Tập truyện Đêm Nghi Ngại
Tác giả Nguyễn Linh Quang ( Cổ Ngư)
ÐÊM NGHI NGẠI
( Nguyễn Linh
Quang)
MARGOT
Tin báo tử
(tháng 11) :
Roger
CLEMENT, 95 tuổi - Jeanne PREVOT, 89 tuổi - Yingfei SHEN, 40 tuổi - Marguerite
LORIN, 78 tuổi - Semsha DENDANI, 1 tuổi - Philippe ZANINI, 76 tuổi…
RANI
Tôi nhìn
Sylvia. Bắt đầu đẫy. Cái đẫy đà khó tránh khỏi của những cô gái gốc Tây Ban Nha
đã ngoài tuổi hai mươi lăm. Da thịt hình như vội quên đi tính đàn hồi săn chắc
thời thiếu nữ. Bợt bệu. Nhớ đến cái chân giò có lần thấy vội trong báo quảng
cáo. Tà ma !
_ Vào nằm với
em đi !
_ Ðang
ramadan.
_ Ðêm lâu rồi,
mặt trời lặn từ năm rưỡi chiều…
_ Tôi đã khấn
sẽ giữ mình suốt tháng.
_ Vào nằm với
em đi. Ôm em thôi !
_ Tôi đã bảo
không, là không !
Sylvia vùng dậy,
thu mình vào góc giường, lưng dính tường, bưng mặt rưng rức. Ngực trần rung từng
chặp. Những giọt mascara đen bẩn len qua kẽ tay, văng lốm đốm lên nền chăn ố._
Em sợ !
Ðể mặc Sylvia
với tiếng nấc nghẹn, tôi tránh tấm áo giả lông bèo nhèo trên sàn, bước đến cửa
sổ, nhìn xuống đường. Bên trong 22°C, ngoài kia, chắc chưa được đến một phần
ba. Tôi nghĩ đến Sylvia, những đêm như vầy, bên ngoài áo khoác dày, bên trong mỏng
tang đồ lót, gõ mòn lề đường bằng gót guốc cao, và giữa hai lần đón đưa, phải
chống chọi với từng làn gió buốt bằng những điếu thuốc hăng mùi bạc hà dài ngoẵng.
Tôi nghĩ đến Sylvia, những đêm như vầy, chắc cần tiền trao tay ít hơn cần một
căn phòng được sưởi ấm, với một thân thể đàn ông chà xát, dày vò, hay may mắn
hơn, vuốt ve, mơn trớn. Khách quen, tháng đôi ba bận. Khách lạ qua đường. Khách
phương xa. Dù sao cũng là thân nhiệt, với một mảnh chăn, một khoảng nệm… Mờ mịt
ngoài kia. Thêm gió. Tháp Eiffel cụt đầu trong biển sương cuồng động, từ xa, toả
quầng mờ hiu hắt. Ánh đèn đường chỉ vừa soi đủ ngọn hàng cây mới lớn bên kia đại
lộ. Mất gốc, lửng lơ, những tụm lá heo hắt cuối thu vật vờ, đứng yên mà như
trôi, bơi ngược chiều gió tạt. Tự nhiên, đầu óc tôi lởn vởn câu thành ngữ «
Sương mù Luân Ðôn ». Một huyền thoại ? Tôi chưa biết Luân Ðôn, dù Pháp và Anh
chỉ cách nhau bằng eo biển Manche hẹp tẹo, dù Paris và Luân Ðôn, từ nhiều năm
nay, đã nối tay nhau qua đường xe lửa ngầm xuyên biển, chỉ vèo vài ba tiếng đồng
hồ là đã đến nơi. Cũng như cha tôi, từ hơn năm mươi năm nay, vẫn không sao vượt
nổi Ðiạ Trung Hải để thăm lại cố hương. Ông đã từng có dịp đi xa hơn thế, Mỹ
châu, Á châu, tận cả Úc châu, nhưng mỗi lần nảy ra ý định lấy vé về Maroc, lại
trù trừ, do dự, rồi bỏ qua một bên. Hình như, mỗi chuyến đi xa, dù đã được chuẩn
bị từ nhiều tháng, nhiều năm trước, vẫn là kết quả ngẫu nhiên do định mệnh dẫn
dắt ?
« Sương mù
Luân Ðôn ». Và còn gì nữa, lẩn khuất trong lớp hơi nước mờ đục kia ? Lại thêm
những huyền thoại, người hoá sói, hoá Jack-kẻ-phanh-bụng-đàn-bà, hoá sát nhân,
hoá nạn nhân, hoá dơi, hoá cú, hoá tiên, hoá Peter Pan. Không gian trước mặt được
đãi qua hai lần kính lọc, ánh đèn vàng và lớp sương đặc, nhận chìm nhiều chi tiết,
xoá sạch mọi sần sùi, thô tháp, hoang lạ khác thường. Và tôi, với bao hãm mình
khổ hạnh mùa ramadan, có còn phải là tôi nữa không ?
_ Tại sao cô
sợ ?
Không có tiếng
trả lời. Quay lại, tôi thấy, giữa những tầng thâm đen của chì kẻ, của mascara,
của những đêm thiếu ngủ, rực lên cơn sốt động kinh từ đôi mắt đứng tròng, trợn
mở.
RÉMY
_ Ðứng lại !
Giật bắn người,
Rémy lao chạy. Lộ rồi ! Ðầy truyền đơn trong người thế này ! Tiếng giày bốt rầm
rập phía sau. Gắng lên ! Phía trước là công viên. Sương mù bưng cả mắt, hy vọng
lọt được vào đó, sẽ thoát. Rémy vượt qua rào chắn, len lỏi giữa những thân cao
gốc già vòng tay ôm, những bụi thấp răng rắc cành vụn gãy gục. Tiếng lao xao nhỏ
dần, chìm khuất trong màn sương đục. Hít thật đầy. Thở thật chậm. Ép nhịp tim lại.
Mười lăm phút, nửa giờ hay hơn một tiếng đã vút qua ? Thời gian có trôi đi
không, hay chỉ chầm chậm đong đưa giữa cái không gian đặc sương quền quện này ?
Im như tờ. Có khi sự im lặng còn đáng sợ hơn cả những tiếng động khả nghi.
Không biết Margot có sao không ? Mỗi đứa một nẻo. Tại sao cô ấy muốn đi cùng mà
mình cứ khăng khăng từ chối ? Tại sao trước lúc chia tay, cô ấy lại vít cổ mình
xuống để hôn một nụ dài ? Có bao giờ thế đâu ! Lạ thật ! Nóng ruột quá ! Chẳng
lẽ cứ nấp mãi trong này hay sao, còn bao nhiêu truyền đơn phải rải. Rémy nhìn
qua kẽ lá. Tại sao mình lại liều lĩnh lao vào nơi nguy hiểm ? Yêu nước ? Tinh
thần ái quốc được nhắc nhở trong những buổi họp tổ bí mật, với mình, mơ hồ quá,
chẳng khơi gợi được gì cả. Tham gia hoạt động, phải chăng vì nhớ đến gia đình
David, thằng bạn thân nhất lớp, cha giáo sư đại học, mẹ nhạc sư dương cầm, một
ngày bi thảm, nhà cửa đồ đạc bị tịch biên, vợ chồng con cái mất tăm trong trại
tập trung dân Do Thái ? Phải chăng vì đọc được tin, nhìn thấy ảnh những thây
người gục xuống bên cọc hành hình, ven chân tường, bao ngôi làng bốc cháy, lửa
thiêu rụi giáo đường và Chúa và mẹ và em thơ ? Hay, phải chăng chỉ vì muốn tỏ
ra xứng đáng với Margot, khuôn mặt đẹp nhất trường, đáng yêu nhất phố ? Không
biết. Không rõ. Có thể mỗi thứ một chút, nhào trộn thành mong ước muốn đuổi người
Ðức về nước. Người Ðức. Mình có căm thù họ không ? Hình như, không. Chọn tiếng
Ðức làm ngoại ngữ. Ðọc Goethe. Nghe Beethoven. Chẳng có lý do gì để ghét người
Ðức cả. Nhưng đừng giết, đừng bắn, đừng hại ai nữa, bọn sát nhân súng cầm trên
tay kia… Ðêm vẫn lặng, khét ngốt mùi diêm sinh. Trời gầm gừ sấm động. Và sương.
Tẩm ánh đèn đường bệnh hoạn, nhờ nhờ vàng. Phải đi thôi. Ðợi đến lúc sương tan
hay ngày rạng thì khốn ! Len người khỏi bụi rậm. Xổm ngồi. Nghe. Im. Nhìn. Vắng.
Một bước. Tiếng cành lá lách tách dưới chân. Không động vọng. Hai bước. Ba bước.
Thoăn thoắt chạy. Nhanh lên, phải xong nhiệm vụ được giao, ngày J sắp đến… Xạch
! Xạch ! Hai bóng đen trồi lên từ lòng đường-địa ngục. Chỉ vừa kịp quay ngược
hướng, hai tiếng nổ đanh lạnh bốc gọn Rémy lên theo đà chạy trước khi quật thân
mảnh chúi sấp. Ðúng bình minh. Sương trời chuyển màu. Bầm đậm.
SYLVIA
Hắn nhìn chăm
chăm. Cái nhìn lạ lắm. Nửa tò mò nửa thân thiện. Như của tụi tỉnh lẻ, hay, của
bọn khách du lịch. Không phải cái nhìn lạnh tanh, nhìn-mà-không-thấy của lũ thị
dân thủ đô. Cách ăn mặc của hắn cũng buồn cười, cứ như từ trong phim, trong
hình những năm năm mươi bước ra. Chắc là một thằng nhóc lập dị, lông tơ còn mướt
trên mặt mà lại bày đặt đội bê-rê ! Dấn thêm vài bước, hắn dừng lại. Vẫn cái
nhìn đăm đắm. Dưới ánh vàng hắt của đèn đường, vẫn có cảm giác đôi con ngươi của
kẻ đối diện xanh trong. Như thuỷ tinh gắn vào hốc mắt hình nhân.
_ Chị vừa dọn
về khu này à ?
_ Ưà, gần
đúng… Còn chú em ?
_ Tôi sinh ra
ở đây.
Dân Paris
trăm phần trăm ! Coi vậy mà không phải vậy !
_ Chị đứng
đây làm gì ?
_ Tui đứng
đây làm gì thây kệ tui ! Chú là cớm hay sao mà khoái hỏi vậy ?
_ Chị đứng đường
à ?
_ Ưà, tui là
điếm đó, rồi sao ? Chú muốn gì ?
Nóng mặt gằn
tiếng, nhưng khi ngó thẳng vào đôi mắt tên nhóc con, chỉ thấy chính bóng mình
phản chiếu, rồi nhoà tan giữa ánh nhìn chăm chú, nửa tò mò, nửa thân thiện. Như
bóng con bé tóc bum bê xoè áo đầm hãnh diện soi vào lòng suối trong ở một thời
rất xưa, tại một nơi rất xa, ấm nắng. Con bé ấy, cũng đã từng có tiếng cười rất
dòn, mắt môi đằm thắm, ngực nẩy thanh tân. Con bé ấy, cũng từng có những thằng
bé bảnh trai như tên nhóc trước mặt chết mê chết mệt, vậy mà, chỉ một lần thôi,
rồi sụp đổ hết, tan vỡ hết. Mẹ, đầu gối đè cứng lên tay con giăng chữ thập, tọng
khăn chẹn họng, giữ chặt lấy tiếng thét của đứa gái tơ đang bị phá trinh trên
sàn bếp. Phơi thân dưới tay đồ tể. Tên dượng ghẻ hì hục thọc mạnh, đâm sâu, vừa
gào vừa tát mẹ, đầu móng cáu bẩn dầu nhớt xe của bàn tay còn lại cào ngấu ngực
non. Từ đó, con bé lăn vào đời, máu không ngưng chảy từ vết thương chẳng bao giờ
liền miệng. Không căm đàn ông. Không thù dượng ghẻ. Nhưng hận mẹ, cùng những
dòng nước mắt tuôn lã chã ngay khi ấy, cả mấy ngày sau. Và có lẽ sẽ chẳng ai hiểu
nổi vì sao con điếm khùng lại hả hê cười mỗi lần bị chửi " Ðù mẹ mày !
" Ừ ! Cám ơn ! Làm đi ! Ðừng nói !… Tự nhiên, có nhu cầu muốn kể, muốn
trút xả hết mọi điều vào cái hồ thuỷ tinh phẳng lặng kia.
_ Tui dân thứ
thiệt nghe chú, không phải như mấy con nhỏ Ðông Âu hay Trung Phi tay mơ đâu !
Mà, mấy năm nay sao xui quá, chú! Dành dụm mua được nguyên chiếc xe camionnette
vừa ấm cúng vừa kín đáo để hành nghề, một đêm ngủ quên, đèn cầy bắt vô mùng,
cháy rụi, chỉ kịp ôm đầu máu mà chạy thoát thân ! Rồi xuống cấp, đứng đường,
nhưng ở mé bên kia kìa, gần xa lộ vành đai, để khách tiện đưa đón. Rồi cũng tại
mấy con nhỏ mắc dịch đó cứ đứng lềnh khênh ồn ào giành mối, chặn cả xe qua lại
để níu kéo, báo chí truyền hình la-dô nói quá, nên tụi cớm bố ráp lung tung. Bị
vạ lây, nên tui phải bỏ qua kiếm ăn ở khu phố này, nhiều bữa, như bữa nay, ế độ,
ế chổng cẳng ! Mà, tức cười thiệt, dưng không tui lại kể tuốt luốt cho chú nghe
mọi chuyện… Khuya rồi, chú về nhà hả ?
Chiếc bê-rê
kéo xuống, xoay xoay trên tay. Tóc gợn sóng, chải lật hết ra phía sau, căng rộng
khoảng trán phẳng. Hắn ngập ngừng :
_ Chưa, tôi
còn phải đi có việc… Chị biết không, chiến tranh…
_ Hả, chiến
tranh hả ? Ở đâu ? Hồi nào ?
Hắn nhìn sững.
Như ma nhập. Mắt xoe tròn. Môi mấp máy. Giọng run.
_ Chị hỏi lạ
nhỉ ! Sắp hết chiến tranh rồi, hết chiếm đóng, sắp đến ngày trọng đại rồi.
_ Mà, ngày gì
?
_ Khó nói
quá…
_ Chú này cứ
úp úp mở mở, tui không có khoái cái trò đó đâu nghe ! Có gì cứ nói mẹ nó ra đi,
chú khinh, nghĩ mặt tui không đáng bắt chuyện với chú hả ?
_ Ðâu có !
Ðâu có ! Nhưng mà…
_ Thôi, bỏ
qua, mới hù chút xíu đã muốn té đái rồi, bắt tội nghiệp ! Nè, nói thiệt đi, chú
về nhà hả ? Chú có sống mình ên không ? Tui theo chú nghen ? Ðứng đây nãy giờ,
lạnh quá !
_ Tôi đi có việc
thật mà, với lại, Margot… Marguerite…
_ Chú có vợ rồi
hả ? Mèng ơi, còn trẻ măng vậy mà…
_ Không,
Marguerite không phải vợ tôi… người yêu… tôi… tôi yêu cô ấy.
_ Á à, rồi
con nhỏ đó có thương chú không ?
_ Tôi… tôi
không rõ, chắc là… có.
_ Nhưng mà nó
đâu có sống chung với chú, tui cá đó, đúng không ? Thấy chú dễ thương, tui mến.
Ðừng lo, tui tặng không chú đêm nay, bù lại, chú cho tui trọ tới sáng, được
không ?
Chiếc bê-rê
quay tít trên ngón trỏ bàn tay trái.
_ Không được
đâu… tôi… Marguerite… Thôi, tôi phải đi đây. Chị đọc đi, sẽ hiểu.
Hắn rút một tờ
giấy từ chiếc túi vải đeo chéo người rồi băng qua đường, chạy khuất vào bóng tối,
phía góc phố gập thước thợ. Nhìn xuống, lật qua lật lại. Tờ giấy trên tay trắng
cả hai mặt, nhàu nhò.
KẾT / MỞ
Ðều nhịp thở.
Biết Sylvia đã ngủ say, tôi vẫn tiếp tục vuốt xuôi từng sợi dài mượt. Làn tóc
đen thẳng như tóc đàn bà Tàu, đóng khung lấy khuôn mặt trắng bệch, với quầng mắt
thâm và đôi con ngươi xanh lạnh ánh thép, Sylvia ma quái cuốn tôi vào trò tình
những đêm trăng rực. Tôi, thằng đàn ông ba mươi tuổi, hình như thân thể chỉ thực
sự bừng thức quanh vài buổi tròn trăng. Mỗi sợi thần kinh căng tê, chỉ chực
tung đứt. Từng bắp thịt co cứng, tức nhức. Sylvia đến, thường, khoảng hai, ba
giờ sáng, giải phóng tôi khỏi mọi bức xúc, hứng trọn những xung động dã thú của
con đực, đê mê rú rít giữa bao dấu răng, vết móng. Ả điếm thập thành cứng xơ cảm
xúc, một tháng đôi ba lần, trải hết mọi giác quan mời tôi lăn lộn trên đó, rồi
bất thần, cuốn tròn, khép chặt, để cùng nhau rung lên những tần số cộng hưởng cực
đại. Mảng bầm nơi đầu ngực, lằn hằn dài khoảng lưng, những chứng tích nhức nhối
nhưng khêu gợi ấy nhắc chúng tôi nhớ đến nhau suốt khoảng thời gian còn lại,
khi trăng khuyết dần, mất dấu rồi tái sinh. Từng mảnh da non ngứa ngáy kích
thích, bồn chồn thúc dục. Tròn trăng, tròn trăng. Dù mỗi đêm, tôi vẫn đứng từ cửa
sổ, nhìn Sylvia gõ gót trên lề đường phía bên kia đại lộ. Tròn trăng. Tròn
trăng. Dù da thịt Sylvia đã cọ mài in ấn lên bao thân thể đàn ông những đêm tăm
tối, vẫn trinh nguyên toả sáng gọi tôi nhập cuộc đúng thời nguyệt rạng. Vậy mà,
đêm nay, trăng chết. Sylvia đến, để làm gì ? Tôi, gã rối gỗ đứt dây, liệt lực,
máy móc mãi một động tác chải gỡ mái tóc mượt của con búp-bê vải bông đang ôm gọn
trong lòng. Con nộm vải ngấm nước, iủ rũ, phình phều. Vô cảm.
Có tiếng động
ở lầu trên. Nặng. Chậm. Bà Marguerite, với chiếc gậy ba chân. Lưng cong gập,
như cõng hết tuổi tác, khổ đau, ẩn ức của cả đời dài trên đó. Người đàn bà còm
cõi ấy có thói quen khua gậy lọc cọc lúc trời gần sáng, và bao giờ, tiếng động
cũng ngừng lại phía cửa sổ. Người đàn bà có đôi mắt bạc màu lạnh băng, gây nơi
tôi nỗi ác cảm ngay lần đầu chạm mặt. Cứ tưởng bà có thói quen phân biệt đối xử
với dân gốc bắc Phi, nhưng lâu dần, tôi hiểu, tia nhìn hằn thù ấy, bà dành cho
tất cả mọi người. Lão gác-dan, một hôm vui chuyện, kể cho tôi và cặp vợ chồng Á
châu vừa dọn đến nghe lai lịch của bà cụ. Sinh ra và lớn lên ngay trong ngôi
nhà chúng tôi đang sống, có thời, bà cặp kè với một viên sĩ quan Ðức Quốc Xã và
theo hắn về nước, vừa kịp trước khi chiến tranh chấm dứt. Mãi gần đây, khi người
thân cuối cùng trong gia đình qua đời, bà mới quay lại Paris, thừa hưởng cả một
tầng lầu thênh thang, đầy của nả. Cái bĩu môi của gã gác-dan và nụ cười ngô
nghê trên miệng mấy người da vàng khiến tôi phải suy nghĩ nhiều hơn về bà
Marguerite. Con người ấy, hình như cả cuộc đời gói trọn trong nỗi cô đơn, chỉ
còn biết trút hết tình cảm vào lũ mèo trắng quanh quẩn bên chân. Theo cảm nhận
của tôi, với bà, đâu cũng là chốn lạ, ai cũng là người dưng. Bà co đầu rúc cánh
giữa một chiếc lồng vô hình, đan dệt bằng nỗi nghi ngại, đến cả từ phía bà lẫn
phía đối diện. Chẳng ai thấy cần phải cảm thông với ai cả. Mà, như bản thân
tôi, hay, như Sylvia đang thiêm thiếp cạnh bên, có chung được với đời, có chung
được với nhau chút tình ý nào không, hay chỉ đơn thuần thịt da gào gọi… Tiếng
xê dịch, như lệ thường, dần ra phía cửa sổ. Bà Marguerite thấy gì mỗi buổi mờ
sáng, bằng đôi mắt hằn học với cả thế gian ? Từ cửa sổ phòng bà, có gì khác hơn
khung cảnh tôi từng lướt nhìn qua mỗi ngày, ở đây ? Ðại lộ, hàng cây viền quanh
công viên, nhà cửa nhấp nhô và tháp Eiffel vút cao cô độc, đêm đêm rọi đèn quét
sáng, ném từng quầng tròn buồn bã vào sương dày, mây đục những buổi nặng trời.
Bà nhìn gì, hay chỉ thấy nhập nhoè trước mắt những hình ảnh tuôn trào từ hồi ức
cũ kỹ, chập choạng đuổi bắt nhau lúc tàn đêm… Như có tiếng thét nghẹn. Xầm một
cái. Thân đổ. Sylvia giật bắn trong tay tôi, mắt trợn ngược, hú hoảng : máu,
máu văng đầy áo em ! Xô Sylvia, tôi nhào xuống giường. Chân vướng mớ áo lông
dày, chúi nhủi. Chỉ vừa kịp bám tay vào bệ cửa sổ, tia mắt tôi phóng thẳng ra
ngoài. Phía bên kia đại lộ, nơi Sylvia thường đứng chờ khách, một bóng nhỏ cũng
vừa ngã sấp, chung quanh tung toé bay cuồng những mảnh trắng. Lấp loé lân
tinh.
Paris 01.2004
Nguyễn Linh
Quang
No comments:
Post a Comment