của một người là
Cao Đông Khánh.
Cao Đông Khánh.
Uống rượu một bình minh ( *)
em khóc nuốt
nước mắt
mùa băng tan
giá buốt lũ lượt rã
lý lịch tình
yêu khởi từ
rùng rợn
thương tích chảy xám xây xẩm
đàn salmon
ngược nước về nguồn
trở lại đầu
sông thiếu nữ
mộng du trong
ngôi nhà chiêm bao
rùng rợn
thương tích chảy máu từng thời kỳ
dành cho anh
đêm chung quanh
kẻ đó. Cập bến.
Đi. Vào thành phố
cơn mê hoặc
di truyền
từng thời đại
tản cư
của chúng tôi
muốn sống
chúng tôi muốn
sống. Kẻ đó
Con đường
Jazz. Ngõ hẻm. Hang cùng
lục lạo lại
trí nhớ
khuấy động
khuya thuyền nhân Thái Bình biển
em thói quen
cười nói cho người một mùa xuân
con quái vật
New York
nuốt trọn Âu
Châu nuốt sống luôn kẻ đó
kẻ đó. Thoát
chết. Kỳ cục
nói tiếng
chim hót
lời tình tự
khẩu truyền
tục ngữ
em
ca dao anh
Riêng. Hai đứa
tụi mình
nhớ thuộc
lòng
ngàn năm
của chúng tôi
chúng tôi phải
sống
Khuya ngồi
bên cạnh em. Yên tâm
trong ngôi
nhà hơi thở
giọng điệu mỏng
manh riêng
bài thơ bỗng
rưng rưng
lời mặc khải
viết xuống thành chữ
chữ hiện hình
xinh đẹp
ái khanh
trẫm uống một
bình minh ly rượu để qua đêm
tìm miếng đất
lập ngôn
tấm lòng
trăng trung thu
chim hót trên
môi miệng trước đó
trong hang ổ
cuộc đời. Hình dung
đất rửa ứa
thành bùn
có kẻ bắt
trùng ngoài cánh đồng vô tận
đêm hộp đêm
thoa son
khuya âm nhạc
dựng đứng sức lực
nối cánh tay
ôm em mùi mẫm
tại răng ngà
da mặt
anh cúi hôn hải
đường
thằng bù nhìn
canh gác ngoài trời mây mê man
bông lúa đã dậy
sữa
đầu vú ửng nụ
hồng trên ngàn cánh tay sóng
để cho em sống còn. Tại đây
ca khúc nối đại
dương lục địa
hồn nhiên thế
giới mỗi ngày
từ bốn biển về
nguồn bầy salmon đổ máu
em khóc chảy
nước mắt
mùa băng tan
giá buốt lũ lượt rã
em dạ lý yêu
anh ngàn trùng
anh uống một
bình minh ly rượu hôm qua
riêng cho em
ngoài tầm nhân loại
đàn bà con
gái biển
trở lại đầu
sông thiếu nữ
riêng cho em
bầy bươm bướm vạn hoa
hồn lục địa gửi
theo cất cánh
hoa lá chứa
chan trên từng phần nhân loại
mỗi ngày mỗi
tiểu tiết xuân thì
riêng cho em
mưa sa ngàn dặm
cây cối bình
yên đổi lớp thay hình
mặt trời hồng
ân mọc ngoài sân thế kỷ
sách báo bỗng
hiu hiu
căn phòng căn
phòng tuỳ tiện ghi nhớ
hồn thảo mộc
giấc ngủ mai cỏ hoa
em sống trở lại
từng thời kỳ khóc nuốt nước mắt
Thời của
chúng ta. Thời của con người
mưa sa Trần
Thị mỗi giọt nước mỗi mặt trời
diệp lục tấm
thân anh trên hàng ngàn hải lý
trở mùa xuân
tấp nập năm châu
Rừng hứa hẹn. Anh nhớ. Một trời đất
sửa soạn bình
minh mâm rượu bạt ngàn
(*)( Uống rượu một bình minh trích từ tập thơ Lửa Đốt Ngoài Giới Hạn của nhà thơ Cao Đông Khánh.Tập thơ được xuất bản vào tháng 12.1996. Lửa Đốt Ngoài Giới hạn gồm 315 trang, được chia thành 15 chương, có in lại một số bài thơ trong tập Lịch Sử Tình Yêu xuất bản năm 1981 tại California.)
Cao Đông
Khánh qua góc nhìn của bạn bè, văn thi hữu:
Người thi sĩ
hăm hở ôm hôn cuộc đời
Anh bước trên
trần gian như đi dự tiệc, lòng hân hoan phơi phới.
Kẻ say đắm hồn
nhiên với cuộc đời.
Con người ấy,
nhìn khổ đau và hạnh phúc, thất bại và thành công, thịnh và suy chỉ cách nhau
một nhịp tim đập .
Tiếng thơ vô
thể lung linh hắt từ cõi ngoài giới hạn
Tiếng thơ ấy,
đọc lên nghe như có hơi lửa. Chỗ của Cao Đông Khánh, nó ở ngoài thiên và địa,
giữa hữu và vô.
Hãy đọc thơ của
anh, bằng lương tri của kẻ lưu vong
( Tô Thẩm
Huy)
Rong chơi ở
trần gian, anh đã sống đến tận cùng say đắm
( Đàn Bách Kiếm )
Mỗi dòng, mỗi
đoạn trong thơ Cao Đông Khánh hình như đều phủ chiếc bóng của ẩn dụ . Viết bao
nhiêu cũng không hết.
( Trần Hoài
Thư)
Dòng thơ với
những con chữ vừa tượng hình vừa tượng thanh như Rồng Bay Phượng Múa
( Phạm Văn
Nhàn )
'Lửa ngoài giới
hạn cháy không tạ từ
( Đỗ Trường)
Ngọn lửa cuồng
của ngôn ngữ
( Nguyễn Vy
Khanh)
Thơ Cao Đông
Khánh có ngôn ngữ riêng, hương vị, thanh sắc riêng. Những câu thơ giăng lưới
theo kiểu lạ thường ..
( Ngu Yên)
Điều ảo diệu
của thi ca
( Nguyễn Âu Hồng
)
Điều sảng
khoái của vô nghĩa chữ
( Lê Thị Huệ )
Cao Đông
Khánh, và thơ, và rượu là một
( Khánh Trường)
No comments:
Post a Comment