Như đã hứa.
Năm 2011.Bạn từ Pháp về tặng chúng tôi ba hộp bánh Lu . Bạn gói ghém cẩn thận, mấy chỗ còn dán thêm tape trong suốt. Lệ phí lúc đó là 6.20 cent.( Bây giờ hình như tăng giá rồi ) Sỡ dĩ tôi nói là lúc đó, bởi, món quà của bạn so với thời điểm bây giờ đã gần năm năm. Năm năm. Chúng tôi không biết tin tức gì của bạn. Bạn còn ở đó hay đã về Pháp ? Cũng không biết hỏi thăm ai.
Tờ thư kèm theo " Như đã hứa." Chúng ta đã hứa gì nhỉ ? Người bạn chỉ một lần gặp tình cờ trong đêm hội ngộ. Đêm ấy, trong tiếng nhạc ồn ào và từng chùm đèn sáng rực lối đi, người ra vào tấp nập. Bạn từ nơi khác tới nên, gương mặt bạn lúc ấy, ngại ngùng làm sao. Mắt ngó quanh như muốn tìm ai. Bạn cười khi tôi nhìn qua. Vậy là quen.
Cho đến bây giờ, tôi cũng không thể nhớ, mặc dù cố gắng nhớ lại, khuôn mặt của bạn lúc ấy. Chỉ nhớ, dáng dấp cao, gầy, giọng Bắc nhỏ nhẹ thường ngập ngừng ở cuối câu. Chỉ nhớ chừng đó đâu thể tưởng tượng bạn như thế nào.
Hỏi thăm nhau vài câu.
Quen tình cờ và quên
cũng tình cờ.
Quen tình cờ và quên
cũng tình cờ.
"Bạn về lại, tất bật với đời sống. Tôi, thành phố với chiếc cầu dài bờ nối đôi bờ. Không hẹn gặp, không nghĩ rằng, quen biết tình cờ ở khoảng khắc ngắn ngủi đó vẫn làm bạn bận lòng." Như đã hứa"
Hộp bánh Lu làm Việt nhớ những ngày còn ở quê nhà.
Anh nói. Hồi ấy bánh được sản xuất ở Hồng kông. Hộp bằng sắt, ngoài vỏ hộp sơn mầu xanh xám.Trên mặt hộp in bốn câu thơ " Khi xưa còn ngây thơ. Bánh Lu đem tặng thầy. Chủ tớ làm quan lớn. Quan thầy trả gấp đôi" Đọc mà không hiểu họ muốn nói gì nữa. Anh cười thêm. Đúng là chữ nghĩa..Tàu lao mà !
Lời thơ ngô nghê đó, mấy ai còn nhớ ?
Ngày ấy, mỗi lần về Sàigòn, anh thường mua bánh Lu cho mẹ, mua hộp bánh được kèm theo bịch kẹo Hòa Lan. ( Ngộ ghê. cái nầy bây giờ tôi mới biết ) Có lẽ tại bánh Lu thuộc dạng đắt tiền , ít người mua. Kẹo Hòa Lan, anh kể, viên kẹo nhỏ, nhân caramel ở giữa, thơm mùi sữa béo ngậy. Không biết một bịch kẹo biếu kèm được bao nhiêu viên, thường mang về, mẹ anh cất vào tủ, lâu lâu ban phát cho trẻ con.
Bà rất thích bánh Lu và kẹo Hòa Lan.
Vậy mà đã hơn năm mươi năm.
Hôm qua đi chợ, ghé vào gian hàng bánh, thật tình cờ, trên kệ, kìa, một dãy bánh xếp ngay ngắn. Trong đó, ngộ chưa, có cả bánh Lu. Giống y hệt hộp bánh bạn gửi năm nào.
Hộp bánh làm tôi nhớ, hình như đã lâu , lâu lắm chúng ta không tin tức gì của nhau.Vị ngọt bánh còn đó mà tình bạn hình như nhạt dần theo thời gian.
Nếu lúc nào, thưa thăm hỏi, lười gọi cho nhau, ngại cả một email, dù phân trần là vẫn nghĩ tới nhau, thật sự, là đã bắt đầu quên nhau. Là đã, bị đời sống nhấn chìm vào quên lãng.
Dù vậy, tôi vẫn nhớ tới bạn.
Những gặp gỡ trong đời, tuy tình cờ, vẫn luôn mang lại cho chúng ta những hạnh phúc, những niềm vui dù ngắn ngủi.
Và ta ước gì, trong đời sống của mình, luôn gặp những tình cờ đáng yêu như bạn, như tôi.
No comments:
Post a Comment