Đêm ra mắt tập hồi ký " Vượt tù, vuợt biển "
và tập thơ " Cát bụi lăn trầm"
của Thi- Ca- Nhạc-sĩ Huỳnh Công Ánh tại NO.
( ảnh KV)
Về tập thơ Cát Bụi Lăn Trầm
Hãy đến với
cõi thơ mênh mông của Cát bụi lăn trầm với từng
bước chạm, rất
khẽ, bắt đầu lời tạ ơn từ trái tim của người thi sĩ ..
Cám ơn thơ ướm
Từ trong máu
Nhỏ xuống đời
đau
Giọt đỏ au ..
( Thơ)
Trong cõi thơ
đôi khi mơ màng hư, thực với hơn một trăm bài thơ và nhạc đã được ghi lại bằng
những cảm xúc hoà quyện lẫn khuất, tan biến vào trong những không gian , vừa gần
gũi vừa xa vắng ...
Bốn mùa lăn
trầm theo đời người hồ như hạt bụi ..
Và Thơ
, và Nhạc đã kết thành những giai điệu mãi miết theo mùa bất tận . Những
giai điệu đời sống được hình thành từ sâu thẳm trong trái tim của một người thi
sĩ , một người chiến sĩ .
Vâng . Anh là
một người lính . Một người chiến sĩ .
Anh đã cùng đồng
đội chiến đấu đến giờ phút cuối cùng trong cuộc chiến Việt Nam . Anh bị ở tù tận
miền Bắc , rồi anh vượt trại tù , vượt biển , trải qua muôn ngàn hiểm nguy sóng
gió để được tới bến bờ tự do nên với Tổ quốc Việt Nam , dù đó là cuộc chiến bị
bức tử phải buông súng, tù đày, nhưng anh cũng như
bao nhiêu người lính VNCH , vẫn hãnh diện là mình đã sống và chiến đấu hết
lòng , đã cống hiến trọn vẹn tuổi thanh xuân của mình cho đất nước mà không ngại
hy sinh.
Dấu cũ quê
nhà binh lửa đỏ
Vết thương
chinh chiến máu còn tươi
Trai thời loạn
vào cơn binh lửa
Chuyện tử
sinh coi nhẹ như chơi
( Tháng Tư nhớ
bạn )
Nhưng biến cố
đau thương 30 tháng 4 đã đẩy hàng trăm nghìn người lính vào trại tù khổ sai ,
hàng triệu người phải bỏ nước lưu vong. Hàng trăm nghìn người chết trên đường
vượt biên. Đó là nỗi tủi nhục, tuyệt vọng , nỗi ám ảnh theo suốt cuộc đời người
lính chiến .
Và ám ảnh
ngay cả với chính chúng ta .
Ngoảnh lại
quê hương
Bốn mươi năm
ra khỏi biên cương
Áo, súng, tự
do vất ra đường
Cả nòi giống
gông xiềng từ đó
Người lính Cộng
Hoà ngã ngựa tang thương.
( Ngoảnh lại
)
Có hình ảnh
nào tang thương , đau đớn hơn trong câu thơ bi thiết kia ?
Người lính Cộng
Hoà ngã ngựa tang thương ..
Với tình yêu
tha thiết dành cho quê hương và luôn khát khao cho một Việt Nam tự do, tại hải
ngoại anh vẫn thầm lặng cùng bạn bè tiếp tục con đường đấu tranh và thấp thoáng
trong những bài thơ , những bài hát chiến đấu ca hào hùng nói lên khát vọng tự
do , anh luôn mang theo trong lòng một nỗi niềm man mác ray rức. Anh e sợ mình
không còn bao nhiêu thời gian để góp thêm ngọn lửa đấu tranh , e sợ không
kịp nhìn thấy một quê hương thanh bình .
Những nỗi niềm
đó đi theo anh vào trong những giấc mơ ..
Đêm qua trong
giấc mơ buồn
Sầu đời lưu
vong lang thang cùng khắp
Một ngày kia
nước non đã mất
Sầu nhục ta
chất ngất đến bao giờ
( Bài hát :
Mơ về Việt Khang và Trần Vũ Anh Bình )
Bên cạnh tình
yêu tha thiết dành cho quê hương và nỗi sầu nhục mất nước “ Còn
một phút cũng còn thương nòi giống..” Cát bụi lăn trầm còn rất nhiều bài thơ
anh dành cho gia đình , cha mẹ , con cái . Ở mỗi trang thơ là nỗi lòng của người
con xa xứ , là giọt lệ nuối tiếc cho những điều anh đã bỏ lỡ trong cuộc đời
mình . Những thể thơ năm chữ , tự do hoặc lục bát , đôi khi chỉ bốn câu đơn giản
viết cho vợ , cho con cũng chan chứa tình yêu thương . Không từ ngữ nào có thể
diễn tả cho đầy đủ , hình ảnh
người cha trong trái tim anh:
Cha là ngọn
đuốc
Soi đường để
con đi
Là vầng thái
dương
Là ngọn hải
đăng
Giữa biển đời
con mênh mông lạc lối ..
( Tình cha )
Và tình yêu ,
nỗi nhớ dành cho người mẹ đã trùng trùng cách biệt
Bên nầy bờ
thương nhớ
Bên kia là
quê hương ..
Làm sao , biết
làm sao mẹ ơi
Giặc chiếm
non sông , ngăn cách xa xôi
Ngày mẹ xuôi
tay , con không về lần cuối
Xa nhà , xa mẹ
làm sao vui .
( Nhớ mẹ )
Anh luôn khát
khao được trở về quê hương khi đất nước không còn Cộng sản, nhưng , biết đến
bao giờ ? Đã hơn bốn mươi năm mất nước , còn chờ đợi thêm bao nhiêu năm nữa
hay thế hệ chúng ta không kịp nhìn thấy niềm ao ước đó ?
Anh có chờ đợi
được không ? Chúng ta có chờ đợi được không ?
Không ai có
thể biết trước , điều gì sẽ mang tới cho chúng ta hôm nay , ngày
mai .
Bởi, đời - sống
- tự nó vốn đã - hữu - hạn vô thường.
Với anh , mọi
thứ trong cuộc đời chỉ là phù du , là cõi tạm .
Trong cõi càn
khôn lẩn quẩn , hạnh ngộ rồi chia ly , tương phùng rồi tạm biệt . Mỗi người
chúng ta khi đến trong cuộc đời chỉ với bàn tay trắng và ra đi cũng hoàn trắng
tay.
Bởi , với kiếp
người ngắn ngủi , ta chỉ là hạt bụi nhỏ nhoi trong hàng triệu, hàng
triệu hạt bụi trần gian . Những hạt -bụi -trầm - luân .
Ngày sau ta sẽ
là ta , là cát
Cát bụi cũng
cần có cái tâm
Chu kỳ chuyển
kiếp nầy , kiếp khác
Ta nhọc nhằn
lăn , vết lăn trầm
( Cát bụi lăn
trầm )
“Cát bụi cũng
cần có cái tâm”
Nhân sinh
quan của anh về cuộc đời , đến giai đoạn nầy , sau bao thăng trầm thịnh suy ,
những mất mát đau khổ , những hạnh phúc
buông bỏ ,
thơ của anh trong Cát
bụi lăn trầm
đã bước qua một cảnh giới khác :
Ừ nhỉ , mai
đây mình hạt bụi
Bay vô cùng lạc
cõi mênh mông
Phước hoạ
nhân gian may như rủi
Sang với hèn
cùng nghĩa với không .
( Ừ thôi )
....
Sang với hèn
cùng nghĩa với không .
Có phải những
bôn ba trong cuộc đời cuối cùng cũng chỉ là hư ảo ? Và bởi đời sống ngắn ngủi
nhọc nhằn với “ quá khứ bầm dập , tương lai long đong “ và dù “ người sống trăm
năm , sống vài ngày . Anh sống bằng hơi thở nầy thoi thóp “ anh cũng trân trọng
yêu quí từng phút giây trong hiện tại của mình. Mỗi bài thơ trong Cát bụi
lăn trầm đều mang một triết lý nhân sinh rất gần gũi với đời thường. Ở đó là sự
bao dung và tha thứ , ở đó là chia xẻ và thương yêu .
Với anh
, Mỗi đoạn đời là mỗi nhân duyên , mỗi định mệnh .
Không ai có
thể chọn định mệnh cho mình .
Chấp nhận khi
ta chỉ nhận được chừng đó .
Tạ ơn đời sống
vì đã cho ta nhiều hơn ta mong đợi .
Trải duyên
treo khắp trời nhân thế
Đợi những bàn
tay hái đúng mùa
Căn phần đắng
ngọt từ nhân quả
Cuối đời nhau
, nắng hạn gặp mưa
( Kiều Hạnh )
Đây là bài
thơ Hạnh phúc được kết từ nhân -quả anh viết riêng cho chị Kiều Hạnh . Người vợ
đã hết lòng yêu thương anh và mang lại cho anh những hạnh phúc ngọt ngào đến cuối
đời .
Cát bụi lăn
trầm là tiếng lòng phát xuất từ trái tim . Trái tim của một người chiến
sĩ can trường, một người nghệ sĩ tài hoa . Chính vì vậy mỗi câu mỗi chữ đều có
sự chắt lọc trân trọng khi anh gửi đến người đọc với mong ước được bày tỏ những
cảm xúc giản dị và chân thật của mình. Dù vậy , đó là những cảm- xúc -tinh -tuý
hoà quyện vào nhau từ máu lệ, từ chính cuộc sống, của anh , cuộc sống mà anh
quan niệm :
Như ta trọn một
kiếp loay hoay
Như phù du
như trăng khuyết đầy
Như sóng mơ
ngày về lại đáy
Như cuối cùng
tay xuôi bàn tay ..
( Bài thơ
không nghĩa )
Người ta thường
nói “ Thi nhân là một thế giới dấu kín trong tâm hồn mỗi con người “ và mỗi người
nghệ sĩ , thi sĩ có những cảm nhận khác nhau , rung động khác nhau khi
nhìn ngắm sự vật, quang cảnh xung quanh . Nhờ vậy chúng ta mới được thưởng thức
những bài thơ đầy mầu sắc làm cho đời sống của chúng ta phong phú hơn.
Và những mầu
sắc lung linh đó , ta có thể
nhìn thấy trong cõi thơ mênh mông của Cát bụi lăn trầm. Đôi khi đó là màu tím của
hoàng hôn đời người , mầu xám của khắc khoải , mầu xanh hy vọng chan chứa tình
người . Khi đọc từng giòng , từng đoạn, ta sẽ thấy chính phần đời của
mình bàng bạc đâu đó , nó len lỏi vào tận trong tâm hồn của chúng ta , như thể
, anh nói dùm chúng ta những điều rất bình thường, rất gần gũi , mà đôi khi
chúng ta chưa thể hình dung rõ nét.
Hãy bước vào
thế giới thi nhân của Cát bụi lăn trầm để cùng anh chia xẻ những
triết lý nhân sinh về cuộc đời , về những khát vọng hoài bão dang dở ,những buồn
vui một kiếp người trong đời sống muôn hình muôn vẻ nhưng tất cả , cuối cùng
cũng chỉ là Cát bụi , là hư ảo , phù du ..
Ngàn sau mây
trắng đông thành đá
Đá tảng rơi ,
rơi nhẹ như bông
Biển khô đợi
gió phơi triền lạ
Em và anh rồi
cũng hoá mênh mông ..
Em và anh rồi
cũng hoá mênh mông ...
( Nhật Tân )
No comments:
Post a Comment