Tuesday, March 8, 2016

Rồi như đá ngây ngô.

Nhạc Trịnh Công Sơn.
Khánh Ly..


Đôi khi nắng qua mái hiên làm tôi nhớ
Đôi khi bỗng nghe bước chân về đâu đó 
của em
Ngày nào vừa đến đã xa muôn trùng
Ngày nào vừa đi lạnh lùng bước chân
Đôi khi thấy trong gió bay lời em nói
Đôi khi thấy trên lá cây ngày em đã xa tôi
Đôi khi nắng trên phố xưa làm tôi nhớ
Đôi khi có mưa giữa khuya hồn tôi bỗng vu vơ

Đôi khi thấy trên lá khô một giòng suối
Đôi khi nhớ trong mắt em một bóng tối nhỏ nhoi
Từng ngày tình đến thiết tha ân cần
Từng ngày tình đi một vùng vắng yên
Đôi khi thấy trong cánh chim từng đêm tối
Đôi khi nhớ trong tóc em mùi cây trái thơm tho
Đôi khi bước qua phố xưa làm tôi nhớ
Đôi khi thấy trăm vế thương rồi như đá ngây ngô.

Rồi như đá ngây ngô..
nếu trái tim người , một ngày không còn cảm xúc, ngây ngô hồn nhiên như đá, có thể gọi , ta đã bước vào ngưỡng cửa của  hạnh phúc ngậm ngùi ? 
Không xao xuyến, không thổn thức, không còn đâu đó cảm giác của niềm đau ?
Ngày nào vừa đến đã xa muôn trùng. .Thì tình yêu đó, xa gần, chia tay, bàn tay níu một bàn tay chỉ như một chớp mắt lẻ loi.Vừa đến đã muôn trùng xa..Có phải, tình yêu, người ta luôn dành cho nhau những giọt lệ ? yêu một thời  và phải dùng cả một đời để nuối tiếc ?
Tình yêu. Lần anh nói. Như vạt cỏ luôn cần cơn mưa tưới tắm, dù chỉ một hạt mưa nhỏ nhoi.Nó cũng cựa mình thoi thóp. Và nỗi nhớ, có phải như mầm cây, ngắt đi rồi sẽ mọc lại, bởi dù xa nhau người ta vẫn luôn nhớ về nhau, gửi cho nhau lời thầm lặng, lời bình yên một đời hạnh phúc dù họ không thuộc về nhau.
Đá có ngây ngô không ? Không. Nó vẫn mỗi ngày thầm lặng đón ánh mặt trời, tìm trong tia nắng một tình yêu hồi sinh. Nên. hãy giữ trái tim luôn cảm xúc với cuộc đời vì cuộc đời, tự nó, mở trong ta những trang sách hy vọng đẹp đẽ để ta nhìn ngắm nó bằng tấm lòng bao dung độ lượng , dù hạnh phúc chỉ thấp thoáng mơ hồ, không có thật. dù..đôi khi, thấy trăm vết thương rồi ngây ngô như đá.

No comments:

Post a Comment