Trầm Hương
--------------------------------------------------------------------------------
Ngày đầu của tháng 12, trời lạnh buốt
của cơn bão nào đó đang đi qua thành phố. Những giọt mưa lặng lẽ nhỏ giọt. Buổi
trưa trở về nhà, loay xoay bên cái sink, chị chợt nghe thấy ngàn tiếng rào rào
khe khẽ như tiếng nước chẩy bên ngoài. Mưa đột nhiên lớn, có phải? Chị nhìn qua
khung cửa. Ô không, bầy chim sẻ của chị đã trở về. Chúng đậu đen khắp các ngọn cây trụi lá ở sân
sau. Tiếng gọi nhau ríu rít, bồng bềnh như sóng vỗ.
Mùa đến, mùa đi, cuộc đời vẫn quay đều bình thản, như bầy chim thân yêu âm thầm dừng chân nơi thành phố này hằng năm chẳng đổi. Tâm chị ở đâu nhỉ - những tình cảm thân thương bỗng một ngày trở thành xa lạ - một gặp gỡ tình cờ mà cõi lòng nhói đau ? - một đời sống đôi khi ấp tràn hạnh phúc mà lắm khi xót xa đến độ không dám đối diện ? Tháng 12, một năm lại sắp sửa đi qua. Từ một lúc nào đó, những ngày cuối năm gây cho chị nhiều nỗi xao xuyến buồn bã. Chị mang cảm giác của người đi đóng lại những cánh cửa, từng cánh và từng cánh, mỗi năm là khép lại một quá khứ - cái quá khứ dù buồn dù vui thì cũng đã mất đi và không bao giờ còn trở lại như câu danh ngôn: Người ta không thể uống nước hai lần trên cùng một dòng sông. Tháng 12 chỉ mới bắt đầu mà chị đã nhìn thấy quả banh tròn tại Times Squares xuất hien. Quả banh rơi xuống cùng lúc với những con số được đếm hào hứng nhỏ xuống dần: Bốn...Ba ... Hai ...Một... Tiếng pháo bông nổ bùng, những đoá hoa lửa rực sáng, vạn tiếng reo hò: " Happy New Year". Trong căn nhà quen thuộc của gia đình người bạn thân, chai champagne cũng bung ra tiếng reo to, và mọi người cùng nâng ly chúc mừng lẫn nhau," Happy New Year ". Ðã nhiều năm, chị và gia đình đón "giao thừa Mỹ" như thế, trong không khí ấm cúng của bạn bè cùng nỗi ngùi ngùi chưa bao giờ thoát khỏi trong chị. Ngày mới đến Mỹ, nghe tiếng " Happy New Year" chị chỉ muốn khóc. Mùa Xuân nào ? Quê hương nào ? Ngày Tết của Mỹ chỉ thu gọn trong đêm New Year Eve. Sang mùng một năm mới, mọi người đổ xô đi mua hàng sale, chen chúc trong các shopping center, đổi, trả, mua trữ quà cho ...năm tới . Và hết Tết.
Mùa đến, mùa đi, cuộc đời vẫn quay đều bình thản, như bầy chim thân yêu âm thầm dừng chân nơi thành phố này hằng năm chẳng đổi. Tâm chị ở đâu nhỉ - những tình cảm thân thương bỗng một ngày trở thành xa lạ - một gặp gỡ tình cờ mà cõi lòng nhói đau ? - một đời sống đôi khi ấp tràn hạnh phúc mà lắm khi xót xa đến độ không dám đối diện ? Tháng 12, một năm lại sắp sửa đi qua. Từ một lúc nào đó, những ngày cuối năm gây cho chị nhiều nỗi xao xuyến buồn bã. Chị mang cảm giác của người đi đóng lại những cánh cửa, từng cánh và từng cánh, mỗi năm là khép lại một quá khứ - cái quá khứ dù buồn dù vui thì cũng đã mất đi và không bao giờ còn trở lại như câu danh ngôn: Người ta không thể uống nước hai lần trên cùng một dòng sông. Tháng 12 chỉ mới bắt đầu mà chị đã nhìn thấy quả banh tròn tại Times Squares xuất hien. Quả banh rơi xuống cùng lúc với những con số được đếm hào hứng nhỏ xuống dần: Bốn...Ba ... Hai ...Một... Tiếng pháo bông nổ bùng, những đoá hoa lửa rực sáng, vạn tiếng reo hò: " Happy New Year". Trong căn nhà quen thuộc của gia đình người bạn thân, chai champagne cũng bung ra tiếng reo to, và mọi người cùng nâng ly chúc mừng lẫn nhau," Happy New Year ". Ðã nhiều năm, chị và gia đình đón "giao thừa Mỹ" như thế, trong không khí ấm cúng của bạn bè cùng nỗi ngùi ngùi chưa bao giờ thoát khỏi trong chị. Ngày mới đến Mỹ, nghe tiếng " Happy New Year" chị chỉ muốn khóc. Mùa Xuân nào ? Quê hương nào ? Ngày Tết của Mỹ chỉ thu gọn trong đêm New Year Eve. Sang mùng một năm mới, mọi người đổ xô đi mua hàng sale, chen chúc trong các shopping center, đổi, trả, mua trữ quà cho ...năm tới . Và hết Tết.
Tết Mỹ đi qua không một âm vọng nhường chỗ cho Tết
Chiều 30, khi mâm cơm cúng tổ tiên
xong xuôi, mẹ thay áo dài thật đẹp, bắt bầy con và cả chồng nữa cũng phải ăn
mặc đàng hoàng, mẹ nhường cha châm ba nén nhang cúng trước. Tới phiên mẹ, năm
nào cũng thế, nước mắt mẹ bắt đầu chẩy ra theo những nén nhang vừa bén lửa. Mẹ
nhìn thẳng vào hình cụ Nội mặc áo dài khăn đống, trên ngực áo cụ là một hàng
huy chương, gương mặt cụ vuông vức uy nghiêm với chòm râu dài bạc trắng, mẹ lầm
thầm lời khấn nguyện trong lúc những giọt le mẹ vẫn lặng lẽ chẩy dài. Con nhỏ
bối rối nhìn mẹ khóc mỗi năm, vào đúng giờ phút đó, mà không làm sao hiểu nổi
tại sao mẹ lại buồn, lại phải khóc như thế . Sau đó là đến lượt những đứa con
thắp nhang, theo thứ tự từ lớn đến nhọ Có một năm, không ngăn nổi sự tò mò, con
bé đã kéo khẽ áo dài mẹ ngay sau khi bà cúng xong và đang cắm cây nhang vào lư
hương: "Mẹ ơi, tại sao mẹ khóc vậy?" Bà quay laỉi nhìn con bé, mỉm
cười dịu dàng với ánh mắt buồn bã: " Mẹ không khóc đâu! Chỉ tại khói nhang
làm mẹ cay mắt thôi ". Câu trả lời của mẹ đã đủ khiến con nhỏ yên tâm suốt
một thời tuổi thợ
Thói quen đi lễ chùa đêm 30 của chị cũng chỉ là lập lại những đêm giao
thừa cũ với mẹ. Mỗi năm, sau khi cúng và
cơm nước dọn dẹp xong, cha sửa soạn đưa cả nhà đi lễ Phật cùng xin xâm đầu năm.
Dạo đầu, mẹ hay xin xâm ở Lăng Ông, nhưng sau nhiều năm chiêm nghiem, mẹ tin
xâm ở đền thờ Ðức Thánh Trần đúng hơn nên dù người có chật như nêm cối ở đây,
mẹ cũng ráng kiên nhẫn xếp hàng, đợi xin cho được quẻ xâm mới yên tâm. Cũng
chính mẹ daảy cho chị xin quẻ xâm đầu đời năm chị 17 tuổi. " Ðừng cầm ống
thẻ thẳng đứng như mấy anh chàng kia. Cũng đừng lắc xoành xoạch hùng hục như
thế, có mà bao nhiêu thẻ rớt chỏng cả ra ngoài. Con nghiêng ống thẻ đi một
chút. Lắc đều tay, không cần mạnh lắm. Khi thấy thẻ bắt đầu đi lên, lúc ấy mới
lắc mạnh tay hơn..."
Ðêm 30 của chị thơm ngát hương trầm, bâng khuâng theo từng tuổi lớn. Ðêm
30 của chị còn là cảm giác xôn xao khó tả khi nghe tiếng pháo rộn rã khắp nơi
đúng vào giây phút thiêng liêng của trời và đất, của năm cũ đi qua nhường chỗ
cho năm mới khởi đầu. Mùi pháo thơm ngát không gian như mùi của quê hương chị
mãi mang theo cùng cuộc sống của mình, ngát hương...ngát hương...
Mười sáu năm xa xứ, 15 lần chị thấy mình đi trở về con đường cũ, lập lại
đúng những hình ảnh chị nhìn thấy ở mẹ trong những đêm 30 xa xưa, kể cả những
giọt nước mắt. Trái tim chị cứ thắt lại khi đứng trước mâm cơm cúng ông bà mỗi
năm, nước mắt chị cũng lặng lẽ chẩy dài theo nén nhang vừa bén lửa, tỏa hương
thơm ngát. Bây giờ thì chị hiểu được tại sao mẹ khóc. Cái quê hương theo những
làn khói nhang toả rộng, cứ nhoi nhói nơi phía ngực trái chi Cái quê hương chị
thương yêu hết mực mà cách đây hơn hai năm trở về thăm lại, cô em chồng hỏi:
"Anh chị có định trở về sống luôn không?", chị đã trả lời dứt khoát
là không. Chị yêu mảnh đất chị đã sanh ra, đã lớn lên. Yêu từ mùi hơi đất ngai
ngái khi đất gặp mưa, từ tiếng rao bán hàng trưa hè lảnh lót, mùi khói xăng,
hơi bụi bậm...Tất cả đều đáng yêu, nhưng có điều gì vẫn làm chị ngại ngùng mà
chị biết chị không thể hoà nhập được nữa. Cái bấp bênh của một xã hội? Cái thay
đổi kỳ lạ về tất cả mọi quan niem, mọi giá trị về nhân bản, đạo đức? Chị mang
cảm giác của một người xa lạ ngay giữa quê hương mình và chị biết, chị không
thể về sống lại ở đó vĩnh viễn, để rồi nơi đây, chị lại thấy mình vẫn cứ đi
trên một sợi dây đã cũ, những hoài niem mỗi ngày mỗi tăng theo thời gian. Nhưng
biết đâu chừng, một ngày nào đó, đối dien với chút nắng thoi thóp của đời mình,
chị lại chẳng muốn được làm chiếc lá bay về cội cũ, chết dưới gốc cây mình đã
được tạo ra? Tháng 12. Tháng Giêng. Năm nay
tết đến sớm, cuối tháng Một dương lịch là Tết Viet Nam lại trở về. Tôi lại sắp
sửa đi đóng thêm một cánh cửa cho đời mình. Mở ra một cánh cửa khác, có điều gì
vui chờ đợi không?
Chị chợt thấy mắt cay cay. Ðứa con gái nhỏ đứng cạnh chị từ lúc nào. Nó
vòng tay ôm cổ mẹ: Mẹ ơi, sao mẹ khóc vậy? Chị nghe tiếng chị ( hay tiếng của
mẹ chị nhỉ), Mẹ không khóc đâu. Chỉ tại khói nhang làm cay mắt mẹ thôi. Nhưng ô
hay, đã có nén nhang nào được thắp và mùa xuân đã tới đâu?
Trầm Hương
No comments:
Post a Comment