Mây trắng đùn quanh đỉnh núi Ông
Gió mùa đông bắc thổi buồn không?
Đồng khô một dải mù sương khói
Ta đứng nhìn quanh chợt chạnh lòng
Em hãy nhìn xem ngọn Xã Thô
Muôn đời một bóng đứng bơ vơ
Đã biết bao lần mây trắng phủ
Và biết bao mùa gội gió mưa
Chiều xuống ra Đồi Dương hóng mát
Mịt mùng sóng nước vỗ ngàn khơi
Hởi ơi! ngọn gió mùa đông bắc
Đã bao lần xé nát hồn tôi
Rời Phan Thiết còn nghe nhung nhớ
Cái buổi chia tay cũng nặng lòng
Sông Mường Mán ba chìm bảy nổi
mấy ai quên dù chỉ ghé một lần !...
Bóng Tà Huy
chán chường
phố thị đèn hoa
rủ em lên núi
ngắm
tà huy rơi
quanh ta chỉ có
đất trời
và em
và những nụ cười
hồn nhiên
phố thị đèn hoa
rủ em lên núi
ngắm
tà huy rơi
quanh ta chỉ có
đất trời
và em
và những nụ cười
hồn nhiên
nắng chiều
ngã xuống vai em
Hoàng hôn chấp chới
bên triền núi xa
Nghe từng sớ thịt làn da
ngất ngây
trong bóng chiều tà huy rơi.
ngã xuống vai em
Hoàng hôn chấp chới
bên triền núi xa
Nghe từng sớ thịt làn da
ngất ngây
trong bóng chiều tà huy rơi.
Nguyễn đức Nhơn
No comments:
Post a Comment