Clip. Hình ảnh : Anh Thiều Minh
Nhạc: Hà Thúc Sinh
Mộng về
Mộng về giữa mùa hoa nở Trên mội ngậm một nụ hồng
Giòng đời dừng chân soi bóng Mái tóc như gọi buồn lên..
Giòng đời dừng chân soi bóng Mái tóc như gọi buồn lên..
Bây giờ, cuối tháng ba. Tháng ba, trời vào Xuân se se lạnh, và thường có những cơn mưa khẽ khàng, bất kể sáng chiều, đôi khi trút vội vã, hối hả như bị hụt hơi. Đôi khi uể oải như hạt bụi lười. Thời tiết năm nay , nghe thiên hạ than thở, sao mà thất thường, có chỗ vẫn còn tuyết, có chỗ lụt lội, chưa bao giờ đường xuyên bang qua Houston phải đóng cầu. Nhiều đoạn đường hư hại nặng vì Tornado và nước lũ.. Và dù như thế nào..Khi đất trời đang thở hơi Xuân. Mộng chợt về giữa mùa hoa nở.
Mộng về như giòng sông mỏi Chân xưa xin lạy đường dài
Ngọn đời dù cho le lói Cũng có tay vòng ấm vai
Chúng ta đã gặp nhau , năm qua, trong kỳ hội ngộ.. đã gần một năm , đôi lúc nhớ lại và khi nhìn hình ảnh của bạn bè trong clip nhạc ..những cảm xúc của khoảng khắc ấy luôn làm tim tôi như bất chợt,đau ngắt một nhịp thở.Tôi thấy tôi trong nỗi nhớ, trong tiếng cười hồn nhiên vỡ nắng. Nơi khoảng sân cỏ còn mềm sương đêm , chúng ta ca hát, nô đùa, những ngón tay đan chặt nhau y hệt như trong giờ ra chơi, ngày xưa.nơi sân trường cũ. Có người dấu vội thơ tình trong cặp. Có người tặng cho nhau cành hoa phượng đỏ, và những giòng lưu bút hẹn hò, nuối tiếc..Có người mang mối tình đầu đi vào chiến trường..
Hơn năm mươi năm.." Thương hải biến vi tang điền" Và cuộc đời của mỗi người trôi dạt về những phía khác nhau. Có hạnh phúc. Có đau khổ lẫn mất mát..Chúng ta đã già đi biết bao nhiêu. “ Mộng về như giòng sông mỏi. Chân xưa xin lạy đường dài..” Dù vậy, chúng ta vẫn còn có nhau, vẫn nghĩ về nhau, vẫn nhớ nhau bằng mối tình thầm lặng, và dù như thế nào, xa xôi bao nhiêu, vẫn giữ riêng trong ngăn tim một ngọn lửa ấm áp, một lời chia xẻ thương yêu.
Mộng về như là mưa lũ Tưới trên vườn hồng em khô
Mộng về như là nắng dữ Hóa đá thân em từng giờ
Hạnh phúc và hy vọng. Khao khát và uớc mơ. Là những giấc mơ nồng nàn chúng ta dành cho nhau, ở đời sống nầy. Cho anh. Cho bạn. Cho tôi.
Mộng về thắp lại ánh lửa So dây chơi một đoạn buồn
Cuộc đời tự dưng thấy ấm Tiếng hát xanh ngời lòng em
Những bạn bè của tôi, ngày ấy, và bây giờ, có phải bởi chúng ta cùng một quê hương, , cùng mỗi ngày qua nhịp cầu đơn sơ bắc trên giòng Mường giang êm ả, có phải bởi chúng ta cùng được học từ ngôi trường hai dãy lầu , một dãy trệt và sân trường mùa hè rợp trời phượng đỏ . Có phải, từ những bài học đầu tiên, chúng ta được đón nhận, được dìu dắt bởi Thầy cô yêu dấu, bởi trái tim của lòng nhân ái Có phải vì điều đó mà chúng ta gắn bó nhau, lòng bâng khuâng khi nghĩ về nhau, như khi nhìn lại hình ảnh bạn bè trong từng note nhạc, từng chữ viết, cánh cửa kỷ niệm bất chợt mở toang. Ở đó, lần lượt gợi lại trong hồi tưởng..Trong xanh biếc mây trời, tiếng cười , nói vỡ theo từng hạt nắng, và tiếng hát quyện theo bước chân.. như chỉ mới vừa rời nhau . Cuộc đời tự dưng thấy ấm..Tôi, đôi lúc , ao ước trang sách đời của mình ngừng ở khoảng khắc đó. Bất tận.
Mộng về hát một câu nhỏ Hôm nay ta lại làm người
Cảnh đời vào xuân thay lá Áo cũ xin gửi gió bay..
Áo cũ xin gửi
gió bay. Có ai còn nhớ ngày ấy, lần chúng ta gặp nhau, và có ai còn giữ lại
trong tim mình, những phút giây hạnh ngộ trong đời. Như tôi ?
No comments:
Post a Comment