Tháng ba. Chiều muộn ( ảnh KV)
Tháng ba và một
người.
(thơ Phạm Ngọc )
tháng ba
Em treo nỗi
buồn
trên cành hoa
cúc trắng
mùa đông còn
bất hoại một mầu tang
như tình em
từ buổi chia
tay
( như đời tôi
sau lần hẹn
cuối )
trên môi em hấp
hối lời từ biệt
buổi chiều
hoá vàng như
cuộc tình
trong im lặng
nỗi cô đơn bỗng
bừng lên rã rượi
khung ngực nhỏ
đâm chồi những
vết chém - cưu mang .
tháng ba
ngày và đêm
như ngọn gió
phiêu du qua vùng hoang mạc
nơi đất trời
vắng tiếng chim ca
nơi em trú
mình
trong ốc đảo
đùa vui cùng
ngôn ngữ
nơi ánh sáng
bừng lên
từ trang giấy
nơi những giấc
mơ
được khơi nguồn
chắp cánh
- bằng âm
thanh gió
nơi bắt đầu
một mùa
trăng- hoài vọng
nỗi thao thức
dài theo thời
gian vô định
ngày và đêm
gặm nhắm những
kỷ niệm- hư hao
lâu đài tuổi
thơ- xây trên bờ đá dựng
hạnh phúc được
nối liền
bằng chiếc nhẫn
vô tâm
nụ cười đã
đánh rơi
trong hố thẳm-
mà chiều sâu vô lượng
tháng ba
-cành hoa cúc
trắng
và em
Phạm Ngọc với tháng ba và một người.
( trích từ tập thơ Mùa Khát Vọng )
No comments:
Post a Comment