Thursday, January 25, 2018

   

                            tháng giêng.18



Thơ, về một người..


nhận được  quà xuân em gi tặng,
khiến lòng bất chợt nỗi bâng khuâng
để người muôn dặm thêm thờ thẩn
đếm bước cô miên.giữa cõi trần !

nhìn áo em cho ta sống lại
 mùa hè năm học cuối trường Phan
“ em “  đan áo tặng người yêu dấu
sắp bỏ ngày vui tuổi mộng vàng

mặc áo em đan hồn chết lặng
như ngàn kim nhọn cắm vào tim
bao mùa áo đã mòn tơ sợi
màu cũng phôi pha với tủi hờn

áo mất trong những ngày chạy loạn
tình thì tan vỡ  tự năm nao
còn em biệt tích từ thôi học
chỉ một mình ta, chịu đớn đau

trước ngày mất nước, đôi lần phép
lại đến nhà em để nhớ thương
mái ngói, tường vôi như buổi nọ
chỉ người năm cũ, lạc hà phương ?

nhớ mãi mùa hè năm học cuối
sao quên manh áo lạnh em đan
lại thương vở kịch hồn chiến sĩ
nên chịu bao năm cảnh b bàng

nay bng mù khơi đang sống lại
vui buồn qua mnh áo em trao
hương xưa như vương theo tơ sợi  
làm gió ngàn phương cũng  nghẹn ngào !

Xóm Cồn Hạ Uy Di
(đầu giêng 2018)
Mường Giang

Friday, January 19, 2018


                                       (Ngày đông xám) tháng 2.18


Bài thơ chưa biết đặt tên
 ( thơ Phạm Ngũ Yên)

Con mắt nhỏ khóc khi nghe lời thơ buồn
Về những giấc mơ cứ tưởng mình trẻ mãi
Và những mốc thời gian chưa một lần khờ dại
Và em- cuộc đời chưa nghe biết bể dâu

Tưởng cuối cùng lòng thanh tịnh được lâu
Để quay mặt trước tình yêu vừa chớm
Một nhan sắc tưởng mười năm chạy trốn
Trái tim mềm cùng vị đắng sau lưng…

Dối được mình nhưng không dối được… người dưng
Em nắm bàn tay anh tưởng lơi mà quá chặt?
Những son trẻ những già nua dấu mặt
Vẫn cùng nhau tồn tại những con đường

Ngày rất hiền và đêm rất dễ thương
Như ngọn gió thổi qua những tháng ngày êm ả
Những vì sao đêm sẽ không cần hối hả
Nhìn vào mắt nhau cũng ấm những tinh cầu.

Có một ngày anh không biết vì sao
Giọt nước mắt chảy qua những bến lòng bội bạc
Vừa sáng hân hoan nay buổi chiều đổi khác
Một chung đường mà hai kẻ đi riêng?

Em cợt đùa bằng môi miệng tháng Giêng
Anh tái xám dấu đời nghe tháng Chạp
Ngọn nến suốt đêm không một lần phải thắp
Vẫn rõ ràng soi ngực kín mười năm…

 Hãy nói anh nghe về chốn biển xa xăm
Chuyện giữa hai nụ hôn là những góc đường liều lĩnh
(từ nụ hôn đầu tiên không so bì toan tính
đến nụ hôn này nghe nhức nhối tim đau)

Để đến tận cùng và chạm được nỗi đau
Là bao dấu chân qua những ngày diệu vợi
Là bao bàn tay ôm những đời nông nổi
Là những ngọn đèn không đủ ấm cơn say

Đủ nắng rồi hoa sẽ nở sáng nay
Mọi tình yêu luôn có khởi đầu và có ngày kết thúc
Khởi đầu sẽ như cây xanh mọc bên đường ray rức
Kết thúc là những thở dài như tiếng gió mông lung…

Để thấy khổ đau và vui sướng tột cùng
Để thấy lạnh dù chưa phải mùa giá rét
Em sẽ hỏi trước một lần giả biệt
Anh có bao giờ yêu em đủ chưa?...

(PNY)

Sunday, January 7, 2018



                Một chỗ ngồi, với PNY


Trích từ  Lời Mở trong tập truyện ‘Đi qua mùi hương ngải” của tác giả Phạm Ngũ Yên ( * )

….” Là phụ nữ, hãy yêu hết mình, không toan tính .
 Đau và khóc một lần và lãng quên thật nhanh. Vì thanh xuân thì có hạn.”

Tôi không nghĩ tác phẩm của tôi làm cho một cô gái mới vừa buồn rầu trong tình yêu hết đau và lành lặn. Vì văn chương dù sao cũng không phải cuộc đời. Nhưng để làm cho một cô gái đứng lên, cuộc đời cũng nên bồng bế văn chương về phía mình.
Một người đàn ông bảy mươi tuổi vừa khuyên một cô gái hơn ba mươi tuổi hãy biết đau và lãng quên. Có lm lời không vậy ?
Nhiều năm rồi, tôi vẫn không quên một cánh tay trắng muối phủ qua vai tôi. Như một giải sương mù chảy qua những vạt rừng khô hạn. Hai bên bờ xa lộ mọc đầy hoa Blubonnets . Rải rác vài khóm hoa Indian Paint Brush màu đỏ, giống như những vệt máu. Rồi cánh tay đó rời xa. Có những bước chân vừa dẫm lên tình yêu đang mù lòa. Có những bước chân chưa hề đi qua nghịch cảnh. Những chiếc lá vàng bay suốt một đường chiều và đến bao gờ thì đậu lại ?
Những tình yêu bay qua tháng năm. Còn tôi ?
Nhiều năm rồi , tôi vẫn tìm kiếm. Tôi chưa thấy giữa những giòng chữ buồn rầu của mình sự tích cực. Nhưng điều gì đã làm tôi khô ráo với những đau khổ ngập úng trái tim ? Đâu phải những gì tôi viết xuống có khả năng trì kéo hạnh phúc hay san lấp những đau buồn. Tôi không tin chữ nghĩa có thể nói thay trái tim. nếu có, chỉ trong chừng mực nào đó..
Cho đến khi chuẩn bị và sắp xếp lại bản thảo, với những trang đêm trang ngày nơi đường Heatherglen, tôi mới biết văn chương cũng có thể nói dùm cho trái tim và làm cho cuộc đời hớn hở..
Tôi đã từng đọc đâu đó thế nầy, sự miệt mài cùng quyết tâm sẽ không bao giờ vô ích.
 Đừng cho phép ai có cơ hội từ chối mình.
Hy vọng tập truyện sẽ hoàn thành vào cuối mùa thu nầy. Hoặc chậm lắm là đầu mùa xuân.Những chiếc lá vàng đã nôn nao lắm rồi.
Đầu tiên dành cho Quỳnh.
Và những ai chọn chỗ dừng trên trái tim của tôi.
Kế đến là cho những đôi tình nhân từng lạc mất nhau ở một cõi sương chằng chịt.
Cuối cùng, cho những tâm hồn mới ngày qua còn ướt át ngân lệ, mà hôm nay tự đã, bốc hơi rồi…

(*) Có 14 truyện ngắn trong Đi Qua Mùi HươngNgải:

Giống như một đời lá.
Nghe lạnh về nhớ một bàn tay
Em về giông bão qua vai
Điều quen lạ nơi em
Đi qua mùi hương ngải.
Nếu chưa ai nói với em
Hoa chỉ nở về đêm
Những đời sông không chạm biển
Sông chảy qua đời.
Hãy làm bạn, đừng làm tình nhân
Không muốn điền vào chỗ trống
Nếu để chia tay thì đừng
Nước mắt chị rơi là không thật
Chia tay khi đi còn có thể..

Sách phát hành bởi Amazon. Liên lạc phạm_ngũ_yen@yahoo.com