Ở cuộc tình nghi ngại
Ghé vào đời nhau chút tình đã muộn
Anh chắc lắm lần dằn nỗi bâng khuâng
Như lúc ngoảnh nhìn dấu chân ngày cũ
Dội miết trong anh nghìn giọt khánh ngân
Như tiếng thở dài giữa khuya quạnh vắng
Một chút lời mưa cũng đủ ngậm ngùi
Tận cõi lòng em làm sao anh thấu
Nhịp lỡ nào khêu, khua giấc ngủ vùi
Như tiếng mưa khuya nửa đêm gõ cửa
Lay lắt trong em trăm nỗi muộn phiền
Dù tình em nhiều cũng không lấp đủ
Con nước đổ về, gợn sóng tịnh yên
Thì thôi dẫu rằng chút tình đã muộn
Hãy đứng cùng em, đứng tận cuối đường
Đầu ngọn cuối ngành, cành gai khổ nạn
Gói vội tình bầm, xếp một tai ương