Nhạc : Phạm Duy
Ca sĩ : Thái Thanh
Bạn tôi.
Từ tấm hình
đen trắng bạn ngồi bên cạnh người ấy, buổi chiều muộn màng như bức tranh sắp phủ đầy
bóng tối.
Một chút
hoàng hôn bâng khuâng rót qua khe cửa. Mái tóc che nửa gương mặt khi bạn cúi xuống. Hình như trên đôi vai gầy guộc kia đã gánh đủ những buồn phiền, nỗi chịu đựng lẫn
bất lực. Hình như bạn đang dấu những giọt nước mắt lặng lẽ. Bức hình đen trắng
đó mở ra và cũng cùng lúc khép lại “Khúc tình của hai người”
Nó là một
trong những chuyện tình ở đời thường, có hạnh phúc và đau khổ, có hạnh ngộ và
chia xa. Và như tất cả những buồn vui trải qua trong đời sống của chúng ta, rồi
ngày nào đó, như lẽ tất yếu, chúng ta phải lìa nhau.
Làm sao biết
được, ta sẽ đi vào lúc nào, bằng cách nào và điều gì chờ đợi chúng ta ở cõi
trùng trùng mênh mông kia ?
“ Nghìn trùng
xa cách người đã đi rồi ..còn gì đâu nữa mà khóc với cười ..”
Mỗi khi nghe câu
hát ấy mình lại nhớ
ngày xưa. Bao lần chia tay
là bấy nhiêu lần biết sẽ nghìn
trùng xa, cứ muốn níu những hạnh phúc đang trong tầm tay, sợ khi buông rời sẽ
không còn thấy nhau lần nữa .. Và thật đau đớn khi đột ngột phải lìa nhau mà
chưa kịp hiểu tại sao ..
Ngay cả bây
giờ, khi nghe lại bài hát ấy, trong lòng mình vẫn man mác cái cảm giác mất mát
đó, dù, những mất
mát về tình yêu trong chiến tranh ngày ấy đã lùi quá xa vào dĩ vãng ..
Nghìn trùng
xa cách
Đời đứt ngang
rồi
Còn gì đâu nữa
mà giữ cho người
Mời người lên
xe về miền quá khứ
Mời người
mang theo toàn vẹn
thương yêu ..
Tình yêu, dù
thời nào, tuổi nào lấp lánh trong không gian ấy cũng đầy ắp kỷ niệm buồn
vui lẫn cay đắng mà khi nhớ về, nó luôn đọng lại trong ký ức của chúng ta vô
vàn tiếc nuối dù đôi khi, kỷ niệm còn lại chỉ là nhánh hoa khô, chiếc lá gẫy hay tờ thư
cũ ..
Nghìn trùng xa
cách
Đời đứt ngang
rồi
Còn gì đâu nữa
Mà giữ cho
người ..
Và, bạn tôi. Mình còn giữ được chút gì cho nhau khi hoàng hôn đời người đã chấp chới ngoài
kia ?
Chẳng còn gì
để giữ lại cho nhau
khi những kỷ niệm
xanh xao
đã chìm miệt mài theo ký ức
Một chút tình
thơ dại
vội tan theo ngày
vụn vỡ
Khúc tình
riêng của hai người
như
trái hạnh phúc nở trên cây sầu đông ngày buốt giá
Chưa kịp ngọt đầu môi đã vội lìa nhau
...
Nghìn trùng
xa cách
Người đã đi rồi
Còn lời trăn
trối gửi đến cho người
Còn lời trăn
trối ...
Bạn .. Hãy đi
tiếp, sống tiếp dù ngoài kia, nhánh đời đã trổ ngọn đìu hiu ... ( nt)
No comments:
Post a Comment