Jack xuất hiện đột ngột ở thềm cửa. Hắn đưa ngón tay ra hiệu, vẻ mặt hốt hoảng.
Họ thì thầm. Anh có vẻ bối rối , tia
mắt hướng về phía cầu gỗ.
Jack bước vào. ”His
wife’s comimg. Did you know
her ?” Hắn chồm vội cánh tay dài đen nhẻm qua
vai cô. gần đến nỗi,
cô nghe cả hơi thở đầy mùi thuốc lá.Mọi cảm giác trong cô đông cứng.
Một người đàn bà, nóntrắng viền nâu,, bộ đầm bông đỏ xuất hiện ngay
cửa. Tai cô lùng bùng. “ His wife”. Người phụ nữ ngó sắc sảo hơn trong
hình cô đã thấy nhiều lần khi
anh mở bóp. Mắt không nhìn về hướng anh,
nhưng lúc nầy, cô có thể nghe được, rất rõ, tim anh cũng co bóp đau tức như cô. Và anh, anh có thể dấu vẻ bối rối trên gương mặt vốn rất điềm tĩnh của anh hay không.
Thật lòng cô muốn biết. Tội nghiệp anh.
Người đàn bà bước hẳn vào nhà.
Cô khổ sở , ngứa ngáy, và gần như nín thở trong vòng tay
mùi mồ hôi khi
Jack giới thiệu qua lại. Cô biết, đôi mắt kẻ chì đậm kia đang cười cợt “ Đẹp mặt dữ. Cặp bồ với Mỹ đen.”
Cô cựa quậy trong
mẩu đối thoại giữa chàng và “his wife”:
“Mới sáng anh đã mất tiêu. Có đi cũng làm ơn cho em biết là anh đi đâu chứ?”
“Anh đi
câu với Jack mà.”
“ Mình ăn cá đâu
bao nhiêu.Lần nào em cũng mất công
mang cho “
“Thú vui của anh , mà.” ( Chữ mà lấp lửng như tiếng thở dài )
Người đàn bà kéo chiếc ghế đối diện, nhìn ngắm cô như đang đánh giá một món đồ chơi lạ. Ánh mắt đậu theo nhánh tóc nâu, phân vân nơi chiếc mũi thanh tú và làn da ửng hồng của cô. “Are you
Vienamese?” “ She came from Mexico.” Jack nhanh nhẩu, kéo vai cô áp sát vào ngực
hắn.
“Mễ hả? Á à…”
“His
wife” quay sang anh:
“Con nhỏ nầy giống Việt Nam hả anh. Tóc nó đẹp, em thích nhuộm nâu như vậy. Anh
hỏi thử tóc nó nhuộm hay tóc thiệt vậy ? Ủa mà kỳ, đâu phải em không biết con vợ thằng
Jack. Mấy lần đi chợ dẫn theo
lũ con đâu ba bốn đứa lưng lửng cỡ nhau.
Em không tin nó kiếm được con bồ đẹp vậy.”
“Chuyện thiên hạ, em để ý làm gì.”
“Chuyện thiên hạ…” Cô kín đáo hất nhẹ vòng tay Jack qua khỏi vai.
Cô muốn khóc và thật sự muốn nhìn tận mắt khuôn mặt của anh. Nó
có phơi bày sự khổ tâm và bẽ bàng như tâm trạng của
cô Khi người đàn ông phải dối vợ, vai
trò họ sẽ diễn như thế nào, chắc phải tài tình hơn một nghệ sĩ trên sân khấu. Vai trò không soạn trước, không
mẫu đối thoại, chỉ có người trong cuộc hẳn trăm lần khó hơn hàng mắt nhìn khán giả.
Thì
đó. Dù yêu thương đến ngần nào, dù cần thiết nhau
hơn cả đời thường có sẵn, cô muôn đời là kẻ lạ mặt bên thành trì cuộc sống của anh,
và kẻ thứ ba là cô đây, chờ đợi thêm gì trong
cái chung cuộc, trước sau
chỉ là-chuyện-thiên -hạ trong đời sống anh.
“Em về trước đi. Làm ơn cho
anh được thoải mái đôi chút.”
“Thoải mái là sao ?
Việc nhà đăng đăng đê đê, anh đi làm công việc của kẻ nhàn rỗi. Một ngày nghỉ bỏ vợ con đi câu cá anh gọi là sở thích sao ? Hay là…( viền kẻ đen liếc qua cô ).
Anh lắc đầu, quay lại.
Đôi mắt không nhìn ai nhưng trái tim khổ sở dường như hướng về phía cô “ Em hiểu dùm anh, nhỏ ơi!” Giọng
anh mang vẻ chịu đựng nhiều hơn giải thích:
“Em nói
sao cũng được. Chiều anh về.”
“Vậy em chờ anh đến chiều.”
“Tùy
em.”
Người đàn bà mở túi xách, soi
gương, tô thêm lớp son môimầu hồng đậm . Áo cánh ngắn, tay trần xoắn mấy lớp vòng bạc ngó thật vui mắt. Cô hít sâu, cố thở ra một hơi dài. Đã đến lúc, mình phải đứng lên và tự động rút lui vào hậu trường. Sự có mặt của mình bây giờ chỉ gây thêm nỗi khó xử cho anh, phiền lụy cho anh. Biết là vậy mà sao mũi nóng ran muốn khóc.
Ôi, tội tình cho ngàn dặm tìm nhau. Tội tình cho mười hai tiếng đồng hồ chỉ ao ước một góc ngồi nhỏ nhoi,
trong chừng đó lần khát khao. Chẳng lẽ thế giới nầy quá chật hẹp, không thể dành cho chúng ta một chỗ ngồi bình yên, dù chỉ là khoảnh khắc ?
Bám
cánh tay của Jack, cô nói “ Tôi muốn ra ngoài, Jack à. Trong
nầy nóng quá”.
Cô nghe
trái tim đau thắt và giọt nước mắt cứa lạnh khi
vượt ngang qua anh. Cặp mắt anh…Trời ơi, cho đến chết không bao giờ tôi có thể quên được đôi mắt ấy. Nó nhấn chìm tôi và anh trong tận cùng nỗi tuyệt vọng,
trong nỗi thảng thốt của tấm màn chắn mà chúng tôi như hai con cá đuối sức, bị xiết chặt, đứt đoạn bởi lớp lưới sắt khổng lồ chực nuốt chửng thấu thịt da xương tủy.”
“Jack
à. Tôi quên khúc gỗ may mắn…” Cô kiếm cớ muốn quay
trở lại, chẳng biết để làm gì. Có thể, chỉ để nhìn anh trong một chớp mắt cho kéo đủ mười hai
tiếng của hơn ngàn dặm tìm. Có thể , hỏi lại lòng mình. Rằng…Chẳng lẽ kết cuộc của tình mười năm chỉ gói gọn chừng đó. Hoặc, làm khán giả theo dõi tiếp vở bi kịch mà không biết , gương mặt của nhân vật chính, đến màn chót có hoàn thành
xuất sắc vở diễn ( Mà đã chắc gì là bi kịch).
“Trở lại, để làm gì . Miếng gỗ may mắn đó,
chỉ là sự thêu dệt theo truyền thuyết, có thể, nó may mắn với người nầy nhưng lại bất hạnh với người kia.”
Nước mắt ứa lặng lẽ, cô lần ra phía cầu vịn. Hình như mình để đánh mất điều gì đó trong
căn nhà gỗ sau lưng. Cô nhớ, mang máng nhưng lại không biết đích xác đó là gì. Hình như nó là trái tim đau, là giọt nước mắt khô gói trong
cuộc tình đành đoạn, tình đã cũ dọn cho ngày rất mới. “Chưa đủ một vòng
quay. Tháng ngày xanh đã lạ. Chưa đủ một vòng
quay. Anh đã thành kẻ khác…” Câu thơ của ai vậy kìa. Ôi, mình lầm lẫn đủ thứ. Bao
giờ mình mới chịu nhìn rõ vào thực tế, mới không mơ hồ về hai chữ hạnh phúc mà
cuối đời đâu đó, không có anh cùng .
Tiếng bước chân hấp tấp của Jack đuổi phía sau.
“Cô đi đâu. Để tôi đưa cô đi”.
“Tôi ra phi trường. Cám ơn. Xin
cho tôi được yên.”
Nước mắt cô đọng vuốt theo
câu nói. Jack có vẻ khổ sở, nếp nhăn xệ nơi khóe môi, hai
bàn tay to bè xoắn vào nhau, tia mắt của
hắn nhìn cô đầy vẻ cảm thông, bứt rứt.
“ Đừng lo cho tôi. Tôi sẽ gọi cho
anh ấy khi về đến nơi”
Một bước nữa, qua
khỏi cầu vịn, cô sẽ bị nuốt chửng vào con đường xuyên bang chia nhiều nhánh. Cô chồn chân đôi phút trên miếng gỗ mục mà mới vừa đó…
Hạnh phúc thật kỳ lạ. Buồn vui,
hạnh phúc hay đau khổ chỉ cầm bằng một nhịp cầu lỡ..
Nghĩ
cho cùng…Trong tình huống bất ngờ, anh
chẳng thể làm điều gì khác, hoặc đòi hỏi nơi anh một thái độ nào khá hơn. Vậy sao… Cô vẫn không thể chấp nhận màn kịch vừa diễn ra, nó khôi hài quá. Hay mình chỉ là một diễn viên tồi ? Thì đó. Muôn đời, em chỉ là kẻ lạ mặt trong
cuộc sống của anh.
Cuộc sống sắp sẵn bình thường của một tình yêu không bình thường. Cái chung cuộc, cuối cùng đã đến, chỉ là sớm hay muộn. Vậy mà có lúc, mình ngỡ sẽ theo nó đến tận cùng…
Đâu đó,
cô biết…Nơi ngạch cửa dấu ngọn nắng lẻ loi, nơi mùa Thu vừa rưng rưng lướt qua, trong tia nhìn phía sau lướt trên thân thể, là nỗi câm lặng, nhẫn nhục, nỗi bất trắc trùng trùng
trong đời sống mà dẫu đi cho hết kiếp người, họ đã tình cờ vuột ra khỏi ngõ cụt, như lần họ bước vào đời nhau. Hồn nhiên.
Phía
sau , nắng rưới mật ứ gió tràn trề thổi dài theo khu rừng mùa thu, không ngừng nhảy nhót khua những vạt nắng rực rỡ. Hương thu biếc ẩm hơi mốc lạnh từ mé sông, từ bờ rạch lao
xao đậu mơ màng trên những chùm bông cỏ . Và gió. Gió từ đâu đẩy cô đi tới, cuốn thốc vạt áo như cuốn đi hết mọi ý nghĩ, mọi ý niệm về không gian, thời gian, về nơi chốn cô vừa trải qua.
Cô đi, đi như bơi trên dòng sông trắng, và phía bên kia chiếc cầu không tay vịn, bức tranh mùa Thu chan hòa nắng trong phút chốc, bị nhấn
chìm trong màn
sương mờ đục.
Căn nhà gỗ hoàn toàn biến mất.
Mùa thu sẽ không còn, cùng cô… Dù chỉ một lần về khua nỗi nhớ.
No comments:
Post a Comment