Thơ Bích Khê
nhạc Phạm Duy
Ca sĩ :Thái Thanh
Ô hay, buồn vương buồn vương cây ngô đồng
Vàng rơi, vàng rơi, thu mênh mông
Tác giả: Bích Khê (*)
Nàng ơi ! Tay
đêm đang giăng mềm
Trăng đan qua cành muôn tay êm
Mây nhung pha màu thu trên trời
Sương lam phơi màu thu muôn nơi
Vàng sao nằm im trên hoa gầy
Tương tư người xưa thôi qua đây
Ôi ! Nàng năm xưa quên lời thề
Hoa vừa đưa hương gây đê mê
Cây đàn yêu đương làm bằng thơ
Cây đàn yêu đương run trong mơ
Hồn về trên môi kêu: em ơi
Thuyền hồn không đi lên chơi vơi
Tôi qua tìm nàng vay du dương
Tôi mang lên lầu lên cung Thương
Tôi không bao giờ thôi yêu nàng
Tình tang tôi nghe như tình lang
Yêu nàng bao nhiêu trong lòng tôi
Yêu nàng bao nhiêu trên đôi môi
Đâu tìm Đào Nguyên cho xa xôi
Đào Nguyên trong lòng nàng đây thôi
Thu ôm muôn hồn chơi phiêu diêu
Sao tôi không màng kêu: em yêu
Trăng nay không nàng như trăng thiu
Đêm nay không nàng như đêm hiu
Buồn lưu cây đào tìm hơi xuân
Buồn sang cây tùng thăm đông quân
Ô hay ! buồn vương cây ngô đồng
Vàng rơi ! vàng rơi: Thu mênh mông
Trăng đan qua cành muôn tay êm
Mây nhung pha màu thu trên trời
Sương lam phơi màu thu muôn nơi
Vàng sao nằm im trên hoa gầy
Tương tư người xưa thôi qua đây
Ôi ! Nàng năm xưa quên lời thề
Hoa vừa đưa hương gây đê mê
Cây đàn yêu đương làm bằng thơ
Cây đàn yêu đương run trong mơ
Hồn về trên môi kêu: em ơi
Thuyền hồn không đi lên chơi vơi
Tôi qua tìm nàng vay du dương
Tôi mang lên lầu lên cung Thương
Tôi không bao giờ thôi yêu nàng
Tình tang tôi nghe như tình lang
Yêu nàng bao nhiêu trong lòng tôi
Yêu nàng bao nhiêu trên đôi môi
Đâu tìm Đào Nguyên cho xa xôi
Đào Nguyên trong lòng nàng đây thôi
Thu ôm muôn hồn chơi phiêu diêu
Sao tôi không màng kêu: em yêu
Trăng nay không nàng như trăng thiu
Đêm nay không nàng như đêm hiu
Buồn lưu cây đào tìm hơi xuân
Buồn sang cây tùng thăm đông quân
Ô hay ! buồn vương cây ngô đồng
Vàng rơi ! vàng rơi: Thu mênh mông
( 1939)
Tiểu sử của
nhà thơ Bích Khê:
Nhà thơ Bích
Khê
Bích Khê sinh
ngày 24 tháng 3 năm 1916 tại xã Phước Lộc, huyện Sơn Tịnh, tỉnh Quảng Ngãi. Ông
là con thứ chín trong một gia đình nho học yêu nước.
Thuở nhỏ,
Bích Khê học tiểu học ở Phước Lộc và Đồng Hới, học trung học ở Huế, rồi ra Hà Nội
học ban tú tài nhưng nửa chừng bỏ dở.
Năm 1931, 15
tuổi, ông đã biết làm thơ Đường luật, ca trù. Năm 1934, cùng người chị ruột tên
Ngọc Sương vào Phan Thiết học thêm và mở trường dạy học tư. Năm 1936, chị Ngọc Sương bị mật thám Pháp bắt, trường đóng cửa, Bích Khê trở lại quê nhà.
Năm 1937, bị
bệnh phổi, sau khi điều trị trở về lên sống trên núi Thiên Ấn thuộc Quảng Ngãi,
ông lại ngược xuôi trên một chiếc thuyền quanh các ngả Sa Kỳ – Trà Khúc. Năm
1938, ông lại cùng chị Ngọc Sương (khi ấy đã được thả) vào Phan Thiết mở trường
dạy học, được vài năm lại bị chính quyền Pháp ra lệnh đóng cửa.
Năm 1941,
Bích Khê dạy học ở Huế. Năm 1942, bệnh phổi tái phát, ông trở về Thu Xà thuộc
xã Nghĩa Hòa, huyện Tư Nghĩa, tỉnh Quảng Ngãi.
Ngày 17 tháng
1 năm 1946, Bích Khê lìa bỏ cõi đời và cõi thơ tại Thu Xà lúc 30 tuổi.
(*) Bài thơ ông sáng tác từ năm 1939( đến nay đã gần 80 năm)
Bài thơ chỉ dùng âm và vần bằng mà có thể diễn tả không gian mênh mông mềm mại của mùa Thu. Nàng và thơ và cuộc tình sương khói như" sương lam phơi màu thu muôn nơi"
Từng lời thơ quấn quít, đưa đẩy nhau mang lại cho ta những cảm xúc vừa bâng khuâng vừa lưu luyến.Hình ảnh ví von, gọt dũa trong lời thơ đẹp như nhung như gấm.
Và tình yêu trong mùa Thu mênh mông kia, ai có thể diễn tả tuyệt vời hơn, man mác hơn trong bài thơ chỉ dùng âm và vần bằng ?
Tiếc rằng ông chia tay cuộc đời quá sớm, để lại trần gian vô vàn nuối tiếc..
Bài thơ chỉ dùng âm và vần bằng mà có thể diễn tả không gian mênh mông mềm mại của mùa Thu. Nàng và thơ và cuộc tình sương khói như" sương lam phơi màu thu muôn nơi"
Từng lời thơ quấn quít, đưa đẩy nhau mang lại cho ta những cảm xúc vừa bâng khuâng vừa lưu luyến.Hình ảnh ví von, gọt dũa trong lời thơ đẹp như nhung như gấm.
Và tình yêu trong mùa Thu mênh mông kia, ai có thể diễn tả tuyệt vời hơn, man mác hơn trong bài thơ chỉ dùng âm và vần bằng ?
Tiếc rằng ông chia tay cuộc đời quá sớm, để lại trần gian vô vàn nuối tiếc..
Ô hay, buồn vương cây ngô đồng
Vàng rơi. Vàng rơi. Thu mênh mông
No comments:
Post a Comment