ảnh : Khôi Việt |
Ở những..
cột mốc thời gian
( Phạm Ngũ Yên )
Người ta cứ vỗ về nhau về một khoảng vắng biền biệt của tình yêu.
Và có cả ngàn cách để cho người bên cạnh biết rằng mình yêu họ như thế nào.
Khi tôi không còn cảm thấy cuộc đời này hấp dẫn như
ngày tôi 30 tuổi, tôi vẫn ao ước được sống ồn ào bên cạnh nàng. Mỗi ngày được
nhìn thấy nàng cười và nói những lời dù bâng quơ nhất. Màu môi của nàng luôn
làm tôi ngỡ ngàng khi nhìn thấy, và luôn tương phản với màu trời xanh cao bên
ngoài. Rồi khi tôi nhìn thấy như vậy, tôi biết tôi đã đánh mất đời mình vào
trong số phận nàng. Đôi khi trong cuộc đời mình cần một ai đó.
Rồi tôi 40 tuổi.
Tôi đã vuột sự lãng mạn để tìm kiếm cơm áo khi còn ở Việt Nam. Chiều Vũng Tàu
cũng qua thật nhanh trên góc phố nào xa lắc.
Ngày tôi 50, thấm
mệt và đêm về ngủ vùi. Không nghe tiếng sông đau lòng bị nhấn chìm trên một
khúc quành. Chưa kịp chảy xuôi về biển.
60 tuổi. Giống như làn gió bay về nơi xa thẳm. Rất mênh mông. Và ước vọng không còn thơm mùi tóc rối rít trên đường về. Tôi chờ đợi phút yếu lòng để dừng lại, nhưng nào thấy. Những đời xe vụt qua.
Cột mốc thời gian đánh dấu 10 năm một lần. Sự tồn tại con đường nhờ những nụ hoa. Nhưng sự tồn tại của tình yêu nhờ những bài tình đau rát mặt.
Hơn 60 tuổi tôi ngồi nghe buồn vui thân phận- những bàn chân quá vãng- những nụ hôn óng chuốt ngày thơ dại. Không có gì nhiều. Nhưng đủ để tôi tồn tại và làm thơ. Lời thơ đi qua căn phòng đêm có cửa sổ lạnh mở ra bên ngoài. Khu công viên tối đen và tiếng còi tàu ngấu nghiến đi qua, thành phố mang một bình yên rất lạ.
Bài thơ có tựa là MƯỜI NĂM. Lời thơ như thế này:
Từ ngực thanh xuân
60 tuổi. Giống như làn gió bay về nơi xa thẳm. Rất mênh mông. Và ước vọng không còn thơm mùi tóc rối rít trên đường về. Tôi chờ đợi phút yếu lòng để dừng lại, nhưng nào thấy. Những đời xe vụt qua.
Cột mốc thời gian đánh dấu 10 năm một lần. Sự tồn tại con đường nhờ những nụ hoa. Nhưng sự tồn tại của tình yêu nhờ những bài tình đau rát mặt.
Hơn 60 tuổi tôi ngồi nghe buồn vui thân phận- những bàn chân quá vãng- những nụ hôn óng chuốt ngày thơ dại. Không có gì nhiều. Nhưng đủ để tôi tồn tại và làm thơ. Lời thơ đi qua căn phòng đêm có cửa sổ lạnh mở ra bên ngoài. Khu công viên tối đen và tiếng còi tàu ngấu nghiến đi qua, thành phố mang một bình yên rất lạ.
Bài thơ có tựa là MƯỜI NĂM. Lời thơ như thế này:
Từ ngực thanh xuân
Ngày đang hối hả
Anh dấu đời mình
Vào em rất lạ
Anh dấu đời mình
Vào em rất lạ
Mai này nắng lóa
Nhiệm mầu trên vai
Nghe chật bàn tay
Nỗi buồn trú ẩn
Nhiệm mầu trên vai
Nghe chật bàn tay
Nỗi buồn trú ẩn
Em là cơn giận
Tạt vào hồn anh
Anh là mỏng manh
Giữa ngày đổ vỡ
Tạt vào hồn anh
Anh là mỏng manh
Giữa ngày đổ vỡ
Tình yêu vạt gió
Nhốt hoài vẫn bay
Mỏi chân đường dài
Có người đứng lại
Nhốt hoài vẫn bay
Mỏi chân đường dài
Có người đứng lại
Ngày chẳng còn ai
Góc đường nỗi nhớ
Chiếc bàn trăn trở
Vết trầy tháng năm
Góc đường nỗi nhớ
Chiếc bàn trăn trở
Vết trầy tháng năm
Em vẫn mười năm
Nụ cười lãng mạn
Từ một ngày câm
Anh về khép nép
Nụ cười lãng mạn
Từ một ngày câm
Anh về khép nép
Em như sông hẹp
Trôi qua biển buồn
Anh như đời chim
Ngủ vùi bên cỏ
Trôi qua biển buồn
Anh như đời chim
Ngủ vùi bên cỏ
Mười năm nhìn rõ
Đoạn đường mênh mông
Đoạn đường mênh mông
Tình có như không
Bóng mình dội xuống
Em ơi hãy uống
Những ngày hân hoan
Hãy để thời gian
Lau dùm ngấn lệ
Lau dùm ngấn lệ
Mình về sông trẻ
Tắm đời cho nhau
Đàng sau nỗi đau
Môi cười hạnh phúc
Tắm đời cho nhau
Đàng sau nỗi đau
Môi cười hạnh phúc
Phạm Ngũ Yên