Nhạc Trịnh Công Sơn
Trình bày : Khánh Ly
Thí dụ, bây giờ tôi phải đi
Tôi phải đi tay chia ly cùng đời sống nầy
Có nhiều hôm đưa chân tôi về biên giới mới
Nghe ra quanh tôi đêm dài
Có còn ai trong yên vui còn yêu dấu ngồi
Rơi lệ ru người từ đây
Thí dụ bây giờ em phải đi
Em phải đi đôi tay em dù yêu ái đời
Em phải đi đôi môi ngoan dù chưa chín tới
Quanh em trăm năm khép lại
Có còn ai mang hoa tươi về yêu dấu ngồi
quên đời xóa hết cuộc vui
Có còn có còn em
im lìm trong chiều hôm
Nước mắt rơi cho tình nhân
Nếu còn nếu còn em
Xin được xin nằm yên
Đất đá hân hoan một miền
Nếu thật hôm nào em bỏ đi
Em bỏ đi sau lưng em còn con phố dài
Những hàng cây loan tin nhau rồi im tiếng nói
Quanh đây hoang vu tiếng cười
Có ngày xưa em theo tôi cùng ra quán ngồi
bên đường xe ngựa ngược xuôi
Nếu thật hôm nào tôi phải đi
Tôi phài đi ơi bao nhiêu điều chưa nói cùng
Với bình minh hay đêm khuya và từng trưa nắng
bao nhiêu sen xanh sen hồng
Với giòng sông hay anh em và những phố phường
chắc lòng rất khó bình an..
Tôi thích bài hát nầy, vì những hình ảnh đầy kỷ niệm trong nhạc TCS mang dáng dấp của Sài gòn những ngày bình yên , những khoảng khắc ngọt ngào tươm nắng hạnh phúc. Mà hạnh phúc nào đâu xa..Phải không ? Nào đâu xa..Có ngày xưa em theo tôi cùng ra quán ngồi bên đời xe ngựa ngược xuôi..Bình yên quá, phải không ? Khi ta cùng chan hòa theo mầu nắng và cái bình dị rộn rã của Sài gòn trên đường tiếng xe ngựa lóc cóc ngược xuôi.như từng hồi, thẩm thấu vào trong từng mạch máu..Hạnh phúc nào lớn lao, nào xa vời. Chỉ một chỗ ngồi bên nhau, bàn tay nắm bàn tay thầm lặng , nghe hơi thở của Sài gòn theo bước chân chuyển động, treo cảm xúc thật thà theo con phố dài, theo hàng cây loan tin nhau bình yên..theo bình minh..theo nắng ban trưa.
Rồi đời sống, trước sau gì ta cũng phải chia ly với nó, dù nuối tiếc hay sẵn sàng..Dù trăm năm đã khép lại, nhưng khoảng khắc chúng ta ngồi với nhau, nhìn Sài gòn trong rưng rưng nắng chiều xe ngựa ngược xuôi..Tôi vẫn ước, một ngày nào đó, dẫu phải chia tay đời sống, cũng xin một lần, được ngồi nơi quán cũ, như ngày đó, dang tay ôm ngọn nắng hồn nhiên, ôm người Sài gòn tôi thương yêu, dù tất bật đời sống, vẫn tặng nhau những nụ cười , những lời hỏi han thân ái..Dù bạn là ai và tôi là ai..
Còn ước mơ gì nữa, trong Ru lệ ru người ? Nếu còn , nếu còn em, xin được xin nằm yên Đất đá hân hoan một miền..
Tuyệt vời. Phải không ? Chỉ ước ao chừng đó, với anh, với tôi. Khi chúng ta, ngày nào.. nắm tay ra khỏi đời sống nầy..dù lòng chắc khó bình an...
No comments:
Post a Comment