Wednesday, July 6, 2016



Một buổi chiều cho Nhụy.

Nhụy gấp trang sách, mắt khẽ nhướng lên  khi tôi đề cập đến anh. 
Trong bóng tối nâu thẫm, khuất sau chụp đèn nhỏ, tôi không thể nhìn thấy  đôi đồng tử đen kéo theo một vết nhăn chân chim, mờ mờ ở đuôi mắt.  Chị im lặng, có vẻ  suy nghĩ. Dự định đám cưới vào cuối năm có lẽ là một bất ngờ cho Nhụy và cả tôi. Cũng  dễ hiểu, vì tôi và  anh trước đây, chưa hề có một quyết định rõ ràng trong việc sống chung . Đám cưới lại là điều tôi không nghĩ tới. Lần đầu tiên khi thố lộ với Nhụy là tôi đang yêu anh, lúc đó Nhụy đang đứng cạnh bếp, quay lưng về phía tôi, và dù không nhìn thấy gương mặt của Nhụy, nhưng ở dáng đứng không bình thường của chị, tôi biết mình vừa mang đến cho chị một bất ngờ, quá sức bất ngờ, ngoài tưởng tượng. 
“Em suy nghĩ  kỹ chưa ?”  Nhụy hỏi 
“Em cũng không biết.”
“Đừng nói giỡn. Chuyện cả đời em đó.”
Cả đời tôi. Một đời tôi.Thật sự. Sao quá sức mơ hồ. Quen anh đã lâu, khoảng chừng hai, ba năm về trước hoặc dài hơn chút đỉnh.Tôi không nhớ rõ lắm. Tình yêu đến nhẹ nhàng  bằng những thoáng  bâng khuâng, rồi dần dà như tờ giấy thấm, ngày nầy sang tháng nọ trở thành một thói quen, một bắt buộc hiện hữu. Dường như đến một thời điểm nào, kết quả tất yếu sẽ xảy ra. Anh là người đàn ông dễ  thương. Danh từ dễ thương  phải được nằm đàng hoàng trong dấu ngoặc kép, hoặc một dấu gạch tới gạch lui tô đậm  vì quả thật, anh hội đủ  điều kiện để trở thành một mẫu đàn ông lý tưởng cho một gia đình hạnh phúc. Nếu định nghĩa hạnh phúc, yêu thương vừa đủ nhớ nhau, cho và nhận vừa đủ cần nhau thì tình cảm giữa tôi và anh là như vậy. Không quá sôi nổi, không quá ray rức, chỉ cảm giác bình yên khi ngồi cạnh nhau. Và dịu dàng vài câu thăm hỏi. Với tôi, Tình yêu giản dị như một ngày mới bắt đầu bận rộn và đêm êm ả như giấc ngủ không hoài nghi, mộng mị.
Ở tuổi tôi và Nhụy, sự kén chọn đã trở thành cũ kỹ.
Anh giải thích tại sao  lại chọn tôi trong vô số những người nữ mà anh quen biết. “Anh thích sự đơn giản, ghét rắc rối. Hai điều kiện đó em có đủ.” Dĩ nhiên, câu nói đó không làm tôi vừa ý, nếu không muốn nói rằng tôi hơi phật lòng, nhưng đến giờ phút nầy, đến từng tuổi nầy, thật sự tôi muốn mau chóng vất bỏ sau lưng chiếc áo cũ chằng đụp của đời độc thân, bởi cơ hội thường không xảy ra với những kẻ kém may mắn đến hai lần.
Nhụy là mối ái ngại và lần lửa trong quyết định của tôi.
Tôi nuối tiếc những ngày tháng vô tư, bình yên mà tôi  vụng dại trong vòng tay cưu mang đắp đỗi của chị. Trong khu apartement nhỏ nằm khuất tịnh phía  bờ hồ, tôi lớn lên ở đó. Nhụy nhìn tôi nhích dần từng ngày bằng nỗi ân cần thân ái của  một người mẹ, bằng sự  thông cảm gần gũi của một người chị lớn. Nhụy đã  dửng dưng đi qua cả một  thời xuân sắc thiếu nữ, một phần có lẽ bởi tôi còn quá nhỏ, chưa đủ sức để bay một mình. Nói chung, thật trong thâm tâm, tôi dùng dằng chưa muốn rời bỏ tổ ấm mà Nhụy đã cặm cụi thu nhặt, đan kết bằng suốt một thời thiếu nữ.
Nhụy mở trang sách đọc dở. Một nửa mái tóc che lấp khuôn mặt thon nhỏ, thanh tú. Nước da trắng, hơi xanh, cặp mắt ngày cũng như đêm đằm thắm mầu vàng nắng. Vẻ đẹp nơi Nhụy dễ làm xiêu lòng những người khác phái nên chị cũng rất khó tính trong sự chọn lựa. Từ sau những mối tình không đoạn kết, Nhụy rơi đắm vào ốc đảo thầm lặng, khép kín. Ốc đảo đó, với tôi  luôn là một thế  giới bí mật chứa đầy bóng tối sâu thẳm. Chị tìm niềm vui, nỗi buồn theo từng nhân vật trong sách. Họ dắt chị đi, ngày nầy qua tháng nọ mệt nhoài không ngừng nghỉ. Chị run rẩy theo mối tình của Lara và Doctor Zhivago, theo Marc Levy không sót một tác phẩm nào, và chị cũng là tín đồ của Kahlil Gibran (Uyên ương gãy cánh) Kiến thức  của tôi về  sách vở quả thật không to hơn đầu đũa. Thiếu dịu dàng lại thừa mứa vụng về. Nóng nảy, bộp chộp. Có lẽ vì vậy mà sự trưởng thành của tôi, phần lớn đều dựa vào sự chăm chút tỉ mỉ của chị.
Vậy mà. Anh lại yêu tôi. Thật khó có thể giải thích. Riêng với anh, Nhụy luôn giữ một  khoảng cách dè dặt theo bản tính ít nói kín đáo. Nói năng nghiêm trang chừng mực theo đúng vị trí của một bà chị vợ khó tính.
Mỗi khi anh đến, Nhụy chỉ ngồi lại với chúng tôi đôi ba phút, trả lời vài câu chào hỏi bâng quơ rồi lẳng lặng rút vào thế giới riêng tư với những nhân vật nói cười trong tiểu thuyết.. Thế giới đó, chỉ có chị và họ bơi trong những vùng mây mênh mông mộng tưởng khao khát hạnh phúc và ruồng rẫy bất hạnh.
Anh bình phẩm:
“Chị ấy..sống khép kín quá.” 
“Nhưng Nhụy rất tình cảm. Anh biết không, chị rất dễ khóc.”
“Có khi nào .. Nhụy không muốn em lấy chồng. Anh có cảm tưởng chị ấy rất ghét anh.”
“Tại sao ?”
“Tại anh giật em khỏi tay Nhụy”
Nhụy ít nói, có vẻ trầm lặng hơn trước sau cái tin tôi quyết định lấy chồng. Chắc trong thâm tâm , Nhụy buồn và lo lắng cho tôi, bởi  chưa bao giờ tôi rời khỏi vòng tay của chị, và ở bước ngoặt mới kia, với tính tình trẻ con của tôi, tôi sẽ xoay sở ra sao. Tôi thật sự chưa chuẩn bị sẵn sàng cho vai trò làm vợ, làm mẹ. Tuy vậy, chị dành nhiều thời gian để chìu chuộng săn sóc tôi. Nhụy chỉ cho tôi cách nấu nướng, cách xử thế làm sao cho vừa lòng gia đình chồng. Những ngày cuối tuần,thay vì khóc cười theo những nhân vật không có thật, Nhụy vẽ, cắt  quần áo mới .  Chị bày ra đầy một nhà toàn mẫu vẽ, vải vóc đủ mầu sắc. Thước dây kéo tới kéo lui chi li tính toán.” Chị muốn tự tay làm, để khi xa em vẫn nhớ tới chị” Tôi hay ngồi quanh quẩn, nhìn gương mặt cúi xuống với nhánh tóc che một nửa  gò má xanh xao, nhìn những ngón tay gầy kiên nhẫn đẩy nhẹ từng vạch phấn.  Chị cặm cui suốt buổi. Chân lao xao trong tiếng máy khâu. Thường tôi không ngồi được lâu. Chẳng hiểu chị tìm được bao nhiêu  cảm giác hứng thú  trong từng vạch thước buồn tẻ như vậy. Thế mà. Áo may hoài vẫn chưa xong. Cái thì thiếu tay hoặc thừa cổ. Đường chỉ tháo tới tháo lui chỗ nào cũng dở dang. Hình như  Nhụy muốn gửi nỗi buồn trong những đường chỉ nhặt, trong từng khuy áo sâu..Và có lẽ nỗi buồn dài hơn số quần áo dự định nên ngày cưới gần kề mà tôi vẫn chưa được mặc áo mới.
Trong khi tôi và anh bận rộn đủ thứ cho ngày cưới, nào đặt quay phim, chụp hình, áo cho phụ dâu, phụ rễ…Nhụy trốn vào vỏ  ốc cô đơn nghìn năm. Chị có thật sự tìm thấy bình yên trong khoảng không gian riêng tư chật hẹp ? Tôi thường mũi lòng khi bắt gặp đôi mắt xa vắng của Nhụy. Nó, long lanh ngấn nước.Và khi tia buồn đó ném mông lung ngoài giới hạn, một chút bâng khuâng, một chút u uẩn mầu gỗ gụ, trái tim tôi như thắt lại bởi ray rức. Nhụy của  tôi. Đôi khi tôi muốn vất bỏ hết sau lưng, quay trở lại những mảng sông hạnh phúc, êm đềm mà tôi và chị đã bơi từ những ngày thơ ấu.
Anh có vẻ không thích tính tình cách biệt, dửng  dưng của Nhụy. Dù không ai bình phẩm về ai, giữa họ luôn có một khoảng cách mơ hồ, tưởng chừng đơn giản, nhưng thật sự, rất khó hàn gắn. Sự mâu thuẫn không rõ nguyên nhân đến từ hai phía  mà tôi bị lôi kéo không biết sẽ xô dạt theo phía nào. Khi tôi nói với anh. “ Em chỉ có một mình Nhụy. Anh nghĩ sao nếu sau nầy, chúng ta vẫn  sống chung với chị ấy “. Anh nhìn tôi. Nhìn chăm chú và cười lạ lẫm. Có lẽ anh cho tôi lẩm cẩm, dở hơi và tôi rất buồn bực vì thái độ của anh.
Nhụy hỏi:
“Lấy chồng, em định ở đâu ?”
“Em không biết. Có lẽ tụi em sẽ mướn một chỗ gần chị.”
Một khoảng khắc yên lặng. Giọng Nhụy nhỏ nhẹ:
“Em có hạnh phúc không ?”
“Theo một nghĩa nào ?” Tôi hỏi, hơi phân vân.
“Nghĩa là…Tất nhiên hạnh phúc phải khởi nguồn bằng tình yêu, sự cảm thông từ cả hai phía. Tên đó ( Nhụy ám chỉ anh ) Có thật sự yêu em không ?”
Anh có thật lòng yêu tôi ? Có ai dám khẳng định điều đó dù họ đã sống với nhau đầy đàn con cái. Tôi lại càng không ảo tưởng. Nhưng ngược lại, với tôi, đó là tình yêu.. Anh  đã bù đắp và san sẻ cho tôi những gì mà tôi thiếu thốn và hụt hẫng. Trong tình yêu,  đòi hỏi sự tuyệt đối là điều không thể. Nếm đủ mùi vị tương đối cũng đã là may mắn rồi. Huống chi tôi chỉ là một người phụ nữ rất bình thường, mơ ước cũng bình thường, đơn giản như hạnh phúc là nhu cầu tương đối cần phải có trong cuộc  sống, mà sự san xẻ là điều đương nhiên. Trước. Sau. Cả đến bây giờ, với tôi, anh là một người đàn ông tuyệt vời.
Hiểu theo cả hai nghĩa.
Nhụy im lặng khi nghe tôi phân tích khái niệm về  hạnh phúc. Nó thật trừu tượng , phải không Nhụy. Mơ hồ. Mờ ảo. Nhưng trong mắt em, Nhụy à. Hạnh phúc chỉ gói gọn trong hai động từ đơn giản. Cho và nhận.Thế thôi… Những ngày nầy, tôi đang bơi, đang chạy, đang lướt. Phải, là tôi. Là tôi trong tuần lễ cuối trước ngày cưới. Tôi như được hồi sinh bởi ngọn gió anh vây phủ. Hoa đỏ cho chú rễ. Hoa hồng cho cô dâu. Áo cưới lộng lẫy điểm những chùm hoa trắng tuyết. Tóc được uốn lại, cầu kỳ nên ngó tôi cũng  khá trẻ trung. Trong đôi mắt bao dung của Nhụy, tôi thấy tôi qua lại như một cô bé mới lớn, hăm hở vất bỏ sau lưng những đồ chơi đã cũ để bước tới, bước tới mở toang cánh cửa mới mẻ của đời sống.
Anh ngược lại, phải làm bù cho hai tuần trăng mật nên chúng tôi ít gặp nhau . Tuy vậy, mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi. Tôi đếm từng tờ lịch rơi với tâm trạng nôn nao lẫn hốt hoảng. Vừa muốn đẩy thời gian lùi ra xa lại vừa muốn níu ngày đêm lại gần. Sự thay đổi tâm sinh lý làm tôi khó ngủ. Nhụy cũng vậy. Nhiều đêm tôi nghe  tiếng chị ho khúng khắng. Có khi hai, ba giờ  khuya phòng bên vẫn còn ánh đèn dù chị đã chặn cửa bằng lớp khăn dày. Có lẽ chị đang khóc với nhân vật nữ mà đoạn kết, có trời mới biết tại sao tác giả lại khéo dựng lên những tình huống, những bi kịch dù tưởng tượng cũng quá sức thê thảm đến vậy.
Ngày thứ sáu của tuần lễ  cuối, hồ sơ giấy tờ đã xong nên tôi sắp xếp về sớm. Gọi điện thoại hẹn anh đi ăn. Nhưng anh lăng quăng đâu đó, tiếng chuông điện thoại reo từng chặp làm tôi cụt hứng. Đi đâu cho hết một buổi chiều đẹp trời như hôm nay ? Tôi nghĩ đến Nhụy. Tuần nầy chị làm ca đêm. Vậy là tôi có một khoảng thời gian dài dành cho Nhụy.
Một buổi chiều cho Nhụy. 
Thật lý thú. Tôi hối hả phóng xe về nhà. Chắc Nhụy sẽ vô cùng ngạc nhiên, bởi xưa nay, tôi rất ghét đi shopping. Áo quần tôi mặc từ Nhụy thải , chị mang ra cắt lại, sửa sang đôi chút, bóp eo, hạ vai, và tôi rất thoải mái trong những bộ đồ rộng thùng thình, có thể nằm ngồi tha hồ mà không ngại nhăn nheo hoặc quá khổ.
Xe đậu hơi xa chỗ ở, nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy khoảng cỏ trước sân nhà ngập nắng. Cả chậu hoa hồng mấy đứa trẻ hàng xóm bẻ cọng nằm trơ cuống. Lát nữa đi chợ, tôi định bụng sẽ mua thêm ít phân và hạt hoa gieo vào cái bình sành có chạy hoa văn ngồ  ngộ mà anh và Nhụy đều ngạo tôi” Khiếu thẩm mỹ nhà quê “.
Ngay lúc tôi định chui ra khỏi xe, bất chợt, tôi thấy anh bước ra từ apartment của tôi.
Dáng anh dường như ủ rủ, quá sức ủ rủ, tuồng như phải vác trên lưng một vật nặng khủng khiếp ngoài khả năng chịu đựng làm oằn cả hai vai, bình thường là chiều vai ngang của một lực sĩ đẹp. Mất mấy  giây, tôi rơi trong  trạng thái ngỡ ngàng, không biết nên bước ra gọi anh hay ngồi yên, chờ anh đến bãi đậu xe.
Có lẽ anh không nhìn thấy xe tôi đậu khuất xéo bên góc chung cư. Tôi mở cửa, dợm gọi  thì đột nhiên…Anh đứng  sững. Quay phắt lại, hai tay chới với hốt hoảng đâm sầm ngược về phía nhà tôi…Vừa vặn…Nhụy cũng từ trong nhà lao ra…Chị đang khóc, có lẽ khóc rất nhiều, tôi nhìn thấy rõ cả những lọn tóc dính bết sát bên thái dương. Họ cùng loạng choạng, cùng run rẩy, cùng tuyệt vọng và…như  hai nhân vật chính trong một đoạn phim Hồng kông mà đạo diễn cố ý đặt ống kính ở góc độ dễ gây ấn tượng…Nhụy lả vào vòng tay anh. Và gương mặt anh  cúi xuống cuồng nhiệt…Họ uống trong nhau hồ nước mắt.
Tôi nhắm mắt. Nhắm mắt để cố nghĩ rằng, có lẽ những  cảnh tượng vừa nhìn thấy chỉ là  ảo giác, hoặc giả sự lo lắng, căng thẳng trong những ngày qua làm tôi mệt mỏi. Nhưng mở mắt, nhìn chằm chằm, nhìn nghi hoặc…  Rõ ràng họ vẫn đang đứng xéo mặt tôi, vòng tay anh vẫn ôm ghì thắt lưng Nhụy ở tư thế cũ, và hơi thở nhập làm một kia, thêm tiếng nức nở dường như bất tận.
Nếu nói rằng tôi dửng dưng, không cảm xúc khi nhìn cảnh tượng kia thật là điều  giả dối, hoặc là người ngu ngốc, mất  bình thường. Khóc lóc vật vã , giật tóc giật tai  hay nước mắt tụ ứa quầng quầng là những biểu hiện khác nhau khi người ta có một cái tên gọi chung là  đau khổ, bị phản bội. Tôi đang rơi trong trạng thái nào đây ? Thật  sự tôi đã mất hết hay vừa mới bước ra khỏi một canh bạc gian lận mà trước đó tôi đã hân hoan chui đầu vào ? Tội nghiệp cho Nhụy và tôi. Tội nghiệp cho hai sinh vật quá nhỏ bé, yếu đuối không thể cưỡng chống lại cái hấp lực quá mạnh mẽ của tình yêu, để cùng xoay điên khùng trong vòng lẩn quẩn, mà nghĩ cho cùng,  cả hai cùng mất nhiều hơn là nhận. Nhưng kẻ được nhận và kẻ thua cuộc, ai sung sướng hơn ai ?
Tôi vẫn ngồi  sững . Vẫn nhắm mắt. Tôi thấy tôi mở cửa, bước vào nhà. Căn phòng ấm áp thứ ánh sáng dễ chịu.  Nhụy đang ngồi đọc sách nơi chiếc ghế quen thuộc. Và anh sẽ  âu yếm, như mọi lần, lau tóc cho tôi, nói giận dỗi rằng anh định về vì đợi em quá lâu. Nhụy cười trầm ngâm và nhẹ nhàng rút lui vào ốc đảo cố hữu của chị. Đoạn phim đó đang điễn ra trong tận cùng hồi tưởng,  đậm nét, khá lớp lang bài bản dù trong ba nhân vật, trước sau, tôi là một diễn viên hạng xoàng.
Chiều oi nồng  rẽ mây ném xuống mênh mông những hạt nước đầu mùa. Mưa lay tỉnh, đập vào kính xe và thi nhau nhễu thành dòng tuôn không  ngớt  những đường cong ngoằn ngoèo dị mắt…Cửa xe đóng kín mà nước mưa ở đâu nhạt nhòa khuôn mặt tôi. Chẳng lẽ  tôi đang khóc ? Chẳng lẽ, tất cả những điều tôi vừa nhìn thấy là sự thật ?
 Mưa ngoài trời và mưa trong lòng, ai có thể trả lời dùm tôi, cơn mưa nào sầu thảm , tội tình hơn.?

No comments:

Post a Comment