dựng hồn thơ
sống dậy
tiền kiếp nào
trấn yểm tử
sinh bùa
có phải thế
nên thơ tỉnh
thức
giữa oan
khiên
bi tráng đời
này
vài nét chân
dung
trở thành ấn
tượng
cấy vào tôi
để mãi yêu
người.
Chút thoáng
qua
trong nỗi nhớ
đầy
(Gởi Khôi Việt và Nguyễn thị Nhật Tân)
Dường như tôi
vừa cúi xuống nhặt chút ngậm ngùi, bạn tôi, bạn bạn tôi.
Nói như thế
có hơi đường đột chăng? Nhất định là không vì từ chiếc bàn con trong quán cà
phê góc vườn, tôi
nghe như có tiếng đời lay gọi. Tiếng hát nào như sương khói bồng bềnh, lời ca
nào trầm ấm như
được ủ trong màu áo len hồng thiếu nữ. Tôi như lênh đênh trôi theo làn khói thuốc, như tự dấu
chút tình riêng trong từng giọt cà phê rơi thảng thốt
Đêm qua, ngày
tới, tiếng chim hót đầu hồi, mùi cà phê parisien ngào ngạt, có tiếng đàn dịu ngọt của
Bram nhẹ vén màn sương, thoảng nghe từ mái che góc quán, quán nhỏ, nhỏ lắm. Nhỏ như trong
khu rừng cổ tích xa vời.
Chủ khách dường
như không còn phân biệt nữa, mỗi người theo đuổi một ý nghĩ riêng tư. Khói thuốc vờn bay
qua cổ cầm trên giá dựng chỉ là một vật dụng trang trí, nhưng dường như làn
khói mỏng kia lại
vô tình hay hữu ý mà chạm đến những sợi dây đang im tiếng, tôi thoảng nghe tiếng nấc của đàn
như buồn cho thân phận mình đã trở thành quá khứ. Khác gì chúng tôi, những đời lính lưu vong
lỡ vận, từ mọi hướng đời vẫn nhưng nhức chút niềm riêng. Chút an ủi của những anh em rã
nghé tan đàn là vẫn còn tìm lại chút dư hương ngày cũ qua sợi dây thân ái níu đời nhau.
Lần hạnh ngộ
hôm nay chính là sợi dây vô hình ấy. Vô hình nhưng chất ngất hữu tình
Tôi, tôi là
ai, có khoảng cách nào giữa tôi và gia chủ hiếu khách, dường như không hề có.
Họ nhập vào
tôi và tôi tiếc thay chưa được một chút nào như họ. Hào sảng tạo ra niềm khoái
cảm khiến tôi
ngây ngất. Cuộc rượu đêm dường như chưa dứt vì trong nỗi nhớ riêng mình tôi ngỡ
vẫn đang say.
Quý thay,
duyên tình văn nghệ, vẫn thường làm người xích lại với người. Vui thay trước ống kính vạn
hoa của đời đang chiếu rọi, tôi tìm lại được một chân dung. Có chút gì bi tráng
mà trong nụ cười
kia vẫn ẩn chút bùi ngùi.
Đen và trắng,
tôi chỉ thích thế, đi cùng tận trong sắc màu hội họa vẫn chính là đen trắng không màu.
Người cầm cọ ai cũng phải hiểu như thế, và người cầm bút vẫn phải luôn cân bằng chữ nghĩa của
mình từ chỗ sắc không.Và dưới ống kính của người săn ảnh thì trắng đen làm rõ những bi ai
muôn mặt đời này.
Cám ơn, tôi
biết cám ơn ai, vì tất cả đều tràn đầy ơn nghĩa. Chỉ có chút niềm riêng gởi chung, nhưng
chính là riêng tặng mỗi người với hoài mong hoa bằng hữu vẫn bốn mùa nở rộ và thơm ngát
hương đời- những đời lưu vong không nói lời mạt vận.
Ơn đời còn
mãi quanh đây
Xa gần khoảng
cách như mậy trong đời
Ngày nối ngày
mấy cuộc chơi
Còn nguyên
tình nghĩa vẫn mời gọi nhau
Đâu cần phải
nói ngàn sau
Nhật tân hoa
nở thắm màu Việt nam
Quê hương hai
chữ nhẹ nhàng
Sao nghe
nhưng nhức mỗi lần nhắc qua,
Cám ơn hạnh
ngộ chưa xa
Cho tôi tìm
được quê nhà dể thương…
Có những dặm
dài nỗi nhớ mà mỗi người không thể nào quên, có những con đường đã một lần đi
qua là ghi sâu trong ký ức. Có những nơi chốn mà chỉ tạm trú qua đêm đã là căn
nhà thân thuộc.
Đêm qua, vùi
sâu tôi vào nhữngng ân tình không lý giải, bằng hữu chưa thân đã cho tôi những bất ngờ
không hề nghĩ đến. Đời lưu vong đã không thiếu những người tôi gặp với hững hờ và những
hoài nghi, là đồng hương chứ không đồng khói nên làm sao trang trải ân tình.
Gia đình Việt
nguyễn như dòng suối mát, và tôi như chú cá hồi quay đầu về chốn cũ.
Đêm, đêm hấp hối với riêng tôi, rượu
như tràn mặt đất. Tôi thả tôi theo những dòng đời bạn hữu. Những
tiếng hát ân tình không cần mặc cả, nỗi niềm riêng vẫn dàn trải trên từng nố thăng trầm.
Tôi phải nói làm sao để anh em tôi được hiểu là tôi luôn cúi xuống nhặt nhạnh mảnh vụn từ những
chiếc bánh hữu tình. Tôi là người như bạn, nhưng lại là gã lính cũ lưu vong
không còn nơi để được
gối đầu như kinh thánh đã ngàn năm phán quyết. Lời nguyền như xuyên huyết và lời nguyền
cũng là một dải gấm hoa thêu trên những trang kinh bất tử, từ ngàn năm vẫn có
giá trị riêng.
Tôi tri ân,
ngàn lời khó nói, tiếng đầu môi luôn ngấp nghé những giả vờ.
Tôi muốn nói
những lời rất thật, như chai bia chưa lạnh đã cạn rồi, như bầu rượu người chưa hâm nóng
chỉ một hớp thôi mà đã chếnh choáng say. Trong men nồng rượu ngọt dường như có ướp hương
hoa hữu tình vô hạn khác gì những đóa vô ưu vẫn nở trên môi người thành những nụ cười thơm
đậm mùi hương.
Tôi cám ơn,
cám ơn tấm lòng hào sảng của gia đình Việt Nguyễn, của những người bạn đồng hành, của
những chân tình non trẻ đã cho tôi tìm lại một đêm ấm cúng như lữ hành lạc lối đêm đông được
ngọn lửa ấm nồng dẫn lối.
Đã xa hôm
qua, tạm biệt hôm nay như chia tay một dòng sông chảy, vì sông có rẽ mấy nhánh đời thì
cuối cùng cũng xuôi về biển lớn. Như bạn, bạn tôi phải có ngày tụ nghĩa quê
nhà, chắc chắn phải
là như vậy, vì trong mỗi chúng ta còn hực lửa tình người, khác gì những con chữ vẫn thủy
chung khiêu vũ cùng những đời văn lận đận bên trời.
Chia tay để rồi
sẽ gặp
(Túy Hà)
(Túy Hà)
No comments:
Post a Comment