Bài học thuộc lòng " Làm con phải hiếu "
Trích trong sách tập đọc lớp nhì
( Bộ Giáo Dục VNCH, 1969 )
Em à.
Chiều nay trời
mưa. Ờ, mà mấy hôm nay chỗ chị ngày nào cũng mưa .Thời tiết mỗi năm mỗi thay đổi,
và cơ thể chị cũng theo thời tiết, mỗi ngày chị thấy mình mau mệt mỏi
hơn, và cũng dễ bịnh hơn.
Cũng mấy hôm
nay, qua những clip trên FB từ Việt Nam, nghe và thấy thiên hạ đang sôi sục cái
vụ Công nghệ giáo dục lớp một, cải cách tiếng Việt từ chữ viết thành ra dạng
hình tròn tròn vuông vuông meo méo gì đó mà thấy đau lòng cho dân tộc mình
.
Văn hoá là cội
nguồn sức mạnh tinh thần của cả một dân tộc .
“ Tiếng Việt
còn, nước Việt còn “ ( chị không nhớ, ai đã nói câu nầy)
Em à . Chị
không muốn nói về tình hình giáo dục tại Việt Nam hiện nay. Bởi nó đã quá sức
tăm tối rồi . Không còn chữ nghĩa tồi tệ nào để gán ghép thêm cho nó nữa. Nó là
một âm mưu thâm độc Hán hoá của bọn Tàu cộng và Việt cộng nhằm xoá sổ dân tộc
chúng ta.
Nó ngay trước
mắt. Nó xảy ra hàng ngày trên quê hương mình. Ai cũng biết. Ai cũng thấy, không
những bây giờ mà đã mấy chục năm qua. Nhưng, tội nghiệp dân mình, không ai muốn ( và dám) làm gì. Nếu có, thì cũng loay hoay như
hạt cát giữa đại dương thôi.
Tinh thần quật
cường của dân mình đã bị mối mọt cộng sản gặm mòn rồi em ạ .
Cũng từ “
vuông tròn tam giác “ dị dạng cải cách kia, chị lại thấy vô cùng biết ơn linh mục
Alexandre de Rhodes, một nhà truyền giáo đã cống hiến tận tuỵ cả đời mình để
biên soạn một gia tài ngôn ngữ đồ sộ cho dân tộc chúng ta. Sự hy sinh của ngài
chỉ duy nhất mục đích : phục vụ cho giá trị nhân văn và khai sáng văn minh cho
dân tộc Việt Nam .
Ngôn ngữ đó
chúng ta dùng hàng ngày, để nói, để viết đã trăm năm nay. Nó gắn liền hình
thành nên một nhân cách con người, quan trọng cần thiết như không khí để thở
..
Ngày xưa, thời
Việt Nam Cộng Hoà của chúng ta đã lấy tên ngài để đặt cho nhiều tên trường, tên
đường phố. Nhưng đôi khi chị thắc mắc, không biết, ngành giáo dục nói
riêng và cả miền Nam nói chung, có dành riêng một ngày đặc biệt tri ân ngài
không ?
Nếu chúng ta
không làm điều đó , thật có lỗi và vô ơn.
Và chiều nay,
chị lại thấy mình lang thang trong những bài học thuộc lòng, trong những lớp học
ngày xưa ..
Và thấy cả
hình ảnh mình, thời mới lớn ..
Ngôi trường
cũ có bao nhiêu ô cửa
Tôi sẽ về tìm
những áng mây
Tôi sẽ gọi một
bầy chim sẻ nhỏ
Những con
chim từ xa vắng lạc bầy ..
(Ô cửa. Thơ Trần Hoài Thư)
Và đau lòng
biết mấy nếu những cảm xúc của mình, ngày nào đó, khi em viết cho chị , chị chỉ
nhận được từ em những ô vuông tròn meo méo quái gở.
Chị biết phải
đọc làm sao ?
Trong giờ tập viết ( ảnh từ internet.)
No comments:
Post a Comment