Wednesday, December 7, 2016



B kết



hôm nay trời tàn thu, lạnh
ngoài sân viện ngập lá vàng
Những băng ghế lòng cô quạnh
Bầu trời xám đục mang mang…



(bóng người trên sân viện dưỡng lão )
Hình chụp : THT
Lối đi  đã ngập đầy trái rụng
Ai mang bồ kết đến nơi này
Võ đen, mình dẹp nằm yên lặng
Lớp lớp hàng hàng không ai hay
Hàng cây trơ trụi,  cắt mảnh trời
Chỉ còn băng ghế với tên người
Bao mùa trái rụng, nào ai biết
Bồ kết ơi, sao đến chốn này ?
Không biết, mà chẳng cần để biết
Nhưng mà, sao rưng rức lòng ta
Quê hương có kẻ mang qua Mỹ
Một mùi hương bồ kết đậm đà
Người ấy ngày xưa – thời thiếu nữ
Đi tìm những trái rụng về đun
Nấu nồi bồ kết, đầu em gội
Mái tóc dài tỏa ngát mùi thơm
Bồ kết làm màu đen tóc mượt
Bây giờ hàng mấy chục năm sau
Màu đen vẫn giữ như thời trẻ
Một dược linh ôi quá nhiềm mầu !
Giờ đây, thân thể càng khô kiệt
Nhưng đầu tóc ấy vẫn màu đen
Vẫn thơm như thuở thời xuân trẻ
vẫn làm nhiều người ngợi khen
Ngoài sân, bồ kết nằm yên mộ
Trong này bồ kết tỏa mùi hương
Từ lâu em không thể ngồi, anh chải
Thồi thì đành vuốt tóc rưng rưng….
Trần Hoài Thư (Dec/4/2016

Từ lâu em không thể ngồi, anh chải
Thôi thì đành vuốt tóc rưng rưng...



































No comments:

Post a Comment