Thu Thuyền ( Ảnh Nam Lưu)
Tình Xưa,
Đàlạt ( *)
(Thu Thuyền)
Trước ngày Mơ
về Việt Nam, chị Lan gọi. Giọng chị rối rít trong phôn:
“Mơ. Chị mới
liên lạc được với anh Toàn.”
“Toàn nào, chị
Lan?”
“Toàn Khoa Học,
bồ cũ của chị đó! Anh ta hiện đang bán khoai lang khô, mứt bánh ở khu chợ hoa.
Hiện thời sức khỏe yếu, cuộc sống chật vật. Đủ chuyện buồn. Chị lo lắm. Em về
Đàlạt, chịu khó ghé chợ Dưới, đưa anh Toàn một ngàn dùm chị.”
“Chị có xi
nhan anh Toàn vụ này chưa?”
“Tính anh
Toàn tự kiêu lắm. Chị sợ nói ra, anh ấy không bằng lòng. Chi bằng em ghé qua bất
ngờ, khó từ chối hơn!”
Mơ nhận lời.
Cô làm bộ hỏi chứ quên sao được anh Toàn Khoa Học? Mấy nàng sinh viên đại học
Đàlạt, đa số ôm gối sầu tương tư anh Toàn. Chỉ có chị Lan may mắn được cùng anh
sánh vai trong khuôn viên của Viện. Hồi đó, Mơ không hiểu chị Lan đánh gục những
đối thủ bằng cách nào. Đối với Mơ, tướng chị Lan giống con trâu nước: Vai u thịt
bắp mồ hôi dầu, lông nách một nạm trà tàu một hơi. Chị chỉ được đôi môi chúm
chím khá xinh. Nhan sắc không thể là yếu tố chính, Đàlạt khối gì các mợ sinh
viên đẹp bằng mười chị. Có thể nhờ duyên ngầm hấp thụ từ những áng văn chương
tuyệt tác đến Tuổi Cài Trâm, Tử Vi Đẩu Số... Mơ đọc xong, chữ nghĩa lời hay ý đẹp
bay biền biệt sau một giấc ngủ ngon. Chị Lan cất kỹ trong đầu từng chi tiết nhỏ.
Gặp hứng, lưỡi chị như có dán bùa mê, nói không khác gì rót mật vào tai. Bố đi
đâu cũng đưa chị đi cùng. Các bác, các chú quý chị, dặn bố phải “tét” rể cho kỹ
để tránh cảnh hoa lan cắm bãi cứt trâu. Mơ tạm kết luận chị mình duyên dáng và
công nhận anh Toàn khéo chọn người!
Một trong những
kỷ niệm nhớ đời là lần đầu tiên Mơ gặp anh Toàn. Buổi trưa hôm ấy, Mơ đang đong
đưa trên cây mận. Cô hăm hở vặt những quả chín, sơ ý để cành cây xé một mảng lớn
ngay quần. Đúng lúc anh Toàn mở cổng lững thững bước vào sân: Một người đàn ông
cao, dáng thanh. Mái tóc bồng bềnh quyện khói sương. Ánh mắt tự tin sáng ngời.
Sống mũi cao. Đẹp toàn bích, như pho tượng cổ Hy Lạp! Mơ lao đao muốn lộn khỏi
cây. Anh Toàn ngước mắt nhìn cô: “Anh là Toàn. Chị Lan có nhà không Mơ?” “Anh
Toàn biết cả tên mình!”, Mơ nghĩ thầm. Sung sướng, mát rười rượi. Chợt nhớ ra
mình đang mặc quần rách, gió thổi vù vù vào đùi. Mặt Mơ đỏ như lên cơn sốt. Cô
túm quần. Tuột khỏi cây mận. Chạy ào vào nhà, mặc cho ánh mắt đầy thắc mắc của
anh Toàn đuổi theo sau. “Bể quá!”, Mơ lầu bầu nói không biết bao nhiêu lần.
Dĩ nhiên sau
hôm hạnh ngộ, Mơ, một nữ sinh lớp Mười, cũng nối đuôi các bậc đàn chị sinh
viên, ôm gối sầu tương tư anh Toàn. Khổ nỗi cứ thấy bóng anh Toàn là Mơ phát hoảng,
chạy biến. Cái quần thủng là nỗi ám ảnh không rời. Sau đó Mơ còn chiêm bao thấy
ác mộng: Anh Toàn cười tủm tỉm trước cảnh cô mặc áo quần rách lỗ chỗ...
Lúc Mơ tạm
quên hình ảnh anh Toàn thì chị Lan được học bổng qua Mỹ du học. Chị mở cái
“bum” thật lớn mời bạn bè đến dự. Mơ lợi dụng ánh đèn lù mù, lẻn vào ngó thiên
hạ dập dìu theo tiếng nhạc. Đang dõi mắt theo những bước chân lão luyện, một
bàn tay chìa ra trước mặt làm Mơ giật thót mình:
“Em ra nhảy bản
này với anh nhé!”
Chàng sinh
viên lù lù đứng ngay cạnh Mơ lúc nào không hay. Mơ ấp úng từ chối:
“Dạ... thôi!
Em chỉ muốn nhìn... thôi...”
“Đừng làm khó
với anh mà!”
Cậu sinh viên
vừa nài nỉ vừa nắm tay Mơ lôi ra sàn nhảy. Mơ cong đít, trì người lại. Cảnh kẻ
kéo người rịt, chắc chắn lố lăng khôi hài. Mắt Mơ loang loáng nước vì xấu hổ.
Đúng lúc ấy,
giọng cứu tinh của anh Toàn vang lên:
“Mơ, em Lan đấy!
Buông tay người ta giùm. Chắc cô bé không biết nhảy đầm đâu.”
Nói xong, anh
dịu dàng rỉ tai Mơ:
“Mơ ạ. Ngồi
đây, thể nào chúng nó cũng mời em ra nữa. Em nên vào nhà trong nếu không biết
nhảy.”
Mơ vâng dạ, lủi
đi như con cắt. Vào giường, tai Mơ còn vang vang giọng Bắc Kỳ ngọt mật: “Mơ
à... Mơ ơi... Mơ ạ...” Rõ chán. Tưởng đã quên, bây giờ tương tư lại!
...
Chiếc xe van
càng lúc càng đưa Mơ đến gần thành phố tuổi nhỏ. Cô hồi hộp bấu ngón tay vào nệm
ghế, mắt nhìn đăm đăm vào vách đèo, tìm kiếm: “A, Nó đây!”. Vài cây thông con bắt
đầu xuất hiện. Mơ có cảm tưởng trời chuyển sang hanh hanh lạnh. Cô quay kính xe
xuống, phồng mũi hít thở làn không khí trong lành của vùng cao nguyên đất đỏ. Rồi
Mơ hăm hở như chỉ còn vài phút nữa là tới nơi, cô nói với chú tài xế: “Kỳ này về
Đàlạt, bất cứ giá nào tôi cũng mướn phòng ở khách sạn Palace.” Cô đến nơi này
đúng một lần để dự tiệc cưới của ông chánh án Cẩn và cô giáo Khoa Nghi nhưng vẫn
giữ mãi hình ảnh căn phòng tiếp tân lộng lẫy như điện vua. “Phải đến để xem có
còn đẹp như mình vẫn nghĩ. Mướn phòng xong, mình sẽ đi thăm phố phường...”, Mơ
chợt khựng lại: Đi thăm phố phường? Thế còn “người xưa”? Chẳng lẽ sợ giáp mặt
anh Toàn, sẽ vỡ mộng nếu anh thay đổi quá nhiều?
Xe đi ngang
bưu điện Đàlạt. “Vẫn thế!”, Mơ vui mừng reo lên. Biết bao nhiêu lần Mơ chầu chực
nơi này để mua tem đóng dấu ngày phát hành đầu tiên. Bên trái là khu Xuân An, cả
nhà hay ghé ăn bún ốc. Chẳng thay đổi bao nhiêu. Mơ thấy ấm lòng với những hình
ảnh quen thuộc đập vào mắt mình. Không gì hãi hùng cho bằng trở lại chốn cũ mà
cảnh vật thay đổi hoàn toàn! Xe vừa qua nhà thờ chánh tòa, Mơ hét toáng lên:
“Chú! chú! Quẹo vào nhà thờ con gà giùm tôi...” Chú tài xế chiều ý, quặt tay
lái vào sân nhà thờ. Mơ tất tả leo xuống xe. Cô tái mặt khi thấy cửa nhà thờ đã
khóa kín. “Không ngờ nhà thờ lại có lúc nhốt con chiên ở ngoài!”, Mơ than thầm.
Cô lang thang ra phía hông, kiếm xem cửa nào còn mở. May gặp cha xứ đang khóa
văn phòng, chuẩn bị đi ra. Cô chặn đường, nài nỉ: “Thưa cha, con từ Mỹ về muốn
vào đọc kinh cho Đức Cha Hiền. Cha làm ơn...”. Vị cha xứ nhìn cô thương hại, mở
cửa giáo đường, hỏi cô:
“Hồi xưa, chị
quen biết nhiều với Đức Cha?”
Thú thật cô
muốn vào nhà thờ để tìm lại kỷ niệm chứ có phải vì Đức Cha hay Đức Chúa. Cũng
may thuở bé hay được đi thăm Đức Cha Hiền nên cô không phải mất công nói láo:
“Ngày xưa,
con vẫn thường cùng ông bà nội đi viếng Đức Cha, được người đưa nhẫn (cho hôn)
nhưng con lắc đầu cám ơn, chỉ xin người mở hộp bánh!”
Cha xứ cười
bao dung, chỉ về hướng bàn thờ. Cô lên tuốt phía trên, quỳ xuống bên mộ Đức
Cha, lòng rưng rưng nhớ những ngày thơ dại, vòi vĩnh vị linh mục khả kính. Quay
nhìn xuống thánh đường im vắng, không gian như đi lùi lại mấy mươi năm: Vẫn dãy
ghế lên nước nâu bóng, những khung cửa kính hình màu sặc sỡ, tòa giải tội âm u
lặng lẽ. Nước mắt Mơ chợt đọng lại thành hạt. Bà nội dắt Mơ đi lễ mỗi ngày, làm
sao quên được những hình ảnh này? Cô tưởng tượng “Nếu còn ở Dalat, chị Lan anh
Toàn thế nào cũng làm đám cưới ở đây, rồi cũng đến phiên mình mặc áo cô dâu đi
giữa dãy ghế đông nghẹt bạn bè và người thân.” Chợt nhớ cha xứ đang đứng chờ,
Mơ hấp tấp bỏ tờ giấy bạc vào hộp lạc quyên. Ra ngoài, cô còn ngoái nhìn lần
chót, níu kéo mãi chưa muốn đi. Lòng cô như rên lên thành tiếng, “Chao ơi, thèm
những ngày cũ!”
Từ xa, khách
sạn Palace vẫn ngạo nghễ tọa lạc trên ngọn đồi cỏ cây xanh mướt. Vẫn quét vôi
trắng, vẫn sang trọng như thuở nào. Đến gần, mới biết đang tu bổ chưa thể nhận
khách. Mơ thất vọng, nhờ chú tài xế kiếm đỡ khách sạn ở khu Hoà Bình. Làm thủ tục
giấy tờ xong, Mơ đi tản bộ ngoài phố. Cô ghé thăm trường Đoàn Thị Điểm nơi cô từng
học lớp đêm của Hội Việt Mỹ. Mơ kinh ngạc khi thấy những hàng chè, bánh xèo,
mì...trước đây chỉ nằm gọn trên vỉa hè, bây giờ lấn lan cả con đường. Cảnh tượng
lộn xộn xô bồ thật thiếu thẩm mỹ. Ngao ngán, Mơ vội rút trở ra khu Hoà Bình,
tìm những cửa tiệm hồi xưa cô từng ghé qua. Mơ nhận được vài bảng hiệu, góc phố
nhưng cô thấy cảnh vật lạ lẫm thế nào. Cô có cảm tưởng mình là một bóng ma lạc
lõng, thấy người chung quanh nhưng chẳng ai nhìn thấy mình. Lòng trống rỗng lạ
kỳ! Cô tần ngần đi về hướng những bậc thang cấp dẫn xuống chợ Dưới. Xuống đó,
cô sẽ đặt chân ngay vào khu chợ hoa, nơi có gian hàng mứt kẹo...
Cuối cùng cô
lại bước vào chợ Trên!
Len lỏi trong
những sạp vải, Mơ lớ ngớ ngắm những bộ quần áo may sẵn. Nhớ lại mẹ mua cho mình
chiếc áo ngực đầu tiên tại đây: Đăng ten trắng, đính hoa hồng nhỏ xíu chính giữa...
“Ê, Lơ Tơ Mơ
đó hả?”
Mơ giật mình
quay lại hướng phát ra câu hỏi, thấy cô bạn thân cùng lớp ngồi chễm chệ giữa những
dãy quần áo treo tít từ trên trần sạp, xuống tới đất:
“Trời ơi, Thuấn
Lười. Mi bán hàng ở đây à?”
“Con điên! Chứ
mi tưởng ta ngồi chơi?”
“Có bao giờ
mi học hành chăm chỉ, làm sao ta biết mi chịu khó làm ăn?”
“Không buôn
bán thì cạp đất mà sống à? Mi về đây hồi nào? Làm gì lang thang trong khu này?”
“Mới về. Thăm
cảnh cũ, người xưa. Được không?”
“Cảnh cũ dĩ
nhiên còn đó, người xưa... Ý, hồi đó mi mới 15, làm gì có ai?”
“Tình một chiều,
không được xem là người xưa sao?”
“Người xưa là
ai vậy?”
“Mi có rảnh
nghe ta kể?”
Mơ không ngờ
Thuấn và cô vẫn còn dùng những câu hỏi để đối đáp như thuở nào. Mơ cao hứng rủ
bạn: “Miếng quà là đầu câu chuyện, kiếm gì ăn không?” Thuấn cười hăng hắc bảo sắp
đến giờ về, sẵn gặp bạn đóng cửa sớm. Cô nhanh nhẹn dẹp hàng, khóa sạp, nắm tay
kéo Mơ lách khỏi rừng quần áo chật chội. Ra tới ngoài, cô khoác vai Mơ, cặp kè
thân mật:
“Lát nữa ta
nhờ chồng tha đống vải vóc quần áo về. Thế mi đã gặp chàng chưa? Hồi nãy suýt nữa
ta không nhận ra cái mặt tròn của mi. May mi vẫn còn mụn ruồi tham ăn trên mép
và cặp mắt ngơ ngác của Từ Thức mới từ trên trời rơi xuống.”
Mơ cười, kéo
tay bạn xà xuống cạnh gánh sữa đậu nành:
“Nỡm. Từ Thức
mới về trần. Mi vẫn vậy. Coi phổng phao hơn xưa nên nhan sắc càng mặn. Ngồi đây
uống miếng sữa đậu nành, kể ta nghe tin tức bạn bè cũ. Mi làm ăn có khá không
mà ăn mặc diêm dúa, ngón tay đeo nhẫn hột xoàn to thế?”
Thuấn vùng vằng,
kéo tay Mơ:
“Ta không ngồi
đường kiểu này đâu. Kỳ lắm.”
“Vậy mi đứng,
ta ngồi. Ta tới vài ngày rồi đi thành ra ai muốn cười cứ tự nhiên!”
“Mi không sợ
người xưa nhìn thấy cảnh mi ăn uống lê la ngoài chợ à?”
Câu nói của
Thuấn có tác dụng thần sầu. Mơ bật đứng dậy! Hai cô gọi sữa đậu nành, sánh vai
trên cầu, cùng nhìn xuống khu chợ hoa. Nhẩn nha uống từng ngụm thơm lừng,
thoang thoảng mùi lá dứa. Mơ vừa uống, vừa khoan khoái kể:
“Mi biết
không? Hồi ấy ta mê bồ của chị Lan, anh ấy đẹp trai như tài tử xi nê. Ta sẵn dịp
về Việt Nam, ghé thăm Đàlạt hy vọng gặp được anh ta”
Thuấn gật gù:
“Thì ra là vậy.
Chàng tên gì? Con cái nhà ai? Giàu, nghèo? Bao nhiêu tuổi?”
Mơ thấy bạn
nóng nảy hỏi liên tiếp mấy câu, cô càng muốn bắt bạn chờ. Sẵn cạnh đó có hàng
chuối bọc nếp nướng than, tỏa mùi thơm khá gợi cảm, cô hỏi mua, lúng búng nhai.
Thuấn sốt ruột, mắng:
“Mi vẫn không
chừa tật tham ăn. Sao, kể đi chứ?”
Chưa kịp trả
lời, một giọng Bắc kỳ ngọt mật vang lên sau lưng Mơ: “Thuấn, chuyện gì mà em dọn
hàng sớm vậy?” Mơ choáng váng, chưa hoàn hồn trước giọng nói quen thuộc thì Thuấn
đã tươi cười quay qua Mơ: “Anh Toàn, ông xã ta...” Nói đến đây, Thuấn rỉ tai
Mơ: “Chồng ta bán mứt kẹo ở chợ Dưới nhưng đổi vàng, đô mới là nguồn lợi
chính.” Sau đó Thuấn bảo với chồng, “Đây là Mơ, bạn học cũ. Em tính đi chơi với
Mơ đến tối. Anh đem hàng về trước giùm em.” Mơ quay lại anh Toàn: Áo sơ mi xanh
nhạt, quần tây xám, đồng hồ vàng rất lịch lãm. Mái tóc bồng bềnh quyện khói
sương của anh thưa đi nhiều. Khuôn mặt hằn vết thời gian và ánh mắt tự tin ngày
nào bây giờ cúp xuống, né tia nhìn của Mơ. Anh hắng giọng: “Chào chị Mơ. Thôi
tôi về trước nhé!” Mơ biết anh Toàn đã nhìn ra cô nhưng cố tình không muốn nhận
người quen. Cô buột miệng: “Hay mi về cùng với anh Toàn cho tiện. Ta cần đi chỗ
này một chút. Ngày mai ta ghé lại đây, tha hồ tụi mình hàn huyên tâm sự.” Thuấn
lưỡng lự: “ Ừ mai vậy, nhớ đừng quên nghe!”. Mơ lơ đãng gật đầu. Cô vừa gửi lại
Đàlạt mối tình xưa. Gửi cả niềm thất vọng lẫn cảm giác hụt hẫng trước những đổi
thay. Ngày mai Mơ sẽ rời thành phố sương mù thật sớm.
Góc . Với em thương.
Em viết về Đà Lạt làm chị nhớ vô cùng, thành phố quanh năm sương mù
và những con dốc cao thấp hai bên đường thênh thang những bông hoa dại
xinh xắn mơ màng từ hương đất.
Cafe Tùng, con đường Phan Đình Phùng với cột đèn vàng vọt những khuya xuôi dốc, hơi thở phà khói thổi phù phù trái bắp nướng nóng hôi hổi trên tay. Không nhiều lắm kỷ niệm ở thành phố đó, nhưng ..Có những điều rất riêng, quanh quẩn rơi rớt đâu tận góc khuất trái tim và đôi khi.. hãy để những kỷ niệm ngọt ngào ngủ yên trong ngăn kéo hồi tưởng Và đừng khơi động, vì khi nhớ về ngày tháng cũ, dù buồn hay vui cũng mang cho mình nhiều cảm giác mất mát lẫn nuối tiếc.
Hãy cùng chị nghe lại " Gọi người yêu dấu ' , một trong những bài hát yêu thích của chị.
Nghe em...
(*) Tình Xưa, Đà Lạt trong tuyển tập truyện ngắn " Những nhánh sông mất biển " của nhà văn nữ Thu Thuyền do Văn Mới xuất bản tại Hoa Kỳ năm 2006.
và những con dốc cao thấp hai bên đường thênh thang những bông hoa dại
xinh xắn mơ màng từ hương đất.
Cafe Tùng, con đường Phan Đình Phùng với cột đèn vàng vọt những khuya xuôi dốc, hơi thở phà khói thổi phù phù trái bắp nướng nóng hôi hổi trên tay. Không nhiều lắm kỷ niệm ở thành phố đó, nhưng ..Có những điều rất riêng, quanh quẩn rơi rớt đâu tận góc khuất trái tim và đôi khi.. hãy để những kỷ niệm ngọt ngào ngủ yên trong ngăn kéo hồi tưởng Và đừng khơi động, vì khi nhớ về ngày tháng cũ, dù buồn hay vui cũng mang cho mình nhiều cảm giác mất mát lẫn nuối tiếc.
Hãy cùng chị nghe lại " Gọi người yêu dấu ' , một trong những bài hát yêu thích của chị.
Nghe em...
(*) Tình Xưa, Đà Lạt trong tuyển tập truyện ngắn " Những nhánh sông mất biển " của nhà văn nữ Thu Thuyền do Văn Mới xuất bản tại Hoa Kỳ năm 2006.
Gọi người yêu dấu
Thơ : Hoàng Anh Tuấn
Nhạc : Vũ Đức Nghiêm
Ca sĩ : Ngọc Lan
No comments:
Post a Comment