Riêng bạn tôi. Trái tim người mẹ.
Hôm nay cuối tuần tôi lại về thăm Mẹ. Mẹ tôi năm nay đã 95 tuổi thọ nhưng Mẹ còn rất minh mẫn và khoẻ mạnh so với tuổi trời. Mắt Mẹ nhìn còn tỏ rõ, tay có run nhưng ít. Mỗi lần viết, Mẹ vịn chặt vào cây viết nên nét chữ vẫn thẳng và rõ ràng. Mẹ vẫn ngồi miệt mài hàng giờ để chép Kinh Phật vài ba lần mỗi ngày vào những cuốn sổ lớn. Tuần trước Mẹ bảo tôi đem cho Cụ một quyển vở mới 100 trang, vậy mà hôm nay đã viết hết 3/4 quyển rồi.
Cám ơn Trời Phật đã ban cho Mẹ một sức khoẻ tốt đẹp để sống vui cùng đàn con cháu.
( Note viết vào đầu tháng 2. 2016 )
Đọc nốt của Yên Sơn trên FB hôm nay, tôi chợt nhớ có một đoạn , chỉ là đoạn nhỏ, khi tôi bất chợt nghe anh nói chuyện với bà cụ, lần anh ghé thăm chúng tôi.
Cũng hơn hai năm rồi. Mang máng vậy..
Lúc ấy, tôi thật nhớ má của tôi, và tôi ao ước, phải chi tôi
còn được nghe giọng nói của má, như anh đang trò chuyện cùng mẹ của mình..
Chúng tôi bắt đầu bằng buổi sớm, café và bánh Patê Chaud. Hôm
nay anh cùng vợ về lại Houston. Bạn bè nhớ nhau thỉnh thoảng à ới đi thăm nhau,
mà đâu có gần. Lái xe từ Houston qua đây cũng tròm trèm sáu tiếng. Nhưng anh vẫn
còn khỏe lắm Nếu người ta căn cứ sức khỏe qua cách đi đứng, nói chuyện, giọng nói…cả
giọng hát, giọng ngâm thơ sang sảng nữa , thì anh chắc chắn đạt 10/10. Cam đoan
với bạn điều đó, nên, nhớ nhau, sáu tiếng đường trường xa, với anh chỉ là chuyện
…con kiến.
Trở lại chuyện buổi sáng, Anh nói, về tới nhà là phải chạy lên
thăm mẹ liền. Mẹ ở với cô Út, mấy ngày đi chơi cũng hơi lo lắng. Hỏi, lo chuyện
gì. Anh nói “ Bà cụ vừa bị té. Đầu gối sưng tím bầm. Tội lắm”
Cụ năm nay đã 93.
“Cụ đi đứng yếu lắm rồi. Chân run nhưng tinh thần cụ còn rất
minh mẫn.Cụ thỉnh thoảng còn đọc được sách và viết nhật ký. Cuối tuần con cháu
tụ tập ở nhà cụ, bày chơi xập xám. Cụ thích nhất là món nầy. Cụ xào bài nhẩn
nha, chia bài khéo léo không khác mấy hồi cụ còn trẻ. Nằm trên giường đau nhức
cách mấy, nghe tiếng xào bài là cụ tỉnh ngay. Món xập xám là liều thuốc bổ cuối
tuần của cụ.”
Lúc đó, qua ý nghĩ của tôi, ở tuổi cuối đời , cụ thật sự là
người hạnh phúc. Hạnh phúc từ mỗi phút giây có con cái quạy quần, hạnh phúc
trong vòng tay ấm áp của con trẻ, và ở mỗi tiếng cười nói xôn xao bên cạnh, nó
như ve vuốt âu yếm làm hồng thêm trên làn
da nhăn nheo, và niềm vui tinh thần đó đã giúp cụ có thể kéo dài thêm cuộc sống
với con cháu.
Nó quí giá hơn triệu triệu lần những viên thuốc mà người ta
miệt mài nghiên cứu trong những phòng thí nghiệm để kéo dài tuổi thọ của đời
người.
Hạnh phúc cụ nhận được từ con cái , mọi thứ, như bù đắp những
thăng trầm khó nhọc trong cuộc sống tần tảo mà cụ đã từng bươn chải cho từng đứa
con, từng ngày khôn lớn
.Không mấy ai, thật sự có được bao nhiêu người nhận được tình yêu thương từ con cháu, như cụ ?Tình yêu ấy, là những ngọn lửa ấm áp mỗi ngày thắp đầy trong trái tim người mẹ, cho cụ được sống ở trần gian những ngày thanh thản, cho cụ thấy, những khổ nhọc mà cụ đã từng trải qua, được bù đắp, được đền đáp. Những giọt mồ hôi, những giọt lệ của trái tim người mẹ đã nuôi mầm cây lớn lên từng ngày, và dù trải qua bao giông bão, nó vẫn vươn cao mạnh mẽ, bốn mùa đơm hoa kết trái.
.Không mấy ai, thật sự có được bao nhiêu người nhận được tình yêu thương từ con cháu, như cụ ?Tình yêu ấy, là những ngọn lửa ấm áp mỗi ngày thắp đầy trong trái tim người mẹ, cho cụ được sống ở trần gian những ngày thanh thản, cho cụ thấy, những khổ nhọc mà cụ đã từng trải qua, được bù đắp, được đền đáp. Những giọt mồ hôi, những giọt lệ của trái tim người mẹ đã nuôi mầm cây lớn lên từng ngày, và dù trải qua bao giông bão, nó vẫn vươn cao mạnh mẽ, bốn mùa đơm hoa kết trái.
Anh gọi điện thoại cho cụ
Ở mỗi câu anh nói, tôi không thể ước tính được, có bao nhiêu
cảm xúc, bao nhiêu âu yếm anh dành cho mẹ của mình. Tôi tưởng tượng, ở bên kia đầu
dây điện thoại, chắc cụ đang cười, đôi mắt già ánh lên những ngọn nắng hạnh phúc.
Trái tim cụ sẽ bồi hồi khi nghe anh hỏi:
“ Mẹ à. Chân mẹ đã đỡ chưa. Chị giúp việc có cho mẹ uống thuốc
hôm nay chưa ?’
“…..”
“Mẹ tránh đi lại cho đầu gối mau lành. .Con đang chơi nhà bạn,
Chiều con về tới, con lên thăm mẹ liền “
“…..”
“ Con đâu biết mấy giờ, mẹ nói Út không nấu nướng gì nghe.
Con ghé chợ mang thức ăn tới. Rồi, con nhớ. Mẹ nhớ uống thuốc , nói chị giúp việc
bóp dầu cho mẹ nhé. “
Chúng tôi ngồi đối diện với anh, tôi, cái ghế ở đầu bàn, vậy
mà, tôi nghe rõ tiếng thở dài của Việt. Hơi thở mang chút u uẩn trầm trầm trong
lồng ngực.
Việt đã, 26 năm mất mẹ.
Và tôi. Trong khoảng khắc đó, tôi ao ước, tôi khao khát, giá
chi tôi còn được nghe từng hơi thở, từng tiếng nói của má tôi ngày xưa, khi bà
còn sống.
Không nỗi đau nào hơn nỗi đau mất cha mẹ. Nó, tựa như mũi dao
nhọn, hàng ngày, hàng đêm, tách bạch rõ ràng, trần trụi từng mảng tim của mình.
Nỗi mất mát đó , dù bao lâu, khi nhớ đến, tôi vẫn không nghĩ rằng, mình đã thật sự mất mẹ.
Còn mẹ. Yên Sơn. Đó là món quà tuyệt vời mà Thượng Đế ban tặng
cho anh, một món quà quí báu rất hậu hĩnh, rất ưu ái. Anh hãy, cố níu cụ từng
phút giây ở đời sống nầy, hãy thở mỗi ngày bằng hạnh phúc hiếm hoi mà không phải
ai cũng được nhận. Hãy giữ chặt nó cạnh bên, nâng niu nó, chừng nào anh có thể.
Vâng. Chừng nào anh có thể. Bạn tôi.
No comments:
Post a Comment