Sunday, March 31, 2019


                          Em và mùa Đông ( NT)


Cuộc tình lận đận (*)
( Nguyễn Đức Nhơn)

Con đường mòn từ tỉnh lộ 8 về nhà, Hương phải đi dọc theo bên ngoài hàng rào phía trước nhà tôi. Hương xinh đẹp mặn mà với mái tóc thề buông lơi óng ả. Tôi thầm yêu Hương nhưng vốn dĩ là một chàng trai quê mùa nhút nhát. Tôi không dám ngỏ lời yêu Hương. Nhưng không ngờ Hương cũng đã thầm yêu tôi. Mối tình song song này không biết đến bao giờ mới được nhập vào nhau. Nhưng rồi một hôm, tôi nhận được lệnh động viên vào Trường Sỹ Quan Trừ Bị Thủ Đức. Tôi cứ tưởng mối tình giữa tôi và Hương đã đến ngày kết thúc. Nhưng không ngờ vào một ngày Chúa Nhật tôi được gọi ra gặp thân nhân. Khi đến khu tiếp tân, tôi ngạc nhiên sững sờ khi thấy Hương đang đứng nấp sau lưng em gái tôi. Hương cúi đầu e thẹn. Tôi bước tới nắm tay Hương hỏi:
- Dạo này em khỏe không?
Hương rưng rưng nước mắt trả lời:
- Dạ khỏe.
- Anh thấy em hơi gầy. Nhớ giữ gìn sức khỏe. Tôi đưa Hương và em gái tôi vào trong trại, chọn một bóng mát trải tấm nylon ba người ngồi hàn huyên tâm sự. Thời gian qua mau. Mới đó mà đã hết giờ thăm thân nhân. Tôi đưa Hương và em gái tôi ra về. Còn tôi một mình lủi thủi trở vào trại. Đêm đó tôi cứ trăn trở mãi, hình bóng Hương luôn hiện ra trong đầu tôi.
Sau khi mãn khóa tôi được điều về Sư Đoàn I BB. Với cuộc sống của một người lính chiến. Sinh mệnh bị đe dọa từng ngày. Tôi nhớ Hương và tôi cũng biết Hương nhớ tôi đến mức độ nào. Tội nghiệp Hương chỉ gần gũi tôi trong một thời gian ngắn rồi mỗi đứa một nơi, nỗi nhớ nhung tràn ngập trong lòng.
Cuộc chiến mỗi ngày một thêm ác liệt. Sư Đoàn tổ chức hành quân liên miên. Trong một trận đánh lớn kéo dài hai ngày hai đêm. Tôi bị thương trong trận đánh này. Tuy vết thương không nặng, nhưng nó làm tê liệt một bàn tay, không co giãn được. Hội đồng y khoa cho tôi được giải ngũ.
Ngày trở về Phan Thiết, em gái tôi và Hương lên phi trường đón tôi. Hương hỏi:
- Anh bị thương có sao không?
- Không nặng lắm nhưng vết thương đã làm tê liệt bàn tay phải của anh nên được giải ngũ.
Em gái tôi nói:
- Hai người lo nói chuyện, bộ quên mất con nhỏ này rồi sao?
Hương nói nhanh:
- Ồ! Chị xin lỗi em nhé.
- Đùa thôi. Để em đi trước nhường cái không gian đầy lãng mạn này cho hai người tình tự. Em gái tôi vừa nói vừa đi nhanh, phút chốc bóng dáng của nó đã khuất vào một khúc quanh của con đường dốc từ phi trường chạy về thị xã.

Mối tình giữa tôi và Hương kéo dài không được bao lâu thì một chuyện đau lòng xảy ra. Gia đình Hương ép nàng thành hôn với một người đàn ông góa vợ giàu có, tuổi tác đáng bậc cha chú của mình. Hương là một người con có hiếu, không dám cãi lời cha mẹ. Nàng chỉ biết khóc. Trong thời gian chờ đến ngày tốt để tổ chức lễ cưới. Ba Hương cấm ngặt, không cho nàng gặp tôi. Trước nghịch cảnh đau buồn này, tôi chỉ còn một chọn lựa duy nhất là bỏ nhà ra đi. Ba má tôi không ngăn cản quyết định này của tôi. Ba tôi nói:
- Con đã là người trưởng thành. Mọi việc tự con quyết định lấy. Ba má không giúp được gì cho con đâu. Trước quyết định ra đi, tôi muốn gặp Hương một lần cuối. Không ngờ lần gặp gỡ này khiến Hương bị ba má nàng nhốt chặt trong phòng, Hương chỉ còn biết khóc thầm trong đêm. Không ngờ nỗi đau buồn này đã khiến Hương lâm vào một trận bệnh mà gia đình chạy chữa thuốc thang thế nào cũng không khỏi. Trong suốt thời gian nằm bệnh, Hương không nói một lời. Hết khóc rồi lại ngủ. Bệnh tình của Hương mỗi ngày một trầm trọng. Hơn ai hết, ba Hương là người biết rõ nguyên nhân gây ra chứng bệnh này của Hương. Ông nghĩ chỉ còn cách đến nhờ ba tôi giúp đỡ, gọi tôi về gặp nàng. 
***
Nhìn vẻ hốt hoảng của đứa em gái, tôi biết ở nhà đã xảy ra chuyên.
- Nhanh lên, chị Hương bệnh nặng.
Tôi hỏi:
- Hương bị bệnh gì vậy?
- Nhanh lên. Về nhà sẽ biết.
Em gái tôi trả lời cộc lốc, khác hẳn cử chỉ thường ngày của nó. Tôi mặc nhanh quần áo rồi ra xe chạy một mạch về Phan Thiết. Khi đến nơi, tôi dựng xe bên ngoài, không thèm chào hỏi ai hết. Tôi bước nhanh vào phòng. Hương nhìn tôi như nhìn một người xa lạ. Tôi ngồi xuống nắm tay Hương nói:
- Hương, anh về với em rồi nè. Em giỏi quá. Vài ngày nữa em sẽ hết bệnh. Anh chở em đi dạo mát, chịu không?
Hương nhìn đăm đăm vào mặt tôi, rồi hai dòng nước mắt trào ra, tôi chết điếng trong lòng…
Suốt mấy ngày ngồi bên Hương, lòng tôi đau như dao cắt. Đến ngày thứ năm, tôi ngồi thiu thiu ngủ. Bỗng có cái gì động đậy trên lòng bàn tay. Tôi giật mình nhìn xuống. Cả người tôi như muốn bay bổng lên mây. Bàn tay Hương đang nắm chặt bàn tay tôi.
***
Một hôm, người đàn ông mà ba Hương định gả nàng cho lão đến nhà. Với vẻ mặt vênh váo, chẳng coi ai ra gì, ông ta nói lớn:
- Đám cưới không thành ông phải trả lại tiền cho tôi chứ.
Ba Hương nói:
- Ông Vạn à! Xin ông nán lại cho tôi ít bữa. Khi kiếm được tiền tôi sẽ trả cho ông ngay.
- Ông làm sao để kiếm được tiền. Ông phải ép con gái ông làm vợ tôi, nếu không thì tôi sẽ làm lớn chuyện đó.
- Tôi xin ông mà ông Vạn. Lần này nhất định tôi sẽ kiếm được tiền. Nếu trong vòng một tháng mà tôi không kiếm được tiền để trả cho ông thì ông muốn gì tôi cũng chịu.
- Ông nhớ đó, trong vòng một tháng. Nếu không trả tiền thì phải bắt con nhỏ đó làm vợ tôi. Ông nghe rõ chưa?
Ông Vạn lấy cây gậy đập lên bàn mấy cái thị uy rồi bỏ ra về. Hương vội kéo tôi núp vào một góc nhà bếp. Tôi như từ trên trời rớt xuống, không biết nội tình của nhà Hương thế nào, nhưng theo lời hăm dọa của ông Vạn tôi biết rõ nhà Hương nợ ông Vạn một số tiền rất lớn không cách nào trả nổi. Cũng vì món nợ này mà ba Hương phải chấp nhận điều kiện gả Hương cho lão để trừ nợ.
Hương kéo tôi đến chiếc xe nói:
- Anh chở em về nhà anh được không?
- Được em.
- Em không muốn giấu chuyện này với hai bác. Em sẽ nói với hai bác những gì mà em đã nghe lúc nẩy. Cuộc hôn nhân của chúng ta để hai bác định đoạt.
- Em đừng lo, anh tin là việc gì cũng có cách giải quyết mà.
***
Tôi dìu Hương vào nhà. Ba tôi nói:
- Hương ngồi xuống đây với bác đi con.
Hương bật khóc nức nở. Ba má tôi vô cùng ngạc nhiên. Má tôi bước tới dìu Hương vào phòng. Bà đưa chiếc khăn tay cho Hương bảo:
- Con lau nước mắt đi. Chuyện quan trọng đến đâu cũng có cách giải quyết mà. Con ăn gì chưa? Để bác đi lấy đồ ăn cho con nghe. Hương nói:
- Dạ con không đói đâu bác. Khi nào đói con sẽ ăn.
Má tôi nói:
- Con vừa khỏi bệnh không nên xúc động như vậy. Con hãy nghe lời bác. Dù trời sập xuống cũng không sợ, thì còn sợ cái gì. Con đừng lo, dù gì cũng còn hai bác đây mà. Thôi con nghỉ cho khỏe. Có việc gì, hai bác sẽ lo cho con.
Má tôi dặn dò Hương một lần nữa rồi ra khỏi phòng. Ngoài phòng khách ba tôi và tôi chỉ nói về tình hình kinh tế, chính trị đã diễn ra trong tuần. Hình như ba tôi không muốn bàn đến chuyện gia đình vì nghĩ là Hương đang gặp phải một việc gì đó vô cùng quan trọng. Không nên nói chuyện với Hương trong lúc này.
Thỉnh thoảng tôi vào phòng trông chừng Hương. Khi Hương thức giấc, nàng gượng ngồi dậy. Thân hình thon nhỏ của Hương, đi ngoài đồng gió thổi muốn bay thì trước một thách thức lớn lao thế này, liệu nàng còn đứng vững được không?!!! Tôi vô cùng lo lắng. Tôi nói:
- Hương à, ngoài anh ra, còn có ba má anh. Chắc chắn hai ông bà không khoanh tay đứng nhìn sự việc này đâu. Mắc nợ thì để từ từ cho người ta trả. Nếu trả một lần không được thì trả nhiều lần. Tại sao thừa cơ hội áp bức một đứa con gái đáng con mình về làm vợ. Tại sao trên đời này lại có một người vô lương tâm đến vậy.
Hương nằm xuống. với cặp mắt thất thần, nàng nhìn đăm đăm lên trần nhà. Từ ngày hôm qua đến giờ, Hương nghĩ nát óc vẫn không tìm ra nguyên nhân gì mà ba nàng mắc nợ người ta đến nổi phải đem con mình đi thế nợ!...
***
Đã mấy ngày trời, Ba Hương dọ hỏi khắp nơi mà vẫn không có tin tức gì về nàng (Dĩ nhiên là vậy. Hương đã lén về nhà tôi ở thì làm sao mà tìm ra được!).

Một hôm Ba Hương đến nhà tôi. Ba tôi biết mục đính của ông đến để làm gì. Nhưng ông giả vờ ngạc nhiên hỏi:
- Ồ, ngọn gió nào đưa ông đến đây vậy?
- Không giấu gì anh. Con Hương nhà tôi đã mất tích mấy ngày nay. Tôi tìm nó khắp nơi mà vẫn không có tin tức gì của nó hết. Tôi đến đây nhờ anh có biết nó ở đâu xin chỉ giùm. Ba tôi trả lời:
- Tôi thì không biết. Phiền anh ngồi chờ một chút để tôi vào trong hỏi bà nhà tôi có gặp nó ở đâu không rồi sẽ ra cho anh biết.
- Dạ cám ơn anh.
Ba tôi vào trong bảo má tôi, tôi và em gái tôi vào phòng Hương, hỏi nhỏ:
- Ba con Hương đến tìm nó, bây giờ tính sao?
Hương nói:
- Xin bác đừng cho ba con biết là con đang ở đây.
Tôi bảo mọi người đừng nói chuyện lớn tiếng rồi quay trở ra trả lời cho ba Hương biết là cả nhà không ai thấy nó ở đâu cả. Ba Hương nói lời cám ơn rồi ra về. Ba tôi trở vào nhìn mọi người nói:
- Hú hồn. Chút xíu nữa là tôi đứng tim luôn.
- Ông giỏi lắm. Nếu không có ông chắc tụi này làm bể mánh là cái chắc.
***
Ba tôi là một người hiền lành, vui tính hay giúp đỡ moi người nên cả làng ai cũng mến. Vì vậy mà tiếng nói của ba tôi thường được mọi người trong làng nghe theo. Sáng ngày hôm sau ba tôi gọi mọi người ra phòng khách, kể cả Hương. Ông nói:
- Đêm vừa rồi tôi suy nghĩ, việc của hai đứa nó phải lo cho sớm. Ngày mai tôi sẽ gặp ông Lành để bàn chuyện. Con Hương cứ ở đây chờ xong việc rồi sẽ về. Tuy ba tôi nói là bàn chuyện. Nhưng thực ra ông đã tính toán cả rồi.
***
Ông Lành bước vào nhà với một niềm vui thoáng hiện trong lòng vì ông nghĩ là ba tôi đã biết Hương hiện giờ đang ở đâu. Sau một vài câu chuyện xã giao thường ngày, ba tôi nói thẳng vào  đề:
- Chắc anh đoán được mục đích tôi mời anh đến đây là để bàn về việc gì rồi chứ. Bây giờ tôi xin nói thẳng, anh cho tôi biết cặn kẽ về vấn đề khó khăn mà anh đang gặp phải. Tôi hứa sẽ giúp anh đến cùng.
Ông Lành thở dài nói:
- Một năm trước đây, tôi là một thành viên bất đắc dĩ của một tổ chức buôn lậu. Một hôm, khi tôi đang lui cui chăm bón vườn cải của tôi ở bên mé rừng thì có một người đàn ông bịt mặt bước tới gí súng vào lưng tôi nói:
- Đừng quay lại nếu không tao nổ súng. Trước tình cảnh này tôi đành nghe theo nó.
Sau đó cứ vài ba tháng chúng lại giở cái trò này một lần. Những lần diễn ra đều có giọng nói khác nhau, có cả giọng đàn bà. Hình như họ đang thử thách tôi. Rồi một hôm trên con đường vắng tôi lại bị một người đàn bà bịt mặt dùng súng uy hiếp. Ả đưa cho tôi một miếng giấy rồi nói:
- Mày cầm miếng giấy này vào rừng mở ra xem. Mày phải làm đúng theo những chỉ dẫn trong đó và nhớ thật kỹ, không được làm sai bất cứ một chi tiết nào. Nếu mày làm điều gì bất lợi cho tổ chức thì mày biết hậu quả như thế nào rồi chứ. À, mầy còn một đứa con gái mà. Nó vô tôi đấy...
Tôi không biết người đứng đầu tổ chức này là ai, cũng không biết người phụ trách đưa hàng cho tôi và tôi cũng không rõ tôi đang chở loại hàng gì. Họ hăm dọa tôi đủ điều. Khi có hàng họ chỉ dùng điện thoại bảo tôi đến chỗ lấy hàng và chở đến một địa điểm bí mật trong thành phố. Tôi biết rất rõ từ lúc lấy hàng cho đến chỗ xuống hàng luôn có người theo dõi tôi. Nếu tôi không làm đúng theo lời chỉ dẫn của họ thì tôi sẽ bị họ khử tức khắc và cả con Hương cũng sẽ bị họa lây. Phần tôi không nói gì nhưng sinh mạng của con Hương thì dù chết tôi cũng tìm cách bảo vệ nó.
Đây là lần đầu tiên tôi làm theo sự hướng dẫn của tổ chức này. Từ đó lâu lâu tôi lại phải làm một lần cho bọn chúng. Lần sau cùng cách đây khoảng một năm, tôi phải đi gặp bọn chúng. Lần này chúng không bắt tôi đi tải hàng mà chúng bắt tôi phải đưa cho chúng một số tiền lớn. Nếu không chúng sẽ khử tôi và cả con Hương nữa. Tôi thì không sợ gì. Bất quá là liều mạng với chúng một phen. Nhưng khi nghĩ tới con Hương thì tôi không còn lòng dạ nào làm điều gì bất lợi cho nó. Cuối cùng tôi quyết định đến nhà ông Vạn vay mười ngàn đồng trong thời hạn một năm. Sau một năm nếu không trả được cả vốn lẫn lời thì phải gả con Hương cho hắn. Vì để giữ tính mệnh cho con Hương nên tôi đành chấp nhận điều kiện này, lấy mười ngàn đồng để giao cho bọn buôn lậu. 
Ba tôi hỏi:
- Vậy món nợ hiện tại cả vốn lẫn lời là bao nhiêu?
- Dạ hai chục ngàn.
Ba tôi suy nghĩ một chút rồi nói:
- Thôi được. Tôi sẽ trả giùm anh món nợ này và coi như đây là quà lễ cầu hôn con Hương cho thằng con tôi, chắc anh không phải đối chứ. Ông Lành mừng húm nói:
- Nhưng con Hương nhà tôi còn mất tích. Điều này không biết có thuận lợi cho cuộc hôn nhân của hai đứa nó không?
- Anh để tôi lo.
Ba tôi lớn tiếng gọi:
- Cả nhà ra hết đây, kể cả con Hương nữa.
Ba Hương giật nảy người khi thấy Hương theo mấy người nhà bước ra. Nét mặt ông bừng lên một niền vui không thể tả xiết. Ông nói:
- Con nhỏ này quá quắt thật.
Hương nói:
- Con xin lỗi Ba. 
- Con không có lỗi gì đâu. Hãy ở lại nhà hai bác chơi. Khi nào về cũng được. 
Ba Hương nói tiếp:
Muôn vàn cám ơn anh chị. Nếu không có anh chị giúp, tôi không biết phải làm thế nào...

Temple ngày 27 tháng 6 năm 2018 
Nguyễn Đức Nhơn
(*) trích trong Hội Quán Trầm Hương.

No comments:

Post a Comment