Em tôi. ( ảnh KV)
Viết từ.. Nguyễn Khôi Việt
Ngày xưa. Những
lúc tôi mặc quân phục, đi giầy để trở về đơn vị là em mắt mũi đỏ hoe, tôi đành
tặc lưỡi: thôi ngày mai anh đi nhé. Thế là em mặt mũi còn đang nước mắt, ngay lập
tức tươi cười tí ta tí tách liền. Cũng vì vậy nên khi lò dò về trình diện bị xếp
chửi như tát nước. Mày là đơn vị trưởng, trễ phép cả hai ba ngày vậy làm sao chỉ
huy được. Mỗi lúc xếp giận là hay mày tao với tôi thay vì gọi cấp bậc. Đó cũng
thể hiện sự thương mến đặc biệt với tôi so với những sĩ quan khác.
Những dịp Xuân về em hay lên căn cứ thăm tôi vài ba ngày. Em hay lấy thuốc lá của
tôi đi "uỷ lạo" những binh sĩ bị phạt kỷ luật vì ba gai, hoặc dù về
nhà (giống tôi). Đôi khi còn mua cà phê sữa đá ở câu lạc bộ đại đội mang cho mấy
chàng đang bị nhốt trong phòng kỷ luật. Khi tôi cằn nhằn rằng em không được làm
như vậy, anh sẽ khó làm việc lắm. Thì em giận, nói mấy người đó đâu có lỗi gì,
họ nói chỉ về thăm nhà, thăm mẹ, vợ con thôi mà-Thế rồi cả đại đội này nhảy về
thăm nhà hết một lúc, là anh ở tù luôn đó. Em tròn mắt nhìn tôi, rồi giận,
nhưng cũng chỉ hơn tiếng đồng hồ. Mau quên lắm.
Bây giờ nghĩ lại. Trong suốt thời gian làm đơn vị trưởng. Binh sĩ của tôi đâu có phạm lỗi gì ghê gớm. Chẳng đánh nhau, phá phách gì cả. Toàn là dù về nhà, trễ phép.
Hèn gì bài Xuân này con không về. Được đặc biệt ưa chuộng, được hát mỗi ngày trong những lúc đơn vị nghỉ dưỡng quân, trước hoặc trong dịp Tết.
Một lần sau khi đi họp ở trung tâm hành quân về, không thấy em trong trại. Thượng sĩ thường vụ nói thấy bả đi ra xóm chơi. Tôi than trời: sao ông để cổ đi ra xóm đó, vùng này đâu có an toàn. Tôi có nói nhưng bả không nghe, mà tôi đâu cản được.
Phóng xe ra tới bìa xóm, gặp em đang đi về, mặc bộ đồ trắng như thiên thần, tay ôm một quả bưởi, và mấy thứ kẹo bánh lỉnh kỉnh. Khoe: em vô mấy nhà trong xóm chơi họ cho em đó. Mấy người đó tốt và dễ thương lắm.
Em tôi hồn nhiên ngây thơ quá, cho đến bây giờ cũng vậy. Có thể mấy người dân làng họ tốt bụng dễ thương. Nhưng biết đâu lúc ấy có những người đang nằm trong hầm bí mật trong nhà, sau bụi bụi chuối thì sao... Hoặc giả trang đâu đó trong làng xóm, thì chẳng dễ thương đâu. Nhất là khi họ biết em là vợ anh. Đừng bao giờ đi như vậy nữa, nguy hiểm lắm đó em. Em dạ dạ nhưng tôi biết với tâm trí hồn nhiên của em, em khó có thể hiểu được họ ác độc như thế nào.
Em tôi, cũng giống như đa số tâm hồn người miền Nam hồi đó, sống hồn nhiên, bình dị và rất nhiều vị tha.
Bây giờ nghĩ lại. Trong suốt thời gian làm đơn vị trưởng. Binh sĩ của tôi đâu có phạm lỗi gì ghê gớm. Chẳng đánh nhau, phá phách gì cả. Toàn là dù về nhà, trễ phép.
Hèn gì bài Xuân này con không về. Được đặc biệt ưa chuộng, được hát mỗi ngày trong những lúc đơn vị nghỉ dưỡng quân, trước hoặc trong dịp Tết.
Một lần sau khi đi họp ở trung tâm hành quân về, không thấy em trong trại. Thượng sĩ thường vụ nói thấy bả đi ra xóm chơi. Tôi than trời: sao ông để cổ đi ra xóm đó, vùng này đâu có an toàn. Tôi có nói nhưng bả không nghe, mà tôi đâu cản được.
Phóng xe ra tới bìa xóm, gặp em đang đi về, mặc bộ đồ trắng như thiên thần, tay ôm một quả bưởi, và mấy thứ kẹo bánh lỉnh kỉnh. Khoe: em vô mấy nhà trong xóm chơi họ cho em đó. Mấy người đó tốt và dễ thương lắm.
Em tôi hồn nhiên ngây thơ quá, cho đến bây giờ cũng vậy. Có thể mấy người dân làng họ tốt bụng dễ thương. Nhưng biết đâu lúc ấy có những người đang nằm trong hầm bí mật trong nhà, sau bụi bụi chuối thì sao... Hoặc giả trang đâu đó trong làng xóm, thì chẳng dễ thương đâu. Nhất là khi họ biết em là vợ anh. Đừng bao giờ đi như vậy nữa, nguy hiểm lắm đó em. Em dạ dạ nhưng tôi biết với tâm trí hồn nhiên của em, em khó có thể hiểu được họ ác độc như thế nào.
Em tôi, cũng giống như đa số tâm hồn người miền Nam hồi đó, sống hồn nhiên, bình dị và rất nhiều vị tha.
(*) Góc từ..
Cám ơn anh với những lời yêu ngọt ngào trong tuần lễ tình nhân..( NT)
No comments:
Post a Comment