Viết cho em, Diệu Xuân.
Để cùng
chị nhớ lại khoảng khắc đẹp đẽ, nơi chốn chúng ta cùng lớn
lên, trong tuổi thơ ngọt ngào có Ba có Má, và các em..
Những ký ức đó
dù đôi khi lẫn lộn buồn nhiều hơn vui, nhưng tự nó là những notes nhạc
ngân nga tràn đầy giai điệu đằm thắm lẫn ấm áp.
Cho chị nhìn
cuộc đời bằng trái tim mềm mại ( và cả dễ tin nữa )
Dù đau đớn,khắc nghiệt thế nào, đôi khi chị vẫn muốn
tìm về trốn nấp trong cái kén bình yên đó, dặn lòng hãy
cố mà sống, vì bên cạnh chị còn có ba má, có các em..Gia đình
mình, sau 75 , như bao gia đình khác, đã mất
sạch mọi thứ, đã rơi tận cùng dưới đáy khổ ải của phía bên
kia, đầy lòng thù hận
Và khi nhớ về khoảng thời gian chúng ta
sống với nhau, chị vẫn ao ước, nếu có kiếp sau, chị cũng
xin chọn được ở cạnh Ba Má, cạnh các em, để chúng ta
cùng nối tiếp những mơ ước, những niềm vui dang dở ở đời sống
nầy...
Em...
Mỗi lần nghe tiếng em
nói, cười qua điện thoại,cái giọng kể lể chuyện nhà,chuyện
trà lá, năm nay Bảo lộc mưa nhiều, trà mua vào giá rẻ hơn
kỳ trước, nhưng không lời bao nhiêu vì giá trà hạ,xung quanh người ta bán
giá đó nên mình cũng phải theo giá chợ, chị à..
Cuối câu, lặng một chút
" Mất mối chết."
Lúc đó, trong chị,
cảm giác như em đang ngồi kề bên, sắp sửa nắm tay chị,
sẽ nói "Sao tay chị khô quá, chị không xức lotion sao.
Em biết chị làm biếng mà"
Giữa
chị và em, khoảng không gian xa cách kia chỉ là tên gọi.
Em như đưa
chị bơi ngược về thời thơ ấu.
Căn nhà mình thưở ấy đầy ắp tiếng cười, tiếng đóng cửa, bàn chân đuổi nhau rầm rập ,cả giọng la rầy của má theo nhịp roi của ba. Cái roi mây chắc vô cùng hớn hở mỗi lần tụi mình nằm sấp trên phản, chờ ba kể tội. Bây giờ tưởng tượng lại,mới biết những tiếng động thưở đó hay hơn bất cứ một bản nhạc du dương nào, bởi đó là những âm thanh trầm bổng khóc cười tuổi thơ được khoác bởi chiếc áo nuột nà quá khứ..
Căn nhà mình thưở ấy đầy ắp tiếng cười, tiếng đóng cửa, bàn chân đuổi nhau rầm rập ,cả giọng la rầy của má theo nhịp roi của ba. Cái roi mây chắc vô cùng hớn hở mỗi lần tụi mình nằm sấp trên phản, chờ ba kể tội. Bây giờ tưởng tượng lại,mới biết những tiếng động thưở đó hay hơn bất cứ một bản nhạc du dương nào, bởi đó là những âm thanh trầm bổng khóc cười tuổi thơ được khoác bởi chiếc áo nuột nà quá khứ..
Cây trứng cá trước sân nhà quanh năm mỡ màng trái chín, Tụi mình suốt ngày ngồi tòn ten trên chái nhánh, trèo lên, tuột xuống, tuồng như ăn thay cơm. Khi chị lớn hơn một chút, nghe nói, ăn trứng cá nhiều mặt sẽ bọc đầy mụn cám, da sần sùi giống vẫy cá, nên, thiệt tình, chị cũng sợ, nhưng chỉ vài hôm, chị em mình lại rủ nhau trèo tót lên cây, giả lơ không liếc mắt ,mặc kệ bên kia hàng rào trường Bán công, mấy tên con trai đứng tì thành cửa sổ, gọi tên ơi ới.
Tuổi thơ của mình
gắn liền với tàng cây trứng cá, lá vươn tay xòe rậm mát, với trái
chín đỏ mọng, vỏ bóng căng mỏng ngọt lịm. Nên đi đâu, ở đâu, tình cờ bắt gặp cây trứng cá, lòng
chị bỗng nhiên rưng rưng, thảnh thốt.
Căn phòng nhỏ của
chị phía sau dãy nhà ngang, ở đó, quanh năm thơm ngát mùi
hoa sứ. Hoa sứ trắng phơn phớt nhụy vàng bung nở bất kể mùa
phơi phới. Cành nhựa trắng nhớp nháp nên chị thường hái những cánh hoa
tươi, nhặt hoa rụng chưng trên bàn học, thương cả khi hoa tàn, cánh dần
khô héo.
Ở căn
phòng đó, chị thường nhìn qua cửa sổ, dõi theo em và Phượng, mỗi
chiều, hai đứa tranh nhau leo lên cây, một chân thòng, một chân vắt qua
nhánh bông sứ, có khi nghéo cả hai chân, (ham leo trèo
mà sợ té ) Hai đứa nghêu ngao học bài, rồi gấp sách, tranh
nhau đọc, bài nọ xọ qua bài kia, đọc chán lại tuột xuống
rồi đu cành leo lên.
Những bài học của em
thưở đó, thơm ngát mùi hoa sứ.
Má mua cho tụi mình
bộ đồ hàng nhựa làm bếp xanh đỏ nào nồi, nào chảo, bếp
lò...Sợ tụi nhỏ phá, tụi mình chui trốn trong hồ xi măng trước sân
nhà nấu cơm, bày chén đũa xíu xiu như nhà búp bê. Em lang
thang tìm hái lá sương sâm, hì hục đem vo với nước. Sương
sâm đặc quánh mầu xanh rêu lợn cợn xác, vậy mà chị em
mình ăn ngon lành, còn tự thưởng thêm cho mình mấy nhúm cơm
nhỏ xíu. Mình hớn hở như vừa lập một kỳ công lớn.
Nhúm cơm thưở đó,
chắc phải nghìn lần ngon hơn những bữa cơm đầy ắp thức ăn
như bây giờ, bởi nó ngọt ngào trong vắt tuổi thơ.
Vườn sau nhà mình, Má
nuôi gà thả rong. Gà mái tơ mập, lông vàng râu bắp, cào bới khắp
khoảng sân rộng. Gà ấp lứa, gà con thi nhau nở, lông nhung mượt tròn
ngộ nghĩnh vừa nắm tay xinh. Gà sòn sòn đẻ trứng.Trứng tròn
trịa to nâu vàng nắng mật. Má đếm trứng , cẩn thận xếp vào
rổ để trong tủ chén. Vậy mà, mỗi ngày một quả,
chị nhón trứng dấu dần trong góc bếp, trên mặt phủ mớ rơm
khô .Một ngày, đếm đủ chục, chị, mắt trước mắt sau,
chờ má ra khỏi nhà, tóm lẹ vào rổ, đậy kín.
Chị và bé Phượng
dắt díu nhau ra chợ Phường, định bụng mang trứng bán cho bà tạp
hóa.( ! )
Và, bởi lần đầu
tiên dám ăn cắp trứng gà đi bán cho nên, chị e rằng mình
sẽ nhớ đời, sẽ buồn cười cái bộ dạng thập thò của mình
lúc đó.
Đến đầu sạp, hai
chị em đứng lớ xớ, đứa nọ ngó đứa kia.
Chị còn ôm chặt rỗ như sợ bà bán tạp hóa nhìn
thấy trứng bên trong. Sợ bà ta méc má , mình ăn cắp trứng
gà. Hai đứa ú ớ , mặt đỏ gay khi
bà hỏi ‘ Mua hay bán gì vậy con ?’
Đứng
lớ xớ chán chê, chân đổi bộ hết phải sang trái, hai
chị em dắt díu nhau về sau khi chị hối lộ bé Phượng
cái bánh chuối chiên nóng hổi.
Cái bánh chuối,
bé Phượng thổi phù phù nhấm nháp ngon lành trong khi
chị vừa mắc cở vừa tiếc rẻ.
Trứng gà, lén
bỏ lại trong tủ thức ăn. Má, ngày hôm sau
tở mở.’Gà kỳ nầy đẻ sai quá.Trứng nào trứng nấy thiệt
to. Để riêng một chục mang cho Dì nghe con ‘
Không hiểu,
Má sẽ tặng cho chị mấy roi, khi biết, cái kế hoạch ăn
cắp bị thất bại thảm thương từ trong trứng nước.
Bé Phượng không méc tội
chị, chỉ thỉnh thoảng nó níu áo, ngây thơ:
‘Sao bữa hổm mình không
bán trứng hả chị hai . Bữa nào dẫn em đi nữa nghen" ( Thiệt tình !!)
Em giống bà Nội nên khi
cười, cái miệng mom móm dễ thương. giống cả tướng đi tất bật nên
Ba thường nói ‘Số con tư tương lai chắc khổ về đường chồng con,
như Nội bây vậy, buôn thúng bán bưng chợ trên xóm dưới, nuôi
cả bầy con..’ Chị không biết lúc còn trẻ Nội vất vả ra sao,
chỉ nghe nói, khi Má về làm dâu,
nhà đã có của ăn của để , bà Nội
khó giàn trời, không đứa con dâu nào nội vừa lòng , con ruột không ai
chìu nỗi, cuối cùng má gánh cái nợ làm dâu cho đến lúc Nội mất.
Thiệt tình,
chị không thích em giống Nội chút nào.
Chị hơn em sáu tuổi
, lại cách thằng em trai quậy phá , nên em thường lẽo đẽo theo
chị. Đi đâu, đứng chỗ nào cũng không thoát khỏi cái bóng
nhỏ xíu của em. Đôi khi, chị lén trốn em đi chơi, em phụng
phịu " Má về em méc cho coi " Nhưng rồi cái miệng móm duyên khoe hàm răng
thỏ hớn hở " Em giỡn thôi, hỏng méc má đâu "
Em thường dấu
thư trong túi áo, mắt lấm lét nhét vào tay chị " Của
anh..nói đưa cho chị nè" và kề sát mặt nhìn vào
tờ giấy " Thơ viết gì vậy chị hai ?". "Ờ,
chuyện.. à, làm bài’ "
" Ngộ hen, chị hai" "Sao em ?" " Nhà ảnh cách nhà mình có mấy bước hà. Ngày nào ảnh cũng gặp chị hà rầm mà sao phải viết thơ hả chị hai ?" " Thì..là..". " Anh ba cũng dzậy đó, chị hai. Chị Hoa ở sát hàng rào nhà mình mà cũng đưa giấy đó, chị hai. Mỗi lần em đưa thơ, chị Hoa cho em cái kẹo dừa.."
" Ngộ hen, chị hai" "Sao em ?" " Nhà ảnh cách nhà mình có mấy bước hà. Ngày nào ảnh cũng gặp chị hà rầm mà sao phải viết thơ hả chị hai ?" " Thì..là..". " Anh ba cũng dzậy đó, chị hai. Chị Hoa ở sát hàng rào nhà mình mà cũng đưa giấy đó, chị hai. Mỗi lần em đưa thơ, chị Hoa cho em cái kẹo dừa.."
Chết thật.. Điệu
nầy đến tai Má chắc mình te tua .
Bày trò chơi đánh
nhau, bao giờ em cũng dành về phe chị. Mùa mưa, em một tay cầm que,
tay kia khư khư ôm lon sữa bò. Em mầy mò vạch từng bụi cây tìm
dế, bỏ vào lon, chờ chị đi học về, hai chị em châu đầu đá dế.
Mùa mưa, dế gáy re re suốt ngày, ren rét khắp nơi, và ba, tối tối vừa
xách roi vừa cầm đèn pin soi gầm giường tìm dế.
Trò chơi múa hát, em nằn
nì " Cho em đứng đầu nghen chị hai." Và nếu
có đứa nào xớ rớ dành chỗ, em dằn mặt
liền " Chị hai của tao chớ bộ "
Chị bày
rỗ vá quần áo, em ngồi chầu rìa chờ xỏ kim. Em
khệ nệ giúp chị khiêng thau quần áo đi giặt và nhấp
nhổm chờ chị sai múc nước.Truyện tranh mới mua, em dấu kín trong cặp,
chờ chị coi trước.Hai chị em mình nằm đu đưa trên
võng, chân em gát qua bụng chị. Em, miệng ngậm ngón tay, có khi cả bàn tay, mắt tròn xoe
chờ nghe chị kể, khi nào hoàng tử Ếch biến thành người, khi nào
bà phù thuỷ mới bị núi đè, và đôi khi, sốt ruột,em hối " Chị hai, coi trang cuối đi chị. Chờ bả chết lâu
quá."
Chúng ta đã đi
qua nhiều trang cuối cổ tích, chỉ riêng trang cuối trong đời
mình vẫn là khoảng cách xa vời vợi. Nó, chỉ còn lại là những
trang cuối hồi tưởng.
Hồi tưởng. Như lần chị xa em.
Khi sắp qua khỏi hàng
bạch đàn, chị cố ngoái lại nhìn căn nhà cũ. Em
ngồi đó, lẻ loi trong bóng tối nhạt nhòa với ngổn
ngang đồ đạc bỏ lại. Em nhỏ bé tội nghiệp biết bao
nhiêu.
Em, bờ vai run run theo tiếng nấc.
Em, bờ vai run run theo tiếng nấc.
Giây phút ấy, trái
tim chị như bật khóc. Chị không biết, xa lần nầy còn cơ hội
nào gặp lại em, gặp lại gia đình mình khi chị bước vào con đường
trước mặt. Cảm giác ngỡ ngàng, xa lạ và
mơ hồ như người đi trong màn sương mù mịt, không
biết điều gì chờ đợi phía trước, mà không thể quay lùi phía
sau.Và, hình ảnh em ngồi một mình trong bóng tối nhỏ nhoi ấy như in đậm trong trái tim chị, đến nỗi, chị nghĩ rằng, khoảng khắc ấy, luôn sống cùng nỗi nhớ của chị, mỗi lúc buồn vui.
Chị vẫn thấy ,
như hồi em còn nhỏ, hồn nhiên lẽo đẽo theo chị,tiếng em
gọi " chị hai, chị hai" thỉnh thoảng theo
chị về trong giấc ngủ. Luôn thấy em, lo cho chị từng
cái áo, khăn choàng khi chị về thăm nhà, nhắc chị uống
thuốc như bịnh tật đâu sẵn vồ chụp lấy chị.
Luôn thấy em,
nhỏ nhoi ngồi trong bóng tối và những giọt nước mắt lặng lẽ khi dần
tiễn chị đi xa.
Chúng
ta đã trải qua cùng nhau thời thơ ấu đẹp đẽ,
nó trong vắt lấp lánh như viên bi không gợn chút váng mây.
Nó thơm ngọt ngào mùi hoa sứ mới. Giữa tuổi thơ đầy ắp
kỷ niệm, trong đời sống bộn bề hiện tại, ở tương lai
xa vời phía trước, em luôn cạnh bên chị dù trùng trùng khoảng cách.
Có lẽ, bởi kỷ niệm của chúng ta đã có với nhau nhiều
quá, nhiều đến nỗi, vòng tay già nua của chị, dù ráng sức bao
nhiêu cũng không thể, tự mình ôm hết.
Tuổi thơ.
Nó như trang truyện cổ tích lóng lánh mầu sắc, vừa ngây
thơ vừa háo hức. Nó mang sắc cầu vòng rực rỡ chứa đầy những ước mơ thần tiên và chắp cho chúng ta những đôi cánh
mơ mộng, cho ta được chạy nhảy nô đùa, cho ta cùng nhấp nghìn giọt hồn nhiên.
Tuổi thơ đứng lại
cùng ký ức. Riêng ta, mỗi ngày héo hon theo thời gian.
Tuổi thơ của mình,
vẫn bình yên ở đó, để mỗi khi hồi tưởng lại, bất chợt
tìm thấy trong ta vài khoảng khắc hạnh phúc, dù ngắn ngủi, dù chớp
mắt, nhưng nó thật sự cần thiết cho chúng ta, bởi mỗi ngày khi già đi, trí nhớ sẽ mất
dần, cánh cửa tuổi thơ sẽ đóng lại, và buồn lắm, khi ta chẳng
còn gì để nhớ trong cuộc đời nầy..
Nhưng hơn hết, trên tất
cả, chị luôn cám ơn Ba Má đã cho chị và các
em được gặp nhau ở đời sống nầy, cùng nhau chia xẻ những
buồn vui , đã cùng những tháng năm bơi đùa thỏa thích trong
giòng sông thơ ấu.
Em ơi. Mình đâu còn gì để tiếc nuối nếu ngày nào đó, mình chia tay nhau, ra khỏi đời sống nầy , phải không em ?