Saturday, June 16, 2018


                       
                            Hoa, mùa tháng sáu.
                            (ảnh Khôi Việt )



THÁNG SÁU CHỜ NHỮNG CƠN MƯA
Phạm Ngũ Yên

1.
Tôi người đàn ông đang mới vừa trẻ lại
Ngày về cởi giầy
đi qua những lồi lõm của đất đai
Những hàng me dường như không còn quyến rũ?

Những con quít cánh cam và những con bọ rầy xưa cũ
Dấu mình dưới một cành mưa
Ngay cả những trái me không còn trong miệng mùi chua
Già lớn rồi sao cứ nhớ hoài cái ngọt bùi quá khứ?

Nhớ lại ngả ba nối liền sân đá banh và con đường chạy hoài ra chợ Cũ
Một ổ súng thần công chĩa họng đen sì
Thời gian trưởng thành từng trốn học mê chơi
Bỏ cặp sách tuột xuống trèo lên
nghe sắt thép râm ran những lời mông muội
Từ những tiền nhân có hàng bao trăm tuổi?

Hoặc những đại lộ êm đềm ngầy ngật ánh trăng
Gió thổi lât vạt áo em che góc đường ra biển
Phong phanh thịt da ủ lên đời đau điếng
Tôi làm người qua đường dừng lại ngẩn ngơ
Tối về viết vội câu thơ
Những bài thơ bay không cao hơn góc bàn túng thiếu

Giá như ai cũng lớn khôn mang theo những điều khó hiểu
Giá như ai cũng trở về với năm tháng hôm qua
Để nhặt nhạnh để thu gom
Để làm những điều mà tuổi già không dám

Để lục xới đào tung kiếm tìm nơi góc vườn có bầy đom đóm
Những viên sỏi thời trong veo
Những chiếc lá thời chanh cốm
Và những bông hoa vừa có mùi thơm
Sáng mồng một, đêm rằm?

Có những nụ cười mà
chỉ có một người nhìn mới cảm nhận được bình tâm
Vì chỉ có ai là chủ nhân mới hiểu …


Mùa mưa không kịp về để làm tươi non những cây bàng niên thiếu
Bàn tay đành vụng dại chắt chiu
Bàn chân đành mỏi bước liêu xiêu
Ngọn núi trên cao kéo khung trời thấp xuống
Chiếc lá không còn xanh nơi ghế ngồi nóng bỏng

Chiếc lá gầy như em - như mùa đi rất rộng
Thời gian đuổi theo nhau đến năm tháng tận cùng
Để chạm đến trái tim mềm và ánh mắt bao dung
Tôi đã phải già nua hơn những gì em muốn

Tôi phải ngây thơ dối lòng hơn những gì em tưởng
Vì rất khổ đau mà không thể khóc một mình
Một sáng trải lòng làm trang giấy mới tinh
Rồi buổi tối em bôi lem bằng những giận hờn qua quít

Ngoài một giấc mơ xanh ngoài một tình yêu khắng khít
Còn ngọn đèn vàng dội xuống một thềm đêm
Tôi biết trái tim này sẽ từ chối yêu thêm
Vì không muốn ngực đau sau một đường cày vỡ nát


2.
Chiếc lá đời tôi sáng mai này ướt át
Tả tơi đêm và phai lạt của ngày
Những nặng lòng theo giọt nước rây rây
Rơi rất chậm mà nghe đau từ đường gân rất mỏng

Những lời chia tay thốt lên từ một mùa biển động
Nhìn từ vai nhau nghe níu trói xuân thì
Trái đất xoay vần nên những chuyến xe đi
Vẫn thấy tiếc một bến đời tỉnh táo

Có ước mơ nào lớn lao hơn những điều cơm áo
Vậy mà em vẫn yêu tôi trong cái rét ngọt ngào
Vẫn đầy tôi bằng những miếng xanh xao
Trên trán mỏng trên vai gầy như vậy …


Phạm Ngũ Yên

No comments:

Post a Comment