Tuesday, February 28, 2017

                               (Trang Thanh Trúc. Paris. 2015)

Vọng

Chị học nội trú Couvent des Oiseaux Đà Lạt. 
Ngôi trường nằm trên con dốc Huyền Trân Công Chúa. 
Học sinh không gọi các ma-sơ là ma-sơ, mà gọi là mẹ.Tất cả các bà mẹ nơi ấy đều đẹp và thánh thiện như thiên thần. Xung quanh trường ngoài mầu xanh lá của thông còn có trồng một cây liễu. Học sinh mặc váy xanh dương đậm, áo sơ-mi trắng, áo len cũng cùng một mầu xanh dương đậm. Người ta cho các con vào học nơi đây vì kỷ luật rất gắt gao, vì kiến thức tốt, và chính xác hơn chắc là sự đào tạo các cô công chúa bé nhỏ trở thành mệnh phụ phu nhân cho ngày mại. 
Chị không phải là người có đạo nhưng vẫn biết làm dấu Thánh Giá và đọc kinh Kính Mừng nhuyễn nhừ. Chị cố gắng làm vui lòng gia đình bằng cách chăm chỉ học. Cùng lúc chị cố gắng giấu giếm gia đình khi trái tim mình chân thành yêu một người lính Mỹ.
Chiến tranh Việt Nam lúc ấy đang đến giai đoạn nóng bỏng. Người ta thông báo cho chị biết rằng người lính ấy đã bị mất tích (có thể gần 99% đã thiệt mạng trong cuộc đụng độ vừa qua). Chị không thể giấu giếm nỗi đau đớn ấy với gia đình lâu hơn nữa. Thay vì chia sẻ nỗi buồn, gia đình cấm cản chị ở mọi sự tìm kiếm. Yêu ai chứ khi không đi yêu một tên… lính Mỹ. Rồi còn đòi một hai, sống cả đời với hắn. Chuyện không thể nào chấp nhận đươc. Còn đâu danh dự, danh giá của gia đình. 
Thế là mọi người tìm cách đưa chị sang Pháp du học.
Tình yêu đầu đời của chị coi như khép lại từ đó. Nhưng nó không chết. Chị sống trong tuyệt vọng, ước vọng, hy vọng, rồi lại rơi vào tuyệt vo.ng. 
Chị lấy chồng, sanh con, rồi gia đình lục đục phải đưa nhau ra tòa ly dị.
Phải mất bao nhiêu chặng đường, phải trải qua bao nhiêu năm tháng, trái tim chị mới lấp lóe được chút ánh sáng khi dừng chân trước đài Tưởng Niệm, bàng hoàng không tìm thấy tên người yêu mình ghi khắc trên danh sách ấy.
Ba mươi lăm năm. Dài hơn thế kỷ.]
 Nhưng nếu thật sự tin vào phép lạ thì phép lạ là đây, người lính Mỹ năm xưa vẫn còn đây.
Bánh xe lăn thời gian, không ngăn cách nổi hai người.

(Trang Thanh Trúc . Paris) 

Góc. Với Vọng..

Những cuộc tình thời chiến chinh thường nhận nhiều mất mát chia lìa và niềm vui, nếu có chỉ là những  khoảng khắc vô cùng ngắn ngủi.
Tình yêu đầu đời luôn là mảng trời xanh bát ngát, nó có thể nhạt dần theo thời gian nhưng không hề tan biến trong trái tim ta. 
Nó luôn ngự trị ở đó. Mãi mãi . Vĩnh viễn. 
Có thể chúng ta sẽ già đi, nhưng những cảm xúc của tình đầu luôn đập nhịp nóng hổi, và , Nó chỉ ngủ yên đâu đó...
Một  giấc ngủ đông..
Nó luôn chờ phép lạ..
Và như em nói..bánh xe lăn thời gian, không ngăn cách nổi hai người.
Không hề. Phải không em ? 
Đôi khi chị thật sự tin vào điều đó..

No comments:

Post a Comment