Viết cho một
cô em gái nhỏ.
Em
thương.
Nơi anh ở đã bước vào mùa Hạ, trời ẩm ướt và nóng bức quá, chẳng thấy chút nào lãng mạn, diễm lệ như "Hạ hồng" của Phạm Duy, cũng không có bước chân người con gái với "chân em bước nhẹ, trời buồn gió cao" như "Hạ trắng" của Trịnh Công Sơn. Trời mưa hoài, mây đen và không khí ảm đạm chẳng nên thơ chút nào. Anh chỉ thích mùa Thu, trời dịu mát hơn, và hoa lá cũng tình tứ tươi đẹp hơn.
Có một năm, và chắc duy nhất chỉ một mùa Thu đó, vườn sau cũng như trước nhà đầy lá vàng, đỏ. Đẹp tuyệt vời như trong những tấm carte postale hồi trẻ chị thường sưu tập để ngồi nhìn và mơ mộng.
Anh và chị có nhiều sở thích, và mơ ước giống nhau. Chẳng hạn như đều có một mơ ước hồi còn trẻ là sẽ có một căn nhà gỗ nhỏ, một cửa sổ mở ra nhìn xuống một bụi hồng. Anh chị cũng đã có một căn nhà gỗ nhỏ ở Việt Nam, tuy không đẹp như mơ ước nhưng cũng rất hạnh phúc với nó. Chỉ cái là cửa sổ mở ra không có bụi hồng mà chỉ có một vườn Cúc Thái Lan, loại Cúc nhiều cánh giống như biểu tượng hoa Hippie, rất thịnh hành như một hình thức trang trí trên cặp sách, trên áo dài, mắt kiếng của các cô nữ sinh hồi năm71, 72. Ngày ấy chiến trường rực lửa, anh cực khổ nhọc nhằn bị thương nhiều lần ngoài chiến trường, nhưng hậu phương lại ồn ào make love not war. Hoa Hippie rất được yêu thích như một biểu tượng hoà bình hồi đó. Mà mất đi sự quan tâm đến những người đang ngày đêm chiến đấu.
Đầu mùa Hạ này ướt át quá. Nhưng anh chị chẳng quan tâm mấy. Anh chỉ quan tâm ngày ngồi uống cà phê với em mấy lần thôi. Lớn tuổi nhưng nhiều tối đã khuya rồi anh còn rủ chị pha cà phê uống. Anh thường nói đùa với chị ngồi uống cà phê, trà với nhau là một "nghi lễ" không thể thiếu được hàng ngày.
Mấy đứa nhỏ thường thắc mắc là sao bố má chắc có nhiều chuyện để nói hay sao mà cứ thấy rù rì ở ngoài bếp. Thật ra không phải ngồi hoài ở đó, nhiều khi chỉ chạy ra uống một tách trà, nhấp một chút cà phê, đôi khi một ly cà phê uống cả ngày chưa hết. Hình như ngồi với nhau một chút, nghe một hai bài hát là "đã" rồi, nói theo kiểu anh hay nói với chị. Đôi khi ở trong nhà, anh cũng chạy đi kiếm, em ơi em à... Chị hỏi có gì vậy anh. Chỉ gọi xem em ở đâu thôi.
Nhiều lúc chị cũng bực bội càu nhàu, nhưng chị biết đó cũng là một cách quan tâm thái quá của anh, một ngày đến năm lần bảy lượt em đâu òi, em anh ơi... thì cũng phải la chứ. Phải không?. Nhưng anh chắc chắn chị biết anh thương yêu lo lắng cho chị, rất nhiều.
Anh Hai của em chắc già rồi nên trở thành con nít, anh thích nói anh thương em lém, thương lém em ơi, em đâu mất tiu òi, buồn ngủ òi em ơi... Anh nói phải nói như vậy mới bộc lộ hết tình yêu của anh. Nói theo kiểu con nít nhõng nhẽo vậy mới được em thương. Chị cũng hết biết nói sao. Nhưng nhiều lúc chị cũng giận.
Có bạn bè hỏi anh chị sao không đi chơi Châu Âu hoặc đi Úc chơi? Đi chơi ai cũng thích, nhất là đi Úc, nhưng anh chị đi đâu xa là nhớ căn nhà , cái quán nhỏ vô cùng và chỉ mong trở về ngồi trong nó mà thôi. Ngồi trong quán nhìn ra khu vườn và hàng cây Thông xanh cao ngoài hàng rào, bờ giếng bên cạnh có cái birdfeeder để hạt cho chim rừng đến ăn. Cảnh trí chỉ đơn giản có chừng ấy nhưng nó thân thuộc gần gũi, và anh cũng như chị đều thấy nó như một phần trong tâm tưởng, trong linh hồn anh chị rồi.
Anh hay ngồi ngoài quán nhìn ra vườn, viết một bài thơ hoặc viết truyện lúc chị không có nhà, hoặc lúc chị đi làm. Ngồi đó anh mới có thể viết được, như bây giờ anh đang ngồi viết thư cho em. Ở bên trong nhà, anh không thể viết được gì cả.
Hay là khi mình lớn tuổi, mơ mộng đã dần cạn, kỷ niệm đã dần khô, nên không thể dễ dàng khi moi nó ra để viết lên những cảm xúc của mình. Chăng em?
Nơi anh ở đã bước vào mùa Hạ, trời ẩm ướt và nóng bức quá, chẳng thấy chút nào lãng mạn, diễm lệ như "Hạ hồng" của Phạm Duy, cũng không có bước chân người con gái với "chân em bước nhẹ, trời buồn gió cao" như "Hạ trắng" của Trịnh Công Sơn. Trời mưa hoài, mây đen và không khí ảm đạm chẳng nên thơ chút nào. Anh chỉ thích mùa Thu, trời dịu mát hơn, và hoa lá cũng tình tứ tươi đẹp hơn.
Có một năm, và chắc duy nhất chỉ một mùa Thu đó, vườn sau cũng như trước nhà đầy lá vàng, đỏ. Đẹp tuyệt vời như trong những tấm carte postale hồi trẻ chị thường sưu tập để ngồi nhìn và mơ mộng.
Anh và chị có nhiều sở thích, và mơ ước giống nhau. Chẳng hạn như đều có một mơ ước hồi còn trẻ là sẽ có một căn nhà gỗ nhỏ, một cửa sổ mở ra nhìn xuống một bụi hồng. Anh chị cũng đã có một căn nhà gỗ nhỏ ở Việt Nam, tuy không đẹp như mơ ước nhưng cũng rất hạnh phúc với nó. Chỉ cái là cửa sổ mở ra không có bụi hồng mà chỉ có một vườn Cúc Thái Lan, loại Cúc nhiều cánh giống như biểu tượng hoa Hippie, rất thịnh hành như một hình thức trang trí trên cặp sách, trên áo dài, mắt kiếng của các cô nữ sinh hồi năm71, 72. Ngày ấy chiến trường rực lửa, anh cực khổ nhọc nhằn bị thương nhiều lần ngoài chiến trường, nhưng hậu phương lại ồn ào make love not war. Hoa Hippie rất được yêu thích như một biểu tượng hoà bình hồi đó. Mà mất đi sự quan tâm đến những người đang ngày đêm chiến đấu.
Đầu mùa Hạ này ướt át quá. Nhưng anh chị chẳng quan tâm mấy. Anh chỉ quan tâm ngày ngồi uống cà phê với em mấy lần thôi. Lớn tuổi nhưng nhiều tối đã khuya rồi anh còn rủ chị pha cà phê uống. Anh thường nói đùa với chị ngồi uống cà phê, trà với nhau là một "nghi lễ" không thể thiếu được hàng ngày.
Mấy đứa nhỏ thường thắc mắc là sao bố má chắc có nhiều chuyện để nói hay sao mà cứ thấy rù rì ở ngoài bếp. Thật ra không phải ngồi hoài ở đó, nhiều khi chỉ chạy ra uống một tách trà, nhấp một chút cà phê, đôi khi một ly cà phê uống cả ngày chưa hết. Hình như ngồi với nhau một chút, nghe một hai bài hát là "đã" rồi, nói theo kiểu anh hay nói với chị. Đôi khi ở trong nhà, anh cũng chạy đi kiếm, em ơi em à... Chị hỏi có gì vậy anh. Chỉ gọi xem em ở đâu thôi.
Nhiều lúc chị cũng bực bội càu nhàu, nhưng chị biết đó cũng là một cách quan tâm thái quá của anh, một ngày đến năm lần bảy lượt em đâu òi, em anh ơi... thì cũng phải la chứ. Phải không?. Nhưng anh chắc chắn chị biết anh thương yêu lo lắng cho chị, rất nhiều.
Anh Hai của em chắc già rồi nên trở thành con nít, anh thích nói anh thương em lém, thương lém em ơi, em đâu mất tiu òi, buồn ngủ òi em ơi... Anh nói phải nói như vậy mới bộc lộ hết tình yêu của anh. Nói theo kiểu con nít nhõng nhẽo vậy mới được em thương. Chị cũng hết biết nói sao. Nhưng nhiều lúc chị cũng giận.
Có bạn bè hỏi anh chị sao không đi chơi Châu Âu hoặc đi Úc chơi? Đi chơi ai cũng thích, nhất là đi Úc, nhưng anh chị đi đâu xa là nhớ căn nhà , cái quán nhỏ vô cùng và chỉ mong trở về ngồi trong nó mà thôi. Ngồi trong quán nhìn ra khu vườn và hàng cây Thông xanh cao ngoài hàng rào, bờ giếng bên cạnh có cái birdfeeder để hạt cho chim rừng đến ăn. Cảnh trí chỉ đơn giản có chừng ấy nhưng nó thân thuộc gần gũi, và anh cũng như chị đều thấy nó như một phần trong tâm tưởng, trong linh hồn anh chị rồi.
Anh hay ngồi ngoài quán nhìn ra vườn, viết một bài thơ hoặc viết truyện lúc chị không có nhà, hoặc lúc chị đi làm. Ngồi đó anh mới có thể viết được, như bây giờ anh đang ngồi viết thư cho em. Ở bên trong nhà, anh không thể viết được gì cả.
Hay là khi mình lớn tuổi, mơ mộng đã dần cạn, kỷ niệm đã dần khô, nên không thể dễ dàng khi moi nó ra để viết lên những cảm xúc của mình. Chăng em?
Nguyễn Khôi
Việt
No comments:
Post a Comment