Thơ : Trần Hoài Thư
Dường như tôi
sắp quị rồi
Nghe chăng tiếng
thét vỡ màng nhĩ tôi
Nầy em , xin
đừng bỏ tôi
Nầy thơ , xin
đừng bỏ tôi một mình
Tôi cần thơ ,
tôi cần mình
Sao mình cứ mở
mắt nhìn đâu đâu
......
Ôi , sao quá
thương những vần thơ của anh . Là tiếng kêu tuyệt vọng ,
thảnh thốt , là
bàn tay khua chới với " tôi cần em , tôi cần mình ..."
Có tiếng kêu
nào thê thiết hơn , đau đớn hơn tiếng gọi mình ơi với trái tim tan
nát ?
Vịn Vào Lục Bát đến với tôi trong buổi sáng , trời heo may lạnh , buổi sáng của tuần
mệt mỏi theo Harvy , Irma và những ngày mưa tầm tã đường xá ngập ngụa nước .
Những ngày
mưa bão với trái tim đôi khi sũng ướt theo từng cơn mưa và nhớ tha thiết những
ngày nắng , tôi mới hiểu phần nào tâm trạng của anh , khi anh mượn những
dòng Lục bát để Vịn vào, để yêu thương , khao khát, và nương náu.
Tập thơ của
anh , phần phụ trang có nhiều bạn bè cùng chia xẻ , những vần thơ " Đọc
lên thấy nao nao lòng. Lục bát , một thể loại thơ thuần Việt mà chắc chắn tay
anh đã chạm đến nó . Những bài thơ thật ngắn thật sự lôi cuốn người
đọc . Như nỗi cô đơn của anh hàng ngày vào với vợ trong nursing
home , nỗi trống vắng cô độc khi anh một mình trở về nhà , căn nhà đầy ắp kỷ niệm
của chị , của anh :
Còn đây một
chỗ bên trời
Còn đây chìa
khoá mở đời cưu mang ...
Còn đây còn
đêm tịch liêu
Trong tôi con
sóng thuỷ triều trở trăn
( Về lại
phòng ngủ )
" trích từ ( Phạm Văn Nhàn )"
Hoặc Đùa với vịn
vào lục bát ( Tô Thẩm Huy)
Xây nhà phải
có xà ngang
Xây đời phải
có lan can vịn đời
Bây giờ hết bấu
víu rồi
Tôi xin lục
bát vịn vào để vui ...
Té ra với Trần
Hoài Thư , lục bát giống như xà ngang , một thứ lan can để vịn trong đời . Ngày
còn bé , vịn vào cha , vào mẹ: Lan can mẹ , mẹ khom lưng . Để con được vịn khỏi
cần nhón chân . Lớn lên thì vịn vào bạn bè " Lan can bạn - vịn thân tình .
Để còn thấy được cuộc đời dễ thương "
Nhưng cái vịn
gay cấn nhất , ngoạn mục nhất là khi cuộc đời ông vịn vào vợ "
Kìa , sao bàn
tay tôi run
Tôi cần em ,
tôi cần em thật mà
Vậy mà em bỏ
đi xa
Bỏ ngôi nhà ,
bỏ buồng thờ , đèn nhang
Em đi để nhận
đoạn trường
Xe lăn định
mệnh , chiếc giường nghiệt oan
Hay là em chuộc
dùm chồng
Ngày xưa Chúa
đã chuộc dùm thế gian ..
Ngoài bài viết
của anh Phạm Văn Nhàn , anh Tô Thẩm Huy , còn có tuỳ bút ngắn của anh
Nguyễn Đình Trà , Nguyễn Văn Dưỡng là bạn bè đồng đội của anh ..
Họ có nhiều
điều để nói , nhiều kỷ niệm để chia xẻ vì họ đã sống và chiến đấu cùng anh
trong giai đoạn khốc liệt của chiến tranh ở một thời tuổi trẻ ..
Vịn vào lục
bát gồm một trăm trang
được chia làm
ba phân đoạn :
Đoạn một : Hiện
tại
Đoạn hai : Một
thời trong quân ngũ
Đoạn ba : Nhớ
về bạn bè trong khu sáu ( Qui Nhơn )
Thơ của anh ,
có điều gì làm tôi ray rức khi đọc đến bài Dường như ( trang 9 )
và tôi chưa thể rời khỏi cảm xúc đau đớn lẫn mất mát mà anh trải lòng mình ở mỗi dòng, mỗi chữ , như tiếng thở dài, tiếng nấc khan... Tôi mường tượng dáng dấp khắc khổ của anh ,
tóc bạc phơ , mỗi ngày cặm cụi đi thăm chị và mỗi tối trở về nhà , tiếng chìa
khoá mở cửa chắc sẽ cứa trong tim anh những nhát dao thổn thức và với cặp mắt
kính dày cộm , tấm thân tàn tạ của tuổi già bịnh tật ,khi anh thắp ngọn đèn lui
cui trên từng bản thảo , từng giòng chữ , anh sẽ , có lúc bật khóc ...(
Anh đang khóc , phải không anh ? )
Này em , em đừng
bỏ tôi
Này thơ , xin
đừng bỏ tôi một mình
Tôi cần thơ ,
tôi cần mình
Dường như tôi
sắp quị rồi ....
Anh Thư ...
còn bao nhiêu ngày trong đời để vịn nhau , dù chỉ là Vịn vào lục bát ?
No comments:
Post a Comment