Thursday, January 12, 2017

                                         ảnh Kh ôi Vit




Bây gi có lúc bài thơ
(Nguyn Nam An)

bây giờ có lúc bài thơ
dấu trong cuốn tập để chờ kiếp sau
kiếp sau đời có nhiệm mầu
gặp em anh sẽ trao nhau lần đầu
còn bây giờ trễ hẹn sau
tiếng xe qua phố tiếng sầu thức anh
ở nơi không còn ngày xanh
để theo như thuở phượng cành đỏ kia./.


Bài thơ có lúc bây gi
 (Nh. Tân)


gom hết những bài thơ bây giờ gọi tên nỗi nhớ
chờ một kiếp sau trong cuốn tập để dành
những trang đời nhiệm mầu như nghìn chương cổ tích.
và giữ lại riêng mình để như lần đầu, tình em đã trao anh ..
có kịp không em những chuyến xe đời không hẹn
đêm qua phố một mình đêm thao thức mịt mùng đêm
không còn những màu biếc xanh trong từng trang sách cũ
hàng phượng đỏ thức sầu kia,
một thuở theo em..


Góc. Vi An.

Góc. Với An.

Mưa qua liếp cửa trốn tìm
Giọt dài , giọt ngắn , giọt tìm tim tôi
Mưa về từ cõi xa xôi
Phải từ phương ấy , mưa trôi phía nầy ? (
nt )

An nói ” Trời mưa buồn quá , chị ơi . An mới quăng bài thơ trong QuyênBook đó. Đêm qua An không ngủ được, nửa đêm nghe mưa , An lại nhớ hồi đi lính , hành quân qua cầu Cỏ May. Cái thời bụi áo đường xa chinh chiến , thời mà sống chết chuyện thường tình…ơ , mà chị đọc đi , tiểu đoàn An đó , chẳng hiểu cắc cớ gì mà An nhớ” .
Mưa An cũng buồn mà nắng An cũng bần thần ..
Đọc ” Thôi đi ” An than thở:
” Sao giống tâm trạng em quá chị ”
” Giống sao ? ”
” Nhớ con nhỏ đó . Mỗi lần giận em , nó hay nói , thôi đi ”
” Tội chưa , em tôi lại tương tư rồi ”
” Chút chút , chị . Giờ Nhảy Dù di tản chị ơi ”
An đúng nghĩa là thi sĩ , làm thơ bất kể thời gian , bất cứ lúc nào , giấy thơ nhét đầy túi , túi trên , túi dưới rồi nháo nhào tìm trong máy giặt. An sẽ… bịnh nếu ngày nào không viết gì đó , và An sẽ… chẳng thà chết nếu lúc nào , chữ nghĩa bỏ An đi , khi trái tim và tâm hồn An trắng tinh như giấy mới.
Ôi thôi An , nói chi chuyện tào lao.
Rồi đó , mỗi ngày , vắng tin nhau là phải msg hỏi thăm , rảnh , dù chỉ vài câu thăm hỏi , hỏi trời đất thấm mưa , hỏi mầu nắng quanh quẩn bên kia , vậy mà cũng gần hai mươi năm tình như mới .
“An nhớ lần đón chị ở phi trường rồi hai chị em mình đi uống cà phê không ? Quán tên như là Picasso thì phải . Ở đó có treo một bức tranh vẽ lập thể, chị nhớ tranh có nhiều mầu đỏ, cam chồng chéo, chị hỏi : An , tưởng tượng hình gì…”
“Chị hai ơi , quán đó dẹp lâu rồi ”
An chở chị chạy lăng quăng khu Phước Lộc Thọ , qua những quán cà phê bàn ghế dựng ngoài vĩa hè, đường phố, người qua lại làm chị nhớ Sài gòn… Sài gòn , với chị , với An như những hạt bụi làm cay mắt , những hạt bụi luôn treo lơ lửng trong ký ức…
“Ông Du Tử Lê có bài gì mà , em thà hạt bụi cay , anh thà gì đó An…  ”
“An quên ”
“Trong truyện của chị ”
“Ở đâu , ở đâu , gửi cho An coi ”
Vậy đó những câu chuyện không đầu không đuôi , nhớ chỗ nầy , quên chỗ kia lại đưa chị và An , mỗi ngày , niềm vui lấp dần thêm những khoảng trống chập chờn đời sống, như ngụm cà phê làm tươi tỉnh đầu ngày , như những notes nhạc vui ngồ ngộ gõ trên phím dương cầm rụt rè một ngày mới , tinh khôi .
Hơn mười bảy năm không gặp , dù chỉ vài giờ bay, nhưng đời sống bộn bề, mọi lo toan như khoảng cách là cánh cửa mơ hồ nhưng không ai có đủ thời gian để mở. Lâu quá, phải không An ? Không biết “dung nhan ấy bây giờ ra sao ” nhưng chị vẫn nhớ hình ảnh An hôm đón chị ở phi trường. An cao , gầy , quần jean bạc màu , Dáng vẻ của một anh chàng lãng tử, bụi bặm, như máu lính  dù vẫn còn đu bám trong mỗi bước đi ,ở mỗi cái phẩy tay , ở câu chuyện hồn nhiên mà mọi khuôn sáo màu mè không hề có mặt .
An tìm chị trong dòng người tay xách nách mang hành lý . An  nghểnh cổ , An đi qua , đi lên đi xuống… Chị thì ngồi ngay đó muốn đau bụng vì cười .
An . Nhảy dù hơi dở tìm mục tiêu hả em ?
Mỗi ngày , nếu không có bài thơ nào mới , chị tìm đọc thơ , có những bài thơ chị gửi qua . An xuýt xoa:
“Thơ hay quá chị ơi ”
“Thiệt hay ha ”
“Hay lắm. Chị mới làm hả ? ”
“Thơ của… ”
“Bài thơ tên gì vậy chị . Em đăng nghen ”
“Úi trời. Thơ của em mà . Hai câu sau trong tập thơ “Anh biết Đà Nẵng qua mây” đó

“Em ơi , thơ đã tới rồi
Qua mây Đà nẵng mà bồi hồi thương
Ngó rồi cất với mù sương
Ngó như nghe tiếng quê hương căn phần ( * )


“Sao em hổng nhớ bài đó ta ”
Thì An có bao giờ giữ cho mình chút gì riêng , để nhớ ?
 Với An , thời gian ngừng lại trong chị, tựa cái đồng hồ cũ gãy giây cót ở thời điểm, không xê dịch và lớp bụi xám như chất keo bám riết vô số tiếng nói cười ngập ngừng, cả tiếng thở dài. 
Một chỗ để sống yên lòng. Một chỗ để thấy còn mong đời nầy ”

An, anh chàng lính trẻ Nhảy dù lơn tơn coi cái chết như canh bạc, chàng thi sĩ lừng khừng  mang trái tim “đa phần ướt át một phần khô”, có thể hào hứng móc hầu bao cho đi hết mà không cần biết mình được nhận lại bao nhiêu .
Có khi trớt quớt
Nên vậy mà chị thương An .

No comments:

Post a Comment