: purple;"><span style="font-family: "helvetica neue" , "helvetica" , "arial" , sans-serif; font-size: 15px; text-align: justify;"> Trong lòng bổng vui như đời rất lạ</span><span style="font-family: "helvetica neue" , "helvetica" , "arial" , sans-serif; font-size: 15px; text-align: justify;"> </span><br style="box-sizing: border-box; font-family: "Helvetica Neue", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; text-align: justify;" /><span style="font-family: "helvetica neue" , "helvetica" , "arial" , sans-serif; font-size: 15px; text-align: justify;"> Tôi tìm thấy tôi theo từng gót xa</span><span style="font-family: "helvetica neue" , "helvetica" , "arial" , sans-serif; font-size: 15px; text-align: justify;"> </span><br style="box-sizing: border-box; font-family: "Helvetica Neue", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; text-align: justify;" /><span style="font-family: "helvetica neue" , "helvetica" , "arial" , sans-serif; font-size: 15px; text-align: justify;"> Làm lời lá bay trên đường đi</span><span style="font-family: "helvetica neue" , "helvetica" , "arial" , sans-serif; font-size: 15px; text-align: justify;"> </span><br style="box-sizing: border-box; font-family: "Helvetica Neue", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; text-align: justify;" /><span style="font-family: "helvetica neue" , "helvetica" , "arial" , sans-serif; font-size: 15px; text-align: justify;"> Tôi tìm thấy tôi như giọt nắng kia</span><span style="font-family: "helvetica neue" , "helvetica" , "arial" , sans-serif; font-size: 15px; text-align: justify;"> </span><br style="box-sizing: border-box; font-family: "Helvetica Neue", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; text-align: justify;" /><span style="font-family: "helvetica neue" , "helvetica" , "arial" , sans-serif; font-size: 15px; text-align: justify;"> Làm hồng chút môi cho em nhờ</span><span style="font-family: "helvetica neue" , "helvetica" , "arial" , sans-serif; font-size: 15px; text-align: justify;"> </span><br style="box-sizing: border-box; font-family: "Helvetica Neue", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; text-align: justify;" /><br style="box-sizing: border-box; font-family: "Helvetica Neue", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; text-align: justify;" /><span style="font-family: "helvetica neue" , "helvetica" , "arial" , sans-serif; font-size: 15px; text-align: justify;">Môi thiên đường hót chim khuyên</span><span style="font-family: "helvetica neue" , "helvetica" , "arial" , sans-serif; font-size: 15px; text-align: justify;"> </span><br style="box-sizing: border-box; font-family: "Helvetica Neue", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; text-align: justify;" /><span style="font-family: "helvetica neue" , "helvetica" , "arial" , sans-serif; font-size: 15px; text-align: justify;">Ôi tóc trầm ướp vai thơm</span><span style="font-family: "helvetica neue" , "helvetica" , "arial" , sans-serif; font-size: 15px; text-align: justify;"> </span><br style="box-sizing: border-box; font-family: "Helvetica Neue", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; text-align: justify;" /><span style="font-family: "helvetica neue" , "helvetica" , "arial" , sans-serif; font-size: 15px; text-align: justify;">Ta nghe đời rất mênh mông</span><span style="font-family: "helvetica neue" , "helvetica" , "arial" , sans-serif; font-size: 15px; text-align: justify;"> </span><br style="box-sizing: border-box; font-family: "Helvetica Neue", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; text-align: justify;" /><span style="font-family: "helvetica neue" , "helvetica" , "arial" , sans-serif; font-size: 15px; text-align: justify;">Trong chân người bước chậm chậm.</span><span style="font-family: "helvetica neue" , "helvetica" , "arial" , sans-serif; font-size: 15px; text-align: justify;"> </span><br style="box-sizing: border-box; font-family: "Helvetica Neue", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; text-align: justify;" /><br style="box-sizing: border-box; font-family: "Helvetica Neue", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; text-align: justify;" /><span style="font-family: "helvetica neue" , "helvetica" , "arial" , sans-serif; font-size: 15px; text-align: justify;"> Hãy còn bước đi cho bình minh lên sớm</span><span style="font-family: "helvetica neue" , "helvetica" , "arial" , sans-serif; font-size: 15px; text-align: justify;"> </span><br style="box-sizing: border-box; font-family: "Helvetica Neue", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; text-align: justify;" /><span style="font-family: "helvetica neue" , "helvetica" , "arial" , sans-serif; font-size: 15px; text-align: justify;"> Cho đời chút ơn biết tà áo nọ</span><span style="font-family: "helvetica neue" , "helvetica" , "arial" , sans-serif; font-size: 15px; text-align: justify;"> </span><br style="box-sizing: border-box; font-family: "Helvetica Neue", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; text-align: justify;" /><span style="font-family: "helvetica neue" , "helvetica" , "arial" , sans-serif; font-size: 15px; text-align: justify;"> Em là phấn thơm cho rừng chút hương</span><span style="font-family: "helvetica neue" , "helvetica" , "arial" , sans-serif; font-size: 15px; text-align: justify;"> </span><br style="box-sizing: border-box; font-family: "Helvetica Neue", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; text-align: justify;" /><span style="font-family: "helvetica neue" , "helvetica" , "arial" , sans-serif; font-size: 15px; text-align: justify;"> Là lời hát ca cho trần gian</span><span style="font-family: "helvetica neue" , "helvetica" , "arial" , sans-serif; font-size: 15px; text-align: justify;"> </span><br style="box-sizing: border-box; font-family: "Helvetica Neue", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; text-align: justify;" /><span style="font-family: "helvetica neue" , "helvetica" , "arial" , sans-serif; font-size: 15px; text-align: justify;"> </span></span><br />
<span style="color: purple;"><span style="font-family: "helvetica neue" , "helvetica" , "arial" , sans-serif; font-size: 15px; text-align: justify;">Dưới phường phố kia có người nhớ em</span><span style="font-family: "helvetica neue" , "helvetica" , "arial" , sans-serif; font-size: 15px; text-align: justify;"> </span><br style="box-sizing: border-box; font-family: "Helvetica Neue", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; text-align: justify;" /><span style="font-family: "helvetica neue" , "helvetica" , "arial" , sans-serif; font-size: 15px; text-align: justify;">Nằm mộng suốt đêm trong thiên đường</span></span>nguyenthikhoiquyenhttp://www.blogger.com/profile/06313989956641402057noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-993830667538272845.post-35508393197819268342019-08-31T19:22:00.000-05:002019-08-31T19:22:01.587-05:00<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEh1wAe4TwifXu1dJEdsv54Ssml76RNouZRu82DKMib5_PX_wXaDcYn-RRhrP7x8o-WfJXgC-v6oX4yPT568o9kbnj0rsvMBwibodXCh7azLiaH9GXy6giVG2cVGgDV8jHQ04kg2xhJ5kXgi/s1600/IMG_3449.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="1600" data-original-width="1200" height="320" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEh1wAe4TwifXu1dJEdsv54Ssml76RNouZRu82DKMib5_PX_wXaDcYn-RRhrP7x8o-WfJXgC-v6oX4yPT568o9kbnj0rsvMBwibodXCh7azLiaH9GXy6giVG2cVGgDV8jHQ04kg2xhJ5kXgi/s320/IMG_3449.jpg" width="240" /></a></div>
<b><i> Đá và </i></b><br />
<b><i> Thư Quán Bản Thảo</i></b><br />
<b><i> ( số 85. Tháng 7/19)</i></b><br />
<b><i><br /></i></b>
<b><i><br /></i></b>
<br />
<div class="MsoNormal">
<b><i><span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Về Houston<br />
</span></i></b><b><span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Trần Hoài Thư</span></b><span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"> <o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Về Houston lần
này mọi sự được êm đẹp ngoài sự tưởng tượng của tôi. Trước hết là tình trạng sức
khỏe của Y. Không có dấu hiệu gì chứng tỏ để tôi quan ngại. Năm ngoái, đã
mua vé tàu đành bỏ vì đến gần ngày đi thì Y. phải được đưa vào Emergency và phải
nằm trong phòng đặc biệt mất một tuần lễ, mạng sống như sợi chỉ mành treo
chuông. May mắn thứ hai là con tôi được mấy ngày nghỉ. Nó lái xe từ tiểu
bang cạnh qua NJ để thay mặt tôi chăm sóc mẹ.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Như vậy là
tôi lên đường như một kẻ ẩn sĩ xuống núi. Buổi sáng tinh sương lành lạnh, phi
trường ít người, ít xe vì quá sớm, khiến tôi dễ dàng tìm bãi gởi xe rẻ tiền
để từ đây xe bus bốc đưa về phi trường. Tôi gởi vali hành lý vì nó quá nặng,
quá khó mang theo bên mình. Hành lý chỉ là những tập thơ tôi mới in. Nhất là lần
in này, tôi làm bìa có vân nổi trên giấy láng. Nhan tựa của tập thơ mới nhất
là <i>Đá</i>, lấy từ tựa một bài thơ hiện diện ở trong thi phẩm:<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="color: blue;"><i><span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Em có bao
giờ thấy một người nào chắn đạn ?</span></i><span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"><br />
<i>Em có bao giờ nhìn những khói đá bốc lên</i><br />
<i>Và những tia lửa hồng tức tối xẹt cuồng điên</i><br />
<i>khi trăm ngàn đầu đạn đâm vào thân thể đá ?</i><o:p></o:p></span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<i><span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"><span style="color: blue;">Và bây giờ
anh cũng mong được làm phiến đá</span></span></i><span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"><span style="color: blue;"><br />
<i>Để chai lì với những bọt sủi niềm đau !</i></span><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<!--[if mso & !supportInlineShapes & supportFields]><span
style='mso-element:field-begin;mso-field-lock:yes'></span><span
style='mso-spacerun:yes'> </span>SHAPE <span
style='mso-spacerun:yes'> </span>\* MERGEFORMAT <span style='mso-element:field-separator'></span><![endif]--><!--[if gte vml 1]><v:rect
id="Rectangle_x0020_3" o:spid="_x0000_s1028" alt="Description: https://mail.yahoo.com/d/folders/1/messages/17294"
style='width:24pt;height:24pt;visibility:visible;mso-wrap-style:square;
mso-left-percent:-10001;mso-top-percent:-10001;mso-position-horizontal:absolute;
mso-position-horizontal-relative:char;mso-position-vertical:absolute;
mso-position-vertical-relative:line;mso-left-percent:-10001;mso-top-percent:-10001;
v-text-anchor:top' o:gfxdata="UEsDBBQABgAIAAAAIQC75UiUBQEAAB4CAAATAAAAW0NvbnRlbnRfVHlwZXNdLnhtbKSRvU7DMBSF
dyTewfKKEqcMCKEmHfgZgaE8wMW+SSwc27JvS/v23KTJgkoXFsu+P+c7Ol5vDoMTe0zZBl/LVVlJ
gV4HY31Xy4/tS3EvRSbwBlzwWMsjZrlprq/W22PELHjb51r2RPFBqax7HCCXIaLnThvSAMTP1KkI
+gs6VLdVdad08ISeCho1ZLN+whZ2jsTzgcsnJwldluLxNDiyagkxOquB2Knae/OLUsyEkjenmdzb
mG/YhlRnCWPnb8C898bRJGtQvEOiVxjYhtLOxs8AySiT4JuDystlVV4WPeM6tK3VaILeDZxIOSsu
ti/jidNGNZ3/J08yC1dNv9v8AAAA//8DAFBLAwQUAAYACAAAACEArTA/8cEAAAAyAQAACwAAAF9y
ZWxzLy5yZWxzhI/NCsIwEITvgu8Q9m7TehCRpr2I4FX0AdZk2wbbJGTj39ubi6AgeJtl2G9m6vYx
jeJGka13CqqiBEFOe2Ndr+B03C3WIDihMzh6RwqexNA281l9oBFTfuLBBhaZ4ljBkFLYSMl6oAm5
8IFcdjofJ0z5jL0MqC/Yk1yW5UrGTwY0X0yxNwri3lQgjs+Qk/+zfddZTVuvrxO59CNCmoj3vCwj
MfaUFOjRhrPHaN4Wv0VV5OYgm1p+LW1eAAAA//8DAFBLAwQUAAYACAAAACEALorsvwMDAACyBgAA
HwAAAGNsaXBib2FyZC9kcmF3aW5ncy9kcmF3aW5nMS54bWykVclu2zAQvRfoPxC8K5IceZEQJUi8
FAXSNoibD6ApWiJKkSpJby367x1Scqw4RQ8JD/Zwe/PmzQx1dbOvBdoybbiSOY4vIoyYpKrgsszx
0/dFMMHIWCILIpRkOT4wg2+uP364IlmpSVNxigBBmozkuLK2ycLQ0IrVxFyohknYWytdEwtTXYaF
JjtArkU4iKJRWBMu8fUJakYsQRvN3wAlFP3BiimRW2IAUtCsv9JxFPT9yCST20+6WTYP2jGnX7cP
GvEix6CcJDVIhMNuozsG0/DsVnkC2K917c6r9RrtPcrB/XoMtreIwuJllEwiwKew1dmtj+rbP27R
av7fe0CmdQpGj4hpHA25fR3Z5TGyR0ahFErBECwVzFDd6mkg65BLcXEglVIXVNVhEa6VKKCuwjis
mTGkZGCOB2nyLM/RkWnuIXkGSTWtAJ3dmgb8QDGC2+OS1mpXMVIYt9wKCsq3CF7cExikY7X7ogrI
BNlY5evr7SI/i0WyRhv7iakaOSPHGkh6cLK9N7bldDzilVQLLoTPk5AvFgCzXYH8wlW35zLtC/93
GqXzyXySBMlgNA+SaDYLbhfTJBgt4vFwdjmbTmfxH+c3TrKKFwWTzs2xCePkVYXXnGpl1Nr6vECZ
ccqOjQhtGEenNjRK8MLBOUpGl6up0GhLRI4XfnTK946FL2n4SodYzkKKB0l0N0iDxWgyDpJFMgzS
cTQJoji9S0dRkiazxcuQ7rlk7w8J7XKcDgdDn6Ue6bPYIj9ex0aymlumkeB1jqH/YLS16wpxLguf
Wgtl39o9KRz9kxSQ7mOiwTTdw2H3S99wdn+nioMTbAX/ULxaQXFBs8OjDEal9C+MdvDU5tj83BDN
MBKfJfRBGicJHLN+kgzHA5jo/s6qv0MkBagcW4xac2phBlc2jeZlBZ5iL5NUt9A0a94VdMvJsRPG
Lu1BMB+1Z85k8UA0eQTOAvo2x0wGT8tORzgBwZ6C2xi2bNz70TZKG72XAw6evdb+avd1cZ+E/vz6
LwAAAP//AwBQSwMEFAAGAAgAAAAhAJxOXiHiBgAAOhwAABoAAABjbGlwYm9hcmQvdGhlbWUvdGhl
bWUxLnhtbOxZT28bRRS/I/EdRntv4/+NozpV7NgNtGmj2C3qcbwe704zu7OaGSf1DbVHJCREQRyo
xI0DAiq1EpfyaQJFUKR+Bd7M7K534jVJ2wgqaA7x7tvfvP/vzZvdy1fuRQwdEiEpjzte9WLFQyT2
+YTGQce7NRpcWPeQVDieYMZj0vHmRHpXNt9/7zLe8BlNxhyLySgkEUHAKJYbuOOFSiUba2vSBzKW
F3lCYng25SLCCm5FsDYR+AgERGytVqm01iJMY28TOCrNqM/gX6ykJvhMDDUbgmIcgfSb0yn1icFO
DqoaIeeyxwQ6xKzjAc8JPxqRe8pDDEsFDzpexfx5a5uX1/BGuoipFWsL6wbmL12XLpgc1IxMEYxz
odVBo31pO+dvAEwt4/r9fq9fzfkZAPZ9sNTqUuTZGKxXuxnPAsheLvPuVZqVhosv8K8v6dzudrvN
dqqLZWpA9rKxhF+vtBpbNQdvQBbfXMI3ulu9XsvBG5DFt5bwg0vtVsPFG1DIaHywhNYBHQxS7jlk
ytlOKXwd4OuVFL5AQTbk2aVFTHmsVuVahO9yMQCABjKsaIzUPCFT7ENO9nA0FhRrAXiD4MITS/Ll
EknLQtIXNFEd78MEx14B8vLZ9y+fPUHH958e3//p+MGD4/s/WkbOqh0cB8VVL7797M9HH6M/nnzz
4uEX5XhZxP/6wye//Px5ORDKZ2He8y8f//b08fOvPv39u4cl8C2Bx0X4iEZEohvkCO3zCAwzXnE1
J2PxaitGIabFFVtxIHGMtZQS/n0VOugbc8zS6Dh6dInrwdsC2kcZ8OrsrqPwMBQzRUskXwsjB7jL
OetyUeqFa1pWwc2jWRyUCxezIm4f48My2T0cO/HtzxLom1laOob3QuKoucdwrHBAYqKQfsYPCCmx
7g6ljl93qS+45FOF7lDUxbTUJSM6drJpsWiHRhCXeZnNEG/HN7u3UZezMqu3yaGLhKrArET5EWGO
G6/imcJRGcsRjljR4dexCsuUHM6FX8T1pYJIB4Rx1J8QKcvW3BRgbyHo1zB0rNKw77J55CKFogdl
PK9jzovIbX7QC3GUlGGHNA6L2A/kAaQoRntclcF3uVsh+h7igOOV4b5NiRPu07vBLRo4Ki0SRD+Z
iZJYXiXcyd/hnE0xMa0GmrrTqyMa/13jZhQ6t5Vwfo0bWuXzrx+V6P22tuwt2L3KambnRKNehTvZ
nntcTOjb35238SzeI1AQy1vUu+b8rjl7//nmvKqez78lL7owNGg9i9hB24zd0cqpe0oZG6o5I9el
Gbwl7D2TARD1OnO6JPkpLAnhUlcyCHBwgcBmDRJcfURVOAxxAkN71dNMApmyDiRKuITDoiGX8tZ4
GPyVPWo29SHEdg6J1S6fWHJdk7OzRs7GaBWYA20mqK4ZnFVY/VLKFGx7HWFVrdSZpVWNaqYpOtJy
k7WLzaEcXJ6bBsTcmzDUIBiFwMstON9r0XDYwYxMtN9tjLKwmCicZ4hkiCckjZG2ezlGVROkLFeW
DNF22GTQB8dTvFaQ1tZs30DaWYJUFNdYIS6L3ptEKcvgRZSA28lyZHGxOFmMjjpeu1lresjHSceb
wjkZLqMEoi71HIlZAG+YfCVs2p9azKbKF9FsZ4a5RVCFVx/W70sGO30gEVJtYxna1DCP0hRgsZZk
9a81wa3nZUBJNzqbFvV1SIZ/TQvwoxtaMp0SXxWDXaBo39nbtJXymSJiGE6O0JjNxD6G8OtUBXsm
VMLrDtMR9A28m9PeNo/c5pwWXfGNmMFZOmZJiNN2q0s0q2QLNw0p18HcFdQD20p1N8a9uimm5M/J
lGIa/89M0fsJvH2oT3QEfHjRKzDSldLxuFAhhy6UhNQfCBgcTO+AbIH3u/AYkgreSptfQQ71r605
y8OUNRwi1T4NkKCwH6lQELIHbclk3ynMquneZVmylJHJqIK6MrFqj8khYSPdA1t6b/dQCKluukna
BgzuZP6592kFjQM95BTrzelk+d5ra+CfnnxsMYNRbh82A03m/1zFfDxY7Kp2vVme7b1FQ/SDxZjV
yKoChBW2gnZa9q+pwitutbZjLVlca2bKQRSXLQZiPhAl8A4J6X+w/1HhM/sFQ2+oI74PvRXBxwvN
DNIGsvqCHTyQbpCWOIbByRJtMmlW1rXp6KS9lm3W5zzp5nJPOFtrdpZ4v6Kz8+HMFefU4nk6O/Ww
42tLW+lqiOzJEgXSNDvImMCUfcnaxQkaB9WOB1+TIND34Aq+R3lAq2laTdPgCj4ywbBkvwx1vPQi
o8BzS8kx9YxSzzCNjNLIKM2MAsNZ+g0mo7SgU+nPJvDZTv94KPtCAhNc+kUla6rO577NvwAAAP//
AwBQSwMEFAAGAAgAAAAhAJxmRkG7AAAAJAEAACoAAABjbGlwYm9hcmQvZHJhd2luZ3MvX3JlbHMv
ZHJhd2luZzEueG1sLnJlbHOEj80KwjAQhO+C7xD2btJ6EJEmvYjQq9QHCMk2LTY/JFHs2xvoRUHw
sjCz7DezTfuyM3liTJN3HGpaAUGnvJ6c4XDrL7sjkJSl03L2DjksmKAV201zxVnmcpTGKSRSKC5x
GHMOJ8aSGtHKRH1AVzaDj1bmIqNhQaq7NMj2VXVg8ZMB4otJOs0hdroG0i+hJP9n+2GYFJ69elh0
+UcEy6UXFqCMBjMHSldnnTUtXYGJhn39Jt4AAAD//wMAUEsBAi0AFAAGAAgAAAAhALvlSJQFAQAA
HgIAABMAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAFtDb250ZW50X1R5cGVzXS54bWxQSwECLQAUAAYACAAAACEA
rTA/8cEAAAAyAQAACwAAAAAAAAAAAAAAAAA2AQAAX3JlbHMvLnJlbHNQSwECLQAUAAYACAAAACEA
LorsvwMDAACyBgAAHwAAAAAAAAAAAAAAAAAgAgAAY2xpcGJvYXJkL2RyYXdpbmdzL2RyYXdpbmcx
LnhtbFBLAQItABQABgAIAAAAIQCcTl4h4gYAADocAAAaAAAAAAAAAAAAAAAAAGAFAABjbGlwYm9h
cmQvdGhlbWUvdGhlbWUxLnhtbFBLAQItABQABgAIAAAAIQCcZkZBuwAAACQBAAAqAAAAAAAAAAAA
AAAAAHoMAABjbGlwYm9hcmQvZHJhd2luZ3MvX3JlbHMvZHJhd2luZzEueG1sLnJlbHNQSwUGAAAA
AAUABQBnAQAAfQ0AAAAA
" filled="f" stroked="f">
<o:lock v:ext="edit" aspectratio="t"/>
<w:wrap type="none"/>
<w:anchorlock/>
</v:rect><![endif]--><!--[if gte vml 1]><v:shapetype id="_x0000_t75"
coordsize="21600,21600" o:spt="75" o:preferrelative="t" path="m@4@5l@4@11@9@11@9@5xe"
filled="f" stroked="f">
<v:stroke joinstyle="miter"/>
<v:formulas>
<v:f eqn="if lineDrawn pixelLineWidth 0"/>
<v:f eqn="sum @0 1 0"/>
<v:f eqn="sum 0 0 @1"/>
<v:f eqn="prod @2 1 2"/>
<v:f eqn="prod @3 21600 pixelWidth"/>
<v:f eqn="prod @3 21600 pixelHeight"/>
<v:f eqn="sum @0 0 1"/>
<v:f eqn="prod @6 1 2"/>
<v:f eqn="prod @7 21600 pixelWidth"/>
<v:f eqn="sum @8 21600 0"/>
<v:f eqn="prod @7 21600 pixelHeight"/>
<v:f eqn="sum @10 21600 0"/>
</v:formulas>
<v:path o:extrusionok="f" gradientshapeok="t" o:connecttype="rect"/>
<o:lock v:ext="edit" aspectratio="t"/>
</v:shapetype><![endif]--><!--[if mso & !supportInlineShapes & supportFields]><v:shape
id="_x0000_i1027" type="#_x0000_t75" style='width:24pt;height:24pt'>
<v:imagedata croptop="-65520f" cropbottom="65520f"/>
</v:shape><span style='mso-element:field-end'></span><![endif]--><span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Đó là những
gì tôi chỉ có thể có được trong đời sống hiện nay. Bạn bè thương tôi, cảm thông
hoàn cảnh của tôi, tôi biết làm sao mà đền đáp. Chỉ có tập thơ này. Nó do chính
tự tay tôi làm, từ đầu đến cuối, từ A đến Z. Nó hèn mọn lắm:<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<i><span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"><span style="color: blue;"><br /></span></span></i></div>
<div class="MsoNormal">
<i><span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"><span style="color: blue;">Xin tặng đời,
một món quà hèn mọn</span></span></i><span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"><span style="color: blue;"><br />
<i>Tôi không biết lấy gì đền đáp chỉ thơ</i><br />
<i>Tôi đang ở tận cùng những mất mát tuổi già</i><br />
</span><i><span style="color: blue;">Xin rộng lượng để bàn tay tôi khỏi vuột </span>!</i><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Sau gần bốn
giờ bay, tôi đã được thở trong một cõi đất trời khác, thế giới khác. Những ngôi
lầu, building, những con đường tấp nập xe cộ đã thay thế những hàng cây xanh,
những con nai, hay những ngôi giáo đường … Người đón tôi ở phi trường là Bùi
Huy tức là nhà thơ Tô Thẩm Huy. Vẫn là mái tóc bồng bềnh, dù kỳ này thấy anh mập
hơn xưa. Cám ơn đất trời đã cho tôi có những bạn bè tốt. Và cảm tạ văn chương
đã cho đời những tâm hồn đồng điệu. Quen biết là một sợi dây buộc hai người,
nhưng với những kẻ mang giòng máu thơ văn, sợi dây ấy càng buộc chặt hơn…<br />
Có phải ?<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Tôi nói lên
niềm mong mỏi lớn nhất của tôi trong kỳ về Houston này là được đến nhà quàn để
nhìn nhà thơ Tô Thùy Yên một lần cuối. Tôi muốn cảm ơn anh, dù trong tình trạng
bệnh hoạn trầm kha nhưng vẫn còn nhớ đến tôi, tặng tôi thi tập cuối đời của
anh. Giòng chữ run rẩy trên trang đầu, chứng tỏ là anh phải rất khó khăn lắm mới
cầm bút và viết..<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Nhưng Huy cho
biết, xác anh TTY chưa được tải về nhà quàn vì nhà quàn hết chỗ. Phải dời
lại một tuần.<br />
<br />
Việc dời lại này đã giúp Huy – người mà gia đình xem như là người nhà, và anh
TTY xem như là một bào đệ, một người bạn tri kỷ về văn chương- mới được rảnh
tay để “take care” toàn phần tôi trong hai ngày ở Houston.<br />
Có lẽ có người cho việc dời ngày tang lễ hay ngày thăm viếng nhà quàn chỉ là một
sự ngẫu nhiên tình cờ. Riêng tôi thì khác. Bởi chính tôi nhận được món quà
vô hình vô giá này. Sự giao cảm giữa những thi sĩ thì lạ lùng lắm. Hình như họ
bắt được mạch nhau. Đó là cái mạch mà đời thường không thể thấy hay cảm nhận nổi.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<b><span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"><br /></span></b></div>
<div class="MsoNormal">
<b><span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Gặp lại bằng
hữu</span></b><span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Sau khi ghé
nhà Huy để bỏ lại cái vali nặng trĩu <i>Đá</i>, Huy buổi trưa chở tôi đến
nhà PVN để dùng cơm. Gặp lại bạn cũ. Gặp lại chị Nh. Gặp lại Tuyên, người mà
chúng tôi xem là em gái, vui như chợ Tết. Tôi như thằng bị khóa miệng lâu năm,
giờ mới được tự do. Nói cười thả dàn. Và ăn cũng thả dàn. Món gì cũng “double”.
Dù răng chẳng còn một chiếc ! Nhất là món Bánh Canh mà PVN là đầu bếp. Tôi hỏi
về cách nấu. Và PVN thì cặn kẻ dạy tôi. Hai phút bỏ trong Microwave. Một phút
trụng nước sôi…Văn chương văn nghệ thi phú giờ này là gia chánh. Nghĩ lại,
có lẽ không có một ai có cùng một hoàn cảnh giống nhau - rất giống nhau -
như PVN và tôi… Cùng sinh vào tuổi ngựa. Cùng đi lính ở Bình Định. Cùng tốt
nghiệp lò “khu Sáu” Qui Nhơn. Cùng lưu lạc ở Nha Trang, Tháp chàm... Cùng
chủ trương tờ tạp chí “có một không hai” là TQBT suốt 18 năm nay. Cùng bị bệnh ở
chân nên phải chống gậy. Cùng có vợ bị bệnh không thể di chuyển. Và bây giờ
cùng trở thành nội tướng nấu ăn bất đắc dĩ. Chỉ có khác là bạn tôi đã trở thành
ông cố. Còn tôi thì mới lên chức ông nội.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">5 giờ chiều,
anh chị Phan Xuân Sinh mở tiệc khoản đãi bạn bè. Có người đến từ VN như nhà thơ
Từ Hoài Tấn. Có người mãi tận CA như họa sĩ Nguyễn Đình Thuần. Hay từ NJ là
tôi. Hay từ Dallas như anh chị Trần Doãn Nho. Ở địa phương có anh Lương Thư
Trung, CTT, PVN, TTH v.v.. Ngoài ra còn có một số bạn khác mà
tôi quên mất tên. Tôi mang <i>Đá</i> ra tặng. Bởi tôi chỉ có bấy
nhiêu đề làm quà cho bạn bè. Như nhà thơ Tô Thùy Yên, dù bệnh nặng, vẫn cố gượng
viết vài giòng chữ tặng anh em. Hai người bạn tôi mong đợi là Lữ Quỳnh và
Lữ Kiều không có mặt. Lí<span dir="RTL"></span><span dir="RTL"></span><span dir="RTL" lang="AR-SA"><span dir="RTL"></span><span dir="RTL"></span> </span>do: họ
không về kịp.<br />
<br />
6 giờ chiều, bạn Huy làm tài xế chở tôi và PVN ra ngoại ô Houston để tôi tham dự
một party “reunion” mà người tổ chức là cháu gái tôi. Tôi không thông báo việc
tôi đến Houston. Tôi muốn cả đại gia đình có mặt phải ngạc nhiên về một ông chú
bụi, chú hoang đàng, chú đãng tử, chú bất cần, chú đi lính dữ, chú viết văn làm
thơ... Tưởng tượng hai ông anh ruột và hai bà chị dâu của tôi sẽ phải ngạc
nhiên lắm lắm. Và cả nhà sẽ phải òa vỡ niềm vui đoàn tụ...<br />
Vậy mà khi tôi xuất hiện trước những bàn tiệc đông đảo người, bi bô huyên
thuyên cười nói múa tay múa chân nhưng chẳng ai buồn ngó hay quan tâm. Đến nỗi
tôi phải chặn ông anh thứ hai, nhìn ổng và hỏi: Anh biết ai không ?<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"><br />
Trời ơi, tôi đã trở thành một con người khác rồi. 6 năm chăm sóc Y. đã làm tôi
thay đổi đến thế sao ? Mỗi ngày phải nuốt vào bao nhiêu muối lệ. Và mỗi ngày
cũng phải nhỏ ra bao nhiêu lệ muối. Mỗi ngày tôi đóng kịch, để trở thành người
bạn đồng hành với người loạn trí. Hay là tôi cũng trở thành một lão
gìa điên loạn cũng nên.<br />
<br />
Các bạn ở Houston của tôi ơi. Từ lâu tôi chưa bao giờ soi gương, nhưng kỳ về
này, tôi đã <b>được</b> soi gương để thấy rõ hơn về mình. Tôi vẫn
bụi như thời trẻ. Ngay cả chụp hình với nữ họa sĩ Thanh Hằng, áo vẫn không hề
cài khuy trọn vẹn !<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<!--[if mso & !supportInlineShapes & supportFields]><span
style='mso-element:field-begin;mso-field-lock:yes'></span><span
style='mso-spacerun:yes'> </span>SHAPE <span
style='mso-spacerun:yes'> </span>\* MERGEFORMAT <span style='mso-element:field-separator'></span><![endif]--><!--[if gte vml 1]><v:rect
id="Rectangle_x0020_2" o:spid="_x0000_s1027" alt="Description: https://mail.yahoo.com/d/folders/1/messages/17294"
style='width:24pt;height:24pt;visibility:visible;mso-wrap-style:square;
mso-left-percent:-10001;mso-top-percent:-10001;mso-position-horizontal:absolute;
mso-position-horizontal-relative:char;mso-position-vertical:absolute;
mso-position-vertical-relative:line;mso-left-percent:-10001;mso-top-percent:-10001;
v-text-anchor:top' o:gfxdata="UEsDBBQABgAIAAAAIQC75UiUBQEAAB4CAAATAAAAW0NvbnRlbnRfVHlwZXNdLnhtbKSRvU7DMBSF
dyTewfKKEqcMCKEmHfgZgaE8wMW+SSwc27JvS/v23KTJgkoXFsu+P+c7Ol5vDoMTe0zZBl/LVVlJ
gV4HY31Xy4/tS3EvRSbwBlzwWMsjZrlprq/W22PELHjb51r2RPFBqax7HCCXIaLnThvSAMTP1KkI
+gs6VLdVdad08ISeCho1ZLN+whZ2jsTzgcsnJwldluLxNDiyagkxOquB2Knae/OLUsyEkjenmdzb
mG/YhlRnCWPnb8C898bRJGtQvEOiVxjYhtLOxs8AySiT4JuDystlVV4WPeM6tK3VaILeDZxIOSsu
ti/jidNGNZ3/J08yC1dNv9v8AAAA//8DAFBLAwQUAAYACAAAACEArTA/8cEAAAAyAQAACwAAAF9y
ZWxzLy5yZWxzhI/NCsIwEITvgu8Q9m7TehCRpr2I4FX0AdZk2wbbJGTj39ubi6AgeJtl2G9m6vYx
jeJGka13CqqiBEFOe2Ndr+B03C3WIDihMzh6RwqexNA281l9oBFTfuLBBhaZ4ljBkFLYSMl6oAm5
8IFcdjofJ0z5jL0MqC/Yk1yW5UrGTwY0X0yxNwri3lQgjs+Qk/+zfddZTVuvrxO59CNCmoj3vCwj
MfaUFOjRhrPHaN4Wv0VV5OYgm1p+LW1eAAAA//8DAFBLAwQUAAYACAAAACEAM/FrRwIDAACyBgAA
HwAAAGNsaXBib2FyZC9kcmF3aW5ncy9kcmF3aW5nMS54bWykVclu2zAQvRfoPxC8K1oiLxKiBIlt
FQXSNoibD6BFWhJKkSpJby367x1Scqw4RQ8JD/Zwe/PmzQx1dbNvONoypWspMhxeBBgxUUhaizLD
T99zb4qRNkRQwqVgGT4wjW+uP364ImmpSFvVBQIEoVOS4cqYNvV9XVSsIfpCtkzA3lqqhhiYqtKn
iuwAueF+FARjvyG1wNcnqDkxBG1U/QYoLosfjM6I2BINkLxIhys9R168H5mkYvtJtcv2QVnmxdft
g0I1zTAoJ0gDEmG/3+iPwdQ/u1WeAPZr1djzcr1Ge4dysL8Og+0NKmDxMoinAeAXsNXbnY/q2z9u
FdXiv/eATOcUjAER3VoaYvs6sugY2SMroBRKzhAsUaYL1empIeuQS35xIJWUF4VsfOqvJadQV37o
N0xrUjIwJ1ESP8tzdKTbe0ieRkLOKkBnt7oFP1CM4Pa4pJTcVYxQbZc7QUH5DsGJewKDdKx2XySF
TJCNka6+3i7ys1gkbZU2n5hskDUyrICkAyfbe206TscjTkmZ15y7PHHxYgEwuxXIL1y1ezbTrvB/
J0GymC6msRdH44UXB/O5d5vPYm+ch5PR/HI+m83DP9ZvGKdVTSkT1s2xCcP4VYU3daGklmvj8gJl
Vhfs2IjQhmFwakMteU0tnKWkVbmacYW2hGc4d6NXfnDMf0nDVTrEchZSGMXBXZR4+Xg68eI8HnnJ
JJh6QZjcJeMgTuJ5/jKk+1qw94eEdhlORtHIZWlA+iy2wI3XsZG0qQ1TiNdNhqH/YHS1awtxIahL
rYGy7+yBFJb+SQpI9zHRYOr+4TD7pWs4s7+T9GAFW8E/FK+SUFzQ7PAog1FJ9QujHTy1GdY/N0Qx
jPhnAX2QhHEMx4ybxKNJBBM13FkNd4goACrDBqPOnBmYwZVNq+qyAk+hk0nIW2iadd0XdMfJsuPa
LM2BMxe1Y84EfSCKPAJnDn2bYSa8p2WvI5yAYE/BbTRbtvb96Bqli97JAQfPXmt3tf+62E/CcH79
FwAA//8DAFBLAwQUAAYACAAAACEAnE5eIeIGAAA6HAAAGgAAAGNsaXBib2FyZC90aGVtZS90aGVt
ZTEueG1s7FlPbxtFFL8j8R1Ge2/j/42jOlXs2A20aaPYLepxvB7vTjO7s5oZJ/UNtUckJERBHKjE
jQMCKrUSl/JpAkVQpH4F3szsrnfiNUnbCCpoDvHu29+8/+/Nm93LV+5FDB0SISmPO171YsVDJPb5
hMZBx7s1GlxY95BUOJ5gxmPS8eZEelc233/vMt7wGU3GHIvJKCQRQcAolhu444VKJRtra9IHMpYX
eUJieDblIsIKbkWwNhH4CAREbK1WqbTWIkxjbxM4Ks2oz+BfrKQm+EwMNRuCYhyB9JvTKfWJwU4O
qhoh57LHBDrErOMBzwk/GpF7ykMMSwUPOl7F/Hlrm5fX8Ea6iKkVawvrBuYvXZcumBzUjEwRjHOh
1UGjfWk7528ATC3j+v1+r1/N+RkA9n2w1OpS5NkYrFe7Gc8CyF4u8+5VmpWGiy/wry/p3O52u812
qotlakD2srGEX6+0Gls1B29AFt9cwje6W71ey8EbkMW3lvCDS+1Ww8UbUMhofLCE1gEdDFLuOWTK
2U4pfB3g65UUvkBBNuTZpUVMeaxW5VqE73IxAIAGMqxojNQ8IVPsQ072cDQWFGsBeIPgwhNL8uUS
SctC0hc0UR3vwwTHXgHy8tn3L589Qcf3nx7f/+n4wYPj+z9aRs6qHRwHxVUvvv3sz0cfoz+efPPi
4RfleFnE//rDJ7/8/Hk5EMpnYd7zLx//9vTx868+/f27hyXwLYHHRfiIRkSiG+QI7fMIDDNecTUn
Y/FqK0YhpsUVW3EgcYy1lBL+fRU66BtzzNLoOHp0ievB2wLaRxnw6uyuo/AwFDNFSyRfCyMHuMs5
63JR6oVrWlbBzaNZHJQLF7Mibh/jwzLZPRw78e3PEuibWVo6hvdC4qi5x3CscEBiopB+xg8IKbHu
DqWOX3epL7jkU4XuUNTFtNQlIzp2smmxaIdGEJd5mc0Qb8c3u7dRl7Myq7fJoYuEqsCsRPkRYY4b
r+KZwlEZyxGOWNHh17EKy5QczoVfxPWlgkgHhHHUnxApy9bcFGBvIejXMHSs0rDvsnnkIoWiB2U8
r2POi8htftALcZSUYYc0DovYD+QBpChGe1yVwXe5WyH6HuKA45Xhvk2JE+7Tu8EtGjgqLRJEP5mJ
klheJdzJ3+GcTTExrQaautOrIxr/XeNmFDq3lXB+jRta5fOvH5Xo/ba27C3YvcpqZudEo16FO9me
e1xM6NvfnbfxLN4jUBDLW9S75vyuOXv/+ea8qp7PvyUvujA0aD2L2EHbjN3Ryql7Shkbqjkj16UZ
vCXsPZMBEPU6c7ok+SksCeFSVzIIcHCBwGYNElx9RFU4DHECQ3vV00wCmbIOJEq4hMOiIZfy1ngY
/JU9ajb1IcR2DonVLp9Ycl2Ts7NGzsZoFZgDbSaorhmcVVj9UsoUbHsdYVWt1JmlVY1qpik60nKT
tYvNoRxcnpsGxNybMNQgGIXAyy0432vRcNjBjEy0322MsrCYKJxniGSIJySNkbZ7OUZVE6QsV5YM
0XbYZNAHx1O8VpDW1mzfQNpZglQU11ghLovem0Qpy+BFlIDbyXJkcbE4WYyOOl67WWt6yMdJx5vC
ORkuowSiLvUciVkAb5h8JWzan1rMpsoX0WxnhrlFUIVXH9bvSwY7fSARUm1jGdrUMI/SFGCxlmT1
rzXBredlQEk3OpsW9XVIhn9NC/CjG1oynRJfFYNdoGjf2du0lfKZImIYTo7QmM3EPobw61QFeyZU
wusO0xH0Dbyb0942j9zmnBZd8Y2YwVk6ZkmI03arSzSrZAs3DSnXwdwV1APbSnU3xr26Kabkz8mU
Yhr/z0zR+wm8fahPdAR8eNErMNKV0vG4UCGHLpSE1B8IGBxM74Bsgfe78BiSCt5Km19BDvWvrTnL
w5Q1HCLVPg2QoLAfqVAQsgdtyWTfKcyq6d5lWbKUkcmogroysWqPySFhI90DW3pv91AIqW66SdoG
DO5k/rn3aQWNAz3kFOvN6WT53mtr4J+efGwxg1FuHzYDTeb/XMV8PFjsqna9WZ7tvUVD9IPFmNXI
qgKEFbaCdlr2r6nCK261tmMtWVxrZspBFJctBmI+ECXwDgnpf7D/UeEz+wVDb6gjvg+9FcHHC80M
0gay+oIdPJBukJY4hsHJEm0yaVbWtenopL2WbdbnPOnmck84W2t2lni/orPz4cwV59TieTo79bDj
a0tb6WqI7MkSBdI0O8iYwJR9ydrFCRoH1Y4HX5Mg0PfgCr5HeUCraVpN0+AKPjLBsGS/DHW89CKj
wHNLyTH1jFLPMI2M0sgozYwCw1n6DSajtKBT6c8m8NlO/3go+0ICE1z6RSVrqs7nvs2/AAAA//8D
AFBLAwQUAAYACAAAACEAnGZGQbsAAAAkAQAAKgAAAGNsaXBib2FyZC9kcmF3aW5ncy9fcmVscy9k
cmF3aW5nMS54bWwucmVsc4SPzQrCMBCE74LvEPZu0noQkSa9iNCr1AcIyTYtNj8kUezbG+hFQfCy
MLPsN7NN+7IzeWJMk3ccaloBQae8npzhcOsvuyOQlKXTcvYOOSyYoBXbTXPFWeZylMYpJFIoLnEY
cw4nxpIa0cpEfUBXNoOPVuYio2FBqrs0yPZVdWDxkwHii0k6zSF2ugbSL6Ek/2f7YZgUnr16WHT5
RwTLpRcWoIwGMwdKV2edNS1dgYmGff0m3gAAAP//AwBQSwECLQAUAAYACAAAACEAu+VIlAUBAAAe
AgAAEwAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAW0NvbnRlbnRfVHlwZXNdLnhtbFBLAQItABQABgAIAAAAIQCt
MD/xwQAAADIBAAALAAAAAAAAAAAAAAAAADYBAABfcmVscy8ucmVsc1BLAQItABQABgAIAAAAIQAz
8WtHAgMAALIGAAAfAAAAAAAAAAAAAAAAACACAABjbGlwYm9hcmQvZHJhd2luZ3MvZHJhd2luZzEu
eG1sUEsBAi0AFAAGAAgAAAAhAJxOXiHiBgAAOhwAABoAAAAAAAAAAAAAAAAAXwUAAGNsaXBib2Fy
ZC90aGVtZS90aGVtZTEueG1sUEsBAi0AFAAGAAgAAAAhAJxmRkG7AAAAJAEAACoAAAAAAAAAAAAA
AAAAeQwAAGNsaXBib2FyZC9kcmF3aW5ncy9fcmVscy9kcmF3aW5nMS54bWwucmVsc1BLBQYAAAAA
BQAFAGcBAAB8DQAAAAA=
" filled="f" stroked="f">
<o:lock v:ext="edit" aspectratio="t"/>
<w:wrap type="none"/>
<w:anchorlock/>
</v:rect><![endif]--><!--[if mso & !supportInlineShapes & supportFields]><v:shape
id="_x0000_i1026" type="#_x0000_t75" style='width:24pt;height:24pt'>
<v:imagedata croptop="-65520f" cropbottom="65520f"/>
</v:shape><span style='mso-element:field-end'></span><![endif]--><span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"> N</span><span style="font-family: "arial" , sans-serif;">hư tấm
hình dưới đây, chụp cách đây 6 năm, khi đưa bà xã viếng chùa cách nhà khoảng 2
tiếng đồng hồ:</span></div>
<div class="MsoNormal">
<!--[if mso & !supportInlineShapes & supportFields]><span
style='mso-element:field-begin;mso-field-lock:yes'></span><span
style='mso-spacerun:yes'> </span>SHAPE <span
style='mso-spacerun:yes'> </span>\* MERGEFORMAT <span style='mso-element:field-separator'></span><![endif]--><!--[if gte vml 1]><v:rect
id="Rectangle_x0020_1" o:spid="_x0000_s1026" alt="Description: https://mail.yahoo.com/d/folders/1/messages/17294"
style='width:24pt;height:24pt;visibility:visible;mso-wrap-style:square;
mso-left-percent:-10001;mso-top-percent:-10001;mso-position-horizontal:absolute;
mso-position-horizontal-relative:char;mso-position-vertical:absolute;
mso-position-vertical-relative:line;mso-left-percent:-10001;mso-top-percent:-10001;
v-text-anchor:top' o:gfxdata="UEsDBBQABgAIAAAAIQC75UiUBQEAAB4CAAATAAAAW0NvbnRlbnRfVHlwZXNdLnhtbKSRvU7DMBSF
dyTewfKKEqcMCKEmHfgZgaE8wMW+SSwc27JvS/v23KTJgkoXFsu+P+c7Ol5vDoMTe0zZBl/LVVlJ
gV4HY31Xy4/tS3EvRSbwBlzwWMsjZrlprq/W22PELHjb51r2RPFBqax7HCCXIaLnThvSAMTP1KkI
+gs6VLdVdad08ISeCho1ZLN+whZ2jsTzgcsnJwldluLxNDiyagkxOquB2Knae/OLUsyEkjenmdzb
mG/YhlRnCWPnb8C898bRJGtQvEOiVxjYhtLOxs8AySiT4JuDystlVV4WPeM6tK3VaILeDZxIOSsu
ti/jidNGNZ3/J08yC1dNv9v8AAAA//8DAFBLAwQUAAYACAAAACEArTA/8cEAAAAyAQAACwAAAF9y
ZWxzLy5yZWxzhI/NCsIwEITvgu8Q9m7TehCRpr2I4FX0AdZk2wbbJGTj39ubi6AgeJtl2G9m6vYx
jeJGka13CqqiBEFOe2Ndr+B03C3WIDihMzh6RwqexNA281l9oBFTfuLBBhaZ4ljBkFLYSMl6oAm5
8IFcdjofJ0z5jL0MqC/Yk1yW5UrGTwY0X0yxNwri3lQgjs+Qk/+zfddZTVuvrxO59CNCmoj3vCwj
MfaUFOjRhrPHaN4Wv0VV5OYgm1p+LW1eAAAA//8DAFBLAwQUAAYACAAAACEAVXqTlQIDAACyBgAA
HwAAAGNsaXBib2FyZC9kcmF3aW5ncy9kcmF3aW5nMS54bWykVclu2zAQvRfoPxC8K5IceZEQJUi8
FAXSNoibD6ApWiJKkSpJby367x1Scqw4RQ8JD/Zwe/PmzQx1dbOvBdoybbiSOY4vIoyYpKrgsszx
0/dFMMHIWCILIpRkOT4wg2+uP364IlmpSVNxigBBmozkuLK2ycLQ0IrVxFyohknYWytdEwtTXYaF
JjtArkU4iKJRWBMu8fUJakYsQRvN3wAlFP3BiimRW2IAUtCsv9JxFPT9yCST20+6WTYP2jGnX7cP
GvEix6CcJDVIhMNuozsG0/DsVnkC2K917c6r9RrtPcrB/XoMtreIwuJllEwiwKew1dmtj+rbP27R
av7fe0CmdQpGj4hpHA25fR1ZfIzskVEohVIwBEsFM1S3ehrIOuRSXBxIpdQFVXVYhGslCqirMA5r
ZgwpGZjjQZo8y3N0ZJp7SJ5BUk0rQGe3pgE/UIzg9riktdpVjBTGLbeCgvItghf3BAbpWO2+qAIy
QTZW+fp6u8jPYpGs0cZ+YqpGzsixBpIenGzvjW05HY94JdWCC+HzJOSLBcBsVyC/cNXtuUz7wv+d
Rul8Mp8kQTIYzYMkms2C28U0CUaLeDycXc6m01n8x/mNk6ziRcGkc3Nswjh5VeE1p1oZtbY+L1Bm
nLJjI0IbxtGpDY0SvHBwjpLR5WoqNNoSkeOFH53yvWPhSxq+0iGWs5DiQRLdDdJgMZqMg2SRDIN0
HE2CKE7v0lGUpMls8TKkey7Z+0NCuxynw8HQZ6lH+iy2yI/XsZGs5pZpJHidY+g/GG3tukKcy8Kn
1kLZt3ZPCkf/JAWk+5hoME33cNj90jec3d+p4uAEW8E/FK9WUFzQ7PAog1Ep/QujHTy1OTY/N0Qz
jMRnCX2QxkkCx6yfJMPxACa6v7Pq7xBJASrHFqPWnFqYwZVNo3lZgafYyyTVLTTNmncF3XJy7ISx
S3sQzEftmTNZPBBNHoGzgL7NMZPB07LTEU5AsKfgNoYtG/d+tI3SRu/lgINnr7W/2n1d3CehP7/+
CwAA//8DAFBLAwQUAAYACAAAACEAnE5eIeIGAAA6HAAAGgAAAGNsaXBib2FyZC90aGVtZS90aGVt
ZTEueG1s7FlPbxtFFL8j8R1Ge2/j/42jOlXs2A20aaPYLepxvB7vTjO7s5oZJ/UNtUckJERBHKjE
jQMCKrUSl/JpAkVQpH4F3szsrnfiNUnbCCpoDvHu29+8/+/Nm93LV+5FDB0SISmPO171YsVDJPb5
hMZBx7s1GlxY95BUOJ5gxmPS8eZEelc233/vMt7wGU3GHIvJKCQRQcAolhu444VKJRtra9IHMpYX
eUJieDblIsIKbkWwNhH4CAREbK1WqbTWIkxjbxM4Ks2oz+BfrKQm+EwMNRuCYhyB9JvTKfWJwU4O
qhoh57LHBDrErOMBzwk/GpF7ykMMSwUPOl7F/Hlrm5fX8Ea6iKkVawvrBuYvXZcumBzUjEwRjHOh
1UGjfWk7528ATC3j+v1+r1/N+RkA9n2w1OpS5NkYrFe7Gc8CyF4u8+5VmpWGiy/wry/p3O52u812
qotlakD2srGEX6+0Gls1B29AFt9cwje6W71ey8EbkMW3lvCDS+1Ww8UbUMhofLCE1gEdDFLuOWTK
2U4pfB3g65UUvkBBNuTZpUVMeaxW5VqE73IxAIAGMqxojNQ8IVPsQ072cDQWFGsBeIPgwhNL8uUS
SctC0hc0UR3vwwTHXgHy8tn3L589Qcf3nx7f/+n4wYPj+z9aRs6qHRwHxVUvvv3sz0cfoz+efPPi
4RfleFnE//rDJ7/8/Hk5EMpnYd7zLx//9vTx868+/f27hyXwLYHHRfiIRkSiG+QI7fMIDDNecTUn
Y/FqK0YhpsUVW3EgcYy1lBL+fRU66BtzzNLoOHp0ievB2wLaRxnw6uyuo/AwFDNFSyRfCyMHuMs5
63JR6oVrWlbBzaNZHJQLF7Mibh/jwzLZPRw78e3PEuibWVo6hvdC4qi5x3CscEBiopB+xg8IKbHu
DqWOX3epL7jkU4XuUNTFtNQlIzp2smmxaIdGEJd5mc0Qb8c3u7dRl7Myq7fJoYuEqsCsRPkRYY4b
r+KZwlEZyxGOWNHh17EKy5QczoVfxPWlgkgHhHHUnxApy9bcFGBvIejXMHSs0rDvsnnkIoWiB2U8
r2POi8htftALcZSUYYc0DovYD+QBpChGe1yVwXe5WyH6HuKA45Xhvk2JE+7Tu8EtGjgqLRJEP5mJ
klheJdzJ3+GcTTExrQaautOrIxr/XeNmFDq3lXB+jRta5fOvH5Xo/ba27C3YvcpqZudEo16FO9me
e1xM6NvfnbfxLN4jUBDLW9S75vyuOXv/+ea8qp7PvyUvujA0aD2L2EHbjN3Ryql7Shkbqjkj16UZ
vCXsPZMBEPU6c7ok+SksCeFSVzIIcHCBwGYNElx9RFU4DHECQ3vV00wCmbIOJEq4hMOiIZfy1ngY
/JU9ajb1IcR2DonVLp9Ycl2Ts7NGzsZoFZgDbSaorhmcVVj9UsoUbHsdYVWt1JmlVY1qpik60nKT
tYvNoRxcnpsGxNybMNQgGIXAyy0432vRcNjBjEy0322MsrCYKJxniGSIJySNkbZ7OUZVE6QsV5YM
0XbYZNAHx1O8VpDW1mzfQNpZglQU11ghLovem0Qpy+BFlIDbyXJkcbE4WYyOOl67WWt6yMdJx5vC
ORkuowSiLvUciVkAb5h8JWzan1rMpsoX0WxnhrlFUIVXH9bvSwY7fSARUm1jGdrUMI/SFGCxlmT1
rzXBredlQEk3OpsW9XVIhn9NC/CjG1oynRJfFYNdoGjf2du0lfKZImIYTo7QmM3EPobw61QFeyZU
wusO0xH0Dbyb0942j9zmnBZd8Y2YwVk6ZkmI03arSzSrZAs3DSnXwdwV1APbSnU3xr26Kabkz8mU
Yhr/z0zR+wm8fahPdAR8eNErMNKV0vG4UCGHLpSE1B8IGBxM74Bsgfe78BiSCt5Km19BDvWvrTnL
w5Q1HCLVPg2QoLAfqVAQsgdtyWTfKcyq6d5lWbKUkcmogroysWqPySFhI90DW3pv91AIqW66SdoG
DO5k/rn3aQWNAz3kFOvN6WT53mtr4J+efGwxg1FuHzYDTeb/XMV8PFjsqna9WZ7tvUVD9IPFmNXI
qgKEFbaCdlr2r6nCK261tmMtWVxrZspBFJctBmI+ECXwDgnpf7D/UeEz+wVDb6gjvg+9FcHHC80M
0gay+oIdPJBukJY4hsHJEm0yaVbWtenopL2WbdbnPOnmck84W2t2lni/orPz4cwV59TieTo79bDj
a0tb6WqI7MkSBdI0O8iYwJR9ydrFCRoH1Y4HX5Mg0PfgCr5HeUCraVpN0+AKPjLBsGS/DHW89CKj
wHNLyTH1jFLPMI2M0sgozYwCw1n6DSajtKBT6c8m8NlO/3go+0ICE1z6RSVrqs7nvs2/AAAA//8D
AFBLAwQUAAYACAAAACEAnGZGQbsAAAAkAQAAKgAAAGNsaXBib2FyZC9kcmF3aW5ncy9fcmVscy9k
cmF3aW5nMS54bWwucmVsc4SPzQrCMBCE74LvEPZu0noQkSa9iNCr1AcIyTYtNj8kUezbG+hFQfCy
MLPsN7NN+7IzeWJMk3ccaloBQae8npzhcOsvuyOQlKXTcvYOOSyYoBXbTXPFWeZylMYpJFIoLnEY
cw4nxpIa0cpEfUBXNoOPVuYio2FBqrs0yPZVdWDxkwHii0k6zSF2ugbSL6Ek/2f7YZgUnr16WHT5
RwTLpRcWoIwGMwdKV2edNS1dgYmGff0m3gAAAP//AwBQSwECLQAUAAYACAAAACEAu+VIlAUBAAAe
AgAAEwAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAW0NvbnRlbnRfVHlwZXNdLnhtbFBLAQItABQABgAIAAAAIQCt
MD/xwQAAADIBAAALAAAAAAAAAAAAAAAAADYBAABfcmVscy8ucmVsc1BLAQItABQABgAIAAAAIQBV
epOVAgMAALIGAAAfAAAAAAAAAAAAAAAAACACAABjbGlwYm9hcmQvZHJhd2luZ3MvZHJhd2luZzEu
eG1sUEsBAi0AFAAGAAgAAAAhAJxOXiHiBgAAOhwAABoAAAAAAAAAAAAAAAAAXwUAAGNsaXBib2Fy
ZC90aGVtZS90aGVtZTEueG1sUEsBAi0AFAAGAAgAAAAhAJxmRkG7AAAAJAEAACoAAAAAAAAAAAAA
AAAAeQwAAGNsaXBib2FyZC9kcmF3aW5ncy9fcmVscy9kcmF3aW5nMS54bWwucmVsc1BLBQYAAAAA
BQAFAGcBAAB8DQAAAAA=
" filled="f" stroked="f">
<o:lock v:ext="edit" aspectratio="t"/>
<w:wrap type="none"/>
<w:anchorlock/>
</v:rect><![endif]--><!--[if mso & !supportInlineShapes & supportFields]><v:shape
id="_x0000_i1025" type="#_x0000_t75" style='width:24pt;height:24pt'>
<v:imagedata croptop="-65520f" cropbottom="65520f"/>
</v:shape><span style='mso-element:field-end'></span><![endif]--><span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<i><span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"><span style="color: blue;">Tuổi trẻ
áo banh vào trận mạc</span></span></i><span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"><span style="color: blue;"><br />
<i>Tuổi già banh áo đẩy xe lăn !</i></span><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"> </span><span style="font-family: "arial" , sans-serif;">Nhìn xung quanh
ai cũng quần áo chỉnh tề, cung kính. nhìn mình thấy như môt tay du côn,
xem chỗ tôn nghiêm không ra gì. Lại ưởn ngực, để người khác chụp hình mới anh
chị chứ !</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">
Không phải thế đâu !<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Nếu kết tội
thì kết tội cái thói quen.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Cái thói quen
từ thời đánh giặc. Trong khi có kẻ gân cổ xem cái chết tựa lông hồng,
nhưng áo giáp thì che thân, áo bào che ngực, nón sắt che đầu còn ta thì
mũ rừng nhẹ hẩng, không áo giáp che mình, đưa bộ ngực lép ra mà hứng đầu tên
mũi đạn trước hết vì là lính thám kích, khi gặp bạn thì mặc bom dội pháo
rền, rũ vào quán tiếp tục banh áo:<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<i><span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"><br /></span></i></div>
<div class="MsoNormal">
<i><span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"><span style="color: blue;">Chiến
tranh thì vẫn là tranh chiến<br />
Mặc. Kéo nhau vào quán chị Hai<br />
Mặt trời đỏ ối trên vàm xáng<br />
<b>Banh áo</b>. <b>Ngâm bài thơ Cổ Lai</b></span></span></i><span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<i><span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"><span style="color: blue;">Hớp rượu
cay cay chiều nhạt nhạt<br />
Rừng lau trắng bạc dòng kinh xa<br />
Ai ngồi đốt thuốc trên bờ xáng<br />
Hay lính bộ binh quá nhớ nhà?</span></span></i><span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Cái thói quen
banh áo, vì để hứng gió, cũng như vì ngứa ngáy mấy thứ phù vân trên người, muốn
trần truồng, muốn kêu gào tự do muôn năm, muốn thơ phải nóng với rượu để cuồn
cuộn chảy trong người… Không ngờ nó lại nằm trong máu thật, khổng chiu rời để
bây giờ lại thêm một lần banh áo bên bạn ta, cũng như trong sân chùa và
bây giờ bên cạnh vợ bạn mình thì chẳng lịch sự chút nào !<br />
Chị TH, xin lỗi chị nhé.<br />
<br />
Người tôi được soi gương thứ hai là Lê thị Hoài Niệm mà tôi xem là em gái. LTHN
là độc giả của tạp chí TQBT từ số đầu tiên. Nhưng mãi sau 17 năm, tôi mới được
cơ duyên gặp mặt. Thú thật tôi rất e dè trước phái nữ khi phải đứng ra ưởn ngực
chụp hình, bởi hầu hết những cô những chị đều tỏ lòng thương hại, hay sụt sùi,
hay kêu trời ơi sao anh Thư lại thảm vậy hà ! Nhưng với cô em gái tôi, ví tôi
như một tiên ông đạo cốt - 4 chữ mà thật lòng tôi không hề dám nhận bởi
xét ra mình quá trần tục - đã làm tôi càng thấy mỗi giao cảm kỳ diệu của những
tấm lòng văn chương với nhau. Chúng tôi có cái nhìn khác cái nhìn thường tình.
Và cũng vì cái nhìn này nên Houston có một ngày hội ngộ. Từ VN qua.
từ CA đến. Từ NJ về. Và những triền miên lai láng tình
thân chảy từ ngày đầu đến ngày cuối. Nó không phải là cái nhìn thương hại,
mũi lòng. Dù hôm ấy, LTHN đã không ngừng bỏ vào cart trong một tiệm thực phẩm
VN, hết đòn bánh ú này đến gói chã lụa khác, hết hộp bột nấu phở này đến hộp
súp khác cho tôi, vì biết là ở chỗ tôi không có tiệm VN mà tôi rất cần để nấu
ăn cho Y. Buổi trưa ở Houston nóng kinh khủng, vậy mà tôi cảm thấy mát dịu
lạ thường, vì bóng mát tình bằng hữu văn chương đã rợp ngát cả lòng
tôi!<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Còn nữa. Còn
rất nhiều những người bạn quí để tôi phải nhớ mãi trong chuyến đi này. Bùi
Huy thì lo cho tôi từng giây từng phút, và can đảm để nghe tôi nói, tôi kể, tôi
đọc thơ suốt dọc đường đưa và đón... Lữ Kiều thì ngồi cạnh tôi, vẫn dáng dấp
khoan hòa, thỉnh thoảng nói lên một vài ý<span dir="RTL"></span><span dir="RTL"></span><span dir="RTL" lang="AR-SA"><span dir="RTL"></span><span dir="RTL"></span> </span>nghĩ
về văn học nghệ thuật và sự trường cửu của nó. Nữ họa sĩ Thanh Hằng cũng vậy.
Ít nói. Ít bàn. Chỉ lắng nghe. Chỉ nói với ông xã để Lữ Kiều cứ tấm tức nhắc nhở
hoài một bài thơ trong <i>Đá</i>. Và Dung, hiền nội của Bùi Huy cũng vậy. Anh
chị PXS đôi bạn không rời, luôn luôn có mặt. Rồi anh Lương Thư Trung, Lê Hoàng
Viện, Trần Bang Thạch.. Họ đến. Và chỉ cần cái bắt tay thật chặt. Là đủ. <o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Tuổi già chỉ
cần bấy nhiêu. Phải vậy không ?<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<b><i><span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"><br />
</span></i></b><b><span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Trần Hoài Thư</span></b><span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"><o:p></o:p></span></div>
<b><i></i></b>nguyenthikhoiquyenhttp://www.blogger.com/profile/06313989956641402057noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-993830667538272845.post-57684960318759535642019-08-19T22:12:00.000-05:002019-08-19T22:29:48.701-05:00<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEioD9xsIFKs0JlWReeCch9YIxe7nxQzev05m9K9j7bth6QLW7_-psn5cDC9WoXKzqzGQiijyUjk_bI8x3l9vhbF7noua7Xbda4rAiaYUpG3f1YZYHPDMET-fdNuS6p-WUW2PdzKN-mtxipg/s1600/IMG_3448.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="1600" data-original-width="1200" height="320" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEioD9xsIFKs0JlWReeCch9YIxe7nxQzev05m9K9j7bth6QLW7_-psn5cDC9WoXKzqzGQiijyUjk_bI8x3l9vhbF7noua7Xbda4rAiaYUpG3f1YZYHPDMET-fdNuS6p-WUW2PdzKN-mtxipg/s320/IMG_3448.jpg" width="240" /></a></div>
<span style="color: purple; font-family: "arial" , "helvetica" , sans-serif;"><b><br /></b></span>
<span style="color: purple; font-family: "arial" , "helvetica" , sans-serif;"><b> Đá</b></span><br />
<span style="color: purple; font-family: "arial" , "helvetica" , sans-serif;"><b> Thơ: Trần Hoài Thư</b></span><br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Tập thơ <b>Đá</b> của
anh đến với tôi trong buổi chiều mưa lất phất qua vườn nhưng không khí vẫn hầm
hập h</span><span style="font-family: "arial" , sans-serif;">ôi hổi </span><span style="font-family: "arial" , sans-serif;">nóng của ngày hè. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Không hiểu vì
tựa đề thơ hay bởi tôi vừa đọc xong bài anh viết trong chuyến về Houston với bằng
hữu, những người bạn hơn nửa thế kỷ mới gặp lại, những vòng tay ôm, những bịn rịn
vì thời gian quá ngắn để có thể nói cho hết những tình cảm chất chứa trong lòng..
có phải vì những điều đó mà khi đọc thơ của anh, trái tim tôi nặng trĩu nỗi buồn.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Mỗi người đều
có một số phận, một định mệnh mà Thượng đế sắp sẵn, ta không được lựa chọn mà
phải chấp nhận để chịu đựng và sống tiếp. Nhưng định mệnh Đá của anh sao cay nghiệt
và chua xót quá. Đọc<b> Đá</b> của anh và tưởng tượng những nhọc nhằn khổ nạn mà anh phải
gánh trên đôi vai gầy trơ xương đó, tôi không thể, không thể cầm được nước mắt. <o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Khổ nạn đó,
chỉ mình anh đơn độc , chỉ mình anh chịu đựng. <o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Đi khắp thế
gian nầy, có người chồng, người cha nào tận tuỵ hơn anh ? Nước mắt đã từng hàng
vạn lần nuốt ngược vào trong, ngày chất chồng chỉ chực bung vỡ. <o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Dù vậy, với
anh..<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"><i><span style="color: blue;"><br /></span></i></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"><i><span style="color: blue;">“Tôi thấy cuộc
đời hôm nay đẹp quá<o:p></o:p></span></i></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"><i><span style="color: blue;">Tôi thấy lòng
tôi vô lượng vô chung..<o:p></o:p></span></i></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"><i><span style="color: blue;">Trong trái
tim tôi có nhiều ngăn tủ<o:p></o:p></span></i></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"><i><span style="color: blue;">Có cả một
ngăn dành cho tháng Giêng..</span></i>”<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Ngậm ngùi lắm
khi đọc bài thơ “ Thơ của lão già sống một mình “<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"><i><span style="color: blue;"><br /></span></i></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"><i><span style="color: blue;">Xin tặng đời
một món quà hèn mọn<o:p></o:p></span></i></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"><i><span style="color: blue;">Tôi không biết
lấy gì đền đáp chỉ thơ<o:p></o:p></span></i></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"><i><span style="color: blue;">Tôi đang ở tận
cùng những mất mát tuổi già<o:p></o:p></span></i></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"><i><span style="color: blue;">Xin rộng lượng
để bàn tay tôi khỏi vuột”</span></i><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">...<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Anh Thư. Lúc
nào anh và chị cũng ở cạnh bên em, trong tr</span><span style="font-family: "arial" , sans-serif;">á</span><span style="font-family: "arial" , sans-serif;">i tim em.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Như ngày ấy
và bây giờ. <o:p></o:p></span></div>
<br />nguyenthikhoiquyenhttp://www.blogger.com/profile/06313989956641402057noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-993830667538272845.post-76764740057638681002019-08-14T17:41:00.000-05:002019-08-14T17:41:13.707-05:00<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<b><iframe width="320" height="266" class="YOUTUBE-iframe-video" data-thumbnail-src="https://i.ytimg.com/vi/1zYdOLJ1Bkg/0.jpg" src="https://www.youtube.com/embed/1zYdOLJ1Bkg?feature=player_embedded" frameborder="0" allowfullscreen></iframe></b></div>
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><b> Tình Lỡ</b></span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><b> Nhạc: Thanh Bình</b></span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><b> </b></span><b style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Ca sĩ: Khánh Ly</b><br />
<br />
<span style="font-family: Arial, sans-serif;"><b><i><span style="color: purple;"><br /></span></i></b></span>
<span style="font-family: Arial, sans-serif;"><b><i><span style="color: purple;">Bao nhiêu
thương nhớ rồi quên hết</span></i></b></span><br />
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";"><b><i><span style="color: purple;">Không còn nhớ
nỗi một cái tên..<o:p></o:p></span></i></b></span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";">Câu thơ anh
viết cho tôi trong lá thư , gửi từ một nơi xa xôi, trải qua bao đại dương xanh
thẫm, bao núi đồi trùng điệp và nó dội trong lòng tôi như nghìn vết cắt..<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";">Biết là không
còn gì để nuối tiếc khi giở lại những ký ức về một mối tình thời tuổi trẻ. </span><span style="font-family: Arial, sans-serif;">Cái
thuở nghìn lần ngây thơ, trăm lần nông nỗi.. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";">Mối tình ấy
đã đánh dấu cả một khoảng thời gian tươi đẹp, hân hoan gió và hừng hực nắng.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";"> Mối
tình nở trong thời chiến tranh và cũng tàn lụi khi cuộc chiến tàn. <o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";">Có thật anh
đã quên, ngay cả cái tên anh đã nghìn lần gọi ?<o:p></o:p></span></div>
<span style="font-family: Arial, sans-serif;">Tội nghiệp
thay, trong trái tim già nua của anh bây giờ, không còn nhớ nỗi dù chỉ một cái
tên.</span><span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><b> </b></span>nguyenthikhoiquyenhttp://www.blogger.com/profile/06313989956641402057noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-993830667538272845.post-61757027529637915422019-08-06T17:49:00.001-05:002019-08-06T17:49:55.725-05:00<br />
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";"><br /></span></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgEyIvBMsA6yRGOljgz31ohGvkPbVs6jgPK9qKQlJG3btvER0miHGFf2C31KF_gS8f6C91aN0iY7blcu9bQlZob4fAeUJXt8-GPNw8iQi7ObaelqTDuYUGhHZWAdxg9ZXa1NAjhaY8bN4Mk/s1600/hinh+the+bai.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="958" data-original-width="960" height="318" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgEyIvBMsA6yRGOljgz31ohGvkPbVs6jgPK9qKQlJG3btvER0miHGFf2C31KF_gS8f6C91aN0iY7blcu9bQlZob4fAeUJXt8-GPNw8iQi7ObaelqTDuYUGhHZWAdxg9ZXa1NAjhaY8bN4Mk/s320/hinh+the+bai.jpg" width="320" /></a></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";"> Th</span><span style="font-family: Arial, sans-serif;">ẻ bài ( ảnh KV)</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal">
<b style="font-family: Arial, sans-serif;">Viết về một
người tôi thương mến và kính trọng.</b></div>
<div class="MsoNormal">
<i><b><span style="color: purple;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif";">( Kh</span><span style="font-family: Arial, sans-serif;">ô</span><span style="font-family: Arial, sans-serif;">i Vi</span><span style="font-family: Arial, sans-serif;">ệt )</span></span></b></i></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";">Hình như những
cấp chỉ huy trực tiếp thoạt đầu đều không ưa tôi, nếu không nói là ghét và kiếm
cách đì cho bõ ghét. Mục tiêu nào khó nhai thì thảy đại đội tôi vào. Có thể hồi
trẻ tôi không biết cách nói năng sao cho phải đạo, cho dễ nghe, cộng thêm dáng
điệu và mặt mũi lúc nào cũng có vẻ nghênh ngang bất cần đời. Nhưng đó chỉ là
dáng vẻ mặt mũi thôi. Tôi lúc nào ăn mặc cũng đúng tác phong, tay áo xăn cao,
quần gom ống, tóc hớt cao đàng hoàng.<br />
Chắc có lẽ ông và cả bộ chỉ huy tiểu đoàn không có thiện cảm với tôi mấy, trong
ngày tôi trình diện ông để nhận đại đội. Vì trước đó mấy tháng tôi bỏ đơn vị cũ,
đưa đơn tố cáo tham nhũng lên Tổng thanh tra Quân Lực, và trình diện thiếu tướng
Lữ Lan. Sau những cuộc điều tra của phái đoàn thanh tra, rất nhiều người bị bắt
và vào tù.<br />
Nên lúc đến bộ chỉ huy tiểu đoàn để nhận lệnh về nắm đại đội, tôi dễ dàng nhìn
thấy sự e dè lạnh nhạt của nhiều người. Một người đi đưa đơn tố tham nhũng, chắc
chắn là khó chơi rồi.<br />
Ông và tôi nói chuyện khá lâu về khu vực hành quân, về những điều cần thiết về
an ninh trong đại đội mà tôi sắp về làm đại đội trưởng.<br />
Ông người Nam, sanh ở Trảng Bàng, giọng nói chậm, từ tốn, khuôn mặt xương xương
khắc khổ. Tôi có cảm tình với ông ngay từ phút đầu. Trước khi thuyên chuyển về
tiểu đoàn của ông, tôi biết ông là một người rất giỏi và can đảm hơn người, có
nhiều kinh nghiệm chiến trường và rất tốt với binh sĩ dưới quyền.<br />
Nhưng chắc ông hơi buồn vì khi nói chuyện đã xong, ông nói tôi qua câu lạc bộ uống
vài chai với mấy sĩ quan của các ban trong bộ chỉ huy tiểu đoàn. Tôi cáo từ để
lúc khác vì tôi cần về gặp binh sĩ của đại đội tôi cho sớm. Lúc đó cũng xế chiều.<br />
Về sau ông có nhắc lại chuyện đó với tôi lúc có mặt đủ 4 đại đội trưởng: tao mời
nó mà nó không thèm đi uống với tao một chai. Làm như tao có lính ma lính kiểng.
Mặt nó lúc ấy "trầm trọng" thấy ghét lắm.<br />
Tôi cũng cười và phân bua, lúc đó chiều rồi Thiếu Tá, phải về lo đơn vị mới chứ.
Cần phải nói thêm một điều, ông rất trong sạch, sống giản dị, không có những
chuyện lem nhem tiền bạc. Lúc nào cũng lo cho 4 thằng em (4 đại đội trưởng) và
các binh sĩ dưới quyền.<br />
Sau nhiều ngày tháng hành quân cùng nhau, sau nhiều lần đụng trận. Ông đã hiểu
và gần tôi hơn.<br />
Trong chiến tranh, ra vào, va chạm giữa sống chết chỉ cách nhau mỏng manh như sợi
tóc, cái tình cảm thường gọi là tình đồng đội chỉ có những người đi chiến đấu
cùng nhau mới hiểu được nó gắn bó và quan trọng như thế nào.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";">Đại đội của
tôi và đại đội 4 nằm vòng đai bảo vệ bên ngoài, vòng bên trong là bộ chỉ huy tiểu
đoàn cùng một trung đội Pháo Binh với hai cây đại bác 105mm. Trại nằm sát mật
khu Bời Lời, nơi đây thường xuyên bị pháo bằng cối 82 và đôi khi bằng cả 85 sơn
pháo. Loại này bắn rất nhanh, mới nghe tiếng départ là thấy cái
"oành" rồi. Tuyến phòng thủ của đại đội tôi hướng mặt về phía mật khu
Bời Lời, nên hay bị bắn sẻ, hoặc dính đạn pháo kích hơn tuyến phòng thủ của đại
đội 4. Ngày hôm ấy, em ôm con bé Tiểu Quyên lên thăm thì đêm bị Việt cộng pháo
kích bằng cối 82, tôi nhảy lên nóc hầm chỉ huy để quan sát hướng tác xạ của địch
hầu hướng dẫn cho pháo binh phản pháo. Em tôi cũng lò mò leo lên theo, bỏ bé
Quyên một mình trong căn hầm, vừa đứng đâu chừng 5 phút đã nghe liên tiếp tiếng
départ của 85 sơn pháo. Một trái bắn trúng ngay dưới chân căn hầm của tôi,hai đứa
vội vàng lôi nhau nhảy xuống đất, may không bị sao hết. Chạy vào trong hầm thấy
con vẫn đang ngồi chơi tỉnh bơ trong chiếc xe đẩy, chẳng có vẻ gì quan tâm vì
tiếng nổ cả. Em không sợ hãi gì còn cười rinh rích. Tuổi trẻ lạ thật, có thể cười
nói giữa những sống chết sát một bên. Hay là khi có tình yêu, có nhau, thương
chồng, nên người ta chẳng sợ gì chăng.<br />
Chắc vậy, nên đã có rất nhiều người vợ thăm chồng ở những tiền đồn xa xôi, khi
trại bị tấn công họ đã tiếp đạn, làm y tá "bất đắc dĩ" rất nhanh và
khéo léo. Trong chiến tranh mới thấy người vợ lính can đảm chẳng sợ gì cái chết,
đường vào các trại biên phòng thường là đường đất, đôi khi xuyên qua những cánh
rừng, nên hay bị gài mìn, nhưng các bà mẹ hoặc vợ lính vẫn thường xuyên ngồi vắt
vẻo trên xe lôi đến với chồng và con của họ.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";">Rạng sáng hôm
ấy, đại đội tôi ba lô súng đạn rời căn cứ để "bắt tay" với đại đội 1
của trung uý Hiệp đóng tại căn cứ Trung Hưng, cách tôi khoảng chừng 3 cây số
sau đó sẽ cùng nhau đi phối hợp hành quân lục soát tại mục tiêu là một cánh rừng
chồi nhỏ, . Nhìn trên bản đồ thấy có vẻ dễ ăn, nhưng khi Hiệp vừa cho đại đội của
nó tản ra bám vào bìa rừng chồi để đợi đại đội của tôi tới thì bị bọn Việt cộng
nằm phục kích hồi nào trong khu rừng bắn như mưa. Từ bộ chỉ huy tiểu đoàn, Thiếu
tá Duy gọi cho tôi với giọng như lửa đốt:<br />
- 65 (tên nguỵ thoại của tôi trên máy truyền tin) đây Bạch Mai, mày đi tới đâu,
lên cho lẹ bắt tay với thằng Hồng Hà (Hiệp) con cái nó đi phép nhiều lắm rồi.<br />
-Tôi có nghe trên máy mà , sẽ đi cặp bên trái con lộ, thằng Hồng Hà giờ đang nằm
trước tôi bên phải con lộ. Tôi sẽ đánh ngang hông bọn ve chai (VC) Con cái tôi
đang cách thằng Hồng Hà khoảng một cây số nữa.<br />
- Khi nào mày tới gần nó, tản ra bố trí đợi tao.<br />
- Bây giờ Bạch Mai (tên nguỵ thoại truyền tin của thiếu tá Duy) cho gà cồ gáy
hiệu quả mấy cái hoả tập tiên liệu trước đi đã. Nó đánh thằng Hồng Hà sáng sớm
như vầy phải coi chừng nó chặn mình đó Bạch Mai.<br />
Không thể tiến quân nhanh hơn theo ý của Bạch Mai được, vì linh tính và cảm nhận
chiến trường cho tôi thấy có một cái gì không bình thường phía trước. Bây giờ
tôi chỉ cách điểm giao tranh chưa đến một cây số, địa thế chỉ là một rừng chồi
xen lẫn cỏ Tranh trống trải và cây Mua chỉ lưa thưa ngang bụng, địch quân có mù
cũng thấy đại đội tôi đang cặp trái con lộ đất tiến lên, nhưng không thấy có dấu
hiệu bắn chặn hoặc pháo kích chúng tôi bằng súng cối. Như vậy phía trước đã có
một cái bẫy đã dăng sẵn.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";">Giờ đã rất gần
đại đội 1, nghe tiếng AK, B40 nổ tự nhiên thưa thớt dần, Hiệp gọi tôi, giọng
nói của nó giờ cũng có vẻ bực bội khi thấy tôi không đến nhanh như mong muốn.<br />
Nhưng tôi vẫn không vội vã, dừng quân lại quan sát bố trí, cho pháo binh bắn dọn
đường vài toạ độ nghi ngờ để dễ dàng bắn hiệu quả khi cần.<br />
Lệnh cho chuẩn bị lựu đạn, M72 sẵn sàng vì bọn chúng có thể từ dưới đất nhảy
lên chơi mình.<br />
Chỉ còn cách thằng Hồng Hà chừng 300 mét. Bằng mắt thường tôi cũng thấy những
người lính bị thương hoặc có thể đã chết nằm rải rác trên con lộ.<br />
Bạch Mai gọi tôi: mày nắm được thằng Hồng Hà chưa?<br />
-Trình Bạch Mai, chưa, nhưng tôi gần sờ được áo nó rồi. Thấy rõ mấy thằng em đi
phép nằm trên đường.<br />
-Mày bung con cái ra đợi tao ở đó. ĐM, đánh giặc gì mà rờ rờ như c...<br />
Tôi nghe ông chửi nhưng không cảm thấy giận. Bình thường ông rất quan tâm lo lắng
khi thấy binh sĩ trong tiểu đoàn bị thương hoặc chết khi đụng trận, và phải cứu
ra bằng bất cứ giá nào.<br />
Có một cái gì bất thường trong cách nói chuyện nóng nảy rất lạ ngày hôm nay của
ông. Với tôi, ông là một cấp chỉ huy giỏi, điềm tĩnh không nóng nảy, nhiều kinh
nghiệm chiến trường,. Nhưng ông có một điểm yếu là rất thương yêu đơn vị của
ông đến quên thân mình. Các đại đội thường đóng quân rải rác, nhưng khi có chuyện
là ông bằng mọi cách để đến nơi cho bằng được.<br />
Tôi bốc máy gọi ông, nhưng người trực máy hậu cứ nói ông đã lên xe Jeep của ông
cùng trung đội thám báo tháp tùng đi rồi. Mày gọi Bạch Mai, phải ngừng xe trên
đường ngay chỗ tao nằm đợi, tao nghĩ là nó sẽ phục kích đó. Tao vào tần số hành
quân gọi ổng không được.<br />
Vừa nói xong ít phút sau nghe tiếng xe chạy ào ào trên đường phía sau, nhìn về
con lộ thấy xe Jeep của ông chạy vụt qua, theo sau là chiếc xe Dodge chở tiểu đội
Thám Báo, tôi không nghĩ đến chuyện gọi máy nữa, chạy như điên khùng ra đứng
hoa chân múa tay kêu dừng lại nhưng vô hiệu. Đúng như tôi đã lo ngại. Xe ông chạy
thêm chừng 300 mét là bên trái đường tiếng B40, trung liên nồi bắn ra như mưa bấc.
Chiếc xe Dodge bị trúng B40 nằm quay ngang trên đường, tôi cùng đại đội chạy tới,
tuyệt vọng nhìn thấy đằng xa trước mặt, những bóng người với quần áo xanh lá
cây đang phóng ra khỏi hầm hố nguỵ trang bên đường, và ông hơi loạng choạng,
hình như đã bị thương, vẫn một mình xông lên với khẩu M16.<br />
Nhưng rồi ông đã trúng đạn, ngã quị trên đường, và chúng nó chạy tới bu quanh
ông, sau mới biết là chúng cắt mất 2 bông hoa mai cấp bậc của ông, chắc để báo
cáo đã diệt được một thiếu tá "nguỵ".<br />
Cả đại đội chạy hết tốc lực xung phong lên, chưa bao giờ tôi thấy những người đồng
đội của tôi lại chiến đấu dũng cảm như ngày hôm ấy.<br />
Xong trận. Bọn chúng bỏ chạy khỏi cánh rừng cây Mua, bỏ lại nhiều xác chết nằm
thẳng cẳng. Chúng tôi đã thắng trận, nhưng mất đi một cấp chỉ huy dũng cảm, tận
tuỵ hết lòng với đơn vị.<br />
Tuy chết vì bị trúng đạn rất nhiều, nhưng ông nằm nghiêng như đang ngủ, khuôn mặt
thoải mái bình yên. Tôi đã ngồi bên cạnh ông cho tới khi xe tải thương đến.<br /><br />
</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";">Và tôi khóc.<br />
Đó là tiểu đoàn trưởng của tôi. Cố trung tá Bùi Văn Duy.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";">V</span><span style="font-family: Arial, sans-serif;">ẫn thương nhớ anh đến giờ. Anh Duy ạ.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<b><span style="font-family: "Arial","sans-serif";"><i><span style="color: purple;">(Nguyễn Khôi
Vi</span></i></span><span style="color: purple; font-family: Arial, sans-serif;"><i>ệt)</i></span></b></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="color: purple; font-family: Arial, sans-serif;"><i><b><br /></b></i></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: Arial, sans-serif;"><i style="color: purple;"><b>G</b></i><span style="color: blue;"><b><i>óc</i></b><i><b> của T.</b> T</i><i>ôi vẫn nhớ mầu nắng của thị trấn đó, những chuyến xe lam chở khách, xe thổ mộ lắc lư lóc cóc trên con đường đầy bụi, Vẫn, trong ký ức của tôi, tiền đồn nằm chênh vênh heo hút. Chúng tôi thường leo lên nóc hầm đá xanh nhìn phía xa xa khu rừng thưa thớt cây. T</i></span></span><span style="color: blue; font-family: Arial, sans-serif;"><i>ừ</i></span><span style="font-family: Arial, sans-serif;"><span style="color: blue;"><i> phía đó, Việt công pháo kích vào tiền đồn </i></span></span><i style="font-family: Arial, sans-serif;"><span style="color: blue;">hằng đêm. </span></i></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="color: blue;"><i style="font-family: Arial, sans-serif;">Nh</i><span style="font-family: Arial, sans-serif;"><i>ững b</i></span></span><span style="color: blue; font-family: Arial, sans-serif;"><i>ụi</i></span><span style="color: blue; font-family: Arial, sans-serif;"><i> Chùm bao leo rải rác trên hầm đá, xanh tươi mơn mởn </i></span><i style="color: blue; font-family: Arial, sans-serif;">như không hề biết chiến tranh đang h</i><span style="color: blue; font-family: Arial, sans-serif;"><i>àng giờ</i></span><i style="color: blue; font-family: Arial, sans-serif;"> r</i><span style="color: blue; font-family: Arial, sans-serif;"><i>ình rập.</i></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="color: blue;"><i style="font-family: Arial, sans-serif;">Th</i><span style="font-family: Arial, sans-serif;"><i>ú vui của tôi , lúc ấy, nhẩn nha nhấm nháp vị ngòn ngọt chua chua của trái chùm bao.</i></span></span><span style="color: blue; font-family: Arial, sans-serif;"><i>Những tiền đồn nơi anh đóng quân như căn nhà thứ hai của tôi. Những người lính trẻ, trở về đồn sau đêm đi kích, họ cười nói ồn ào </i></span><i style="font-family: Arial, sans-serif;"><span style="color: blue;">hấp háy</span></i><i style="color: blue; font-family: Arial, sans-serif;"> mắt đỏ bơ phờ mệt mỏi. Họ vẫn lạc quan dù hằng ngày đối diện với cái chết cận kề..Ôi , những ngươì lính trẻ của chúng tôi..</i></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="color: blue; font-family: Arial, sans-serif;"><i>Tôi yêu họ xiết bao!!!</i></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="color: blue;"><span style="font-family: Arial, sans-serif;"><i>Đoạn hồi ký của anh về vị tiể</i></span><i style="font-family: Arial, sans-serif;">u </i><span style="font-family: Arial, sans-serif;"><i>đoàn trưởng mà anh yêu quí làm tôi muốn khóc, dù đã bao nhiêu năm trôi qua. Có ai còn nhớ tới ông ? Có còn nhớ, chính tại nơi đó, máu và nước mắt đã trộn chan hòa theo dòng máu đỏ thấm lặng lẽ trên từng vuông đất, cho đất hồi sinh.</i></span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="color: blue;"><span style="font-family: Arial, sans-serif;"><i>" Ngươì lính già </i></span><i style="font-family: Arial, sans-serif;">không bao giờ chết. Họ chỉ mờ nhạt đi thôi " (*)</i></span></div>
<div class="MsoNormal">
<i style="font-family: Arial, sans-serif;"><span style="color: blue;">(*)The old soldier never die, they only fade away.</span><br /></i></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="color: purple; font-family: Arial, sans-serif;"><i><br /></i></span></div>
nguyenthikhoiquyenhttp://www.blogger.com/profile/06313989956641402057noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-993830667538272845.post-8958541794127943862019-07-31T22:57:00.001-05:002019-07-31T22:57:39.741-05:00<br />
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";"><br /></span></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<iframe width="320" height="266" class="YOUTUBE-iframe-video" data-thumbnail-src="https://i.ytimg.com/vi/TK5XSC6sDUY/0.jpg" src="https://www.youtube.com/embed/TK5XSC6sDUY?feature=player_embedded" frameborder="0" allowfullscreen></iframe></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal">
<b><span style="color: blue;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif";"> G</span><span style="font-family: Arial, sans-serif;">ọi người</span><span style="font-family: Arial, sans-serif;"> yêu d</span><span style="font-family: Arial, sans-serif;">ấu</span></span></b></div>
<div class="MsoNormal">
<b><span style="color: blue;"><span style="font-family: Arial, sans-serif;"> Nh</span><span style="font-family: Arial, sans-serif;">ạc sĩ: Vũ Đức</span><span style="font-family: Arial, sans-serif;"> Nghi</span><span style="font-family: Arial, sans-serif;">êm </span></span></b></div>
<div class="MsoNormal">
<b><span style="color: blue;"><span style="font-family: Arial, sans-serif;"> Ca s</span><span style="font-family: Arial, sans-serif;">ĩ: Thanh Lan</span></span></b></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";"><b><i><span style="color: purple;">Gọi Người Yêu
Dấu</span></i></b><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";"><o:p> <b><span style="color: blue;">( Vi</span></b></o:p></span><span style="color: blue; font-family: Arial, sans-serif;"><b>ết từ Quang An )</b></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";">Nói về nhạc
tình của Việt Nam, nhiều người trong chúng ta nhớ đến Phạm Duy, Phạm Đình
Chương, Ngô Thuỵ Miên, Vũ Thành An, v..v... mà ít ai để ý đến một nhạc sĩ đa
tài khác là Vũ Đức Nghiêm. Cũng rất đơn giản vì Vũ Đức Nghiêm viết nhạc
tình không nhiều lắm. Lúc bắt đầu sự nghiệp về âm nhạc, Vũ Đức Nghiêm
sáng tác nhiều về nhạc quân hành. Lý do cũng có thể dễ giải thích vì Vũ Đức
Nghiêm, người con của xứ Nam Định, do yêu âm nhạc từ nhỏ, và lại gia nhập quân
ngũ từ rất sớm. Năm 1951, ông vào học Khóa 1 trường Sĩ Quan Trừ Bị Nam Định,
quân đội quốc gia Việt Nam. Đến năm 1954, di cư vào Nam, ông lại tiếp tục
đời binh nghiệp dưới màu áo trận của quân lực Việt Nam Cộng Hoà. Cấp bậc
cuối cùng là Trung Tá, Huấn Luyện Viên Tiếp Vận, Trường Chỉ Huy & Tham Mưu
Đà Lạt-Long Bình. Đây cũng là thời gian Vũ Đức Nghiêm bắt đầu sáng tác nhạc
tình. Dĩ nhiên, sau tháng 4 năm 1975, Trung Tá Vũ Đức Nghiêm đã bị nhà cầm
quyền cộng sản bắt đi tù cải tạo hết 13 năm. Thời gian này, dù ở trong
lao tù cộng sản nhưng tư tưởng tự do vẫn có trong mình, Vũ Đức Nghiêm âm thầm
sáng tác những nhạc phẩm về Ngục Tù Ca. Đến năm 1990, sau khi được thả ra
từ trại cải tạo, Vũ Đức Nghiêm đã rời Việt Nam theo diện sĩ quan quân lực VNCH
trong chương trình H.O và rồi đã định cư ở San Jose từ đó đến nay. Thời
gian sinh sống ở Mỹ, Vũ Đức Nghiêm lại sáng tác các nhạc phẩm về đạo về đời.
Chính vì những sáng tác không mệt mỏi trong lãnh vực âm nhạc mà Vũ Đức Nghiêm
đã được bà Elaine Alquist, dân biểu quận hạt Santa Clara, tiểu bang California,
tuyên dương và trao giải thưởng đặc biệt dành cho những nghệ sĩ cao niên đã
sáng tác nghệ thuật trên 50 năm vào năm 2002.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";">Gọi Người Yêu
Dấu được giới thiệu đến khán thính giả ở miền Nam cũng rất tình cờ. Theo
lời nhạc sĩ Vũ Đức Nghiêm kể lại, ông sáng tác nhạc phẩm này vào năm 1969, với
những rung động về một cuộc tình riêng của mình, rất phiêu lưu, nhưng không kém
phần lãng mạn. Vừa sáng tác xong thì gặp ngay ca sĩ Thanh Lan ghé
chơi. Sau khi được hát thử nhạc phẩm này, Thanh Lan đã xin nhạc phẩm này
về để giới thiệu trên đài truyền thanh và truyền hình Sài Gòn. Gọi Người
Yêu Dấu, qua giọng ca của Thanh Lan, đã chinh phục giới thưởng ngoạn âm nhạc miền
Nam.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";">Từ đó đến
nay, cũng đã gần 50 năm, gần nửa thế kỷ, qua bao nhiêu thế hệ, Gọi Người Yêu Dấu
vẫn khiến cho biết bao nhiêu con tim thổn thức. Tuỳ tâm trạng, tuỳ giọng
ca, từ Thanh Lan, đến Ngọc Lan, Vũ Khanh, Khánh Ly, v..v... người yêu nhạc
không thể nào quên .... Gọi Người Yêu Dấu.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";">Hôm nay, người
yêu nhạc Việt Nam lại ngậm ngùi khi thêm một nhạc sĩ đa tài của Việt Nam đã
vĩnh viễn ra đi. Vũ Đức Nghiêm, nhạc sĩ của Gọi Người Yêu Dấu đã vừa từ
trần ở San Jose. Một thế hệ nhạc sĩ tài ba của Việt Nam, những người đã
đóng góp vào sự phát triển văn hoá văn nghệ Việt Nam cực thịnh vào giai đoạn
1954-1975 ở miền Nam Việt Nam, từ từ đã vĩnh viễn từ giã cõi trần. Sẽ là
một khoảng cách xa vời vợi để bao giờ Việt Nam mới có thể có được một thế hệ
văn nghệ sĩ tiếp nối thế hệ đã ra đi nhằm gầy dựng và phát triển lại nền văn
hoá văn nghệ Việt Nam.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";">Chắc sẽ ca
bài ... Gọi Người Yêu Dấu mãi thôi! Vĩnh biệt nhạc sĩ Vũ Đức Nghiêm.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="color: blue; font-family: Arial, sans-serif;"><b>( Quang An)</b></span></div>
<br />nguyenthikhoiquyenhttp://www.blogger.com/profile/06313989956641402057noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-993830667538272845.post-62780418372270320252019-07-16T08:37:00.001-05:002019-07-16T08:37:18.223-05:00<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiO1aMyQuuZR95hvIYqF_jIaExeks-Nlsrq-6Ao-lwYE6CEOQiX1BSVGGG-yxthrIRd-oEYHOwAJkYAgrIMWmltK-nl6t4VBh4VeLqMoAXrGv6Vl5ZjBxcRX5iFVExIWiCXKbwvnQceAhm9/s1600/hinh+ve.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="960" data-original-width="630" height="400" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiO1aMyQuuZR95hvIYqF_jIaExeks-Nlsrq-6Ao-lwYE6CEOQiX1BSVGGG-yxthrIRd-oEYHOwAJkYAgrIMWmltK-nl6t4VBh4VeLqMoAXrGv6Vl5ZjBxcRX5iFVExIWiCXKbwvnQceAhm9/s400/hinh+ve.jpg" width="262" /></a></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";"><b><br /></b></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: Arial, sans-serif;"><span style="color: purple;"><b>Viết cho một
cô em gái nhỏ.</b></span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";"><i><span style="color: purple;">Em
thương.<br />
Nơi anh ở đã bước vào mùa Hạ, trời ẩm ướt và nóng bức quá, chẳng thấy chút nào
lãng mạn, diễm lệ như "Hạ hồng" của Phạm Duy, cũng không có bước chân
người con gái với "chân em bước nhẹ, trời buồn gió cao" như "Hạ
trắng" của Trịnh Công Sơn. Trời mưa hoài, mây đen và không khí ảm đạm chẳng
nên thơ chút nào. Anh chỉ thích mùa Thu, trời dịu mát hơn, và hoa lá cũng tình
tứ tươi đẹp hơn.<br />
Có một năm, và chắc duy nhất chỉ một mùa Thu đó, vườn sau cũng như trước nhà đầy
lá vàng, đỏ. Đẹp tuyệt vời như trong những tấm carte postale hồi trẻ chị thường
sưu tập để ngồi nhìn và mơ mộng.<br />
Anh và chị có nhiều sở thích, và mơ ước giống nhau. Chẳng hạn như đều có một mơ
ước hồi còn trẻ là sẽ có một căn nhà gỗ nhỏ, một cửa sổ mở ra nhìn xuống một bụi
hồng. Anh chị cũng đã có một căn nhà gỗ nhỏ ở Việt Nam, tuy không đẹp như mơ ước
nhưng cũng rất hạnh phúc với nó. Chỉ cái là cửa sổ mở ra không có bụi hồng mà
chỉ có một vườn Cúc Thái Lan, loại Cúc nhiều cánh giống như biểu tượng hoa
Hippie, rất thịnh hành như một hình thức trang trí trên cặp sách, trên áo dài,
mắt kiếng của các cô nữ sinh hồi năm71, 72. Ngày ấy chiến trường rực lửa, anh cực
khổ nhọc nhằn bị thương nhiều lần ngoài chiến trường, nhưng hậu phương lại ồn
ào make love not war. Hoa Hippie rất được yêu thích như một biểu tượng hoà bình
hồi đó. Mà mất đi sự quan tâm đến những người đang ngày đêm chiến đấu.<br />
Đầu mùa Hạ này ướt át quá. Nhưng anh chị chẳng quan tâm mấy. Anh chỉ quan tâm
ngày ngồi uống cà phê với em mấy lần thôi. Lớn tuổi nhưng nhiều tối đã khuya rồi
anh còn rủ chị pha cà phê uống. Anh thường nói đùa với chị ngồi uống cà phê,
trà với nhau là một "nghi lễ" không thể thiếu được hàng ngày.<br />
Mấy đứa nhỏ thường thắc mắc là sao bố má chắc có nhiều chuyện để nói hay sao mà
cứ thấy rù rì ở ngoài bếp. Thật ra không phải ngồi hoài ở đó, nhiều khi chỉ chạy
ra uống một tách trà, nhấp một chút cà phê, đôi khi một ly cà phê uống cả ngày
chưa hết. Hình như ngồi với nhau một chút, nghe một hai bài hát là
"đã" rồi, nói theo kiểu anh hay nói với chị. Đôi khi ở trong nhà, anh
cũng chạy đi kiếm, em ơi em à... Chị hỏi có gì vậy anh. Chỉ gọi xem em ở đâu
thôi.<br />
Nhiều lúc chị cũng bực bội càu nhàu, nhưng chị biết đó cũng là một cách quan
tâm thái quá của anh, một ngày đến năm lần bảy lượt em đâu òi, em anh ơi... thì
cũng phải la chứ. Phải không?. Nhưng anh chắc chắn chị biết anh thương yêu lo lắng
cho chị, rất nhiều.<br />
Anh Hai của em chắc già rồi nên trở thành con nít, anh thích nói anh thương em
lém, thương lém em ơi, em đâu mất tiu òi, buồn ngủ òi em ơi... Anh nói phải nói
như vậy mới bộc lộ hết tình yêu của anh. Nói theo kiểu con nít nhõng nhẽo vậy mới
được em thương. Chị cũng hết biết nói sao. Nhưng nhiều lúc chị cũng giận.<br />
Có bạn bè hỏi anh chị sao không đi chơi Châu Âu hoặc đi Úc chơi? Đi chơi ai
cũng thích, nhất là đi Úc, nhưng anh chị đi đâu xa là nhớ căn nhà , cái quán nhỏ
vô cùng và chỉ mong trở về ngồi trong nó mà thôi. Ngồi trong quán nhìn ra khu
vườn và hàng cây Thông xanh cao ngoài hàng rào, bờ giếng bên cạnh có cái birdfeeder
để hạt cho chim rừng đến ăn. Cảnh trí chỉ đơn giản có chừng ấy nhưng nó thân
thuộc gần gũi, và anh cũng như chị đều thấy nó như một phần trong tâm tưởng,
trong linh hồn anh chị rồi.<br />
Anh hay ngồi ngoài quán nhìn ra vườn, viết một bài thơ hoặc viết truyện lúc chị
không có nhà, hoặc lúc chị đi làm. Ngồi đó anh mới có thể viết được, như bây giờ
anh đang ngồi viết thư cho em. Ở bên trong nhà, anh không thể viết được gì cả.<br />
Hay là khi mình lớn tuổi, mơ mộng đã dần cạn, kỷ niệm đã dần khô, nên không thể
dễ dàng khi moi nó ra để viết lên những cảm xúc của mình. Chăng em?</span></i><b><i><o:p></o:p></i></b></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";"><b><i><br /></i></b></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";"><b><i>Nguyễn Khôi
Việt</i></b><o:p></o:p></span></div>
<br />nguyenthikhoiquyenhttp://www.blogger.com/profile/06313989956641402057noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-993830667538272845.post-69661843997845368182019-07-02T16:52:00.000-05:002019-07-02T16:52:20.877-05:00<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
</div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEg-mXrGNnowGFMj0umRvRJngFykfIymst3ty7iIlt9XHOWDkni_27ANlIER2EHaU3thFQTBDEBuuAHQgSSqdU6BlyZkVuwIMszy0vuTEn_ZlCcg_gFHgQl4SGlsbaoFKo7-q0R54aGsB8cH/s1600/IMG_3012.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="1600" data-original-width="1200" height="320" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEg-mXrGNnowGFMj0umRvRJngFykfIymst3ty7iIlt9XHOWDkni_27ANlIER2EHaU3thFQTBDEBuuAHQgSSqdU6BlyZkVuwIMszy0vuTEn_ZlCcg_gFHgQl4SGlsbaoFKo7-q0R54aGsB8cH/s320/IMG_3012.jpg" width="238" /></a></div>
<b> </b><br />
<b><span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">CHỊ HƯỜNG</span></b><br />
<div class="MsoNormal">
<span style="color: purple; font-family: "arial" , "helvetica" , sans-serif;"><i><b>( Phạm Hồng Ân)</b></i></span><br />
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"><br /></span>
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Năm tôi mười
lăm. Chị Hường đã mười chín, hai mươi tuổi. Năm đó, tôi chuẩn bị thi trung học
đệ nhất cấp. Trong khi chị nghỉ học, ở nhà trông coi sản nghiệp của gia đình.
Ba má chị là thợ máy, phải lên Sài Gòn, chạy theo công việc. Chị thui thủi một
mình, nên thường ra quán kiếm tôi, nói chuyện dưới đất trên trời. Sản nghiệp
gia đình chị, thật ra chỉ có một căn nhà để che gió che mưa, và một thẻo đất chứa
đầy những chiếc Peugeot vẹo đầu sứt đuôi thời xa lơ xa lắc. Những chiếc xe rêu
phong đã phủ đầy, cỏ dại mọc kín, vậy mà chúng vẫn nằm đó, ngó tuổi thơ chị Hường
đi lên, một cách tội nghiệp. Chị càng lớn càng đẹp. Cái đẹp mộc mạc, mặn mà của
loài hoa thôn dã. Lúc này, họa sĩ Lê Trung nổi tiếng trên báo chí. Tôi thường
"cọp" báo hàng ngày, nên biết rõ về ông. Những bức tranh vẽ thiếu nữ
của Lê Trung, thường để lại trong tôi ấn tượng rất đẹp. Chẳng biết ông họa sĩ
tài hoa có bao giờ đến Cà Mau chưa? Có gặp chị Hường chưa? Sao mà những bức
tranh thiếu nữ nào, cũng giống hệt bóng dáng diễm kiều của chị?<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Ngoài giờ đến
trường, tôi ghi tên thêm học thi. Nhà ông thầy dạy tư ở tận xóm tân lập, gần
phi trường. Muốn đến học, tôi phải đạp xe trên mấy cây số, phải còng lưng
vượt qua cái cầu quay có con dốc cao dễ sợ. Khi đến nơi, phải đứng trước thềm
nhà ông thầy vài phút, cầm cuốn tập quạt qua quạt lại cho bớt mồ hôi, mới yên
tâm bước vào chỗ học. Thấy tôi cực khổ, chị Hường tình nguyện chở tôi đi học. Đến
nơi, chị qua nhà thờ ngang đường, thơ thẩn gần hai tiếng đồng hồ, để chờ tôi
tan lớp, chở về. Ngồi sau yên xe, gió thổi lất phất, vạt áo chị tung bay, thốc
vào mũi tôi một mùi hương lạ kỳ.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Má tôi có cái
quán cóc bên đường, bán tạp hóa và kẹo bánh lặt vặt. Cái quán, cách thẻo đất chị
Hường chỉ một lối đi nhỏ. Ngồi trước quán, có thể nhìn thấy những chiếc Peugeot
đen xì bên đó, nằm lúp xúp trong cỏ, và bóng dáng chị tha thướt trên sân nhà.
Má thương chị, vì tính chị hiền lành, hay giúp đỡ má trong công việc khó khăn.
Riêng tôi, tôi thấy chị còn đẹp, thùy mị, và có thể là đối tượng của ông họa sĩ
Lê Trung nổi tiếng. Thương chị, má thường giao quán cho chị , giao cả tôi cho
chị trông nom, nhắc nhở học hành. Đôi khi, ban đêm, chị ngủ lại quán với tôi,
như người thân trong gia đình. Cho tới một hôm, anh tư tôi từ Sài Gòn trở về.
Mùa hè, anh được nghỉ học. Anh muốn về quê tìm lại tuổi thơ, đang lẩn trốn đâu
đây, quanh bờ ao, vạt cỏ. Nhưng chưa bắt gặp tuổi thơ, anh đã chớm thấy tuổi
xuân trên đôi môi hồng thắm của chị Hường. Tuổi xuân lung linh những nụ mộng.
Tung tăng một đóa hoa còn khép cánh e lệ, giữa trời xanh.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Từ ngày đó,
chị Hường quên tôi, như quên một món đồ không cần thiết nữa. Tôi tự đạp xe đi học
thêm. Khi cong lưng đạp kịch liệt lên dốc cầu, tôi kêu lớn tên chị, réo gọi chị
như oán trách, giận hờn. Ban đêm, tôi ngủ chèo queo trong quán. Càng lạnh, tôi
càng nhớ vòng tay ấm của chị, càng tưởng hơi thở êm đềm của chị đang phà bên
tai tôi, thầm thì những lời khuyên bảo đậm đà. Suốt tháng nay, hai người hò hẹn,
đưa nhau đi mất tiêu. Có bữa, má tôi phải đi kiếm khắp nơi. Vì cái món ruột, mà
anh tôi thích, má đã sẵn sàng để đãi anh. Từ ngày đó, chị Hường được má tôi
công nhận là một phần tử trong gia đình. Chị tạm quên những chiếc Peugeot chết
tiệt để làm quen với những viên kẹo óng ánh sắc màu, nằm la liệt trong cái quán
má tôi.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Chẳng hiểu
tình cảm của hai người thế nào, mà anh tôi, bỏ xứ biền biệt. Chị Hường đếm từng
ngày, từng tuần, từng tháng, rồi từng năm, rồi từng năm nữa...anh vẫn không trở
về. Tội nghiệp, chị mòn mỏi đợi chờ, héo hắt dung nhan, người lúc nào cũng rũ
xuống, như một đóa hoa sắp rơi. Má tôi buông tay đầu hàng. Má không biết thằng
con trai của mình nghĩ gì, khi cô dâu đã dâng đến trước mặt, khi mọi chuyện đã
hoàn tất, chỉ chờ sự trở về của chú rể. Tôi nhìn chị Hường đau khổ, lòng không
cầm được xót thương. Muốn nguôi ngoai, tôi quay qua làm thơ, diễn tả nỗi thất
tình của một người yêu bị bỏ rơi. Bài thơ ấu trĩ đó, lại lọt vào mắt chị. Đêm,
ngủ trong quán, gần tết, gió bấc lạnh thấu xương. Tôi day lưng về chị, nằm co
quắp, ngủ ngon lành. Tôi tỉnh dậy, vì có cánh tay ấm áp dang ra, kéo nhẹ tôi
vào lòng. Và tiếng thỏ thẻ của chị, vang lên trong đêm khuya.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">- Bộ em thất
tình hả Bé? Con trai mà thất tình, kỳ lắm nha!<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Tôi vươn vai
cho tỉnh ngủ,rồi rúc sâu vào ngực chị. Một mùi hương kỳ lạ từ da thịt chị phả
ra, làm tôi ngây ngất.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">- Sao chị biết?
Chắc coi lén thơ phải không?<br />
- Thấy em làm thơ, chị tò mò. Té ra em bỏ học, chạy theo một cô gái.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Tôi muốn phân
trần với chị, về bài thơ. Tôi làm thơ vì xót thương chị. Vì không chịu nổi cảnh
một người yêu chờ mãi một người yêu. Nhưng thôi, hãy để chị nghĩ đến tôi như kẻ
thất tình, có vẻ hay hơn, có vẻ lãng mạn hơn đôi chút.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">- Em tưởng tượng
chị ạ! Em vẫn học thi, có bỏ đâu?<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Chị Hường ôm
tôi, nhẹ nhàng. Những lọn tóc dài rớt xuống mặt tôi, trong đêm tối, sao nó huyền
ảo, lung linh như bức tranh vẽ thiếu nữ của họa sĩ Lê Trung. Tôi mơ màng, quay
lại, quấn chặt lấy chị. Và bên tai, vẫn văng vẳng tiếng thỏ thẻ của chị.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">- Bé nè! Bé đẹp
trai. Hổng có thất tình, nghe chưa?<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Cho tới một
hôm, chị Hường ra đi. Ngày chị đi, tôi không hay. Khi biết được, cánh cửa nhà
chị đã khóa kín. Hàng bông huệ sân trước, rũ lá, khô cành. Đứng trong thẻo đất
chị, bên cạnh đống Peugeot tật nguyền, tôi cảm thấy cô đơn muốn khóc. Xung
quanh đây, từ căn nhà chị đến cái quán má tôi, dường như đầy dẫy bóng dáng chị,
dường như đó là phần thân yêu, buộc chặt vào đời sống tôi, không thể bứt rời.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Những ngày
sau, tôi như một kẻ thất tình, thật sự. Tôi bắt đầu chìm ngập theo thơ. Tôi bắt
đầu uống rượu, tụ ba tụ năm với bạn bè, say khướt trong những đêm muốn nổi
điên. Nhưng tôi vẫn học. Vì học để vươn lên, để thoát khỏi bàn tay nhầy nhụa của
chiến tranh. Đến năm tôi chuẩn bị thi tú tài II, chị Hường bỗng trở về. Chị đi
thẳng vào quán, ôm má tôi, nức nở. Cả nhà ngạc nhiên. Má tôi cảm động, bật
khóc. Tôi ngỡ ngàng, ngó chị. Vừa mừng, vừa xót thương vô vàn. Chị không còn là
thiếu nữ mộng mơ của Lê Trung nữa. Chị đã già dặn, đã vàng võ hơn xưa. Hình như
chị đang lao lung. Đang bị cuộc đời quăng vào nơi chốn bất an.<br />
Thăm má một lát, chị vội vàng từ giã đi. Tôi chạy theo, nắm tay chị, kéo lại.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">- Tối rồi. Chị
ngủ lại đây cho vui. Mai sẽ về.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Chị Hường bùi
ngùi nhìn tôi. Tôi se sắt nhìn lại. Tôi thấy đôi mắt chị long lanh ngấn lệ.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">- Không được
em ạ! Chị có bạn. Bạn chị đang chờ.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Từ đó, tôi mất
chị Hường luôn.<br />
Mãi sau này, lên đai học. Rồi đi lính. Tôi có ý định tìm chị, nên lang bạt khắp
nơi. Chẳng mãn nguyện, tôi tìm trong thơ, trong rượu, trong nhan sắc của mỗi
gái điếm. Tôi nhào vào cuộc chiến như nhào vào cuộc tình. Đánh rồi rút. Yêu rồi
đi. Chẳng cần ngày mai. Chẳng cần tương lai. Cho tới một hôm, tôi về Vũng Tàu.
Đêm ở đây yên lành. Biển ở đây êm đềm. Trời đẹp như thế này, sao không thả ra
phố làm một cốc cà phê cho ấm dạ? Tôi lủi vào góc một quán nhỏ, ngồi nghe dòng
nhạc Trịnh bay nhảy trên môi Khánh Ly. Quán thưa người, có vài cặp đang thu
mình ở các góc vắng, thầm thì. Tôi chờ cà phê bằng những ngụm thuốc lá. Lâu rồi,
những ngụm khói vô tri này đã trở thành bằng hữu, bên cạnh tôi, trong suốt các
nỗi buồn. Nó cũng hút tung bụi thơ lấm tấm từ hồn tôi, truyền tình cảm xuống
bàn tay, bắt viết nên từng con chữ vấy huyết, tận cung tim. Vì vấy huyết, tôi
yêu các con chữ này, đến hơi thở cuối. Tôi không bỏ thơ. Có thể, từ lâu, nó đã
là phần tế bào, trong khối óc tôi.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">- Bé! Bé đấy
ư? Bé đi lính hồi nào vậy? Trời ơi! gặp em, chị mừng quá.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Một thiếu phụ
rời khỏi cánh tay ông đại úy Biệt Động quân, xà xuống bên tôi.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">- Trời! Chị
Hường. Lâu quá, không gặp chị. Chị khỏe không?<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Tôi trân trối
ngó chị. Nhan sắc tàn phai, năm xưa, đã phục hồi. Khuôn mặt sáng hơn. Đôi môi
vươn cao, chín mọng. Chị siết chặt tôi, gật đầu. Những giọt nước mắt rơi
xuống, cảm động. Ông đại úy tiến tới, bắt tay tôi. Màu áo vằn vện của ông, khiến
tôi nhớ đến anh tôi, cũng đang lăn mình trong chiến trận. Tới giờ, tôi vẫn chưa
hiểu, tại sao anh tôi nỡ đành bỏ rơi chị Hường?<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">- Anh Khả, chồng
chị. Chị theo ảnh về Biên Hòa sống, lâu rồi.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Chị Hường chỉ
tay về ông lính, giới thiệu. Anh Khả hùng dũng, oai nghi với bộ quân phục. Anh
trò chuyện cùng tôi, cười cợt như đã quen từ lâu. Sau đó, chúng tôi cũng chia
tay. Chị Hường lại thút thít. Chị ôm vai tôi, không muốn rời. Mùi hương kỳ lạ
năm xưa lại phả vào mũi tôi, khiến tôi xúc động. Những giọt nước mắt tự nhiên
lăn xuống, rơi trên tóc chị.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Tôi trở lại
Cà Mau, lần cuối, lúc chế độ cộng sản nhuộm đỏ miền nam. Trở lại thăm thằng em
út đang lặn ngụp trong đời sống cơ hàn. Tiện thể, thăm bạn bè. Những đứa học
chung lớp. Những đứa từng làm thơ, từng uống rượu nổi điên, trong những đêm hào
sảng. Cũng muốn gặp lại chị Hường, xem đời sống chị ra sao, sau khi anh Khả gãy
súng. Cà Mau, những năm đó, thảm thương. Dân số tăng nhanh. Cuộc sống bần hàn
hơn xưa. Người ta tranh nhau kiếm sống. Tranh nhau buôn bán. Có nhà, tuôn hết
những vật kỷ niệm trong gia đình ra đổi gạo, ăn qua ngày. Tôi tìm không gặp một
thằng bạn nào. Dường như, cuộc sống khó khăn đã lôi tụi nó đi khắp nơi, bươn chải.
Còn thằng em tôi, mua nợ một chiếc gắn máy cà tàng, chạy xe ôm, nuôi con hằng bữa.
Nhưng tôi gặp chị Hường. Chị phất lên như diều gặp gió. Chị đang an hưởng trong
cảnh lầu cao cửa rộng. Ba má chị, sau 30 tháng tư, trở về, là cán bộ cao cấp của
phe bên kia. Ngày xưa, họ tung tin đi Sài Gòn làm thợ máy, nhằm che mắt thiên hạ.
Tôi gặp chị không khó khăn. Vì nghe tin tôi về, chị vội vã tìm tôi.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Chị Hường chở
tôi trên chiếc xe Honda đàn bà. Chị ghé nhiều chỗ. Mỗi chỗ, chị dừng lại lâu,
cho tôi nhớ kỷ niệm. Tôi nhớ nhất cái quán má tôi. Những đêm giáp tết, trời lạnh
tái tê, tôi và chị Hường ôm nhau ngủ, một cách hồn nhiên. Cái quán bây giờ
không còn nữa. Mảnh đất đó đã bị người trong bưng, túa ra, chiếm mất rồi. Chạy
loanh quanh một chập, chị Hường tấp vào một quán cà phê bên đường. Quán vắng
khách. Những cái bàn lộ thiên, trải dài ngoài vườn. Không khí thiên nhiên, hợp
với tâm hồn thôn dã của chúng tôi. Chị Hường chọn cái bàn sâu nhất, giữa hàng
cây rậm rì, xanh mướt.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">- Mấy năm trước,
má rời Cà Mau, chị mất liên lạc với má luôn. Những năm sau này, chị tìm em khắp
các trại tù miền nam, nhưng vô vọng. Bộ người ta đưa em ra bắc hả ?<br />
- Không chị. Em bị nhốt ở miền đông. Rừng Xuyên Mộc.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Chị chăm chú
nhìn tôi, thở dài.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">- Anh Khả mất.
Chị như người không có linh hồn. Buồn thật buồn em ạ!<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Tôi giật
mình. Người đại úy mà tôi chỉ gặp một lần đã mến phục. Mất rồi sao? Tôi nóng nảy.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">- Ảnh mất lâu
chưa? Lâu chưa?<br />
- Ảnh tử trận. Trước tháng tư chỉ vài tuần.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Nói xong, chị
đưa hai tay ôm đầu, vò tóc, nghẹn ngào. Tôi ngậm ngùi. Nhớ đến anh tôi. Anh tôi
cũng vậy. Cũng thời gian đó, anh tôi mất tích ở đại lộ kinh hoàng, trong toán
quân di tản về miền nam. Nhưng tôi không dám thở than điều này. Chẳng ích gì.
Chỉ làm cho vết thương lòng chị Hường, vấy thêm đau nhức.<br />
Chị Hường tiếp tục tức tưởi.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">- Bây giờ, chị
đã có chồng. Ba chị bắt, ép gả cho một ông cán bộ.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Tôi tròn xoe
mắt. Chị lấy cán bộ? Thôi rồi, chị đã phản bội anh Khả, phản bội quê hương, đất
nước. Nhất là, chị phản bội tấm lòng của em. Chị biết chưa? Tôi hét lớn. Nếu có
thêm vài ngụm rượu, chắc chắn tôi sẽ nổi điên, đập phá tứ tung.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Chị Hường
khóc rống lên. Tiếng khóc ai oán biết bao. Xót thương biết bao. Tiếng khóc làm
tôi nguôi giận, hối hận, và tự trách mình sao quá đỗi hung tàn. Tôi lặng lẽ đứng
dậy, đến bên chị Hường vuốt vai, vỗ về.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">- Em xin lỗi
chị. Giận quá, mất khôn. Chị biết không? Em căm thù giặc. Căm thù đến hơi thở
cuối cùng.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Tôi chưa nỡ bỏ
Cà Mau đi sớm. Vì thằng em đơn chiếc. Nó vừa nuôi con, vừa chạy xe ôm kiếm sống.
Vợ nó, làm ăn xa. Lâu lâu mới thăm nhà một lần. Nó cần tôi ở lại đây, trông mấy
đứa nhỏ, chừng tháng sau, mẹ chúng sẽ trở về. Thương em, tôi chấp nhận lời yêu
cầu của nó. Cũng là dịp, tôi có thời gian tìm bạn, xem bạn có công việc nào
giúp mình sinh sống không?<br />
Một hôm, thằng em phóng xe về, la lớn.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">- Chị Hường
đang bị công an bắt kìa, anh Bé.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Tôi đang bới
cơm cho con bé, nghe đến tên chị Hường, bỗng hoảng hốt, chạy ra.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">- Sao bị bắt?
Làm gì bị bắt?<br />
- Chị cầm dao đâm chồng, khi ổng đang ngủ. Ớn quá!<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Tôi nhào lên
xe thằng em, đốc nó chạy nhanh đến nhà chị Hường.<br />
Đám đông bao quanh căn nhà. Công An cố gắng đẩy dòng người hiếu kỳ sang một
bên, lấy chỗ cho xe cộ chạy qua. Tôi lủi vào dòng người, cố chen ra phía trước,
dáo dác tìm bóng chị Hường. Trong nhà chị, công an dày đặc. Họ đứng che lấp khoảng
cửa, bít kín hiện trường để làm việc gì đó, với kẻ gây án. Thất vọng, tôi chỉ
còn biết lắng nghe dư luận xầm xì.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">- Nạn nhân được
xe cứu thương chở đi rồi. Máu ra nhiều quá, tôi e khó sống.<br />
- Giết được thằng nào hay thằng nấy. Ở đâu, về đây làm trời.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Nóng lòng
quá, tôi khều một ông kế bên, hỏi nhỏ.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">- Thủ phạm bị
đưa đi chưa chú? Hay đang còn trong nhà?<br />
- Chưa đưa đi đâu. Người ta còn điều tra mà.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Lát sau, đám
công an đưa chị Hường ra xe. Lúc này, hai tay chị bị còng, bẻ quặt ra phía sau.
Tôi cố vượt đám đông, tiến tới gần chị.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">- Chị Hường!<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Chị quay lại,
thấy tôi. Ánh mắt bỗng trở nên nghiêm nghị, sắt đá và cương quyết. Đám công an
lôi chị, vượt lên, đi thẳng về chiếc xe bít bùng. Nhưng tôi vẫn nghe rõ giọng
chị, oang oang trong gió.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">- Chị trả thù
chồng. Nó giết anh Khả.</span><br />
<span style="color: purple; font-family: "arial" , "sans-serif";"><b>Phạm Hồng Ân</b></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"> <o:p></o:p></span></div>
<br />nguyenthikhoiquyenhttp://www.blogger.com/profile/06313989956641402057noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-993830667538272845.post-45445472140423324012019-06-17T18:14:00.000-05:002019-06-17T18:15:06.521-05:00<h2 class="_5clb" style="background-color: white; line-height: 28px; margin: 0px; padding: 0px;">
<div>
<div style="color: #1c1e21; font-size: 14px; font-weight: 400;">
<span style="font-family: "arial" , "helvetica" , sans-serif;"><br /></span></div>
<div class="separator" style="clear: both; color: #1c1e21; font-size: 14px; font-weight: 400; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiR5avSTDd3_jOV6tUYM4moX3itV3OgEHxKpkCKFpe2K2x9jLrbk_1Jznt67v4o03P4kW-IqzgYHgri2zK34xQ4kH4vcSylOgyXwXjUHnM8wxKMGvruGJwOf_PbvL25cwa5o8S0pkIoE6CW/s1600/thu.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="464" data-original-width="360" height="320" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiR5avSTDd3_jOV6tUYM4moX3itV3OgEHxKpkCKFpe2K2x9jLrbk_1Jznt67v4o03P4kW-IqzgYHgri2zK34xQ4kH4vcSylOgyXwXjUHnM8wxKMGvruGJwOf_PbvL25cwa5o8S0pkIoE6CW/s320/thu.jpg" width="247" /></a></div>
<div style="font-size: 14px;">
<span style="font-family: "arial" , "helvetica" , sans-serif;"><span style="color: #1c1e21; font-weight: 400;"> </span><span style="color: purple;">Thu Thuyền và Bố</span><span style="color: #1c1e21;"> </span></span></div>
<span style="color: purple;"><span style="font-family: "arial" , "helvetica" , sans-serif; font-size: 14px;"><br /></span></span>
<span style="color: purple;"><span style="font-family: "arial" , "helvetica" , sans-serif; font-size: 14px;">Tháng giêng cuối cùng bên Bố.</span></span><br />
<span style="color: #1c1e21; font-family: "arial" , "helvetica" , sans-serif; font-size: 14px; font-weight: 400;">Tiếng bánh máy bay chạm vào phi đạo, đánh thức từng tế bào háo hức trong tôi. Không cần chờ phi hành đoàn cho phép, tôi mở khoá thắt lưng an toàn và nhanh nhẹn lách ra khỏi chỗ ngồi. Ai cũng muốn ra trạm hành lý trước nhưng tôi là người đầu tiên lái xe ra khỏi phi trường. Ðơn giản: Tôi chỉ có bộ quần áo trên người và một túi quà Tết trong tay! Phi trường San José gần chỗ của bố lắm. Chao ơi là nôn nao! Còn có 15 phút là gặp được bố, không ngờ tôi lại đi lạc! Phải đánh xe mấy vòng quẹo chữ U, đến hơn một tiếng, tôi mới trờ tới bãi đậu xe của viện dưỡng lão kiêm dưỡng đường Mission de la Casa.</span></div>
<div style="color: #1c1e21; font-size: 14px; font-weight: 400;">
<span style="font-family: "arial" , "helvetica" , sans-serif;"><br /></span></div>
<div style="color: #1c1e21; font-size: 14px; font-weight: 400;">
<span style="font-family: "arial" , "helvetica" , sans-serif;">Ðáng lẽ tôi chẳng đi gặp bố vào dịp Tết Bính Tuất nếu anh tôi không bận công việc. Nghe tin anh hủy chuyến thăm, tôi vội lấy vé đi sáng, về chiều, ngay hôm Chủ Nhật Mồng Một Tết. Tôi cũng bị công việc quấn lấy chân chỉ thăm bố được vài tiếng dù rất muốn ở lại San José thêm ngày Mồng Hai. Bình thường, tôi khá lề mề. Không thăm bố chuyến Tết thì sẽ có chuyến mừng sinh nhật vào tháng Năm. Không hiểu sao tôi lại cứng đầu khăng khăng quyết định: Tết năm nay ít nhất phải có một đứa đến mừng tuổi bố. Giá nào cũng đi. Chồng biết tánh, không cản tôi một câu.</span></div>
<div style="color: #1c1e21; font-size: 14px; font-weight: 400;">
<span style="font-family: "arial" , "helvetica" , sans-serif;"><br /></span></div>
<div style="color: #1c1e21; font-size: 14px; font-weight: 400;">
<span style="font-family: "arial" , "helvetica" , sans-serif;">Tôi đã dặn cả nhà đừng nói cho bố hay về chuyến đi của tôi, thế mà khi vào đại sảnh của Mission de la Casa, đã thấy bố ngồi chờ trên xe lăn. Mắt bố hướng về cửa chính, trên người khoác chiếc áo len xanh dương sọc trắng của tôi gửi biếu tháng trước. Tôi reo: "Bố!" Ðôi mắt bố lấp lánh. Cả khuôn mặt bố rạng rỡ. Sau này tôi vẫn nói với chồng, nhìn bố lúc ấy, thật không bõ công bay xa, đi lạc! Tôi ôm chầm lấy bố, liếng thoắng kể chuyện lái xe loanh quanh mãi không ra được xa lộ, tả cho bố nghe phố xá tràn ngập người mua sắm, đi chùa hái lộc đầu năm.</span></div>
<div style="color: #1c1e21; font-size: 14px; font-weight: 400;">
<span style="font-family: "arial" , "helvetica" , sans-serif;"><br /></span></div>
<div style="color: #1c1e21; font-size: 14px; font-weight: 400;">
<span style="font-family: "arial" , "helvetica" , sans-serif;">Vừa nói, vừa đẩy xe đưa bố về phòng. Trong phòng, tôi lại rối rít móc túi trên túi dưới lấy quà cáp, tiền mừng tuổi của cả nhà tặng. Quấn tay con khỉ nhồi bông, cháu Hiu Hiu biếu ông ngoại, vào thành giường. Hí hoáy nhét những tờ hai mươi đô vào cuốn sách thánh kinh để bố có tiền tiêu vặt. Dúi mấy cuộn 25 xu vào một cái gối ôm, xếp ngay ngắn dưới chân giường. Vừa làm, vừa hỏi lung tung. "Bố có thích cà phê Lee's Sandwich không, con ra mua về?" "OK" "Bố ăn chuối chiên, con mua luôn một thể!" "Ừ!" "Mua thêm bơ với thịt nguội bố con mình nhâm nhi với rượu vang không bố?" "Con để bạc cắc trong đây, lúc mua báo bố chỉ việc khều ra!" "OK!" "Ðừng quên nhé!" "Ừ..." "Có sợ nhân viện họ dọn phòng, dọn cả tiền ra không?" "Không".</span></div>
<div style="color: #1c1e21; font-size: 14px; font-weight: 400;">
<span style="font-family: "arial" , "helvetica" , sans-serif;"><br /></span></div>
<div style="color: #1c1e21; font-size: 14px; font-weight: 400;">
<span style="font-family: "arial" , "helvetica" , sans-serif;">Những giây phút mới gặp, bố tôi dường như còn bị choáng, cứ trả lời từng nhát một. Tôi thì muôn đời bắng nhắng. Hỏi chưa nghe ra câu trả lời đã bắc sang câu kế, chưa kịp biết bố có đồng ý đã nhảy ngay ra Lee's Sandwich đem về lũ khũ cà phê sữa đá, chuối chiên, pâté, bánh giò... Một ít xếp vào tủ lạnh. Còn lại, bày đầy ra bàn. Hai bố con nhìn "mâm cỗ Tết", không biết phải bắt đầu bằng món gì trước, chợt có bà cụ lăn xe ngang phòng 128 của bố, thấy nhộn nhịp, dừng mắt lại vài giây: "Con ông Tuấn về chúc Tết đấy à?" Bố tôi vênh vang gật đầu như thầm nói, "Tôi bảnh chưa? Con ở mãi tận Texas lặn lội về đây thăm đấy!" Bà cụ chặc lưỡi: "Con gái tôi hôm nay bận không thăm được nhưng hôm qua có tới đưa gói mứt, để tôi về phòng đem qua đây ăn cho vui". Nhưng bố tôi cản nhanh: "Thôi bà ạ. Cháu nó sắp đưa tôi ra ngoài rồi!" Nhìn gương mặt phúc hậu của cụ bà chùng xuống, tôi thấy thắt cả ruột!</span></div>
<div style="color: #1c1e21; font-size: 14px; font-weight: 400;">
<span style="font-family: "arial" , "helvetica" , sans-serif;"><br /></span></div>
<div style="color: #1c1e21; font-size: 14px; font-weight: 400;">
<span style="font-family: "arial" , "helvetica" , sans-serif;">Vừa lúc ấy, cô Trâm, tri kỷ của bố, tới. Bố phán ngay, "Em đưa hai bố con về nhà!" Tôi chưng hửng nhìn cô Trâm rồi quay lại nhìn bố "Nhà... cái gì?" Bố không đáp chỉ tủm tỉm. Cô Trâm ríu rít khoe: "Nghe tin cháu sang thăm, bố hành cô quá chừng. Bắt cô sửa soạn nhà cửa cho tươm tất, trang hoàng thật rực rờ để cùng đón Xuân. Bố ngang lắm cháu ạ! Có phòng ở Mission de la Casa mà nhất định đòi phải mướn nhà ở ngoài thêm để lâu lâu buồn, còn nhảy dù ra ngoài ở cho vui..."</span></div>
<div style="color: #1c1e21; font-size: 14px; font-weight: 400;">
<span style="font-family: "arial" , "helvetica" , sans-serif;"><br /></span></div>
<div style="color: #1c1e21; font-size: 14px; font-weight: 400;">
<span style="font-family: "arial" , "helvetica" , sans-serif;">Thế là cả ba ra văn phòng ký giấy tờ rời viện, lên xe "về nhà"!</span></div>
<div style="color: #1c1e21; font-size: 14px; font-weight: 400;">
<span style="font-family: "arial" , "helvetica" , sans-serif;"><br /></span></div>
<div style="color: #1c1e21; font-size: 14px; font-weight: 400;">
<span style="font-family: "arial" , "helvetica" , sans-serif;">Nhà bố là một căn hộ trong khu chung cư khá gần Mission de la Casa. Mở cửa vào là một rừng hoa. Hồi xưa ở Ðàlạt, mỗi năm Tết đến, mẹ đều cắm một cành đào thật to trong cái thống lớn giữa nhà, cành đào khúc khuỷu rêu bám bạc nhiều chỗ nhưng rộ những hoa và có rất nhiều nụ xinh lấm tấm. Bây giờ không biết cô Trâm thỉnh tận đâu được một cành đào cũng chi chít những cánh hoa. Lại có cả bình hồng nhung đó thắm trên bàn ăn và hai chậu cúc đại đóa vàng rực trong phòng khách. Cô Trâm còn than, Năm nay cô mua hụt giò Thủy Tiên 60 đô. Tiếc ghê! Tôi nghe giá Thủy Tiên, phát khớp ngang! Bố không giàu nhưng tiêu xài khá mạnh tay. Ðối với tôi, bánh trái có lý cho bao tử hơn hoa nhưng đối với bố và cô Trâm, hoa là những món ăn tinh thần không thể thiếu. Biết tính bố, mỗi lần về thăm, chị tôi vẫn ra mua mấy chậu thổ lan chưng trong phòng bố. Vừa có hoa đẹp, lại giữ được vài tuần chứ ở trong viện, họ để hệ thống sưởi quá nóng, chỉ hai ngày là hoa nào trong bình cũng gục hết!</span></div>
<div style="color: #1c1e21; font-size: 14px; font-weight: 400;">
<span style="font-family: "arial" , "helvetica" , sans-serif;"><br /></span></div>
<div style="color: #1c1e21; font-size: 14px; font-weight: 400;">
<span style="font-family: "arial" , "helvetica" , sans-serif;">Trong lúc cô Trâm dắt tôi đi xem nhà, bố ngồi trong phòng khách, ngả lưng lim dim mơ màng. Nếu có thêm điếu thuốc trên tay, bố sẽ giống hệt như hồi xưa, lúc đang sáng tác. Tôi để ý bố ít nói hẳn. Chỉ có cô Trâm và tôi đàm đạo vang nhà. Cô Trâm kể tội bố chướng, không chịu cho ai tắm ngoài cô. Lại hay cáu giận hờn lẫy, nói hớ một câu là không xong với bố. Ngày nào thăm bố trễ là những lời trách móc rót vào đầy tai cô... Tôi bênh, Bố thích nhõng nhẽo lại được cô chiều, tội gì không đòi quyền sống chứ! Nói xong liếc xéo ra phía bố, thấy người rung đùi khoan khoái. Lâu lâu tôi quay lại hỏi bố một câu nhưng người chỉ ừ hử. Ít ra lúc này, tôi bắt được hình ảnh bố rất hạnh phúc.</span></div>
<div style="color: #1c1e21; font-size: 14px; font-weight: 400;">
<span style="font-family: "arial" , "helvetica" , sans-serif;"><br /></span></div>
<div style="color: #1c1e21; font-size: 14px; font-weight: 400;">
<span style="font-family: "arial" , "helvetica" , sans-serif;">Tôi lấy quà Tết ra biếu Cô Trâm. Cô mở hộp, thích thú nhìn chiếc khăn quàng cổ bằng len trắng. Tôi khoe: "Cháu đan đấy. Bận quá đan vội, thể nào cũng sót vài mũi cô ạ!" Bố không nhịn được, cắt lời/nịnh: "Cô Trâm là vua đan áo." Cô Trâm thích chí cười khanh khách. Ðến lúc cô mở thiệp, thấy tiền mừng tuổi rơi lả tả, cô giật mình, Ối giời! Có cả "nhân" nữa à? Tôi vội nói, Vâng! "Nhân" là quà của cả nhà gửi ạ. Cô Trâm bảo ngay: Cô tính đánh cho bố sợi dây vàng 24K để bố đeo ngọc cẩm thạch cho giảm đau. Vậy là ngày mai cô có thể ra tiệm vàng rồi. Tôi chả tin các loại mẹo vặt giảm đau mau lành. Nhất là vàng bạc đeo lúc này chả tiện, dưỡng đường bao nhiêu kẻ ra người vào... Ðịnh cản cô Trâm nhưng thấy bố đang phởn râu sung sướng, tôi bèn im!</span></div>
<div style="color: #1c1e21; font-size: 14px; font-weight: 400;">
<span style="font-family: "arial" , "helvetica" , sans-serif;"><br /></span></div>
<div style="color: #1c1e21; font-size: 14px; font-weight: 400;">
<span style="font-family: "arial" , "helvetica" , sans-serif;">Ngồi một lát, bố muốn đi ăn bún riêu. Thế là cả ba lên xe. Chạy chưa được bao xa, cô Trâm đề nghị kiếm chỗ đậu để đi bộ vì đường kẹt như hũ nút. Tôi đồng ý ngay. Ði thoăn thoắt một quãng, tôi quay lại thấy bố chống gậy dò dẫm từng bước. Tôi giận cho cái tánh vô ý của mình quá, đi đâu cũng xăm xăm phía trước. Tôi vội quay trở lại, ôm cánh tay bố, rảo bước nhìn người qua kẻ lại. Thong dong thế này kể ra cũng sướng nếu có thì giờ!</span></div>
<div style="color: #1c1e21; font-size: 14px; font-weight: 400;">
<span style="font-family: "arial" , "helvetica" , sans-serif;"><br /></span></div>
<div style="color: #1c1e21; font-size: 14px; font-weight: 400;">
<span style="font-family: "arial" , "helvetica" , sans-serif;">Lúc tô bún riêu nghi ngút khói xuất hiện, tôi so đũa, tấn công tô bún không thương tiếc. Nhìn qua bố, từng gắp run run đưa lên miệng. Sợi rơi xuống tô, sợi sa vào người. Bố yếu quá rồi, tôi chợt thở dài. Ngày xưa, ôi chao, ngày xưa bố ăn như rồng cuốn. Bố xì xụp nước lèo, bố gặm xíu quách rồn rột. Soạt một lát là bát phở, bát bún hết nhẵn. Mẹ vẫn gắt lên vì bố ăn uống ồn ào trông bình dân quá. Bố bảo muốn ngon miệng thì khi ăn phải co hai chân, bưng bát và, húp, liếm môi, đánh lưỡi chóp chép cho rõ tiếng mới khoái khẩu. Nể mẹ nên phải kiểu cách thôi. Bây giờ, ôi chao, bây giờ bố ăn sao quá chậm rãi, nhai nuốt trệu trạo. Tôi buông đũa, lại thở dài...</span></div>
<div style="color: #1c1e21; font-size: 14px; font-weight: 400;">
<span style="font-family: "arial" , "helvetica" , sans-serif;"><br /></span></div>
<div style="color: #1c1e21; font-size: 14px; font-weight: 400;">
<span style="font-family: "arial" , "helvetica" , sans-serif;">Chỉ mới năm trước, hai anh em tôi về thăm bố, thấy người vẫn khôi tráng. Hai anh em bước vào phòng lúc bố vừa xong bữa sáng. Chúng tôi hơi thất vọng, tưởng bố sẽ chê những món quà vặt mới đem tới. Thế mà bố vẫn chén ngon lành. Cao hứng, tôi lôi cả mấy chai rượu vang con con ra mời nhưng anh tôi cản lại vì "còn sớm" (thật ra anh sợ rượu làm bố chưa trị xong ung thư, đổ thêm bệnh tim!). Tôi ỉu xìu, thấy bố cũng ỉu xìu. Biết anh có ý tốt nên tôi không cãi, lẳng lặng xếp chai qua một bên nhưng định bụng chờ anh quay lưng, tôi sẽ cùng bố cụng ly.</span></div>
<div style="color: #1c1e21; font-size: 14px; font-weight: 400;">
<span style="font-family: "arial" , "helvetica" , sans-serif;"><br /></span></div>
<div style="color: #1c1e21; font-size: 14px; font-weight: 400;">
<span style="font-family: "arial" , "helvetica" , sans-serif;">Tiếc thay tôi ham nghe bố kể chuyện, quên cả chai rượu vang đang chờ (sau này anh tôi thú nhận đã quẳng rượu vào thùng rác khi tôi quay lưng đi!). Bố kể miên man về từng ông bạn cùng phòng. Có ông bị bán thân bất toại, cực kỳ gàn dở khó tính. Lúc nào cũng gắt hơn mắm. Vợ con đến thăm phát điên đầu về những lời than vãn, nhiếc móc. Còn các cô nhân viên thì khổ "như chó" với ông này: "Các con có biết, ông già đó ác đến độ vừa tắm rửa xong, y tá bê lên giường nằm chưa được một giây đã nghiêng người bĩnh cho một bãi be bét rồi quay ra nằm ngửa. Bẩn từ lưng xuống đùi!" Anh em tôi khiếp hãi hét lên làm bố tôi cười sặc sụa. Bố còn khoe tiếp: "Có hôm ông ấy lảm nhảm chửi bới mấy cô dọn phòng, bố tức không cầm được, quay lại chỉ mặt quát cho một trận, rung cả cửa kính: "Chính mày mới là thằng khốn nạn, làm khổ vợ con, làm khổ nhân viên. Bây giờ còn làm khổ tai tao!" Chúng tôi lăn ra cười. Bố tôi đắc thắng khoe, Từ đó "ông nội gia trưởng" ấy tởn luôn.</span></div>
<div style="color: #1c1e21; font-size: 14px; font-weight: 400;">
<span style="font-family: "arial" , "helvetica" , sans-serif;"><br /></span></div>
<div style="color: #1c1e21; font-size: 14px; font-weight: 400;">
<span style="font-family: "arial" , "helvetica" , sans-serif;">Vừa lúc ấy, ông bạn cùng phòng của bố được đẩy vào. Tôi hỏi khẽ, Có phải bác này là vua Bĩnh không bố? Bố tôi cười ha hả. Không đâu con, ông ấy đi đứt rồi! Tôi ôm miệng để khỏi la hoảng. Thôi bố ơi, chết rồi thì để người ta yên. Bố tôi không nói về bác Bĩnh nữa thì quay qua nói về bác Nghịch: Bác Nghịch thích bấm chuông kêu y tá, đến lúc họ vào, bác tỏ vẻ ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra. Bố kể: "Có hôm bác rên rỉ nhờ bố bấm chuông dùm. Bố bấm xong, y tá vào. Bố chỉ qua bác ấy, bác lại chỉ qua bố kêu, Ông bấm sao lại chỉ tôi!"</span></div>
<div style="color: #1c1e21; font-size: 14px; font-weight: 400;">
<span style="font-family: "arial" , "helvetica" , sans-serif;"><br /></span></div>
<div style="color: #1c1e21; font-size: 14px; font-weight: 400;">
<span style="font-family: "arial" , "helvetica" , sans-serif;">Toàn những chuyện vặt vãnh vây quanh các vị bô lão của viện, bố tôi kể không biết mệt. Tôi trầm trồ khuyên bố ghi xuống. Bố cũng đồng ý đấy là những chuyện hi hữu đáng viết, nhưng người than mệt mỏi quá không tập trung tinh thần được. "Nhất là hôm nào nghe gõ mõ tụng kinh ở phòng kế cận, hôm ấy mất mẹ nó vài tuổi thọ!" Tôi bốc: "Ở đây có lẽ bố là khỏe mạnh, trẻ trung nhất. Còn lâu mới tới phiên bố!" Bố gật gù. Rõ ràng là người còn ham sống, còn nhiều sân si lắm. Tôi hy vọng bố ít nói chỉ vì xúc động khi thấy con cái tới thăm vào dịp Tết chứ chẳng phải bố mệt mỏi muốn bỏ cuộc.</span></div>
<div style="color: #1c1e21; font-size: 14px; font-weight: 400;">
<span style="font-family: "arial" , "helvetica" , sans-serif;"><br /></span></div>
<div style="color: #1c1e21; font-size: 14px; font-weight: 400;">
<span style="font-family: "arial" , "helvetica" , sans-serif;">Không ngờ bố từ chức Thợ Ðấu vào mùa Thu 2006, hết còn dịp xông đất và chia sẻ không khí Tết ở "nhà" với con cái nữa. Hy vọng hành lý bố nhẹ, ra đi dễ dàng. Còn tôi, từ hôm đến nhà cùng bố mừng Xuân, được nhìn thấy màu hạnh phúc bừng lên khuôn mặt bố, lòng tôi cũng thanh thản vô cùng...</span></div>
<div style="font-size: 14px;">
<span style="color: purple; font-family: "arial" , "helvetica" , sans-serif;"><br /></span></div>
<div style="font-size: 14px;">
<span style="color: purple; font-family: "arial" , "helvetica" , sans-serif;">Thu Thuyền</span></div>
<div style="color: #1c1e21; font-size: 14px; font-weight: 400;">
<span style="font-family: "arial" , "helvetica" , sans-serif;">(01/26/2010)</span></div>
</h2>
nguyenthikhoiquyenhttp://www.blogger.com/profile/06313989956641402057noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-993830667538272845.post-47043377407983543272019-06-13T14:31:00.002-05:002019-06-13T14:31:35.834-05:00<br />
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"><br /></span></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjLbRMsviNu2PR6vxytWl7W63qb494kwUgwRT1-sGs2nq1IGiSx6n217BYNpPfviUS4DyCiPCp6xC-J-n_zO5OMCzDWDSmYihqYEvZb_fRECJc8soywtHp5GzTOBGofm1kRaQTW7hKJrDcj/s1600/tt.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="960" data-original-width="720" height="320" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjLbRMsviNu2PR6vxytWl7W63qb494kwUgwRT1-sGs2nq1IGiSx6n217BYNpPfviUS4DyCiPCp6xC-J-n_zO5OMCzDWDSmYihqYEvZb_fRECJc8soywtHp5GzTOBGofm1kRaQTW7hKJrDcj/s320/tt.jpg" width="240" /></a></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"> <i><span style="color: blue;">Thi</span></i></span><span style="color: blue; font-family: "arial" , sans-serif;"><i>ên Thanh </i></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="color: blue; font-family: "arial" , sans-serif;"><i> trong ngày tốt nghiệp ( 22.6.2019 )</i></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , sans-serif;">Cháu Thiên
Thanh vừa tốt nghiệp trung học năm nay, "honor graduate" trong số đâu
khoảng 40 người. Trường cháu học là Gwinett school of Mathematics, Sience and
Technology của tiểu bang Georgia, là "trường chuyên" theo cách nói về
trường học ở Việt Nam. Nói chi tiết thêm một chút, thứ nhất là khoe cháu, hai
là để những bạn bè ở Việt Nam biết thêm đôi chút về trường trung học bên này.
Trường Gwinett này đứng hạng thứ sáu trong toàn quốc, và đứng nhất trong tiểu
bang. Học trò ra trường năm nào cũng được các đại học như Havard,
Princeton, Yale nhận về rất nhiều. Nhưng cháu Thiên Thanh lại chọn về đại học
Notre Dame </span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">
Và cháu cũng là học sinh đầu tiên của trường Gwinett chọn đại học này.<br />
Khi con gái tôi hỏi cháu sao không chọn Havard hay Princeton? Cháu trả lời: vì
học ở đó con sẽ thành một con người.<br />
Con gái hỏi lại, chứ hồi nào giờ con không là người à?😀<br />
Cháu nói: con sẽ là một con người tốt hơn. Trong nhà, cháu nói bằng tiếng Việt
rất rành rẽ</span><span style="font-family: "ms gothic"; mso-bidi-font-family: "MS Gothic";">❤</span><span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">️.<br />
Notre Dame là một đại học Công Giáo, mẫu mực có tiếng, cháu học ở đó mình cũng
an tâm.<br />
Chi phí cho một năm học khoảng 75 ngàn dollars, nhờ cháu có học bổng nên gia
đình cũng không lo lắng nhiều cho lắm.<br />
Trong số học sinh honor graduates có 7 người Việt, trong đó có cháu Thanh, 7
người Tàu, 10 người Đại Hàn, người Ấn Độ cũng khoảng 10 người. Dân Á Châu giỏi
thiệt.<br />
Thương và mừng cho cháu tôi. Thấy nó bây giờ như một cánh chim đang bay vào một
khung trời tươi đẹp. Xin Thiên Chúa giúp đỡ và ban bình an cho cháu.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="color: blue; font-family: arial, helvetica, sans-serif;">( Nguyễn Khôi Việt)</span></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
</div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEi2XutYWdD43MMZO2KQLuQxwYinEpo51NyYdAO00w08nSfAKobSmA24ww1LM5VpCrXesNwXSLcKBiPISBIfXfE-fNWXZrSTZg7WBRfkGIc5HXkLyKllWbgD4xI6VIVpRu5rUOMMvJpDkrCv/s1600/IMG_2439+%25283%2529.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="1600" data-original-width="1200" height="400" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEi2XutYWdD43MMZO2KQLuQxwYinEpo51NyYdAO00w08nSfAKobSmA24ww1LM5VpCrXesNwXSLcKBiPISBIfXfE-fNWXZrSTZg7WBRfkGIc5HXkLyKllWbgD4xI6VIVpRu5rUOMMvJpDkrCv/s400/IMG_2439+%25283%2529.jpg" width="300" /></a></div>
<span style="font-family: "arial" , "helvetica" , sans-serif;"><br /></span>nguyenthikhoiquyenhttp://www.blogger.com/profile/06313989956641402057noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-993830667538272845.post-10870509082310257702019-06-05T14:07:00.000-05:002019-06-05T14:07:11.422-05:00<br />
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";"><br /></span></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEi8amLjrrGjyDp3E7_G0b6qXSWGvSNz_25_ff2pEC0fwBEO58WsUU6cLE1Vt1e4wWaM8eexOGNPiDjiQ4a_nUITMWY1rqBY5D1eHuDbRJAVCtlRQjfkbwl6K1qTO2zwU6keX3Ng7UHnwZLi/s1600/IMG_2861.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="1200" data-original-width="1600" height="238" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEi8amLjrrGjyDp3E7_G0b6qXSWGvSNz_25_ff2pEC0fwBEO58WsUU6cLE1Vt1e4wWaM8eexOGNPiDjiQ4a_nUITMWY1rqBY5D1eHuDbRJAVCtlRQjfkbwl6K1qTO2zwU6keX3Ng7UHnwZLi/s320/IMG_2861.jpg" width="320" /></a></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";"> <b><i><span style="color: purple;"> To love a poet.</span></i></b></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: Arial, sans-serif;"><b><i><br /></i></b></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: Arial, sans-serif;"><b><i>To love a
poet</i></b></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";"><b><span style="color: blue;"><i>(Thanh nguyen
2019 )</i></span></b><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";">I.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";">We are made
of little things, promises we cannot keep.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";">the forgotten
and the ignored.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";"> I am made of coffee and dog eared books that flap whenever you
pass by.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";">You are made
of nothing. Nothing at all, except dreams<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";">I cannot
chase.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";">But I see
you, Galatea,<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";">A pretty
statue<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";">overlooking
the ocean.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";">I cannot help
but fall in love,<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";">for your
smell of sea and earth,<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";">Of blue
hurricanes and fickle dust devils.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";">You must
know <o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";">I was raised
a poet,<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";">and hell is a
place <o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";">I often
travel to.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";">Let me be
Dante,<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";">tired and
starry- eyes,<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";">gazing upon
your gate.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";">II.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";">I drink
coffee that taste <o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";">like
lingering cigarettes,<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";">a sentimental
sense<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";">of late-
night talks that go nowhere <o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";">and friends
that do.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";">I drink
coffee <o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";">that is as
black as<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";">the shades I
wear indoors <o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";">( it matches
my dark mood that way)<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";">I drink
coffee <o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";">because it’s
easier <o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";">to redefine
love over caffeine than ethanol.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";">But coffee
aside ( I know I’m an addict)<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";">regard me as
a simple fool:<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";">a food without
much to give <o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";">and a heart
that does not want <o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";">much more
than necessity,<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";">perhaps only
the words of a poet<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";">too memorable
to be penned,<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";">too
forgettable to think otherwise.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";">And you.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";">As far as
necessities go,<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";">coffee,
poetry, and you.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";">III.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";">Hush now,
will you ?<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";">Take my
silence and dance<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";">to the
ruffling of the nightingale’s feathers,<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";">the
beating of our hearts ( oh how they bleed the rhythm of a poet’s words)<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";"><o:p> </o:p></span><span style="font-family: Arial, sans-serif;">under the
flickering of a streetlamp</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";">is where I’
ll kiss you,<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";">so you’ll
always remember <o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";">that in the
thumping cadence of a still, still night,<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";">I love
you <o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";">with the
strength <o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";">of a thousand
moons.<span style="color: blue;"><o:p></o:p></span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";"><b><i><span style="color: blue;"><br /></span></i></b></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Arial","sans-serif";"><b><i><span style="color: blue;">( Thanh
Nguyên )</span></i></b><o:p></o:p></span></div>
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiR1NhToqNMabr7tgEbcbfqZuO8SP6tYhgzMPbpLFInERAbaxC3va4C7VZ6NAM7eMbAXrxt0b0OV4kQ12LRSOcHjZEKZSCpKJ6lmivoLde7KF1tso_XPhyesuZZqJDnL-pyRXVkDuCDCryZ/s1600/IMG_2863+%25281%2529.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="1200" data-original-width="1600" height="300" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiR1NhToqNMabr7tgEbcbfqZuO8SP6tYhgzMPbpLFInERAbaxC3va4C7VZ6NAM7eMbAXrxt0b0OV4kQ12LRSOcHjZEKZSCpKJ6lmivoLde7KF1tso_XPhyesuZZqJDnL-pyRXVkDuCDCryZ/s400/IMG_2863+%25281%2529.jpg" width="400" /></a></div>
<span style="color: purple; font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"> There's a battlescar on this heart</span><br />
<span style="color: purple; font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"> and it hurt to remember</span><br />
<br />
<br />nguyenthikhoiquyenhttp://www.blogger.com/profile/06313989956641402057noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-993830667538272845.post-33863476601509160852019-05-20T23:10:00.000-05:002019-05-20T23:10:48.630-05:00<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
</div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiVXmH6cAgMCppMpeiZGiu0csr300G3LMSz8tjRI9QtB7vV74QBtHQt1LapkIAdih0Qg0H6o8jgFAH1ZpvIilqV7TIxreDG38R8PBiPS18CJuqPePhBRA5l-ov2-ZXmQl4E7KVatxh3zQNg/s1600/IMG_1022+%25281%2529.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="1229" data-original-width="749" height="400" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiVXmH6cAgMCppMpeiZGiu0csr300G3LMSz8tjRI9QtB7vV74QBtHQt1LapkIAdih0Qg0H6o8jgFAH1ZpvIilqV7TIxreDG38R8PBiPS18CJuqPePhBRA5l-ov2-ZXmQl4E7KVatxh3zQNg/s400/IMG_1022+%25281%2529.jpg" width="242" /></a></div>
<span style="font-family: "arial" , "helvetica" , sans-serif;"> <b> <span style="color: purple;">Hoàng hôn tím ( NT)</span></b></span><br />
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "helvetica" , sans-serif;"><i><span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"><br /></span></i></span><b><span style="color: blue;"><span style="font-family: "arial" , "helvetica" , sans-serif;"><i><span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">( Vi</span></i></span><i><span style="font-family: "arial" , sans-serif;">ết t</span></i><span style="font-family: "arial" , sans-serif;"><i>ừ Phạm Ngọc )</i></span></span></b><br />
<span style="font-family: "arial" , "helvetica" , sans-serif;"><i><span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"><br /></span></i></span>
<span style="font-family: "arial" , "helvetica" , sans-serif;"><i><span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Từ buổi ấy
ta về theo trăng vỡ<br />
đêm hẹn thề hôn phối với cô đơn<br />
từ buổi ấy ta loài chim làm tổ<br />
trên đỉnh trời ngồi đợi những hoàng hôn…</span></i><span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"><o:p></o:p></span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "helvetica" , sans-serif;"><i><span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"><br /></span></i></span>
<span style="font-family: "arial" , "helvetica" , sans-serif;"><i><span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Ở nơi đây
là những chia sẻ cùng người trên từng ngày tháng chia / trôi – những nơi chốn
đã đi qua – những kỷ niệm sẽ nhớ về – mãi mãi trong tiềm thức là những yêu dấu
khôn cùng – mãi mãi cho mai sau là những giấc mơ chưa bao giờ hiện hữu – vẫn nắng
vẫn mưa – vẫn những bình minh rộn lời chim hót – vẫn những con đường xanh lá xa
xưa – vẫn những hoàng hôn ngợp ngời ánh lửa – khoảng không gian im lặng của đợi
chờ – và những mùa thơ…</span></i><span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"><o:p></o:p></span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "helvetica" , sans-serif;"><i><span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"><br /></span></i></span>
<span style="font-family: "arial" , "helvetica" , sans-serif;"><i><span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Khi hai đứa
không còn của riêng nhau<br />
xin đừng ném những cái nhìn thù nghịch<br />
dẫu thế nào đi nữa cũng vẫn còn vết tích<br />
của cuộc tình dù chẳng có mai sau<br />
của chuyện mình đầy nước mắt thương đau<br />
xin tất cả bình yên cùng nỗi nhớ<br />
Em sẽ đi trong tháng ngày trắc trở<br />
gió dịu dàng mà có trốn được đâu<br />
mưa dịu dàng mà ướt cả đời nhau<br />
và chiếc lá rơi trong chiều ngơ ngác<br />
không còn nhau cũng chẳng còn tiếng hát<br />
để chiều nay em đứng gọi tên mình<br />
bài romance lạc nhịp bỗng lặng thinh<br />
sao tất cả bỗng trở thành dĩ vãng<br />
Em đứng giữa giòng sông buồn vô hạn<br />
đâu cội nguồn xa tít tắp biển khơi<br />
đâu nụ cười trong giây phút đánh rơi<br />
em được biết mình không còn thơ dại<br />
đã hiến dâng anh một thời con gái<br />
để bây giờ còn lại khói sương thôi<br />
dấu yêu xưa xa lắm đã xa rồi<br />
không còn là của riêng nhau được nữa<br />
Trả cho anh phía mặt trời thắp lửa<br />
giữ cho mình khoảng tím của hoàng hôn<br />
giữ trong tim trọn vẹn một nỗi buồn<br />
để được biết đã có lần hạnh phúc<br />
và mũi tên nhói đau trong lồng ngực<br />
để nhớ về một thưở của riêng nhau …</span></i><span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"><o:p></o:p></span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<b><i><span style="font-family: "arial" , "helvetica" , sans-serif;"><br /></span></i></b>
<span style="color: blue; font-family: "arial" , "helvetica" , sans-serif;"><b><i><span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Phạm Ngọc</span></i></b><i><b>( Trích trong tập thơ Hoa Tím Ngày Xưa )</b></i></span></div>
<br />nguyenthikhoiquyenhttp://www.blogger.com/profile/06313989956641402057noreply@blogger.com2tag:blogger.com,1999:blog-993830667538272845.post-16177835379415604202019-05-16T14:54:00.001-05:002019-05-16T14:54:37.613-05:00<div class="MsoNormal">
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgquo1cPS_tDzZaUh7ChE_-pDejMAqJ8cEpdma5ip8VAS40kMtQmsinD6L_cGZ-LuWz1Alz3_t2oYhwmgtGDec-bIgrcfzlOC0uZuW6ALv9Z_ja4NowHmWm8LSoNkEhokF0oDyk4n4ijd3s/s1600/Thanh.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="640" data-original-width="960" height="266" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgquo1cPS_tDzZaUh7ChE_-pDejMAqJ8cEpdma5ip8VAS40kMtQmsinD6L_cGZ-LuWz1Alz3_t2oYhwmgtGDec-bIgrcfzlOC0uZuW6ALv9Z_ja4NowHmWm8LSoNkEhokF0oDyk4n4ijd3s/s400/Thanh.jpg" width="400" /></a></div>
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"><br /></span></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
</div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "helvetica" , sans-serif;"> <b><span style="color: blue;"> <i> Thiên</i></span></b></span><b><span style="color: blue;"><i><span style="font-family: "arial" , "helvetica" , sans-serif;"> Thanh của Ngo</span><span style="font-family: "arial" , "helvetica" , sans-serif;">ại..</span></i></span></b></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , sans-serif;">Thanh yêu
thương</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Vậy là cháu sắp
ra trường. Tháng năm sắp tới với nhiều niềm vui cả nỗi </span><span style="font-family: "arial" , sans-serif;">buồn khi cháu
sắp bước vào sân trường Đại học . Thanh có lo lắng không ? Ngoại thì nửa lo nửa
mừng. Mừng vì Thanh đã vượt qua mười hai năm đèn sách với kết quả học tập cao
nhất ( a, ngoại hãnh diện lắm) Lo vì Thanh sẽ đi một mình trên con đường trước mặt.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Ở môi trường
nội trú, Thanh sẽ làm gì khi đến bữa ăn không bàn tay mẹ Quyên nấu? Chọn áo quần
gì khi chuẩn bị đến lớp? Quần áo nhàu nhĩ Thanh có biết ủi cho thẳng thớm </span><span style="font-family: "arial" , sans-serif;">không ? Không, chắc là không rồi .. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Vậy mà Thanh
muốn đi học xa cơ đấy, Thanh thích cái trường nào đó tít tận miền Bắc quanh năm
lạnh lẽo. Thanh chọn trường đó, không phải vì nó nổi tiếng mà vì .. phong cảnh
quá đẹp.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">( Trời đất)<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Mười tám năm
nuôi Thanh khôn lớn, ở nhà việc lớn việc nhỏ, mọi thứ đều bàn tay mẹ Quyên sắp
xếp, thu vén. Thanh đi học về đã có cơm nước sẵn sàng. Suốt ngày, Thanh chỉ biết
đến những bài homework và những notes nhạc, những bài thơ...( Thanh viết truyện,
làm thơ vất lung tung và mẹ Quyên đi nhặt từng tờ, vuốt ra thẳng thớm. Mẹ Quyên
nói, để dành mai mốt khi đọc lại, Thanh sẽ nhớ)<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Chắc rồi
Thanh sẽ nhớ lắm, những ngày mẹ Quyên đưa đón Thanh đi học dù mưa hay nắng . Những
ngày Thanh về muộn, mẹ Quyên đợi Thanh mòn mỏi trong xe.. Dù vậy, bao giờ mẹ
Quyên cũng vui vẻ khi Thanh nhào vào cửa xe. Bao giờ cũng là ..<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">“ Con làm bài
được không. Con đói chưa ?”<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Thanh sẽ nhớ
lắm, những sáng ba Quang dậy sớm, tất bật chở Thanh đến trường cho kịp giờ học
và giờ đi làm. Ăn vội miếng bánh trên xe, uống </span><span style="font-family: "arial" , sans-serif;">ngụm cà phê
cho tỉnh táo .. Trường xa nhà, lại kẹt xe khủng khiếp..</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Thì đành phải
chìu Thanh thôi, vì Thanh đặc biệt thích học ở đây..<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Rất nhiều thứ
để Thanh nhớ khi nghĩ về gia đình, những ngày tháng hồn nhiên vô tư lự. Nó là tấm
thảm đẹp đẽ đầy mầu sắc mà ba Quang, mẹ Quyên đã cần mẫn, cặm cụi dệt mỗi ngày
để gửi gắm vào các con những </span><span style="font-family: "arial" , sans-serif;">ước mơ suốt một
đời người. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , sans-serif;">Những sợi hồng thắm của hạnh phúc, sợi xanh tươi của niềm hy vọng.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Thanh yêu
thương của ngoại.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Hãy dệt tiếp
những mầu sắc lóng lánh </span><span style="font-family: "arial" , sans-serif;">trên tấm thảm
nhung kia bằng trái tim trẻ trung, bằng ánh mắt ngây thơ và đôi chân mạnh mẽ .</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Mạnh mẽ, nhé
Thanh.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Ngoại tin vào
điều đó, bởi đơn giản. Thanh của ngoại mà, có chướng ngại nào Thanh không thể
vượt qua ?<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">G</span><span style="font-family: "arial" , sans-serif;">ửi đến Thanh, trọn vẹn tình yêu của ông bà ngoại.</span></div>
<span style="font-family: "calibri" , "sans-serif"; font-size: 11.0pt; line-height: 115%;"></span><br />
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif"; font-size: 11.0pt; line-height: 115%;"><br /></span>
<br />
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"><span style="color: blue;">Bài dịch của
Hải .</span><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">To my dearest grandd</span><span style="font-family: "arial" , sans-serif;">aughter</span><span style="font-family: "arial" , sans-serif;"> </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">
It is almost that time for graduation; The approaching month will bring extreme
joy and melancholy when you are on campus ground. Are you anxious about what
the future might hold? I am worried and also very proud. Proud of the fact that
you have accomplished only what so many can only dream of, and worried because
you will be alone on your new adventure.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">
On your new journey, you will not have the delicious food from your mom. You
will have to be independent and choose your clothing, food, and friends. Do you
know how to iron your clothes? <o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">
For the past 18 years, you are used to having your family by your side, with
food when you get home so that you can concentrate on your studies and your
hobbies ( Your story telling, poetry, which you tossed them everywhere and your
mom had to picked it up and store them neatly, perhaps one day you will get a
chance to reread it and go back to the time when you were a kid). <o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">
Through rain and snow, your mom had always waited patiently to pick you up and
always were so happy to see you jumped in the car, and she always asked” How
was school, are you hungry?:”<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">
How about the time when your dad would be up early, so that he can take you to
school and make it to work, with food and coffee in the car, but he is always
so happy and glad, even though it takes him 2 hours to get to work.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">
Ultimately, it is your decision to go away for college, and this is a great
school, hopefully one that can accommodate your brilliant intelligence.
Hopefully, you will still remember the innocence days and joyous night, and it
will serve as a tapestry and a foundation that your mom and dad has weaved for
your future, the love and support of a family, and the hope for a new generation.<o:p></o:p></span></div>
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif"; font-size: 11.0pt; line-height: 115%;">
</span><br />
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">
Thanh my love, go forward and heed your incessant desire for knowledge, by
using your innocence eyes and steadfast legs. We believe in you, because based
on what we have seen, you are unstoppable, and even the mountains will move out
of your way.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Love you with all our heart.</span></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<br /></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiItw-YyAaFba4BvVhOQQYh7mCIzgTHdXT26Pr621b548Kv2xeGp8NuHL_FRQNznafjcY6791TvkliHyGPvrlkJAF1M51xDQBU_WQiQgLC_zF2UHdaO677UWzznaxt2zftUzrx0EQj16cAX/s1600/thang.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="960" data-original-width="640" height="400" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiItw-YyAaFba4BvVhOQQYh7mCIzgTHdXT26Pr621b548Kv2xeGp8NuHL_FRQNznafjcY6791TvkliHyGPvrlkJAF1M51xDQBU_WQiQgLC_zF2UHdaO677UWzznaxt2zftUzrx0EQj16cAX/s400/thang.jpg" width="266" /></a></div>
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif"; font-size: 11.0pt; line-height: 115%;"> </span><b style="font-family: arial, sans-serif; font-size: 11pt;"><span style="color: blue;"><i>Thanh with " Happy together''</i></span></b><br />
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif"; font-size: 11.0pt; line-height: 115%;"><br /></span>
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif"; font-size: 11.0pt; line-height: 115%;"><br /></span>
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif"; font-size: 11.0pt; line-height: 115%;"><br /></span>nguyenthikhoiquyenhttp://www.blogger.com/profile/06313989956641402057noreply@blogger.com1tag:blogger.com,1999:blog-993830667538272845.post-90079102830265384422019-05-03T19:47:00.001-05:002019-05-03T19:47:30.590-05:00<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjMG4Qb-_E7_9BBU8kLVez3AMI6xOZT5gvKScGxYVRxjq1dWt-_tf5ANqiPwNjztfHCHPG-JTADCAqZ7h54tw_WlMRIY4bdBFtfp236TmTxiEDkCnT7Vr3wAO9oTDSZ-hw_F9INNCtmCOFe/s1600/hintinhlong.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="327" data-original-width="543" height="240" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjMG4Qb-_E7_9BBU8kLVez3AMI6xOZT5gvKScGxYVRxjq1dWt-_tf5ANqiPwNjztfHCHPG-JTADCAqZ7h54tw_WlMRIY4bdBFtfp236TmTxiEDkCnT7Vr3wAO9oTDSZ-hw_F9INNCtmCOFe/s400/hintinhlong.jpg" width="400" /></a></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"> <b>Tinh Long( </b></span><span style="font-family: arial, sans-serif;"><b>ảnh từ internet)</b></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal">
<b><span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Phi v</span><span style="font-family: "arial" , sans-serif;">ụ cuối cùng của một Tinh Long<span style="color: blue;">(*)</span></span></b></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="color: purple; font-family: "arial" , sans-serif;"><b><i>( Yên Sơn)</i></b></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Tay run run cầm
tờ phóng ảnh Phi Vụ Lệnh (PVL) cuối cùng đã mờ nhạt – dù sau này đã được ép nhựa
– sau bao nhiêu năm tháng “săm soi” ở mỗi độ tháng tư về hay mỗi lần nhớ bạn bè
xưa, nhớ không gian cũ. Mỗi lần cầm tờ PVL trên tay là y như thấy lại tất cả những
dấu yêu trong dĩ vãng bừng bừng sống lại, có những phút huy hoàng, có vạn điều
cay đắng!<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Đã 40 năm qua
rồi nhưng sự xúc động vẫn còn nguyên vẹn khi hình dung từng khuôn mặt, từng giọng
nói, tiếng cười của 9 Phi hành đoàn (PHD), gồm 6 Phi hành đoàn chính thức và 3
Phi hành đoàn túc trực với hơn 80 nhân sự có tên trong tờ Phi Vụ Lệnh cuối cùng
của đêm 28 rạng 29/4/1975. Nhưng đặc biệt nhất là Phi hành đoàn Tinh Long 07 của
Trung úy Trang Văn Thành. Phi hành đoàn rất anh dũng, đã đánh một trận oanh liệt
cuối cùng, rửa hận thay anh em và đã hy sinh cho quê hương dấu yêu trong giờ thứ
25.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">* * *<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Chiều 28/4
anh em có mặt tại phi đoàn rất sớm và rất đông sau khi phản tặc Nguyễn Thành
Trung dội bom phi trường. Và trong phi vụ lệnh đêm nay, tôi có tên bay với Trung
úy Trần Văn Hiền, Tinh Long 2, sau phi vụ đầu tiên của Trung úy Trang Văn
Thành.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">7g30 cất
cánh. Trời chưa tối hẳn. Tuy nhiên, khi chuẩn bị vào Vùng trách nhiệm lúc 8 giờ,
trời đã nhá nhem tối. Hiền ra lệnh tắt tất cả đèn đóm trên tàu, chia nhau canh
phòng không và SA-7.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Chiến trường
hôm nay không xa thành phố bao nhiêu. Được Trung úy Thành bàn giao chiến trường
cho biết là phòng không và SA-7 của địch quân rất dữ dội. Thế là 10 đôi mắt mở
banh để canh chừng từng vuông đất. Chúng tôi lặng lẽ nhập vùng trong đêm tối;
thế nhưng có lẽ chúng đã nghe tiếng phi cơ nên vui vẻ dàn chào một trời đạn
pháo khi chúng tôi chưa kịp bắn một viên đạn nào. Có lẽ trong chiến trận ai
cũng biết là mình chưa khai hỏa mà địch đã phủ đầu thì mức độ sợ hãi đến tê điếng
cả người. Đoàn viên ai cũng muốn TPC khai hỏa để lấy tinh thần, nhưng vì đạn dược
của chúng ta vô cùng quý hiếm nên đành phải chờ cơ hội. Chúng tôi phải liên tục
lạng lách vả mồ hôi và bắt buộc phải tăng giảm cao độ liên tiếp. Địch quân
trong thế thượng phong, đạn pháo liên tục bắn lên như một trời sao, đặc kín cả
không phận. Ở dưới đất, hàng hàng lớp lớp xe vận tải của chúng bật đèn sáng
choang, nối đuôi nhau tiến vào thủ đô như chỗ không người! Tôi chợt ao ước giá
chúng tôi được trang bị bằng bom! Chúng tôi vô cùng phẫn uất nhưng vẫn không
làm gì được vì chúng tôi không thể bắn liều, bắn ẩu ở cao độ không hiệu nghiệm.
Mỗi lần cố xuống thấp nhập trận là phòng không của chúng lại đặc trời, lại phải
lạng lách vả mồ hôi, phải bắn trái sáng chống hỏa tiễn tầm nhiệt, phải tang cao
độ an toàn. Trong suốt hai tiếng đồng hồ trên không phận, chúng tôi hoàn toàn
trong tư thế tự vệ và thụ động, không có lấy một cơ hội nhỏ để bắn trả thù! Tôi
bỗng nghĩ nếu gặp Trung úy Thành Cam-bu-chia chắc đã một mất một còn với lũ giặc
Cộng này rồi. Tôi đã bay với Thành ở nhiều chiến trường nổi tiếng như Đại Lộc,
Thường Đức, Đức Dục ở Quảng Nam; Vùng núi đồi Tây Nguyên khi biệt phái Phù Cát.
Sự gan dạ của Thành có lẽ nhờ tin vào bùa chú, hoặc nằm trên sợi dây chuyền có
nanh heo rừng lúc nào cũng đeo lủng lẳng trên cổ.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Phải nói lần
đầu tiên trong đời đánh trận tôi cảm thấy ê chề, lo âu và bất lực. Không khác
gì một võ sĩ thượng đài mà đã bị người ta trói buộc tay chân. Không ai nói với
ai điều gì nhưng trong ánh mắt của mỗi người là một trời thất vọng và lo âu.
Nguy cơ địch quân đánh chiếm Saigon chỉ có thể đếm từng giờ!<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Về tới phi
đoàn, tôi vội vã chạy về cư xá Sĩ Quan độc thân ở gần cổng Phi Long, vì có hai
chú em học trò trọ học ngoài phố được tôi đưa vào trong căn cứ lúc trưa. Mấy
ngày qua, an ninh, quân cảnh được lệnh không cho bất cứ dân sự nào vào trong
căn cứ nếu không phải vợ con của quân nhân trong trại gia binh hoặc phải có giấy
phép đặc biệt. Sở dĩ hai chú nhỏ vào được là nhờ tôi có giao tình đặc biệt với
anh em an ninh, phòng thủ trong căn cứ. Giao tình đặc biệt đó là vì tôi ở trong
đội tuyển volley Không đoàn và là huấn luyện viên võ thuật Không Quân nên quen
mặt với anh em mà có được biệt lệ.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Gần 11g đêm
tôi về tới phòng trọ. Chưa kịp chợp mắt thì phi trường bị pháo kích nặng nề.
Hai chú học trò tranh nhau chui trốn vào gầm giường! Tôi cũng chết điếng khi
nghe tiếng đạn rít xé tai và rớt xuống bên ngoài căn cư xá của mình… nhưng chờ
hoài không nghe tiếng nổ! Tản sáng ra xem mới biết là tử thần từ chối khuya
qua, chiếc đạn hỏa tiễn 122 ly cắm sâu vào lòng đất, đưa một phần đuôi lên trời!<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Chưa kịp hoàn
hồn thì nghe cả khu cư xá la ơi ới chỉ trỏ nhau nhìn lên bầu trời. Một Tinh
Long đang bị bắn rơi! Biết chắc là bạn mình nhưng không biết là ai. Tôi bàng
hoàng, xúc động làm tim đau nhói như muốn nghẹt thở. Tôi lên xe tính chạy vào
phi đoàn để xem bạn nào nhưng vừa quẹo ra cổng cư xá thấy súng đạn vất bừa bãi
bên trường huấn luyện tân binh phía đối diện… Tôi chợt nghĩ là anh em chúng tôi
cần súng đạn để tử chiến nếu Việt cộng tràn vào căn cứ. Tôi dừng xe, gom một mớ
súng đạn đem về phòng giao cho hai chú nhỏ. Hai chú học trò khoái chí cầm từng
cái súng lên xem. Tôi chỉ vẽ sơ sơ cách sử dụng và dặn không được bắn ai nếu
không phải là VC, rồi lên xe vọt đi.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Khi chạy gần
tới khu gia binh, tôi lại chợt nghĩ anh em cần thực phẩm cho những ngày tới.
Tôi chạy thẳng lên tiệm tạp hóa của Trung sĩ Ngọn ở khu gia binh – người vừa
bay với tôi đêm qua. Đập cửa mua được mấy bao gạo và mấy chai nước mắm. Tiệm của
Ngọn không có bán gì khác. Tôi nghĩ thế cũng tạm đủ và chạyđem về cư xá xong mới
vào phi đoàn.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Trong lúc
này, phi trường vẫn đang bị pháo kích và người người đang chạy xuôi chạy ngược.
Tôi bất kể, cứ phóng xe trên đường. Khi đi ngang qua khu dinh trại nữ quân nhân
KQ, thấy người ta đang tản thương vì cư xá vừa bị trúng đạn pháo kích, gây thiệt
hại nặng nề. Tôi quay tìm đường khác. Dường như đầu óc tôi lúc này không suy
nghĩ được gì ngoài mấy chữ “mình phải vào phi đoàn”. Tôi không có chủ đích nào
ngoài việc muốn biết bạn mình vừa tử nạn gồm những ai.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Không còn nhớ
lúc ấy là mấy giờ! Thấy phi đoàn ngổn ngang, vắng vẻ và có nhiều dấu hiệu bất
bình thường. Vài người bạn rất ngạc nhiên hỏi tôi “còn chưa chạy nữa sao, người
ta kéo nhau chạy đi hết rồi?” Tôi cố gắng tìm gặp một vài anh em còn lãng vãng,
được cho biết là chiếc Tinh Long bị bắn rơi là của Trang Văn Thành và Tào Thuận.
Tôi nghĩ anh bạn nói lộn tên TPC, vì Thành đã bay Tinh Long 01 rồi. Và nhìn vào
PVL thấy là của ông Phi đoàn trưởng Hoàng Nuôi. Người bạn xác định là khi được
điều động lúc 5:30 sáng, ông Nuôi không đi mà kêu gọi người khác bay thế. Trung
úy Thành còn ngủ lại nên tình nguyện đi, kéo theo Trung úy Tào Thuận là người
trực bay chuyến kế thay cho Thiếu úy Hưởng vắng mặt. Dù tình trạng chiến trường
rất tồi tệ nhưng không ai nghĩ ra Tinh Long phải xung trận sau 6 giờ sáng. Đây
là chuyện bất thường. Vì thế nhân viên các PHD túc trực thường vọt sớm, nhất là
trong tình thế hiện tại. Do đó, ngoài hai phi công nói trên, không ai biết chắc
nhân viên nào và có bao nhiêu người đi trên phi vụ đó cho tới hơn ba chục năm
sau, khi chúng tôi lo việc bốc mộ Tinh Long 07, mới tìm được Thượng sĩ Nguyễn
Văn Chín, người duy nhất nhảy dù, dù không kịp bung trọn vẹn nhưng còn sống sót<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Tôi cấp tốc
quay xe về cư xá, vơ vội 2 khẩu M16 và mấy dây đạn, nai nịt súng dao như thường
ngày đi bay, đèo hai chú em lên chiếc Lambretta chạy ra các bãi đậu để tìm phi
cơ khả dụng. Lúc này VC vẫn pháo kích lai rai vào phi trường. Dường như tôi
không có thời gian để sợ nên cứ chạy vòng các bãi đậu của AC119K. May mắn, tôi
gặp được một chú nhân viên phi đạo AC119K, biết tôi tìm phi cơ bay đi nên nói với
tôi, “Trung úy chạy theo em, vì em biết ở đâu còn được phi cơ khả dụng, nhưng
Trung úy cho em theo với nghe”. Tôi mừng ơi là mừng, buồn ngủ gặp ngay chiếu
manh, 3 anh em chạy xe theo sau hắn.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Quang cảnh
phi trường lúc này hoang vắng nhiều; phần thì mọi người đang tránh pháo kích,
phần đã ra đi còn hầu hết đổ dồn ra các cổng để xuất trại. Theo chú phi đạo hết
chỗ này tới chỗ khác; những chiếc khả dụng đã không còn trong ụ. Chú lại gọi
tôi theo để tìm những chiếc hư hại sơ sơ có thể bay được. Dường như tôi không
suy nghĩ được gì hơn là chạy theo chú. Chú chỉ chiếc nào thì tôi nhảy lên phòng
lái xem xét phi cụ và thử quay máy. Có chiếc máy nổ nhưng không có xăng; chiếc
có xăng nhưng các phi kế đều hỏng… Sau cùng, tới sát trạm hàng không quân sự,
chúng tôi tìm được một chiếc như ý nguyện. Việc đầu tiên là xem tổng thể, leo
lên cánh coi mực xăng hai bên, vào phòng lái quay máy, thử hai ống phản lực… tất
cả đều hoạt động “có vẻ” bình thường, chỉ có vài phi kế không quan trọng có kim
chỉ vạch đỏ… Có lẽ không còn chọn lựa nào tốt hơn trong khi thời gian đã gần
trưa, tôi quyết định ra đi với chiếc phi cơ này.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Đang gấp rút
xem xét lần cuối cùng và không biết chú phi đạo đi đâu mất tiêu trong lúc hai
chú em chở nhau trên xe chạy quanh bãi đậu. Tôi ra dấu bảo hai chú lên tàu. Bỗng
nhiên thấy chú phi đạo trở lại với chiếc xe hơi màu trắng, hai chỗ ngồi, mui trần.
Chú nói “thôi ông thầy tự lo lấy nghen, em có được chiếc xe này chắc người ta bỏ
lại, em cần chạy về nhà đưa Ba Mẹ em vào trong này. Chúc ông thầy may mắn.” Tôi
chưa kịp phản ứng thì chú đã chạy đi mất. Cùng lúc đó hai chú em cũng nói “thôi
anh Tư chạy một mình đi, tụi em cũng về tìm Ba Mẹ”. Nói xong hai anh em chở
nhau chạy biến về phía cổng Huỳnh Hữu Bạc. Tôi hoảng hốt tắt máy, nhảy xuống đất
vừa chạy theo vừa kêu gọi hai chú em trở lại nhưng không kịp. Hai chú đã mất
hút trong dòng người ùn ùn kéo ra cổng. Tôi đứng chôn chân bên hông trạm hàng
không…<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Đang lúc ngẩn
ngơ, tiến thối lưỡng nan, tôi chợt thấy một toán người vừa ở các bunker gần bên
xuất hiện và vội vàng lên chiếc tàu của tôi, họ quay máy vọt đi. Tôi la lớn, chạy
theo đứng chặn trước mũi máy bay đưa hai tay cản lại, ra dấu tàu này của tôi…
nhưng con tàu cứ sấn tới, bất kể sự an nguy của tôi. Tôi nhảy tránh sang một
bên nhìn theo con tàu vội vã băng về hướng phi đạo. Thật ra tôi đã nhận diện được
cả hai pilot cướp tàu của tôi, họ là đoàn viên Tinh Long chung đơn vị chứ đâu
phải ai xa lạ. Tuy vậy, sau này liên lạc lại nhau ở Mỹ, tôi có hỏi họ tại sao
tàn nhẫn lấy tàu của tôi đi mà còn không cho tôi đi theo… nhưng dĩ nhiên cả hai
đều chối là không phải họ! Tôi nói với họ “nói là nói chơi cho biết chứ tôi
hoàn toàn thông cảm hoàn cảnh lúc đó; hơn nữa tôi cũng còn sống nhăn ở đây”.
Tuy nhiên, rất có thể họ mang mặc cảm nặng nề nên bao nhiêu lần chúng tôi tổ chức
Tinh Long Hội Ngộ ở Texas và California vẫn chưa thấy hai người này về tham dự.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Tôi đứng ngó
đoàn người chạy ra cổng một lát. Tự nói với mình là bằng mọi cách phải rời khỏi
nơi này, rời khỏi Saigon. Kinh nghiệm Cộng sản mà Ba Mẹ tôi đã nói cho lũ anh
em chúng tôi từ nhỏ “<b><i>Cộng Sản là những con người không tim óc; là hiện
thân của lọc lừa, dối trá, trả thù và giết chóc</i></b>”. Phi trường đã vắng
người, pháo kích cũng đã ngưng nhưng tôi không còn phương tiện để đi đâu… Đang
bước ngập ngừng vô định thì thấy hai chú em xuất hiện “Anh Tư, họ không cho ai
ra hết. Quân cảnh bắn dưới chân làm mọi người chạy ùa trở lại!” Tôi mừng muốn bật
khóc. Ba Mẹ và các anh chị em của tôi không biết bây giờ ở đâu, ra sao. Tôi đã
không thể về thăm gia đình gần hai năm qua và hơn hai tháng nay không thể liên
lạc được. Đại gia đình chỉ còn lại 3 anh em ở đây, nhất định phải sống chết có
nhau. Tôi cầm tay lái tính chở hai chú em chạy quanh các bãi đậu phi cơ khác cầu
may để xem có chiếc nào sắp cất cánh hay không.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Vừa chuẩn bị
chạy đi thì nghe tiếng gọi to sau lưng: “Th. ơi chạy theo anh, anh cần
co-pilot”. Vừa lúc một chiếc pick-up màu xanh của KQ vượt qua mặt do Th/t Phan
Vũ Điện cầm tay lái và chở trên thùng đằng sau một số người gồm có cơ phi và áp
tải. Tôi mừng như bắt được vàng, chạy vụt theo tuốt bên bãi đậu phía đông bắc
phi trường gần trạm hàng không dân sự.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Tôi không còn
lòng dạ nào để nhìn cảnh hoang tàn của phi trường trong lúc này. Chúng tôi
phóng xe như điên đến bên chiếc C.130. Tôi dẫn hai chú em vọt lên cửa pilot,
thu xếp cho hai chú ngồi yên một chỗ. Tôi lên phòng lái ngồi vào ghế hoa tiêu
phụ, lướt qua cuốn checklist trong khi anh Điện quay máy và de ra khỏi ụ. Anh
áp tải Hoàng nói là người ta nhảy lên tàu nhiều quá. Anh Điện ra lệnh vừa chạy
vừa đóng cửa đuôi vì tình trạng phi cơ không hoàn hảo sợ không kham nổi trọng
lượng quá tải. Anh tống ga chạy như giặc đuổi sau lưng. Chúng tôi ra phi đạo
ngay ở taxiway đầu tiên, khoảng nửa sân chứ không có giờ tới cuối phi đạo như
bình thường. Anh Điện tăng ga tối đa, nhả thắng, chiếc phi cơ lao về phía trước
như con voi điên bất kham. Tôi phụ anh Điện giữ vững cần lái. Trên mặt phi đạo
có một vài nơi có đồ đạc vung vãi. Vừa chạy vừa tránh… gần tới cuối phi đạo mà
vẫn chưa lấy đủ tốc độ bình thường để cất cánh… Trong lúc tôi và một số sĩ quan
có mặt trong buồng lái xanh mặt thì anh Điện nhẹ nhàng nâng con tàu lên khỏi mặt
đất hướng về hướng trường đua Phú Thọ. Thân tàu rung rất mạnh, chứng tỏ chưa đủ
tốc độ an toàn. Anh Điện cố gắng bay lài lài lên chứ không nâng cao độ nhanh
như bình thường được. Tôi bàng hoàng nghĩ thầm “chắc chết phen này vì rớt máy
bay, đi không ai tìm xác rơi rồi đây!” Đã vậy, chúng tôi bắt buộc phải quẹo
trái bay về hướng Vũng Tàu ngay lập tức, nếu không sẽ bị phòng không của Việt Cộng.
Anh Điện không dám cua gắt vì sợ mất lực nâng. Cũng may, C.130 có 4 động cơ bán
phản lực nên rất mạnh. Tàu rung một lúc thì trở lại bình thường, giúp chúng tôi
bốc mình lên cao độ an toàn bay thẳng ra Vũng Tàu.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Lúc này tôi
khá bình tĩnh, thấy thần chết đã bận đi nơi khác. Tôi nhìn đồng hồ tay thấy hơn
1 giờ chiều. Mở tần số không lưu, nghe loạn xạ những lời bàn tán, lời hướng dẫn
cộng thêm ý kiến, ý cò của mấy ông sĩ quan cao cấp tháp tùng đang trong phòng
lái… người muốn xuống Côn Sơn cùng với vợ con được di chuyển từ sang sớm, kẻ muốn
qua Bang-Kok tỵ nạn; người muốn đi Utapao Thái Lan, kẻ muốn đáp xuống biển
(ditching) để Hạm Đội 7 cứu… làm cho anh Điện điên đầu nổi sung hét lớn. Cuối
cùng mọi người đi đến một thỏa thuận chung là đáp Utapao theo hướng dẫn của bạn
bè trên tần số đang bay về hướng đó.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Sau hơn hai
tiếng đồng hồ từ lúc cất cánh, đi Vũng Tàu vòng qua Utapao, chúng tôi đáp xuống
phi trường này khoảng hơn 3 giờ chiều ngày 29/4/1975. Mọi người thở phào nhẹ
nhõm đã được tai qua nạn khỏi khi con tàu chạm bánh xuống phi đạo an toàn và chạy
bang về trạm tiếp liên. Máy bay vừa tắt máy thì đã có một toán lính Mỹ bước lên
tàu, lục xét và tịch thu tất cả vũ khí có trên tàu trước khi được hướng dẫn xuống
máy bay. Hơn 100 nhân mạng nối đuôi nhau theo một binh sĩ Mỹ hướng dẫn nhập
đoàn tỵ nạn. Chúng tôi vừa rời máy bay thì lại thấy một toán quân nhân khác bắt
thang cao sơn bỏ tất cả cờ VN và bảng số tàu. Tôi ngậm ngùi nhìn hành động đó
mà khóc thầm “thế là hết, miền Nam đã bị xóa sổ”!<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Vâng, Miền
Nam đã bị xóa sổ sau đó không đầy nửa ngày! Khi ông Dương Văn Minh tuyên bố đầu
hàng qua làn sóng điện nghe được ở trại Utapao làm cho nhiều người bật khóc gồm
có tôi. Tôi nghĩ nhiều đến Ba Mẹ và các anh em không biết bây giờ lưu lạc nơi
đâu. Nghĩ tới người vợ hứa hôn chỉ ở cách tôi không hơn 6 cây số mà không thể
mang theo được. Thế là hết, vĩnh biệt Saigon, vĩnh biệt người thân, vĩnh biệt đời
chim, cánh gió! Tôi lặng lẽ khóc như chưa từng được khóc! Khóc cho tôi bơ vơ
không biết mai này đời sẽ về đâu; khóc cho bạn bè vừa nằm xuống sáng qua trong
phi vụ cuối cùng bảo vệ thủ đô!<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="color: purple;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal">
<b><span style="color: purple;"><i><span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Y</span></i><span style="font-family: "arial" , sans-serif;"><i>ên Sơn</i></span></span></b></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , sans-serif;"><i><span style="color: blue;"><b>( *)</b></span>Trí</i></span><i style="font-family: Arial, sans-serif;">ch trong tập truyên M</i><span style="font-family: "arial" , sans-serif;"><i>ưa Nắng Bên Đời, xuất bản năm 2018</i></span></div>
<div class="MsoNormal">
<a href="http://thovanyenson.com/wp-content/uploads/2015/04/PVL-cu%E1%BB%91i-c%C3%B9ng.jpg"><b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><span style="font-family: "arial" , "sans-serif"; text-decoration: none;"><!--[if gte vml 1]><v:shapetype
id="_x0000_t75" coordsize="21600,21600" o:spt="75" o:preferrelative="t"
path="m@4@5l@4@11@9@11@9@5xe" filled="f" stroked="f">
<v:stroke joinstyle="miter"/>
<v:formulas>
<v:f eqn="if lineDrawn pixelLineWidth 0"/>
<v:f eqn="sum @0 1 0"/>
<v:f eqn="sum 0 0 @1"/>
<v:f eqn="prod @2 1 2"/>
<v:f eqn="prod @3 21600 pixelWidth"/>
<v:f eqn="prod @3 21600 pixelHeight"/>
<v:f eqn="sum @0 0 1"/>
<v:f eqn="prod @6 1 2"/>
<v:f eqn="prod @7 21600 pixelWidth"/>
<v:f eqn="sum @8 21600 0"/>
<v:f eqn="prod @7 21600 pixelHeight"/>
<v:f eqn="sum @10 21600 0"/>
</v:formulas>
<v:path o:extrusionok="f" gradientshapeok="t" o:connecttype="rect"/>
<o:lock v:ext="edit" aspectratio="t"/>
</v:shapetype><v:shape id="Picture_x0020_1" o:spid="_x0000_i1025" type="#_x0000_t75"
alt="Description: PVL cuối cùng"
href="http://thovanyenson.com/wp-content/uploads/2015/04/PVL-cu%E1%BB%91i-c%C3%B9ng.jpg"
style='width:225pt;height:182.25pt;visibility:visible;mso-wrap-style:square'
o:button="t">
<v:imagedata src="file:///C:\Users\David%20Nguyen\AppData\Local\Temp\msohtmlclip1\01\clip_image001.jpg"
o:title="PVL cuối cùng"/>
</v:shape><![endif]--><!--[if !vml]--><span style="mso-ignore: vglayout;"></span><!--[endif]--></span></b></a><span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<b><span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"><br /></span></b></div>
<div class="MsoNormal">
<b><span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Ghi chú
thêm:</span></b><span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Tinh Long là
biệt hiệu của Phi đoàn 821. Là một trong hai phi đoàn vận tải tác chiến thuộc
Không đoàn 53 Chiến Thuật, trực thuộc Sư đoàn 5 Không Quân VNCH, đóng tại phi
trường Tân Sơn Nhất, cách trung tâm thủ đô Saigon 6 cây số về hướng tây bắc.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Phi đoàn Tinh
Long có khoảng 300 nhân viên phi hành; là phi đoàn có quân số đông nhất trong
ngành bay. Ngoài căn cứ chính ở Tân Sơn Nhất còn có hai biệt đội luân phiên yểm
trợ cho Vùng I đặt tại phi trường Đà Nẵng và Vùng II ở phi trường Phù Cát.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Sau hiệp định
Paris 1972, trong kế hoạch Việt Nam hóa chiến tranh, Không Quân Mỹ đã trao cho
KQVNCH khoảng 16 chiếc AC119K còn lại, vận tải vũ trang tân tiến nhất mà họ đã
mang vào VN từ cuối năm 1969 và đầu năm 1970 để tham dự các trận chiến quy mô
nhằm chống biển người, xe tăng và những đoàn xe tiếp liệu của CSBV dọc đường
mòn Trường Sơn. Trong số 26 chiếc mang vào chiến trường, thực ra chỉ có 18 chiếc
khả dụng.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Được chế tạo
đặc biệt cho chiến trường Việt Nam bởi hãng Fairchild-Hiller, hoàn tất vào cuối
năm 1969. Chiếc AC119K có chiều dài 26.3 mét, chiều cao 8.1 mét và độ sãi của
cánh là 33.3 mét. Hình dáng như một chiếc hộp bay; KQ Mỹ đặt cho biệt danh là
Flying boxcar và KQVN gọi đùa là “quan tài bay”. Có 2 chong chóng với công suất
mỗi chiếc là 3500 mã lực và 2 ống phản lực J-85 cực mạnh dùng để mang khối sắt
khổng lồ (18,000 kg empty hoặc 29,000 kg full load) bốc mình lên trên không
gian<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">AC119K còn có
tên Stinger nữa; có lẽ người ta muốn nói tới hỏa lực và sự hiệu nghiệm của nó đối
với chiến trường VN. AC119K được trang bị 4 cây đại liên minigun 6 nòng, với
31, 000 viên đạn mỗi cây cộng thêm 2 cây đại bác 20 ly 6 nòng, M61AI; mỗi cây với
4500 viên đạn nổ lại khi va chạm. Ngoài ra, AC119K cũng được trang bị một viễn
vọng kính (NOS/NOD – được trông coi bởi một sĩ quan chuyên môn) có sức khuếch đại
hai triệu lần ánh sáng trăng sao để nhận diện mục tiêu và một đài radar hồng
ngoại tuyến (FLIR/IR – được trông coi bởi một sĩ quan chuyên môn khác) để dò
tìm và theo dõi mục tiêu trong đêm tối; một hệ thống phóng trái sáng có độ mạnh
20 ký lô Watt, tương đương 1 triệu rưỡi sức ánh sáng đèn cầy có thể soi sáng tỏ
một sân vận động to lớn trong đêm đen. Tuy nhiên, ở chiến trường VN không sử dụng
loại trái sáng này cho mục đích thật sự của nó mà chỉ dùng để chặn đường hỏa tiễn
tầm nhiệt, SA-7, của địch quân nhắm vào phi cơ. Cũng may, Tinh Long chỉ hành
quân ban đêm nên có phần tương đối dễ để nhận diện vị trí phòng không và đường
đi của SA- 7 để tránh.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Theo sách vở,
AC-119K’s rất hiệu nghiệm cho cả đại liên 7.6 ly và đại bác 20 ly ở cao độ
3,500 bộ khi yểm trợ hỏa lực cho quân bạn hoặc chống biển người; 5,500 – 7,000
bộ dùng để chống chiến xa và các đoàn xe tiếp liệu.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Mỗi PHD Tinh
Long có 10 nhân viên, 5 sĩ quan và 5 hạ sĩ quan gồm: 1 Hoa tiêu (Trưởng phi cơ
“TPC”), 1 Hoa tiêu phó: (Co-pilot “CP”), 1 Điều hành viên (ĐHV), 1 NOS (Night
Observation Sight); 1 IR (Infrared Radar-Hồng ngoại tuyến), 1 Cơ phi (Flight
Engineer), 1 Áp tải (cũng là IO: Illuminator Operator), và 3 Xạ thủ phi hành
(G: Gunner).<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Mỗi đêm Tinh
Long có 8 phi vụ gồm 6 phi vụ chính thức từ 6g chiều đến 6g sáng; và 2 phi vụ
túc trực (hai phi vụ này được điều động hay không cũng còn tùy nhu cầu chiến
trường). Mặc dù nhiên liệu đủ để một chiếc AC119K đủ sức bay 5 tiếng đồng hồ liền,
nhưng mỗi phi vụ Tinh Long chỉ trách nhiệm phần không gian của mặt trận 2 tiếng
đồng hồ, chưa kể giờ đến vùng và giờ rời vùng về đáp. Khi phi vụ kế tiếp vào
Vùng nhận bàn giao trách nhiệm xong thì phi vụ trước mới được phép rời vùng.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Tinh Long bay
đêm nên ban ngày hoặc là ngủ bù, hoặc là lo công chuyện bản thân, trừ phi tới
phiên phải trực văn phòng hoặc có những công tác đặc biệt mới có mặt ở phi đoàn
vào ban ngày. Vì thế, dù có cận kề lằn ranh sinh tử mỗi đêm, chúng tôi vẫn được
gọi là “lính thành phố” khi thấy chúng tôi hay “<i>theo em xuống phố trưa nay
đang còn chất ngất cơn say</i>”<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Khi tình hình
chiến tranh khốc liệt, mỗi người phải bay 3 hoặc 4 đêm liên tục mới được nghỉ một
đêm. Dù vậy, bổn phận của đoàn viên Tinh Long là mỗi ngày đều phải gọi điện thoại
cho Sĩ Quan trực tại phi đoàn; hoặc vào tận nơi để biết mình có tên trong phi vụ
lệnh hay không. Phi vụ lệnh được Bộ tham mưu Phi đoàn cắt cử mỗi ngày và có thể
được thay đổi theo nhu cầu chiến trường. Phương tiện điện thoại thời gian này
cũng rất hiếm hoi. Chỉ có một số ít ở ngoài phố mới sử dụng phương tiện này,
còn những người sống trong căn cứ là đợi đến khoảng 4 giờ chiều mang theo mùng
mền chiếu gối vào thẳng Phi đoàn. Nếu có tên bay thì ở lại, không có thì vọt về.
Tất cả nhân viên có tên trong phi vụ lệnh đều phải có mặt lúc 4:30 chiều để kiểm
soát mọi cơ phận trên tàu, chuẩn bị sẵn sàng cho chuyến bay trong đêm. Theo
nguyên tắc, ai có tên bay trong đêm thì phải ngủ tại phi đoàn sau khi kiểm tàu.
Bỏ bay hoặc trễ chuyến sẽ lãnh nhận những hình phạt nghiêm trọng. Thế nhưng vẫn
có chàng mắt trước mắt sau là biến mất cho tới lúc lên xe ra tàu.<o:p></o:p></span></div>
<br />nguyenthikhoiquyenhttp://www.blogger.com/profile/06313989956641402057noreply@blogger.com1tag:blogger.com,1999:blog-993830667538272845.post-15313619222655275612019-04-29T20:09:00.000-05:002019-04-29T20:14:19.271-05:00<br />
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"><br /></span></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEizfW_QXGQdKJvhwwtyH3inSlV5Nf4UcG8qWSaAkN_A05ktRlLbIDS3RU-V7pJHwPD0ghLJlQXnZNrL1Bc5xO-ZYTBNO8PiA6iMoDYKzc1mPVohrYa28rFSz91LzGrAaWOJhhM1jhP1LTu8/s1600/th%25C3%25A1ng+4.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="508" data-original-width="720" height="281" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEizfW_QXGQdKJvhwwtyH3inSlV5Nf4UcG8qWSaAkN_A05ktRlLbIDS3RU-V7pJHwPD0ghLJlQXnZNrL1Bc5xO-ZYTBNO8PiA6iMoDYKzc1mPVohrYa28rFSz91LzGrAaWOJhhM1jhP1LTu8/s400/th%25C3%25A1ng+4.jpg" width="400" /></a></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , sans-serif;"><b><i> Thê lương..</i></b>( ảnh từ internet.)</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Hôm nay tẩn mẩn ngồi đọc lại. Mới nhận ra một điều là ngày đó, trên đường
đi kiếm chồng trong những ngày cận kề sụp đổ của tháng Tư, nếu chẳng may có điều
gì đó xẩy ra với em tôi. Thì không biết những chuyện gì sẽ đến với hai con của
tôi lúc đó gởi người quen ở Sài Gòn. Nghĩ mà rợn cả người, và cám ơn Chúa đã
không để những điều ghê gớm xẩy ra, Chúng tôi vẩn còn nhiều may mắn, và được
ơn trên phù hộ.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"> Bao nhiêu người đã không có cái may mắn đó.</span><br />
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"><b><span style="color: purple;"> ( KV)</span></b><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="color: #4c1130;"><b><span style="font-family: "arial" , sans-serif;">NH</span></b></span><span style="color: #4c1130; font-family: "arial" , sans-serif;"><b>ỮNG NGÀY THÁNG KHÔNG QUÊN.</b></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"><span style="color: purple;"><b>Ngày 24 tháng
4</b></span><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Buổi sáng, trời
còn tối đen đã ba lô súng đạn lên GMC đi về hướng Trảng Bàng, Tây Ninh, nửa đường
thấy pháo 130 ly nổ dọc theo quốc lộ, nó bắn để thị uy chứ xóm ấp hai bên đường
đâu có đơn vị bạn nào ở đó, chỉ trúng sập nhà chết dân thôi.<br />
Tiểu đoàn đổ quân xuống Lộc giang để giải toả xã này. Nếu không được thì một đại
đội của tiểu đoàn bạn nằm ngoài trại Tân Hoà cạnh bờ sông Vàm Cỏ Đông sẽ đi đứt
vì mấy ngày nay bị pháo dữ lắm. Thằng em cũ của mày đấy. Chắc mày mắc nợ nó.
Thiếu tá Tiểu đoàn trưởng nói.<br />
Đoàn văn Tiến- Tiến râu - đại đội phó của tôi trước kia, bây giờ qua làm đại đội
trưởng của tiểu đoàn khác, lòng vòng rồi cũng gặp nhau. Nó bị vây mấy ngày rồi.
Nghe nó báo qua máy truyền tin. Pháo dữ lắm anh, anh không vô được chắc mấy thằng
em bị thương hôm giờ chết hết quá. Quên nói nó cũng là anh em kết nghĩa với
tôi. Dân Huế chính gốc, râu quai nón, uống rượu bằng tô. Ngang tàng không ai bằng.<br />
Buổi chiều tối. Tiến quân qua cánh đồng ruộng khô bị khựng lại, liên đoàn báo
xuống trên hướng tiến quân có đồn nghĩa quân bị đóng chốt ngay bên ngoài vòng
rào, chỉ có hai ba chốt thôi nhưng mấy anh nghĩa quân chịu trận không ra được.
Tiểu đoàn trưởng nói đào hố nằm. Đêm xuống, ông kêu bên trong đồn nằm yên không
được nhúc nhích bắn chác gì hết. Ngoài này ông đích thân cầm ống dòm hồng ngoại
tuyến chỉ huy trung đội thám báo bò vào đánh lựu đạn.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"><b><span style="color: purple;"><br /></span></b></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"><b><span style="color: purple;">Ngày 25 tháng
4</span></b><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Cả tiểu đoàn
nằm lại bố trí chờ cho dân trong xã chạy ra, không nhiều lắm vì tụi nó kềm chế,
không cho dân di tản. Nhưng vẫn phải chờ vì nếu vào sẽ đụng lớn, chỉ chết dân
thôi. Lúc này pháo 130 li từ hướng Đức Huệ bên kia sông bắn qua, và từ Chà Rầy
mật khu Bời Lời bắn tới. May sao từ sáng đến giờ chưa có em nào bị dính miểng.
Pháo 130 li miểng nào miểng nấy bằng cái tô. Có điều họ cũng không bắn vào
trong xã. Chắc tại họ đặt bộ chỉ huy trong đó, còn những đám chốt quanh làng bắn
AT3 và 82 không giật ra như mưa. ĐM...chắc hồi nào giờ tụi nó không được bắn.
Lính chửi đổng. Từ đầu tháng đến giờ trời không mưa, nắng đổ lửa trên đầu.<br />
Không có đường nào đánh ngang hông. Cả tiểu đoàn tiến theo hình chân chim vào mục
tiêu.Pháo nhiều quá. Dễ chừng có đến ba vị trí pháo 130 li đang thả dàn bắn
TOT( time on target) vào chúng tôi. Lên được chút nào thì đào hố nằm lại chịu.
Hai cây 155 của sư đoàn 25 nằm ở sân banh gần thánh thất Cao Đài bị pháo trúng
nổ tan tành, pháo 105 của quận Trảng Bàng cũng bị không khá gì hơn. Bây giờ chỉ
còn đánh bằng hoả lực cơ hữu và tác chiến cá nhân mà thôi.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"><b><span style="color: purple;"><br /></span></b></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"><b><span style="color: purple;">Ngày 26 tháng
4</span></b><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Đào hố cá
nhân nằm hai bên con đường, pháo bắn lai rai dọc theo đường và bìa xã từ sớm đến
giờ. Bây giờ thiếu tá tiểu đoàn trưởng bận rộn với dàn hoả tiễn của
"ngài" để phản pháo lại vị trí của mấy cây 130 li từ bên kia Vàm Cỏ
Đông bắn qua. Hoả tiễn xin bên mấy xếp của Không quân. Phóng bằng ống phóng của
trực thăng đặt trên xe Dodge. Hôm đóng quân trong nhà máy đường Hiệp Hoà năm
trước, ông chỉ tấm bảng đồng ghi tên vài nhân viên của nhà máy gì đó trong nhà
máy. Mày nhớ chỗ này nghe. Kiếm cho tao cái cưa sắt. Làm gì thiếu tá. Ăn trộm
chứ làm gì mày. Đêm đó hai anh em ngồi cưa được một miếng lớn bằng hai bàn tay.
Mấy hôm sau ngài ngồi hì hục mài đục dũa cả ngày. Sau đó ông hớn hở đưa tôi xem
công trình hoàn tất là một bảng chia độ cái máy nhắm tự chế cho giàn phóng hoả
tiễn của ông. Bắn xa vài cây số không biết sai lệch ra sao. Chứ lúc đánh
"chốt" tầm xa 4,5 trăm thước bắn không trật chút nào.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Trong khi người
dân chạy tán loạn từ Tây Ninh về Sài Gòn, thì em chạy ngược dòng người, một
mình một xe lên kiếm chồng. Không biết làm sao mà cũng mò ra hậu trạm.<br />
Trung uý Trình- đại đội trưởng Chỉ Huy Công Vụ chở em đến chỗ tôi đang bố trí
quân. Đang pháo thế này mà chạy xe lạnh mỏ ác quá. Trình càu nhàu. Ông đặc biệt
lắm thiếu tá mới để bà ấy vô chỗ này đó.<br />
Nhảy xuống hố cá nhân ngồi nói chuyện trong lúc pháo rải rác khắp nơi, em nói:
anh ơi về với em đi. Ở Sài Gòn người ta đi nhiều lắm.<br />
Tôi chỉ cho em thấy 3 trung đội đang bố trí phía trước. Em nghĩ, anh là cái đầu
mà dễ dàng bỏ đi vậy à. Em im lặng, nắm tay tôi. Em rất buồn và lo lắng, lúc
nào cũng mang vẻ chịu đựng.<br />
Chở em ra ngoài quốc lộ 1, pháo 130 li của chúng nó vẫn bắn dọc theo hai bên đường.
Lạ cái là xe đò vẫn chạy. Với dân mình, chiến tranh một lúc nào đó đã làm con
người chai lì và cứng cỏi ít có người dân nước nào sánh kịp. Tôi đưa em lên xe.
Vì không dám để em chạy Honda một mình trên đường với quá nhiều bất trắc. Chiếc
xe sau này lúc chuyển quân đi, phải gởi lại Tha La xóm đạo. Mất.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"><b><span style="color: purple;"><br /></span></b></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"><b><span style="color: purple;">Ngày 27 tháng
4</span></b><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Chiếm được mục
tiêu hoàn toàn vào buổi chiều. Có một chiếc Tinh Long C119 yểm trợ rất chăm chỉ
cần mẫn. Đào hố nằm nghỉ lại trong làng, bên cánh trái có tiểu đoàn 1/50 của sư
đoàn 25. Cũng nhẹ bớt phần nào. Đi vòng quanh kiểm soát, thấy nhà cửa, dân
chúng thật là bi thảm. Thiếu tá Tiểu Đoàn Trưởng kêu tôi đi với ông ra bìa
làng, trèo lên xà ngang của một căn nhà ngói lớn trổ mái ngói trên nóc nhà,
quan sát mục tiêu để vào cứu "thằng em". Chắc tiền sát viên của họ
trông thấy, nên bắn gần chục trái 130 li xung quanh. Hai anh em bị sức nổ ép rớt
từ trính nhà xuống. Nằm một hồi mới lóp ngóp bò dậy được. Phước đức ông bà
không bị sao cả.<br />
Nhưng nỗi lo là làm sao vào cứu "thằng em"ra được. Từ bìa làng tới
căn cứ đó là một cánh đồng ruộng khô rất lớn. Chạy hết tốc lực may ra tấp vào
được mấy bờ đê. Còn không thì đưa lưng ra cho pháo dập chắc chết hết.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Rồi đến sẩm tối,
sau cả ngày bò lăn, lê lết trên cánh đồng, rồi cũng đánh bật hết các chốt chung
quanh căn cứ Tân Hoà, "bắt tay" được với thằng em bơ phờ râu ria hốc
hác. Nó bị vây và pháo gần nửa tháng chứ ít gì. Anh biết không? Đất trong trại
bị pháo riết rồi tơi như cát hết. Nó nói. Mừng cho nó là không có binh sĩ nào
chết. Chỉ toàn bị thương. Không có chú nào bị nặng lắm. Nhưng cũng chở đầy một
xe GMC thương binh. Đại đội tôi bị thương tám binh sĩ và một chuẩn uý mới ra
trường bị thương vào đầu gối. Từ hôm 24 đến giờ chỉ toàn bị thương. Không có ai
chết. Hên quá.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"><b><span style="color: purple;"><br /></span></b></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"><b><span style="color: purple;">Ngày 28 tháng
4</span></b><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Trung tâm
hành quân cho biết là khu ngã ba Vựa heo, tức phía sau lưng, bị Việt cộng đóng
chốt. Nên tiểu đoàn 1/50 được lệnh quay trở ra đánh giải toả. Có nghĩa là chúng
tôi sẽ nằm trong tình trạng khó khăn hơn với mục tiêu phía trước, địch nằm sau
lưng. Rồi khi tiểu đoàn đó ra tới thì nghe trong tần số hành quân những chuyện
buồn ngoài dự đoán. Tiểu đoàn trưởng nhận toàn những tin không vui, ông than thở:
chúng nó đánh giặc như c...Thấy tình hình mà tao muốn tự tử quá. Pháo bắt đầu nặng
hơn. Lúc lội qua một con kinh đào, đại uý Phong tiểu đoàn phó đang đứng trên bờ
la hét thì bị một trái 130 li nổ bên bờ kia, hơi ép rơi cái ầm xuống kinh. Mấy
thằng em vội vàng nhảy xuống lôi lên. Nghĩ lúc đó tưởng cha này thế nào cũng
khó nuôi rồi. Té ra vẫn ngoác miệng nà nà nắm nắm. Ông thần này nói ngọng hết
biết. Nờ thành lờ, lờ thành nờ. Nghe là thấy buồn cười. Mà cả đám lúc đó cười
thiệt.Hình như tới một giới hạn nào. Chuyện sống chết đều coi thường. Cười giỡn
như không. Dù rằng có lúc cả đám mặt dài ra như mặt ngựa. Nhưng chẳng phải thằng
nào cũng ngon lành. Hồi sáng sớm trung uý Hiền, đại đội trưởng đại đội 2 thay đồ
dân sự đào ngũ, bỏ đại đội của nó bơ vơ, trốn mất tiêu. Trong khi nguyên đại đội
lính tráng còn nguyên không mất ai.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Vẫn còn chiếc
Tinh Long C119 bao vùng bắn yểm trợ. Nhưng đột nhiên, lúc đó khoảng 9 giờ tối,
khi chiếc này đang chăm chỉ bắn thì cả một rừng đạn phòng không bắn lên nổ như
sao trên trời. Đến lúc đó chúng tôi mới biết là Bắc quân đã ở đầy quanh Đức Huệ.
Chắc phải vài chục khẩu phòng không bắn lên chứ không ít. Giờ này mới ló mặt
ra, chắc để dằn mặt thị uy. Khoảng 11 giờ đêm, nghe tiếng xe tăng từ phía bờ
sông Vàm Cò Đông khoàng cách hơn cây số đường chim bay. Tụi nó qua sông. Xe
tăng mở đèn sáng choang như ban ngày không chút e dè. Mẹ! Đất nước mình mà nó
chạy rần rần coi mình như pha. Tất cả chuẩn bị M72, XM202 lựu đạn. chuẩn bị tử
chiến. Nhưng cuối cùng bọn nó chuyển hướng không đi ngay mình mà đi về Đức Huệ.<br />
Lầm lủi trong đêm. Chúng tôi quay ngược trở ra để giải cứu cho bộ tham mưu chi
khu Trảng Bàng. Pháo bên địch cứ bắn 3 trái nổ thì lại bắn 1 trái sáng, suốt cả
mấy tiếng đồng hồ liền, chắc để họ quan sát xem bên trong có di tản không.. Lúc
trung đội thám báo đang cắt dây kẽm gai để bên trong có đường ra. Bên trong
pháo binh của mình bắn trực xạ ra hai trái. May mà không có ai bị thương. Khi
trước đó đã liên lạc rất chặt chẽ rồi. Chẳng hiểu bên trong họ làm cái gì.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"><b><span style="color: purple;">Ngàỳ 29 tháng
4</span></b><br />
Kéo quân vào trú trong Tha La xóm đạo. Tới giờ thì đã hoàn toàn mất liên lạc với
những đơn vị chung quanh, kể cả trung tâm hành quân. Kệ, cứ kéo vào quán uống
cà phê cái đã. Tha La cảnh đẹp thật, vào đó mát rượi với những khóm Trúc hai
bên con đường làng. Hèn chi được Dzũng Chinh đưa vào nhạc.<br />
Thiếu tá Tiểu đoàn trưởng dự tính sẽ đặt mìn giật sập cây cầu từ ngoài bưng vào
Tha La, để bộ binh và tăng của Bắc quân không vào theo ngã này được. Nhưng sau
thấy chỉ thiệt hại cho xã và dân. Nên thôi.<br />
Chợp mắt được hơn tiếng đồng hồ sau mấy ngày không ngủ. Sẽ di chuyển đêm để về
Hóc Môn lập phòng tuyến cuối cùng<br />
Điều đáng nói là khi đơn vị triệt thoái. Ngoảnh nhìn lại lần chót ráng chiều
tuyệt đẹp khắp tàng cây cọng cỏ, trên những rặng Trúc vàng khắp Tha La. Phía
ngoài xa kia, nơi đầu cầu bìa làng. Tôi thấy trong đồn nghĩa quân, người lính vẫn
ngồi trên vọng gác. Và tôi biết chắc rằng, anh hẳn đã nghe tường tận những gì
diễn biến qua đài phát thanh Sài Gòn mấy ngày nay.<br />
Đó là hình ảnh cô đơn, lẻ loi nhất, nhưng cũng đầy ấn tượng bi hùng nhất mà tôi
không bao giờ quên được. Đó chính là những gì mà người ta hay nói về. Đó là Tổ
Quốc, Danh Dự và Trách Nhiệm.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"><b><span style="color: purple;">Ngày 30 tháng
4</span></b><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Đêm 29 rạng
ngày 30 tháng 4. Toàn đơn vị di chuyển về hướng Hóc Môn, ngoại ô Sài Gòn với mục
đích lập một phòng tuyến tử thủ, cho dù liên lạc vô tuyến với trung tâm hành quân
và các đơn vị bạn không còn nữa. Đâu khoảng xế trưa mở radio nghe Trịnh Công
Sơn hát Nối vòng tay lớn mà không khỏi chửi thề. Cả tiểu đoàn đi âm thầm dọc
theo bưng Thái Mỹ,sau này nghe nói có tên là nông trường Lê Minh Xuân. Anh và một
số sĩ quan mà tôi không rõ đơn vị đi theo đại đội chúng tôi. Đến ba giờ chiều
thì chạm địch. Anh bị đạn trúng ngực. Biết là không thể sống được trong tình trạng
tuyệt vọng đó, anh nói tôi giữ cái bóp giấy tờ để đưa lại cho vợ của anh. Tôi
đã nợ anh một lời hứa và xin anh tha lỗi. Vì đến cuối ngày khi tôi bị bắt thì tất
cả những đồ đạc giấy tờ cá nhân, áo trận có cấp bậc của mọi người bị lột xuống
chất thành đống và họ đã đốt tất cả. Tất nhiên cái bóp giấy tờ của anh cũng
chung số phận. Tôi không quen anh để biết nhà hầu sau này có thể tìm kiếm. Chỉ
biết anh là đại úy Lê văn Cang (hay Can ??) trưởng ban 3 Hành quân của quận Trảng
Bàng. Xin lỗi chị Cang rất nhiều. Cũng không biết chị có còn sống sót qua cơn
binh lửa đó hay không. Ngày ra tù tôi cũng cố gắng hỏi thăm, nhưng biết đâu mà
tìm trong thời điểm đó. Thôi, nếu chị còn sống và nếu tình cờ đọc note này, thời
gian qua đi tôi nghĩ những đau đớn cũng đã phai nhạt, nhưng nếu chị rơi nước mắt
nhớ anh, thì cũng an ủi là trong giờ phút cuối cùng anh Cang vẫn nhớ đến chị và
các con: “anh đưa giùm cho vợ tôi, nói là tôi yêu bả”.<br />
Đại đội tôi trong thời điểm cuối này nhiều người đã bị thương rất nặng, tôi
không nghĩ họ sẽ được chữa trị và sống sót. Những thương binh đang điều trị tại
Tổng Y Viện Cộng Hoà còn bị đuổi ra ngoài, huống hồ những kẻ bị thương ngay tại
trận địa. Xem ra tôi đã mắc nợ và có lỗi với rất nhiều người.<br />
Còn về thiếu tá tiểu đoàn trưởng. Ông đã không vào cùng chỗ với chúng tôi, mà
băng trong lau sậy của bưng Thái Mỹ về nhà gần Sài Gòn. Đó là một quyết định
khôn ngoan. Ông quá nhiều chiến công. Bắt được ông, điều chắc chắn đó là cái chết.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"><b><span style="color: purple;"><br /></span></b></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"><b><span style="color: purple;">Ngày đó 2
tháng 5.</span></b><br />
Tôi và những người bạn sĩ quan bị bắt vào giờ thứ 25, đêm 30-4 tập trung tại một
trường học. Trưa ngày 1 tháng 5 được ra gặp em. Em mắt khóc tiều tuỵ, đứng cách
nhau hàng rào kẽm gai. Mất nước rồi anh ơi. Câu nói lập đi lập lại của em ngập
với chan hoà nước mắt được đứng với nhau 15 phút ngắn ngủi, chẳng nói được với
nhau thêm điều gì. Cuối tháng chưa có lương, chỉ có đúng mười ngàn đưa cho em
vì biết chắc rằng sẽ chẳng có gì để mua bằng tiền của miền Nam Việt Nam được nữa.<br />
Sáng 2 tháng 5 . Bị dẫn đi về hướng bờ sông Vàm Cỏ Đông. Không biết sẽ đi đâu,
chúng dẫn đi dọc theo thị xã, vẫn có người dân chạy theo dấm dúi cho chúng tôi
chiếc áo, đôi dép, mặc cho đám vệ binh hầm hừ quát tháo. Nhớ hoài cô bé mặc chiếc
áo sơ mi còn huy hiệu của trường trung học, chạy theo đưa cho tôi chiếc bánh
tét và đôi dép, nước mắt đầm đìa: Anh ơi, mất nước rồi. Y hệt như câu em của
tôi hay nói.<br />
Cuối cùng sau hơn nửa tháng đi bộ, băng qua những xóm làng giáp biên giới bị Việt
Cộng chiếm từ 72. Những đứa trẻ ốm gầy khẳng khiu, quần áo tả tơi nhưng vẫn chạy
theo đám tù binh ném đá và chửi: Tù binh ngoan cố. Chúng tôi tới một trại tù nằm
bên kia biên giới Miên, giáp Phước Long. Trại tù đầu tiên của nhiều lần chuyển
trại tù sau đó. Trại Nước ngập. Cái tên nghe nhiều khủng bố đe doạ. Bước vào trại,
kinh hoàng thêm khi nhìn thấy những thân hình gầy guộc,với những khuôn mặt xanh
xao như ma đói, không còn chút sinh khí nằm trên chõng tre, sâu dưới tàn lá của
cây rừng rậm rạp, mà tia nắng mặt trời không qua lọt. Nơi đây đã giam giữ những
người tù binh trong chiến tranh.<br />
Tôi và em. Đến khi gặp lại nhau lần đầu tiên khi được thăm của tháng 8 năm
1977. Mới biết rằng trong buổi sáng ngày tháng 5 tang thương đó. Khi đoàn tù
binh bị dẫn đi trước đó khoảng nửa tiếng. Em đã chạy theo tôi băng đồng, qua suối,
qua những trảng ruộng khô nắng bốc khói của ngày tháng 5 để mong được nhìn thấy
chồng lần cuối. Vì biết đâu sẽ không bao giờ thấy nhau lần nữa.<br />
Thương em như câu hát: ơn em thơ dại từ trời, thơ dại từ trời, từ trời theo ta,
theo ta từ trời. Xuống biển lượm đời, lượm đời ta lên ...<br />
Và phần thứ hai, xin các bạn đọc những cảm xúc, ý nghĩ của em tôi ngày ấy.
Trong binh biến tao loạn mà chạy từ Sài Gòn xuống kiếm chồng bất kể sống chết.
Và tôi chắc chắn rằng trong thời gian đó. Cũng có trăm ngàn người vợ lính cơm nắm
cơm gói, không quản thân mình cam go cùng khổ để kiếm cho ra người chồng lính của
mình dù rằng chỉ còn là một thân xác rữa nát.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"><b><span style="color: purple;">Nguyễn Khôi
Việt</span></b><o:p></o:p></span></div>
<br />nguyenthikhoiquyenhttp://www.blogger.com/profile/06313989956641402057noreply@blogger.com1tag:blogger.com,1999:blog-993830667538272845.post-82340526692441445292019-04-26T05:49:00.001-05:002019-04-26T05:49:19.643-05:00<div class="MsoNormal">
</div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"><br /></span></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgretvp7abSudnnUOOZr7LHoS3n9lLNPVPlBojf6Bgh1Mg_UEEn86DQi2TpXwa25DR5aKIdjYxXBhkfS80UGiX9vrvgenv12HxV1-_LUsx38QJ2mHxSmtjSrTS7uUECgybPZpDlLe065jlu/s1600/IMG_2066.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="828" data-original-width="1097" height="301" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgretvp7abSudnnUOOZr7LHoS3n9lLNPVPlBojf6Bgh1Mg_UEEn86DQi2TpXwa25DR5aKIdjYxXBhkfS80UGiX9vrvgenv12HxV1-_LUsx38QJ2mHxSmtjSrTS7uUECgybPZpDlLe065jlu/s400/IMG_2066.jpg" width="400" /></a></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"> <b> </b></span><b><span style="font-family: "arial" , sans-serif;">Đơn sơ</span><span style="font-family: "arial" , sans-serif;"> ( NT)</span></b></div>
<div class="MsoNormal">
<b><span style="color: blue;"><span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"><br /></span></span></b></div>
<div class="MsoNormal">
<b><span style="color: blue;"><span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Ch</span><span style="font-family: "arial" , sans-serif;">ị Trung (*)</span></span></b></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="color: purple; font-family: "arial" , sans-serif;"><b>(Thu Thuyền)</b></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Năm nay, chị
Trung đã ngoài sáu mươi nhưng trông chị vẫn hồng hào tốt tướng như thuở hai
mươi. Nếu những người tình học trò có cơ hội gặp lại chị, chắc chắn thế nào các
anh ấy cũng nhận ra cố nhân.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">So với ngày
xưa, chị chỉ khác một điểm là mái tóc. Bây giờ tóc chị cắt ngắn, rất hạp với
khuôn mặt bầu bĩnh. Trông không dịu dàng bằng thả tóc thề nhưng vui tính,
mát mắt vô cùng.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Vừa đến tuổi
cài trâm, chị Trung xổ sữa lên ký vùn vụt. Tôi thấy chị cân đối nhưng chị cứ
loay hoay nhịn ăn. Nhịn mấy thì nhịn, cuối cùng chị vẫn phổng phao nhất nhà.
Tuy vậy, chị khá xinh nhờ khuôn trăng đầy đặn, đôi mắt có đuôi biết cười và đôi
môi chúm chím đoá hoa anh đào.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Chị Trung có
khuyết điểm duy nhất là hai cánh mũi hin hin. Lúc bực tức, chúng phập phà phập
phồng như mũi thỏ. Đôi khi chị nổi quạu, chúng tôi nháy nhau “phe phẩy” mũi,
làm chị vừa tức vừa buồn cười. Không tự chủ được, hai cánh mũi hin hin càng
trông hề gấp bội!<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Những ngày
thơ dại, mợ lo chạy gạo bên ngoài, ở nhà chị Trung đảm đương vai trò mẹ hiền.
Mười sáu tuổi chị đã phải lo lắng cho bầy em năm đứa. Những hôm chị xách giỏ đi
chợ, leo xong con dốc cao về đến nhà, hai bắp chân chị cứng như hai cái chày đá
nhưng chị nhất định không đi xe lam để có thêm ít tiền mua chè về cho chúng
tôi. Những túi chè be bé được chúng tôi nhao lên chào đón thật nồng nhiệt mỗi
khi thấy bóng chị gồng tay xách giỏ từ ngoài cổng vào.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Chị không
quên bất cứ ngày sinh nhật của đứa nào cả. Mỗi đám tiệc ít nhất có một ổ bánh
phết kem bơ. Chị còng lưng đánh trứng. Phùng má chu mỏ thổi than trên nắp nồi.
Nướng bánh kiểu nhà nghèo nhưng ổ bánh nào cũng vàng lườm, nở đều tứ bề.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Tôi bị liệt
vào hàng đoảng về nữ công gia chánh cũng do lỗi ở chị. Cái gì chị cũng làm, từ
cơm canh, xào nấu đến bánh trái. Thành ra tôi chỉ có việc hưởng, hư thân. May
là chị không kiêm thêm mục dọn dẹp lau chùi nhà cửa chứ không tôi còn đổ đốn đến
chừng nào.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Chúng tôi sống
vô tư với sự nuông chiều, săn sóc của chị. Thiếu mợ ở nhà thì không sao nhưng
thiếu chị thì tai vạ lớn cho chúng tôi. Ai đi chợ? Ai cơm nước? Ai phân công?
Ai xét xử phân minh? Ai thuốc thang vỗ về?<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Tôi nhớ ngày
anh tôi bị cảm sốt. Nhiệt độ cao làm anh mê sảng hét um nhà. Dù hôm đó có mợ
đang ở phòng bên, anh vẫn kêu chị Trung váng lên. Chị phóng ngay vào phòng,
nghe anh mếu máo, “Chị ơi, phù thuỷ hoá em thành con cá!”. Tôi nhịn không được,
vén môi suýt cười ra tiếng nhưng khựng lại khi thấy chị rất điềm tĩnh, nhỏ nhẹ:
“Đang mơ đấy em ơi. Tỉnh lại thôi!<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Chị Trung chỉ
lớn hơn tôi hai tuổi rưỡi nhưng đến già chị vẫn xem tôi như một đứa bé vừa nứt
mắt. Sau này, có một thời gian tôi về ở chung với chị (đại khái đó là lúc tôi
hơi bị… thất tình!).<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Tối 11 giờ
đêm, tôi xách cặp đi làm, rảnh rỗi nhìn trời mây đến 8 giờ sáng ra về. Hôm nào
buồn buồn, lên xuống cầu thang cho khoẻ chân, mọi việc nhân viên lo hết, tôi chỉ
ký vài tờ hồ sơ là xong.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Làm bù nhìn một
thời gian, chị thấy tôi gày xọp. Hỏi ra mới biết tuy rảnh nhưng trong suốt 9 tiếng
đồng hồ, tôi chẳng ăn miếng cơm lót dạ nào cả. Chị cằn nhằn bắt tôi phải chịu
khó bồi bổ nhưng tôi cứ vờ điếc vì không quen ăn uống lúc hai giờ sáng.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Chị nói tôi mấy
lần không được, gai lắm nhưng chỉ lặng lặng bỏ đi chỗ khác. Hôm sau đi làm, tôi
mở cặp thấy nguyên cái bánh giò nằm chễm chệ trong đó. Cầm chiếc bánh trong
tay, tôi tưởng tượng cảnh chị hấp bánh xong, lui cui gói nhét vào cặp. Những cử
chỉ săn sóc kín đáo của chị làm tôi bỗng nghẹn ngào. Dần dần, chuyện tình cảm
riêng tư của tôi có chiều hướng đi lên. Hôm đầu tiên chồng à… bạn trai của tôi
đến thăm, chị Trung như gà mái gặp diều hâu. Chị xù lông cổ, xoè cánh ra che chở
cho tôi.<br />
Hai ba tuần sau, tôi vẫn chưa biết nhiều về anh nhưng chị đã cho ý kiến: “Chị
chấm đậu. Đậu tối ưu!”. Té ra trong những lúc tôi sửa soạn trong phòng, bên
ngoài chị làm cảnh sát điều tra, hỏi anh một dọc từ A đến Z. Công việc, học
hành, nhà cửa, cậu mợ anh chị em trong nhà…<br />
Anh bị tra tấn phát đổ mồ hôi hột. Thế mà anh vẫn quý chứ không bực chị. Còn
tôi muốn độn thổ khi biết chị điều tra quá lộ liễu nhưng chị tỉnh khô. Phương
châm của chị là: Hỏi thẳng trước, đỡ rước phải của nợ!<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Ngày cưới của
vợ chồng tôi, chị Trung phờ phạc vì lo. Tôi lại phơi phới sau một giấc ngủ ngon
đẫy mắt. Trong lúc tôi dồi phấn thoa son, chị ra vào mấy lần, cho biết các món
ăn chưa được giao đến nhà, gọi điện đến nhà hàng, chẳng ai trả lời. Tôi cứ gạt
đi. Ối dào, đàng trai tới, mình hoãn binh bằng bình trà trước. Người ta làm
không kịp thì đem tới trễ, lo mấy cũng vậy thôi!<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Chị lườm lườm
nhìn tôi như thể, ai mà thèm lo! Ấy vậy mà sau này, chồng chị vui miệng kể lại
cho cả nhà nghe là chị lạc mất thần hồn thế nào, hôm đám cưới tôi, chị lai rai
xỏ tới ba chiếc quần lót. Cả nhà cười rộ lên làm chị lỏn lẻn bào chữa, “Tại phải
lo nhiều việc cùng một lúc quá nên quên…”.<br />
Số chị Trung thế mà hay! Thuở nhỏ lo đàn em dại, đến khi trưởng thành thì đến
lượt hai bậc phụ mẫu. Đầu tiên là cậu. Sau hôm cậu vào nhà thương mổ ung thư phổi,
những người thân yêu nhất của cậu cũng phải quay lưng tháo lui. Dĩ nhiên không
thể trách được. Chẳng ai dại gì đi lãnh trách nhiệm săn sóc một ông cụ mắc bệnh
nan y.<br />
Chúng tôi, sáu đứa ở sáu hướng xa cậu, ruột rối như tơ vò vì nhận được tin báo
quá bất ngờ. Chị Trung lẳng lặng thu xếp việc nhà, việc sở trong vài tiếng đồng
hồ rồi từ giã gia đình, lên máy bay. Thật may, chị vừa tới nhà thương đã thấy cậu
chuẩn bị xuất viện<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Chúng tôi gọi
điện thoại cho nhau ơi ới, bàn bạc đủ mọi kế hoạch: Mợ tính nên mướn người làm
đến trông nom cho cậu, tôi định nghỉ việc một tháng, sau đó là các anh chị em sẽ
thay phiên nhau đến sau. May có người quen cho biết về một dưỡng đường do bác
sĩ Việt điều hành. Tôi gọi điện cho chị đến xem.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Thấy cơ sở tổ
chức đàng hoàng, sạch sẽ, chị bàn với cậu vào ở để được điều trị hậu giải phẫu
cho có hiệu quả nhất. Cậu đồng ý. Thế là chị Trung xắn tay áo liên lạc và làm
giấy tờ nhập viện.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Nhờ có căn bản
về thủ tục y khoa, chị gõ cửa nào trúng cửa nấy. Khi biết cậu đã được đưa về ở
nơi an toàn, chúng tôi quẳng điện thoại, ngã ra thở dốc. Mấy ngày hôm sau mới
hoàn hồn để cảm ơn chị. Chị tỉnh rụi, “Lo cho cha mình chứ lo cho ai mà cảm
ơn?”.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Sau khi đưa cậu
về chỗ ở mới, chị Trung sắm cho cậu cái di động đeo nơi cổ, có việc gì, cậu điện
chị ngay: “Cậu cần gấp vài trăm…” “Dễ dàng thôi cậu, con sẽ nhờ người quen đem
tiền cho cậu ngay”. “Cậu khó thở quá!”. “Để con kêu bác sĩ riêng tới khám cho cậu.
Cậu muốn có cái Mercedes giống của bác Xuân!” (xe lăn chạy bằng điện) “Được,
con sẽ mua khi nào cậu khoẻ hơn một tí”. “Cậu đang nghĩ có nên về Việt Nam hay
không…?”. “Ok, con sẽ mua nhà rồi mướn y tá săn sóc cậu”. “Thôi cậu không về
đâu!”. “Ok, sao cũng được”.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Tôi chưa bao
giờ nghe chị nói chữ “không” với cậu cả. Yêu thương chiều chuộng cậu như thế mà
đến khi cậu mất, chị lại ân hận đủ điều. Sao chị không hiểu là nhờ chị, con đường
vào lúc cuối đời của cậu đỡ bị gai góc biết dường nào?<br />
Tuổi cao, sức yếu luôn làm cậu có cảm giác bị bỏ rơi. Không kể những chiều chuộng
về vật chất của chị, riêng về tinh thần: Tình yêu, sự hy sinh và lòng kiên nhẫn
của chị đã giúp cậu vượt được bao nhiêu cơn khủng hoảng. Sau này, tôi chỉ mong
có chị bên cạnh để vực tôi ra khỏi những phút cô đơn trầm thống của tuổi già.
Tôi sẽ giận điên nếu chị bỏ tôi “đi” trước…<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Ngày cậu mất,
tôi đang làm việc ở sở. Buông điện thoại xuống, tôi cầm bút vẽ nguệch ngoạc. Sếp
vào hỏi tôi câu gì không rõ, tôi trả lời bằng một nụ cười méo mó. Mười lăm phút
sau tôi mới tỉnh hồn, lên mạng kiếm nhà đòn và khách sạn quanh vùng.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Lúc gọi cho
chị Trung định góp ý mới biết chị đã thu xếp xong thủ tục ma chay và giữ phòng
khách sạn. Chúng tôi chỉ có việc lấy vé máy bay về tiễn cậu. Thật tội cho chị,
buồn đau mất mát ngập hồn như lúc này, chị không có một khoảng trống nhỏ để
khóc cậu. Quá nhiều quyết định một mình chị phải gánh (Năm anh em chúng tôi đồng
lòng ký giấy tờ phó thác cho chị quyền định đoạt tang sự).<br />
Sau này có vài người tỏ ý chê trách đám tang cậu không được chu tất. Đáng lẽ phải
thế này hay tại sao lại làm thế nọ v.v… Tôi nghĩ bụng, Cứ thử ở California mà
lo đám tang Virginia thì biết. Nhưng chị nghe xong, cười xoà. Những lời vô bổ,
chị để ngoài tai tất.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Càng gần đây,
gia đình của mợ ở Hà Nội càng thôi thúc mợ về. “Về đi thôi em ơi, các chị bệnh
liệt giường, yếu quá, sợ không chờ em được nữa…”. Thế là mợ về sau hơn một nửa
thế kỷ chia tay Hà Nội! Chị Trung, anh tôi (người mơ sảng bị phù thuỷ hoá cá)
và tôi ra Bắc với mợ.<br />
Đến Hà Nội, mợ chưa kịp cản, hai anh em tôi đã kéo nhau thăm 36 phố phường. Chị
Trung ở lại săn sóc, chiều chuộng mợ. Mợ không chịu được chuyến bay gần 20 tiếng
đồng hồ. Mợ ngủ thiếu vì đổi giờ. Khí hậu nhiệt đới quất lên người mợ.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Bao nhiêu năm
sống một mình, mợ không đương đầu được với đám đông và những tiếng động náo nhiệt
chung quanh. Gặp gia đình xong thì mợ đổ bệnh Hễ bệnh thì mệt mà mệt thì không
vui. Dây mơ kéo sang rễ má. Chị Trung vẫn dịu dàng kiên nhẫn bên mợ trong lúc
anh em tôi chỉ nhác thấy tình hình không ổn là hô biến.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Trở về thấy mợ
vui vẻ bình tĩnh lại, chúng tôi giả lả, “Chị Trung là số một!”. Chị cười khì:
“Lần sau mợ có đi Việt Nam, chị sẽ là người đầu tiên tình nguyện tháp tùng. Có
lần tôi về thăm chị Trung, nghe chị nói đến mối lo hàng đầu: An sinh xã hội. Chị
có ý muốn lập một ngôi làng cao niên theo tiêu chuẩn quốc tế ở Việt Nam, từng
căn nhà xây độc lập nhưng có nhân viên bảo vệ, bác sĩ y tá trực 24/24 và tài xế
đưa rước. “Cho gia đình mình được ở gần nhau – chị bảo – Làm ở Mỹ mà được đúng
ý chị thì chắc chắn sập tiệm vì thiếu sở phí…”. Tôi tán thưởng, vỗ tay lốp đốp.<br />
Chị làm ở đâu cũng được, chỗ nào có chị, chỗ đó có vợ chồng em. Chị Trung là
giám đốc nhà thương, trong đám bác sĩ, y tá ấy thế nào chị không gạ gẫm, đưa về
làng cao niên được vài vị để phụ chị điều hành.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Lại quay ra
hô hào bạn bè họ hàng, cộng đồng… kẻ góp công người góp của thì sớm muộn gì chị
cũng đạt được sở nguyện và tiếp tục lo cho đàn em của chị!<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Thương chị
Trung bao nhiêu, tôi quý chồng chị bấy nhiêu. Chẳng tìm đâu ra một người đàn
ông để yên cho vợ cung cúc chạy việc bên ngoài, cho dù bên ngoài chẳng phải là
ai xa lạ nhưng quá nhiều lần làm cái vòng gia đình nho nhỏ của anh bị mất quyền
lợi. Nhất là trong những năm cậu đổ bệnh, điện thoại của chị reo liên tục, từ
di động của cậu, đến nhân viên dưỡng đường và các vị bác sĩ riêng… Dồn dập đổ
xuống chị những đòi hỏi về tinh thần và vật chất. Chắc chắn anh phải kiên nhẫn
và hết sức yêu thương chị. Đến bây giờ, tôi vẫn còn nhìn về hướng chị mỗi khi cần
giúp đỡ nhưng tiếng cảm ơn, tôi trao cả cho anh lẫn chị.<br />
<br />
Tôi biết số chị Trung sẽ còn nhiều vất vả lo toan nhưng năm mới sắp tới, tôi
cầu mong cho chị bớt những gánh nặng. Chị sẽ có dịp đến thăm thành phố Venice
thơ mộng, nơi chị vẫn ao ước được đặt chân tới. Chị ơi, chị xứng đáng được nghỉ
ngơi vui hưởng cuộc đời hơn ai hết! <o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<b><span style="color: purple;"><span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"><o:p> </o:p></span><span style="font-family: "arial" , sans-serif;">Thu Thuyền</span></span></b><br />
<b><span style="color: purple;"><span style="color: blue; font-family: "arial" , sans-serif;">(*) Tr</span></span></b><span style="color: blue; font-family: arial, sans-serif;"><b>ích từ tạp chí Văn Học Mới, số 1. 2019</b></span></div>
<br />nguyenthikhoiquyenhttp://www.blogger.com/profile/06313989956641402057noreply@blogger.com1tag:blogger.com,1999:blog-993830667538272845.post-21092951890329037892019-04-19T04:16:00.001-05:002019-04-19T04:51:22.276-05:00<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjtoMDzRAq5K-Pc9CTEWQeSnHhjwd9jV9MiUrqPltbli9STp-348enOf6oNnpYncEJMtGS45Z3Im-vZgKn5C24FesFmipG5RPQM3Rr_eGTYe8f2B-FDDgSaohB0ZnQd1XK_1woRTjvzquyJ/s1600/IMG_2207.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="1200" data-original-width="1600" height="240" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjtoMDzRAq5K-Pc9CTEWQeSnHhjwd9jV9MiUrqPltbli9STp-348enOf6oNnpYncEJMtGS45Z3Im-vZgKn5C24FesFmipG5RPQM3Rr_eGTYe8f2B-FDDgSaohB0ZnQd1XK_1woRTjvzquyJ/s320/IMG_2207.JPG" width="320" /></a></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"> Th</span><span style="font-family: "arial" , sans-serif;">ầy Ân và học trò cũ.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"> ( ảnh từ FB của Hồng Thúy)</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , sans-serif;"><b>Thầy...tu</b></span></div>
<div class="MsoNormal">
<b><span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">
( Vi</span><span style="font-family: "arial" , sans-serif;">ết về </span><span style="font-family: "arial" , sans-serif;">Thầy Trần công Ân )</span></b></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="color: blue;"><span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Nguy</span><span style="font-family: "arial" , sans-serif;">ễn Lượng</span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Hai thầy trò
vừa nhận ra nhau , tôi chưa kịp lên tiếng chào thì thầy đã cầm cây cà rem đưa
cho tôi -" Của mi đó , ăn đi ! Tau lấy cây khác !" . Cách xưng hô
"mi-tau" và y phục là chiếc áo dài nâu của tu sĩ Phật giáo ,đầu đội
nón lá , chân mang guốc vông đứng bên chiếc xe đạp sườn ngang , nghĩ thầy vẫn
như hồi còn ở trường! Hai thầy trò đứng gặm cà rem bên lề đường .Tôi hỏi thay
cho lời chào -" Thầy không tử thủ ha ?!" , thầy nói -" Sinh mới thủ,
tử ai thủ mi !" . Tôi phì cười ! Đó là một buổi trưa nắng nóng , ngột ngạt
của ngày 20+ trong tháng 4 kinh hoàng , đầy ám ảnh năm 1975 , trước cổng Viện Đại
học Vạn Hạnh .<br />
.<br />
Thầy gốc Huế .Dáng người thấp . Đầu luôn cạo trọc với trang phục khi giảng dạy
là chiếc áo dài nâu , chân mang guốc . Chiếc quần dài thường cùng màu với áo ,
rộng thùng thình làm thầy thấp thêm !Thầy đến trường trong trang phục đó , đội
thêm cái nón lá và đạp trên chiếc xe sườn ngang . Hình ảnh thầy thật là ấn tượng
, khó quên .<br />
Trong ba năm học ban B của Đệ nhị cấp , thầy dạy tôi rất nhiều môn .Năm thì Vạn
vật , năm thì Lý Hóa , năm thì có cả môn Triết .Năm anh chị em tôi trong nhà đều
từng là môn sinh của thầy . Tại cái trường công lập ở thị xã lúc đó chắc phải
lên tới hàng ngàn môn sinh lần lượt được thầy giảng dạy !<br />
Kiến thức thầy uyên bác . Thầy dạy nhiều môn học ,môn nào cũng hay , hấp dẫn
.Nhớ môn Triết , thầy đố chúng tôi : " Con gà có trước quả trứng hay ngược
lại ?!" Từ đó , thầy giảng về phép biện chứng trong duy vật ! Có lần thầy
đọc cả thơ Nhất Hạnh (Thiền sư ) cho cả lớp nghe :" ... Tôi biết tôi mất mẹ
/ Là mất cả bầu trời ..." .Thầy khuyến khích chúng tôi tìm đọc các tác phẩm
: "Nói với tuổi hai mươi " , "Bông hồng cài áo", "Hoa
sen trong biển lửa " . Nhớ môn Vạn vật , thầy vẻ các bộ phận sinh dục trên
bản . Cả lớp cười khúc khích . Thầy cười nói -" Tụi mi lớn rồi mà không biết
những chuyện ni thì làm sao có vợ , có chồng !"<br />
Có nhiều giai thoại về thầy . Ngoài chuyên môn giảng dạy , thầy còn giỏi về võ
nghệ ,yoga , khí công . Có người nói thầy còn biết thuật thôi miên , thiền xuất
hồn ( thoát xác )!Tôi từng được chứng kiến thầy trồng cây chuối ( đầu dưới đất
, chân trên trời ) kéo dài 5 phút !<br />
Sau năm 75 , thầy không còn đi dạy .Năm 76 , một buổi chiều khi trên đường từ rẫy
về nhà , tôi nhận ra thầy khi thầy vừa đạp xe vượt qua . Tôi không kịp chào thầy
và thầy cũng không nhận ra tôi .Ngoài trang phục của vị thầy tu sĩ ngày nào ,
còn có một cái cuốc được cột cặp theo cái sườn xe đạp ! .Nhìn thầy từ phía sau
,hình ảnh một vị tu sĩ cưỡi trên chiếc xe, đang lao xuống con đường dốc dài ,nữa
đá , nữa đất . Tự nhiên tôi liên tưởng đến một cao tăng môn phái Thiếu lâm ,
đang thi triển một tuyệt kỹ ! Sau vài năm nữa , tôi nghe thằng bạn nói thầy đã
bị bắt giữ trong một cuộc vượt biển . Chuyến đi gồm nhiều tu sĩ và thất bại
.Tôi không có dịp gặp lại thầy để xác minh về thông tin này .<br />
Nghe tin bây giờ thầy về ở tại chùa VT , một chùa lớn tại PT . Tuổi tác thầy đã
cao niên , trên dưới 80 . Sức khỏe thầy chắc chắn suy giảm .Thi thoảng cũng có
vài học trò ghé thăm .Học trò của thầy có kẻ đã không còn , là tử sĩ !Kẻ sống
thì tứ tán bốn phương .Dù là người thành đạt , kẻ thất chí đều cũng đang tàn úa
!<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">Viết về thầy
cũng để nhớ đến các vị thầy cô , đã có một thời gian giảng dạy cho hằng triệu học
sinh miền Nam , đã tận tụy cho một nền giáo dục với triết lý khai phóng , dân tộc
và nhân bản .<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="color: blue;"><span style="font-family: "arial" , "sans-serif";">( Nguy</span><span style="font-family: "arial" , sans-serif;">ễn Lượng .Florida .USA)</span></span></div>
<br />nguyenthikhoiquyenhttp://www.blogger.com/profile/06313989956641402057noreply@blogger.com1