Đêm (NT) 6/2021 |
Cả khi phác một cử chỉ bình thường, đẩy ly cà phê về phía trước, dù không cố ý,
tôi cũng nhận thấy một điệu bộ gần như kiểu cách của Quỳnh. Kiểu cách trong
dáng ngồi, trong bước đi, hay lúc Quỳnh trò chuyện với chồng. Có lẽ tôi không
được công bằng hoặc mang sẵn một ấn tượng mơ hồ nào đó khi gặp lại chị, nhưng
quả tình, giữa chúng tôi vẫn có những khoảng cách kỳ cục mà cho đến lúc nầy, cảm
giác lạc lõng trong một khung cảnh xa lạ làm tôi mệt mỏi. Thật tình, tôi muốn
trở về nơi chốn mình vừa rời khỏi.
Quỳnh vẫn đẹp
như thuở nào. Khuôn mặt được tạo nặn hoàn mỹ, phơi bày nét đẹp một cách kiêu
hãnh không dấu diếm. Có lẽ lão thời gian đã bất lực hoặc cố tình thiên vị một
dung nhan kiều diễm như vậy, nên Quỳnh của ngày xưa và Quỳnh bây giờ vẫn trọn vẹn
là đóa hoa mượt mà cánh sắc. Cơ chừng sự lôi cuốn và quyến rũ của một người nữ
đã đạt đến tuyệt đỉnh. Và có lẽ cũng không dấu diếm được rằng, vẻ đẹp quá rực rỡ
nơi Quỳnh làm tôi ghen tị.
Quỳnh kể về
cuộc sống của gia đình chị. Ráp liền lạc từ những chuỗi cánh bạc lấp lánh đủ mầu
sắc của tiếp nối nầy sang tiếp nối khác, những may mắn mà Thượng đế thường ban
thưởng cho thần dân của Ngài một cách phóng khoáng, dễ dãi. Một gia đình hạnh
phúc. Một dinh cơ đồ sộ, trang bị bởi những đồ đạc choáng lộn đắt tiền. Một người
chồng lịch lãm, hoạt bát. Mắt Quỳnh âu yếm khi lướt về phía Nghiêm- chồng chị-
đang ngồi cạnh lò sưởi.Trong vùng sáng bập bùng tia lửa ấm, khuôn mặt Nghiêm
cúi sát vùng tóc hoe óng nâu vàng của con bé Quỳnh Chi. Hai cha con họ đang nói
về một đề tài gì đó, chắc là rất vui, vì tiếng cười của Quỳnh Chi, trong trẻo
và dễ thương đến lạ.
Và nhân vật
tôi thừa đang ngồi lọt thỏm trong gia đình kiểu mẫu nầy.
Ðáng lẽ tôi
không nên đến đây, bước vào, dù chỉ chạm khẽ cõi hạnh phúc bình yên của họ. Khi
ngắm một bức tranh quá tuyệt hảo mà người họa sĩ đã dành cho nó những mầu sắc hết
sức chọn lọc, cầu kỳ thì có lẽ ta chỉ nên đứng xớ rớ bàng quan chiêm ngưỡng. Nó
không thuộc về thế giới của những người quá sức bình thường như tôi. Nó là
không gian của Quỳnh. Là thảm hoa bọc nhung lướt về phía trước. Quá khứ, với chị,
đã trôi tuột vào khoảng đời nào xa lắc mà không ai muốn nhìn nhận sự có mặt của
nó. Lập lại điều gì. Ðòi hỏi điều gì. Có những vết thương khi gợi lại, khộng
gây cho người ta một chút cảm giác gì, dù chỉ là cái buồn nhột vô tình.
Mắt Quỳnh
nhìn tôi như đang ngắm nghía, đánh giá một món đồ chơi đã mốc meo bị bỏ quên
lâu ngày trong xó tủ :
“ Em cũng ...không thay đổi bao nhiêu nhỉ ? Nhưng hơi ốm. Nước da con gái mà xanh xao quá, như thiếu máu...”
Thấy tôi vẫn
lặng thinh, Quỳnh đưa tay vuốt nhẹ gò má tôi, hơi cau mày :
“ Da em hơi
khô. Mỗi tối em phải dùng kem dưỡng da ban đêm. Loại kem chị hay xài cũng được
lắm, để chị xẻ cho em một ít... “
Ðôi mắt tôi vẫn
không rời khuôn mặt chị. Tôi nghe mà như khộng nghe. Nhìn mà như không thấy.
Sao chị không hỏi về Anh. Sao không hỏi lý do nào tôi đã đến đây. Bàn tay tôi vừa
mới rời khỏi cái thân xác tiều tụy như nắm xương khô, mấp mô dưới lớp mền bệnh
viện buồn thảm.. Vẫn còn ấm giọt nước mắt khẩn cầu tội nghiệp. Giọt nước mắt
đàn ông không ngờ. “Tìm Quỳnh dùm anh. Em ơi. Vợ anh, con anh...Anh nhớ họ lắm.
anh muốn gặp con gái của anh...''
Vậy mà...Giờ
đây, sự giàu có sang trọng và cuộc sống vương giả của họ làm tôi sượng sùng, ngần
ngại.. Có lúc tôi lẩn thẩn nghĩ rằng, chị đã hoàn toàn quên sự quan hệ giữa chị
và tôi, giữa ba người chúng tôi..Hoặc có thể, nhớ mang máng một điều gì đó
nhưng không thật chính xác. Hoặc ngược lại. Làm sao biết được, đằng sau khuôn mặt
đẹp như pho tượng kia, giây thần kinh hoài niệm nào còn hoạt động ? chị đang
nghĩ gì sau đôi mắt gần như vô cảm kia ? Nhưng thật sự, tôi có đủ can đảm để nhắc
lại lời khẩn cầu của anh hay không ? Ðứa cháu gái xinh đẹp, quá sức dễ thương
kia, là cháu ruột của tôi. Tôi có quyền đòi hỏi để nhìn nhận ? Lúc nầy loay
hoay giữa hai giòng xoáy, một nửa giằng co thôi thúc muốn tỏ bày, nửa kia muốn
bỏ mặc buông xuôi...Thật lòng tôi muốn thoát ra khỏi vai trò oái oăm mà người đạo
diễn quái ác đã nhấn kịch bản vào tận tay, đẩy tôi ra sân khấu.
“Uống cà phê
đi em “
Quỳnh định
nói tiếp gì đó nhưng vòng tay của Nghiêm bất ngờ choàng qua vai chị. Cánh tay
khá mạnh mẽ đầy lông xoắn đậm. Ông nựng chị như trẻ con :
“ Ðừng uống
cà phê nghe cưng. Rồi cưng lại kêu mất ngủ. Rồi lại than thở sao mắt em có quầng
thâm.”
Ông ghé môi hôn
bên má vợ. Tiếng Quỳnh cười rinh rích nũng nịu. Chị níu tay, vít gương mặt chồng.
Tôi nhắm mắt. Cánh tay anh ngày xưa cũng vững chãi, rắn chắc như ông. Cũng đầm ấm
và ngọt ngào mỗi khi chị cuộn mình trong lòng anh. Tôi nhớ những giòng mực
khoanh xanh, đỏ trong ''Uyên ương gẫy cánh “” của Khalil Gribran mà anh đọc từng
ngày như tụng kinh tình yêu...” Tình yêu bất chợt nẩy nở trọn vẹn trong tâm hồn
khi cảm xúc đó gặp nhau ở khoảng khắc định mệnh.Ðó là giây phút vĩnh cửu. Bởi,
người ta không thể tự tạo ra nó cho dù cả hàng nghìn năm...'' Anh muốn bao bọc
em trong cánh tay tình yêu mạnh mẽ của anh..''
Vậy mà...Mối tình đẹp đẽ kia kết thúc không một giọt nước mắt. Cánh tay tình yêu hứa hẹn đầy nam tính đó bây giờ chằng chịt những dây nước biển, ống thở, nhịp đo tim...
Quỳnh nói với
chồng, chị muốn ngồi lại vài phút với tôi '' Chỉ chút xíu thôi, em sẽ lên với
anh ngay mà “. Quỳnh Chi cũng vừa trờ tới. Mái tóc nâu vàng mềm mại của cháu
thoảng mơn trớn vai tôi. thơm dìu dịu mùi hương táo.Tôi đã nhìn cháu rất nhiều
lần, rất lâu mà mỗi lần ngắm nhìn đều không khỏi nôn nao ước muốn được ôm vào
lòng, gương mặt quá xinh xắn, quá dễ yêu kia. Dưới hàng mi cong rợp tia
nhìn, vừa trong trẻo vừa buồn rầu là trọn vẹn âm bản ánh mắt của anh
tôi.
Khi bước chân hai cha con khuất xa phòng khách, gương mặt Quỳnh hình như kéo lại đường gân thư giãn, bình thản một cách hiếm có. Vài lọn tóc rủ che vầng trán cao làm nét khắc của pho tượng dịu dàng hơn.Tội nghiệp Quỳnh. Tại sao người ta luôn phải khốn khổ , lừa dối chính mình bằng những mặt nạ giả tạo, bối rối kia? Mối tình của chị và anh đâu dễ gì có thể xóa bỏ, gạt nó ra ngoài tầm ký ức buồn vui ? Có thể chị quên anh, thậm chí thù ghét anh, nhưng còn sự hiện hữu của Quỳnh Chi. Nếu anh muốn gặp lại con, đâu phải là điều quá đáng ? Tôi e dè mở lời :
“Chắc chị biết tại sao.. “
“Chị biết. Chị
biết.” - Quỳnh chồm đối mặt tôi-“ Em trả lời cho chị. Em thấy Nghiêm đối với
con bé như thế nào ? Rất thương yêu nó phải không ? “
“Có. Em thấy
vậy.”
“Nó là sự sống,
là niềm hãnh diện không riêng cho Nghiêm mà cả cái gia đình nầy. Nó là con chị.
Phải. Chị đâu cần dấu em cái cái bí mật kinh khủng nầy. Ðúng không ? Chị hỏi
em. Tại sao giờ nầy em muốn khơi lại, muốn tung hê đạp đổ cả một đời sống mà phải
cố công lắm chị mới có thể tạo dựng được...”
“ Em
không..”
“ Không hiểu
hả ? Tại sao hả ? Nghiêm nghĩ là chị sinh thiếu tháng. Vậy thôi. Với một người
chồng cao thượng, đầy đủ điều kiện tốt như Nghiêm, em nghĩ chị có can đảm để
nói lên cái điều tồi tệ đó hay sao ? “
“ Sao chị gọi
đó là điều tồi tệ ? Sau lễ hỏi, mẹ của em đã đến nhà chị xin định ngày cưới
mà.”
“ Cưới. Cưới.”
- Chị cười nhạt giọng đay nghiến –“ Phải, định ngày cưới.. Rồi sao ? Cái ngày
chị có thai, lên Pleiku báo cho tin cho anh ấy, em biết chị thấy ai trên
giường ảnh không? Con nhỏ bạn thân của chị. Tại sao em lại nhấp nhổm ? Bộ mấy
người muốn tôi phải khóc lóc nghe lời giải thích sao ? Bộ muốn tôi phải đau khổ
khi bị ruồng bỏ sao ? Người đàn bà khi yêu, họ có thể bất chấp, cởi hết, bỏ hết
để sống cho tình yêu. Nhưng khi đã bị phản bội, em có biết phản ứng của họ ra
sao không ? Ờ, mà em đâu bao giờ bị lừa gạt thảm thương như chị nên làm sao thấm
thía cho được ? Thử bị một lần đi cưng, rồi em sẽ có câu trả lời. Nói cho em
nghe. Có người khóc lóc, chết lên chết xuống, xé quần xé áo đòi tự tử. Có người
khư khư ôm vết thương lòng rồi than thân trách phận. Chị hả. Chị chọn Nghiêm
trong đám thanh niên xếp hàng theo đuổi và khi Nghiêm ngỏ lời, chị nói chị muốn
cưới liền. Vậy thôi.”
“ Chị à, chị
đã bỏ đi từ hôm ấy, nhưng đến bây giờ, ít ra..”
Hình như Quỳnh
khóc. Hình như không. Tôi thật tha thiết muốn thấy những giọt nước mắt lăn dài
trên khuôn mặt đẹp kia hay được nghe lại giọng nói mềm mỏng dịu dàng, là riêng
con người thật của chị, có thể biểu lộ cảm xúc buồn vui một cách gần gũi thân
ái như ngày xưa, mỗi lần chị nằm vùi kêu với tôi. '' Sao mà nhớ anh đến tối tăm
mắt mũi. Sao mà yêu anh đến phát khùng điên “ Cái khùng của chị nhiều khi lây
sang cả tôi, và ngay lúc nầy, muốn lây thêm những oán giận mà chỉ duy nhất tôi
là đối tượng để trút cho hết một hồ căm phẫn.
“ Quỳnh Chi
là thế giới thu nhỏ của Nghiêm. Không một người cha nào yêu con, cưng chìu con
như Nghiêm. Quỳnh Chi cũng vậy. Với nó, Nghiêm là một người cha tốt nhất trên đời.”
Những lời thì
thầm của Quỳnh đập lùng bùng qua tai tôi. Nó đổ đầy ắp, ứ tràn như không còn chỗ
nào có thể nhét thêm được nữa. Tôi đang lơ lửng trong chuỗi âm thanh hỗn độn...Trong
tiếng thì thầm của Quỳnh như thoảng tiếng rét rét của loài dế, cánh
đập xè xè của bọ hung, tiếng vo ve buồn tẻ của nghìn muỗi đêm... Có lẽ vì vậy
mà từ lúc gặp Quỳnh đến giờ, chị chưa hề hỏi về anh. Cuộc sống của anh. Buồn.
Vui. Sống. Chết. Không chút mảy may ảnh hưởng tới chị., Anh đã chết trong lòng
chị. Chết tức tưởi. Chết mất tích. Thậm chí đã bị xóa bỏ, gạch tên như không hề
đã từng tồn tại. Khi người ta muốn quên quá khứ, coi nó như một ung nhọt, thì sự gợi lại chỉ gây thêm nỗi ghê sợ phiền toái. Và tôi cũng đang tự hỏi.
Có phải mình đang làm một công việc rồ dại, thừa thãi, cố công mày mò khơi lại
vết thương cũ mà thời gian đã liền miệng, thậm chí không để lại một vết sẹo
nào.
“ Em à..Hiểu
dùm cho chị. Em biết tại sao chị không muốn nhắc đến anh ấy mà”
“ Nhưng mà anh
ấy đang bị bịnh nặng lắm, không biết sống được bao ngày nữa. Anh ấy chỉ xin được
gặp con gái của anh ấy lần cuối thôi ”
“ Không thể.
Chị không cho phép điểu đó”
“ Nhưng dù
sao, chị à. Dù sao anh chị cũng đã từng…”
“ Nói làm sao
cho em hiểu đây ? Chị đã quên hết rồi. Chẳng có vết thương lòng nào mà không thể
hàn gắn được. Nếu ai nói với em, thề sống chết với mối tình đó chỉ là đóng trò
giả dối thôi. Hơn nữa chị cũng chẳng có vết thương nào để hàn gắn. Chị không
thù hận anh của em, cũng chẳng hờn giận. Bởi, ảnh chết từ lâu rồi. Chị biêt em
nghĩ chị giả dối, đang mang mặt nạ để che dấu quá khứ của mình. Đúng, chị là vậy.
Có những người đeo mặt nạ để mưu cầu những điều ảo tưởng, để phỉnh lừa, để .gạt
gẫm... Còn chị chỉ muốn bảo vệ hạnh phúc cho mình và tương lai của Quỳnh Chi.
Ngần ấy năm, cái mặt nạ đó đã biến thành mảng da dính vào máu thịt chị rồi.”
Tôi hỏi mà tự
trong mình đã chừng sẵn câu trả lời :
“Chẳng lẽ chị
dấu Quỳnh Chi suốt đời ? Có quá bất công cho anh ấy không? ”
“Bất công, em
nói nghe hay thật.”
“Nhưng anh ấy
sắp.. “
“Chị yêu
Nghiêm. Chị rất yêu chồng chị. Em hiểu chưa ? Sao nói hoài mà em chẳng chịu hiểu?
Chị sẵn sàng đánh đỗi tất cả để giữ kín cái bí mật nầy. Và em. Em cũng phải làm
như vậy. Chị không van xin mà yêu cầu em. Không phải cho chị mà chính là vì
tương lai của cháu em “.
Hình như giọt
nước mắt trong tôi đang bung vỡ đâu đó.Tôi đang ngồi trước một ván cờ, thành
chưa thất thủ mà tướng đã vội bỏ chạy. Phải. Tôi còn có thể làm điều gì khác.
Quá khứ đã khép sau lớp bụi thời gian, đã được ưu ái cài chặt bởi trăm vòng
khóa lãng quên. Nhân vật chính đành đoạn vất sau lưng, ném vụt ngoài ngăn hồi
tưởng thì kẻ đóng vai phụ như tôi có thể làm nên điều kỳ diệu nào khác ?
Cửa phòng bật
mở. Phòng ấm sưởi mà cơn gió lạnh đâu thổi sượt qua, buốt lay màng tóc. Gương mặt
Quỳnh Chi ló vào :
“Mẹ à. Con đi
ngủ trước hay chờ mẹ ?”
Lặng lẽ ngắm
Quỳnh Chi, tôi muốn gom cho hết trong trí nhớ, hình ảnh yêu dấu của cháu. Mắt
mơ mộng viền nâu mầu hạt dẻ. Ðôi má ngấn nụ đồng tiền xinh xinh. Cả nụ cười
khóe môi cong cong hệt tôi hồi nhỏ. Có lẽ Quỳnh nói đúng. Cháu đang khiêu vũ với
cuộc đời trên tấm thảm nhung rực rỡ., nếu không thể sơn phết thêm cho nó những
mầu sắc lộng lẫy thì cũng chớ phủ vội những đốm tàn nhang hệ lụy...Bao dằn vặt
khổ tâm của Quỳnh sau lớp mặt nạ giả tạo kia cũng đã đủ hành hạ chị cho đến hết
một đời rồi..
Quỳnh đẩy
cháu về phía tôi. ( Tôi thầm cám ơn cử chỉ tế nhị của chị )
“ Mai cô về sớm.
Lại chào cô đi con”.
Bàn tay Quỳnh Chi nhỏ nhắn, mềm mại nắm chặt cườm tay tôi làm các giây thần kinh chợt chuyễn mình êm dịu. Cháu nhón chân hôn chụt vào má tôi, và tôi, trong lúc bất ngờ không thể kiềm chế được, giang tay ôm chặt cháu vào lòng.
Gương mặt Quỳnh
tối lại lớp mặt nạ cũ.
Tôi đứng quay
lưng nơi cánh cửa họ vừa rời khỏi. Bóng đêm sâu thẳm đang đổ vội, lướt thướt
ngoài khung cửa.. Ðầu óc tôi rối bời. mệt mỏi với những sắp xếp chi tiết lộn xộn.
Nói gì với cái thây người tàn tạ trong bệnh viện đây ? Vai nào, bối rối hay thiểu
não cũng làm tôi đau lòng.”Ờ. Anh à. Em đến đó mà đâu có gặp ai. Thì còn cái địa
chỉ nào nữa. Ðâu phải nhà của chị Quỳnh. Anh cứ mà tin lời mấy ông bạn của anh,
chắc em đi giáp tận trời cuối đất quá. Có, em tới thiệt mà. Ờ phải, người ta
nói hồi xưa cũng có một bà già tên Quỳnh, hay Huỳnh gì đó, nhưng già háp rồi.
Có, em có gặp bả mà. Bà nầy già ghê lắm, móm xọm mà còn nghễnh ngãng nữa.. Ngó
buồn cười lắm...”
Ngó buồn cười
lắm...Nước mắt ở đâu một lần nữa ứa lặng lẽ chạy dài theo cánh mũi. Tôi tưởng
tượng đến khuôn mặt của anh, lớp da bọc ngoài xếp cằn ly theo đường rảnh nhăn
nheo. Khuôn mặt bình thản của một người tự biết mình không còn gì để mất. Như
cuối cùng một đời người dường như biết trước số phận của mình, dọn sẵn đường
cho nơi đến.
Dù muốn dù
không, lúc nầy đây, mặc nhiên tôi đã đứng về phía chị. Ðể vĩnh viễn Quỳnh bình
yên bước ra khỏi tấm khung quá khứ. Để bỏ lại phía, không phải bây giờ mà từ
nhiều năm về trước mọi vết tích của một mối tình đã mang lại cho chị nhiều
cay đắng hơn hạnh phúc.
“.Thôi anh.
Hãy bình yên đi anh. Hãy ném tất cả ký ức vào giòng sông quên lãng. Hãy tắm gội
một lần cho đến mệt nhoài và rũ sạch bụi tro nuối tiếc. Hãy coi như chưa từng
có người nào mang tên Quỳnh đã đi qua cuộc đời anh. Ðây là một sự thật mà anh
phải chấp nhận...”
Bỗng dưng. Da
thịt tôi chợt rùng mình nổi sần sùi từng đốm gai ốc. Cơn lạnh di chuyễn chậm mà
chân tóc, chân lông đồng loạt dựng đứng. Cảm giác lạnh rợn người y hệt lúc cháu
Quỳnh Chi mở cửa. Cùng lúc, chân tay tôi cứng đơ, ngực tưng tức, tim vặn vẹo
như thiếu không khí.Một người nào đó đang thở sau lưng tôi. Tiếng thở dài âm u
phát sâu suốt lồng ngực, phà dọc sau gáy hơi lạnh của một khối băng. Không phải
tiếng gào. Không phải tiếng khóc. Nó gom tụ một chuỗi âm thanh u trầm não ruột,
vừa bi thiết vừa thê lương.
Mấy ngón tay
tôi bị rút căng, tê cứng, miệng há hốc mà không thể phát tiếng kêu.
Một
giây...Hai giây...Ðột nhiên, hơi lạnh dịch về hướng cửa sổ. Tôi quay phắt
lại. Không. Không có ai. Nhưng tiếng thở dài vẫn còn quanh quẩn kéo xoáy những
vòng trôn ốc. Nó ai oán não nùng như gom đủ trăm nghìn tiếng nấc bị bóp nghẹn,
khùng khục lẫn tiếng khóc rền rền đập vào bức tường đá dội ngược âm thanh xé
gió.Tiếng khóc và hơi lạnh buốt chợt lướt qua thân thể tôi, rồi,như bị
lôi kéo bởi một sức mạnh vô hình khủng khiếp nào đó, nó đảo mạnh, xô tung chắn
khung cửa, cuốn vạt áo tôi ném phần phật về phía trước.
Ðêm bên
ngoài.
Bóng tối xô đẩy, dồn cục muôn hình thù quái gở. In đậm trên nền trời, một vệt sáng xanh lè tựa mắt mèo đứt quãng. Chợp tích tắc...Ðốm sáng vươn rộng, chồm chới với như cánh tay khẳng khiu, níu vào khung cửa, lòng thòng những đường dây dẫn ống nước biển...
(Nhật Tân)
No comments:
Post a Comment