Đá
Thơ: Trần Hoài Thư
Tập thơ Đá của
anh đến với tôi trong buổi chiều mưa lất phất qua vườn nhưng không khí vẫn hầm
hập hôi hổi nóng của ngày hè.
Không hiểu vì
tựa đề thơ hay bởi tôi vừa đọc xong bài anh viết trong chuyến về Houston với bằng
hữu, những người bạn hơn nửa thế kỷ mới gặp lại, những vòng tay ôm, những bịn rịn
vì thời gian quá ngắn để có thể nói cho hết những tình cảm chất chứa trong lòng..
có phải vì những điều đó mà khi đọc thơ của anh, trái tim tôi nặng trĩu nỗi buồn.
Mỗi người đều
có một số phận, một định mệnh mà Thượng đế sắp sẵn, ta không được lựa chọn mà
phải chấp nhận để chịu đựng và sống tiếp. Nhưng định mệnh Đá của anh sao cay nghiệt
và chua xót quá. Đọc Đá của anh và tưởng tượng những nhọc nhằn khổ nạn mà anh phải
gánh trên đôi vai gầy trơ xương đó, tôi không thể, không thể cầm được nước mắt.
Khổ nạn đó,
chỉ mình anh đơn độc , chỉ mình anh chịu đựng.
Đi khắp thế
gian nầy, có người chồng, người cha nào tận tuỵ hơn anh ? Nước mắt đã từng hàng
vạn lần nuốt ngược vào trong, ngày chất chồng chỉ chực bung vỡ.
Dù vậy, với
anh..
“Tôi thấy cuộc
đời hôm nay đẹp quá
Tôi thấy lòng
tôi vô lượng vô chung..
Trong trái
tim tôi có nhiều ngăn tủ
Có cả một
ngăn dành cho tháng Giêng..”
Ngậm ngùi lắm
khi đọc bài thơ “ Thơ của lão già sống một mình “
Xin tặng đời
một món quà hèn mọn
Tôi không biết
lấy gì đền đáp chỉ thơ
Tôi đang ở tận
cùng những mất mát tuổi già
Xin rộng lượng
để bàn tay tôi khỏi vuột”
...
Anh Thư. Lúc
nào anh và chị cũng ở cạnh bên em, trong trái tim em.
Như ngày ấy
và bây giờ.
No comments:
Post a Comment