Tuyển tập truyện ngắn : Mưa nắng bên đời.
(Văn, Thi, Nhạc sĩ : Yên Sơn )
Ngày nối tiếp ngày, bốn mùa mưa nắng (* )
Tôi không biết
phải bắt đầu như thế nào, bởi tình bạn của chúng tôi, dù chỉ gần một phần tư thế
kỷ nhưng với tôi, thời gian ấy hình như dài hơn cả đời người, và bởi khi đọc “
Mưa Nắng Bên Đời”, ngay tựa đề, cũng đã có thể hình dung những nhọc nhằn nổi trôi với biết bao thăng trầm trong đời người mà đôi khi số phận không cho chúng
ta sự lựa chọn. Đôi khi đó là ngã rẽ của định mệnh mà nếu được làm lại lần nữa,
đã chắc gì chúng ta có thể phân biệt đúng, sai để vượt qua số phận?
Bạn tôi, một
người lính ngang tàng, khí phách. Một người bạn thuỷ chung, khí khái, một
người cha, người chồng hết lòng tận tuỵ với gia đình .
Bạn tôi. Đến
với những bôn ba đời sống bằng trái tim hồn hậu trẻ thơ.(Ít ra, trong nhận xét
có phần hơi nữ tính của tôi)
Ở những phần
đầu truyện..trong” Mưa Nắng Bên Đời” , ta có thể hình dung, chân dung của một
người lính trẻ nặng tình với nước non ...Chữ tình đó được trang trọng đặt trong
trái tim với bầu nhiệt huyết, với khát vọng, hăm hở của tuổi trẻ, “Tôi chỉ
biết ngày nào còn sống thì ngày đó tôi còn đem máu xương này, hình
hài này bảo vệ từng tấc đất cho tự do, cho công bằng vì Tổ quốc tôi .”
Chúng ta đã
có những người lính như thế trên khắp các mặt trận. Họ bất khuất, can
đảm, coi cái chết như một trò chơi của chiến tranh. Họ chỉ mang trong lòng một
niềm tin mãnh liệt: Sống và chết cùng quê hương ..
Vì vậy, khi
phải bỏ nước ra đi, khi đã bó tay không còn được chiến đấu, anh cũng như những
người lính trẻ khác, tất cả đều rơi vào trong hố sâu của hụt hẫng và tuyệt vọng
.
Tuyệt vọng vì
không còn gì để bám víu...
Không nỗi đau
nào kinh hoàng hơn nỗi đau mất nước !!
Ra đi, anh
mang theo mình một trái tim tật nguyền không bao giờ lành lặn và những
dòng lệ lưu vong.
“Thế là hết,
vĩnh biệt Saigon, vĩnh biệt người thân, vĩnh biệt đời chim, cánh gió! Tôi lặng
lẽ khóc như chưa từng được khóc! Khóc cho tôi bơ vơ không biết mai này đời sẽ về
đâu; khóc cho bạn bè vừa nằm xuống sáng qua trong phi vụ cuối cùng “
Những giòng lệ
ấy vẫn âm ỉ trong anh dù trải qua bao mùa bên đời mưa nắng ..
Và đâu đó,
làm sao anh có thể quên được, những bạn bè , đồng đội , những người đã
cùng anh chiến đấu vì một Việt Nam tự do. Như người anh lớn của anh, khi bị giặc
bao vây và tràn ngập căn cứ, anh thà hy sinh, thà chết tại mặt trận trong
cuộc chiến cuối cùng không cân sức. Không nỗi đau đớn nào hơn khi chính
anh làm phi vụ yểm trợ và nghe chính người anh trai của mình ra lệnh “
Giặc đã tràn ngập căn cứ! Bạn phải trút ngay xuống đầu tôi, tôi thà
chết chứ không muốn bị giặc Hồ bắt sống! Vĩnh biệt!”
Và anh, trong
giờ phút sinh tử bi thương, không còn chỗ cho tình riêng.
Dù quyết định
xé lòng đó làm tan nát trái tim anh .
Hãy nói cho
tôi biết, còn hình ảnh nào bi thương, thê thiết hơn ? Còn nỗi đau đớn nào to
tát hơn ?
Những người
lính ấy, trong những ngày cuối cùng cuộc chiến, thà hy sinh, chết tại
mặt trận cùng đồng đội. Những gương anh hùng bất khuất đó đã viết
lên một trong những trang Thiên hùng ca bất tử .
Bất tử trong
trái tim của hàng triệu người còn sống .
Chiến tranh.
Chiến tranh. Sự hy sinh nào cũng phải trả giá. Sự lựa chọn nào cũng đầy khắc
nghiệt, bi thảm .
Những mẫu
truyện ngắn của anh, qua lời văn không cầu kỳ, giản dị là cả một tấm
lòng chân thật thuỷ chung. Anh đi qua đời sống bằng những nhọc nhằn, những
giằng xé trong tâm hồn khi phải rời bỏ quê hương, không thể cùng chia xẻ với
cha mẹ gia đình những ngày khổ tận.Và tất cả, làm lạị từ đầu bằng nỗi lòng của kẻ
tha hương.
Ở mỗi trang
sách khi chúng ta lật qua, ở mỗi truyện ngắn khi ta dừng lại, ta vẫn thấy đâu
đó những cảm xúc rất chân thực đầy nhân bản, rất gần gũi với đời thường. Nó như
lời thầm thì đâu đó trong không gian ta đang sống mà mỗi góc phố, mỗi con đường
từng sớm chiều với mọi tiếng động,những man mác mùi hương cũ , những ký ức dù
nhạt nhoà theo thời gian nhưng nó lại là nguồn sức mạnh tinh thần giúp anh đứng
lên, đi tới.
Đó là những
tâm trạng bất an, là tình yêu phát xuất từ sâu thẳm trong nỗi lòng của người cha
tiễn con ngày nhập ngũ, là lời tâm sự tha thiết gửi cho con tại chiến trường,
luôn quanh quất trong lòng thân phận mất nước của một người chiến sĩ :
“Con ơi!
Con có biết những điều con viết trong thư của con là những thực tế oan nghiệt,
phũ phàng cho đất nước của Ba hơn ba mươi hai năm về trước không!?” là
tình yêu của người chồng gánh trên vai trách nhiệm với gia đình, tình yêu tha
thiết dành cho cha mẹ, cho các anh chị em, là mảnh đất quê hương nuôi lớn anh
suốt một thời tuổi nhỏ.
“ Quảng
Ngãi trong tâm thức của tôi là những hình ảnh thân thương, mộc mạc nhưng diệu kỳ
vô cùng. Quảng Ngãi trong tôi là dòng sông Trà, sông Vệ mông mênh; là những con
đò ngang mỏng manh; là những bờ xe nước hùng vĩ; là những tiếng xe ngựa gõ lộp
cộp trên đường đá; là những đêm trăng sáng, trời trong bạn bè kéo nhau ra bãi
cát ngủ qua đêm. Quảng Ngãi trong tôi là an vui, thanh bình suốt thời tuổi thơ
mầu nhiệm . “
Tình yêu
trong” Mưa Nắng Bên Đời” bàng bạc như nốt trầm nhẹ, rất nhẹ rớt trong một bản
hoà tấu đủ những âm thanh trầm bổng.Quyện trong tiếng vi vu của gió là tiếng rạo
rực của mưa, giọt mồ hôi của nắng cháy, hay như một thoáng mưa bay giữa
trưa nắng hè oi ả.
Ở mốc hoàng
hôn của cuộc đời, người lính già khi nhìn lại những đoạn đường mình đã đi qua,
những nắng mưa nhọc nhằn trong suốt một đời người, tình yêu cho quê hương, cho
bạn bè, cho gia đình, chắc hẳn khi nhìn lại, anh sẽ tiếc nuối về một thời dọc
ngang chinh chiến, nhưng anh vẫn sẽ đi tiếp để thực hiện những giấc mơ
dang dở, vẫn đi tiếp dù bên kia, phía mặt trời đang lặn dần vào bóng tối đời
người .
Lạc loài
ngày tháng phù vân
Hết cơn mộng
mị thấy gần xuôi tay
Bao nhiêu
khát vọng vơi đầy
Trôi theo
những áng mây bay cuối trời
Còn đây
tao loạn cõi người
Trầm kha
giữa những khóc cười bon chen..(*)
Dù cuộc đời
thăng trầm thế nào, dù ngày tháng chỉ là phù vân ..Anh, hãy hãnh diện vì anh đã
sống xứng đáng, rất xứng đáng với khí phách của một người lính, để khi nhìn lại,
dù trong những giọt lệ ngậm ngùi vẫn thấp thoáng đâu đó, màu nắng mật vàng của
hạnh phúc và những nhánh đời nẩy mầm hy vọng .
Và như anh,
như tôi, như bạn, như toàn thể người dân của miền Nam Việt Nam Cộng Hoà ..Ai
trong chúng ta không đã từng gánh những oan khiên, nhọc nhằn khi trải qua đời sống
suốt bốn mùa mưa nắng ?
( Nt.)
(*) ý thơ Yên Sơn.
CD nhạc : Góp chút hương cho đời
(Tình ca Yên Sơn )
No comments:
Post a Comment