Nhạc sĩ: Ngô Thụy Miên
Ca sĩ : Minh Châu
Em về mùa thu ..
Em về mùa thu thành phố sương mù ..
Khung trời lộng gió chiều xuống mơ hồ
Con đường ngày đó có ai mong chờ
Cuộc tình đã xót xa ơ thờ
Một lần cách xa ngàn thương nhớ...
Em hỏi “ Anh
có buồn không ? Nỗi buồn ấy mà, bao giờ thì hết “
Em thuở ấy
còn trẻ con, mắt chưa cay vì nhớ, tim chưa biết nhịp đập bồi hồi vì yêu nên với
em, có lẽ tình yêu là điều gì xa lạ lắm, như em nói, cái tình
yêu ấy không có trong sách vở ..
Rồi em hỏi “
Sao người ta có thể quên nhau dễ dàng, rồi khi gặp mặt cứ làm như người lạ
“
Không phải
đâu em. Khi chia tay một cuộc tình, nỗi đau nhức nhối tựa như một mảnh
tim nào vừa bị trầy sướt.
Ở
cả hai phía.
Thời gian sẽ
làm phai nhạt mọi thứ nhưng vết thương ấy khó lành lặn, khó quên, khó nguôi
ngoai. Nó nhoi nhói khi bất chợt nhớ về những kỷ niệm đã có cùng nhau.
Những kỷ niệm
ấy dù buồn bã hay đẹp đẽ cũng vẫn in hằn sâu trong trái tim mỗi người, có
khi tưởng rằng đã quên nhưng thật ra, nó vẫn thấp thoáng đâu đó sau
màn sương của ký ức ..
Dường như nó
luôn đi bên cạnh đời sống của chúng ta.
Em hỏi” Tại
sao anh và Loan chia tay ?”
Tại sao. Em
à. Đến bây giờ anh cũng không hiểu tại sao. Có lẽ sự chờ đợi làm Loan mệt
mỏi, hay đời lính tác chiến rày đây mai đó không mang cho Loan cảm giác bình yên ?
Chia tay. Đến một lúc nào, nó sẽ lên tiếng khi cần bắt đầu sự lựa chọn ..Hơn nữa,
thuở ấy, anh và Loan còn quá trẻ, yêu, nhớ nhung chờ đợi cũng chưa đủ cần thiết
để chia xẻ hoặc làm nặng gánh đời nhau.
Đơn giản, vì
anh là lính chiến.
“Bạn anh lấy
vợ hà rầm đó thôi “
“Thì vậy.
Nhưng làm vợ lính là đã phải chấp nhận đối diện với mất mát, sống
chết. Tội nghiệp lắm em..”
Bây giờ nghĩ
về ngày đó, và bài hát “ Em về mùa Thu “ anh lại nhớ cũng quán cà phê ấy, lần
cuối cùng Loan ngồi cạnh anh, và đôi lần cùng em những ngày anh lên trường đón
em tan học.
Kỷ niệm giăng
muôn nơi
Nhịp sầu
vương khắp lối
Nghe hoang phế
rã rời
Nghe mùa Thu
lá rơi ..
Hai bàn tay em
chống cằm, mắt mơ màng nhìn qua khung cửa, nơi có cành hoa Lan rủ cánh ..
Em nói “ bài
hát mang lại cho em chút gì đó man mác, chút nhẹ nhàng không sầu não. Sao em chẳng
nghe buồn gì hết dù cuộc tình dang dở và nàng thì đã mang theo những giấc mơ
mùa thu phai tàn”
Ờ, vậy đó em
. . Chẳng có cuộc tình nào chia tay nhẹ nhàng đâu em. Khi người ta thật sự yêu
nhau, chẳng có nhánh rẽ nào trong đời sống mà không để lại trong ta những khoảng
trống hụt hẫng.
Với Loan ..là
mối tình đẹp.
Mối tình ấy gắn liền với Sài gòn và những con đường hàng cây xanh
mát một góc trời chan hòa trong nhịp xe rộn rã, với những quán cà phê tình nhân mà thời
gian dường như ngủ quên ngoài bộn bề khung cửa.
Với anh. Cuộc
tình ấy và mùa thu chưa bao giờ phai nhạt, trong anh..
Xin một lần cuối
lệ khóc cho người
Những vòng
tay ấm trả hết cho đời
Em về bên ấy
giấc mơ phai tàn
Nhạt nhoà phấn
sắc hoa võ vàng
Và ngày
tháng
âm thầm mãi
trôi...
Em về mùa thu
tình đã phai rồi ..
( nt)
Lãng đãng hơi thu, nhẹ nhàng sương khói. Những giấc mơ xưa chợt về, hai đứa ngồi ở quán Hân, lẵng lặng nhìn nhau, 1 giờ trốn học là đủ. Nhưng ...gió mưa đã làm hiu hắt đời nhau rồi anh ơi!
ReplyDeleteQuán Hân ngày xưa mình cũng hay vào đó mỗi khi “chàng” ở đơn vị về. Quán yên tĩnh, lịch sự. Có phần trang trọng nữa. Ngoài Hân ra tụi mình cũng hay ngồi Hương Xưa và Hầm Gió.
ReplyDeleteCám ơn Ngọc Anh đã ghé qua, và chia xẻ những “hiu hắt đời nhau”.