Ở một nơi chốn rất buồn
Guitar: If you go away ( Francis Goya )
Thơ : Nt.
Anh có lần đến thăm em khu rừng mùa thu ngập nước
Căn nhà nhỏ cửa sổ luôn đón ánh nắng mặt trời chở đầy gió sớm
Bờ cỏ viền hoa cúc dại bâng khuâng mùa theo mùa sũng ướt
Một nơi chốn rất buồn
Buồn như tình đôi ta
Anh có lần đến thăm em khu rừng mùa thu ngập nước
Căn nhà nhỏ cửa sổ luôn đón ánh nắng mặt trời chở đầy gió sớm
Bờ cỏ viền hoa cúc dại bâng khuâng mùa theo mùa sũng ướt
Một nơi chốn rất buồn
Buồn như tình đôi ta
Anh có lần đứng cùng em dưới gốc cây sần sùi vỏ bạc
Thở trong không gian mùa thu mong manh sợi tơ vàng nắng luạ
Lá thơm nõn xanh lá cựa mình thiêm thiếp
Ta đi qua những con đường áo thu vàng sắc úa
Có tiếng hót loài chim lẻ bạn
Một nơi chốn rất buồn
Buồn như tình đôi ta
Ta có lần bơi ngược giòng sông
Giữa hai bờ xôn xao gió rướn mình vội vã
Nắng giỡn trên đầu sóng
Nắng gài trong mắt em nghìn giọt lệ long lanh
Như tờ lịch mòn hơi theo ngày tháng loanh quanh
Nơi chốn ta tìm nhau
Lần nữa
Khu rừng mùa thu
Căn nhà nhỏ dưới vòm cây thưa lá
Còn không anh. Viền cỏ. Giòng sông
Còn không anh. Một thờì ta yêu dấu
Một nơi chốn rất buồn
Buồn như tinh đôi ta
Rồi ngày tháng qua. Qua đi.
Anh. Chúng ta có sẽ tìm nhau lần nữa
trong những mùa Thu cuối đời, không Anh ?
Góc. Với Thu.
Tôi vẫn thường ngang qua, con đường với hàng cây Cypress suốt mùa rũ rượi. Tôi thương vẻ ảm đạm từ những chùm rêu rũ bám. Nó thê lương và vô cùng buồn bã, dáng vẻ dường như chờ đợi một điều không bao giờ đến, hoặc cam chịu trong nỗi cô đơn.
Nhưng trong nỗi cam chịu đó, nó mạnh mẽ vươn cành, nở nhánh trên mênh mông đầm nước.
Cypress rất đẹp, và khó có thể lột tả cho hết vẻ đẹp của nó, vì đơn giản, nó là loài cây mang đến cho mỗi người nhiều cảm xúc cùng tâm trạng khác nhau khi ta nhìn ngắm nó.
Ôi, dài dòng quá. tôi trở lại chỗ bắt đầu.
Con rạch nhỏ chạy song song với bờ đường mòn ẩm ướt, hun hút theo hàng cây Cypress. Nhiều tàng cây lớn gần như choàng qua phía bên kia làm con đường gần như nuốt hết tia nắng cuối ngày. Xa xa thấp thoáng khoảng rừng non. Từng bụi lá lúp xúp, đôi chỗ bung xòe như tán dù rộng.Tôi tưởng cuối đường sẽ là ngõ cụt , nhưng càng vào sâu, không gian mở ra hớn hở như vừa được tắm gội mưa Thu. Nắng tràn trề roi rói ,no ứ mầu mật ong.
Và, trong dải lụa nắng bất ngờ đó, tôi nhìn thấy ..Vượt qua chiếc cầu gỗ không tay vịn chênh vênh trên con mương, một căn nhà gỗ ghép ván đơn sơ, mầu sơn trắng đã cũ..Căn nhà thật lẻ loi, nhỏ bé như đang mong ngóng một bước chân, một tiếng cửa mở. Nắng tràn ngập tươi tắn đùa giỡn trên mái nhà, và tinh nghịch rót từng sơị óng ánh mịn màng trên bậc thểm rêu xám.
Bậc thềm biêng biếc cúc vàng...
Ôi, mùa Thu đâu xa..Nó ở kia. Ở kia.
Nơi vuông cửa với những cánh áo hoa trắng hồng mềm mại đong đưa theo gió
Và đoạn văn ngắnThu .."Khi mùa thu cởi lần từng cúc áo " từ hình ảnh tình cờ ấy.
"Ở một nơi chốn rất buồn" cũng đến từ căn nhà gỗ luôn đón ánh mặt trời trong khu rừng Cypress sũng nước, với những tàng lá nõn xanh, những cánh rêu chờ đợi tìm nhau rướn mình vội vã..
Đôi khi chỉ bất chợt một hình ảnh nào đó, nó đến và ở lại..lắng đọng. Rất khó để rời bỏ trong ký ức. Như khu rừng Thu trong khoảng khắc tôi bắt gặp. Dễ thương. Mong manh đến nỗi tôi sợ nó tan biến nếu mình không thu hết mầu sắc, không gian đó trong tầm mắt... Thật khó giải thích cảm giác của tôi lúc ấy.
Mà thật ra, đâu cần phải giải thích.. Vẻ đẹp của mùa Thu đâu như sẵn mang tặng cho ta từ đất trời..từ nắng, từ gió, từ man mác nhớ..phải không ?