Nói với đêm.
Sự tĩnh lặng giữa khuya thường dễ dàng mở cánh cửa hồi tưởng.
Bản lề thời gian hình như hoen rỉ, tiếng kêu của nó như tiếng thở dài của loài thạch sùng già trước tuổi.
Đêm chờ gió.
Mọi ý nghĩ cô đọng, chậm chạp , quẩn quanh đâu đó như tự nó không thể thoát ra khung cửa hẹp.
Ý tưởng đóng khung rồi bung vỡ , chữ nọ đè nghiến chữ kia, chẳng biết bắt đầu từ đâu và nơi nào chấm hết.
Một ngày bắt đầu vật vờ.
Trưa lơ mơ
Đêm hoang mang
Và khuya mất ngủ.
Giấc ngủ. Khó khăn như một kẻ gồng gánh trên vai mọi thứ lỉnh kỉnh của đời sống, è ặt, lắc lư mà đường thì gập ghềnh đi hoài đi mãi.
Nghỉ.
Đi.
Thở dốc.
Hạnh phúc cho những ai, giấc mơ đến cùng lúc vừa chợp mắt.
hạnh phúc cho những ai, bơi lội bồng bềnh trong chiếc nôi giấc ngủ êm ái.
Bỏ ngày lo toan
Bỏ đêm trăn trở.
Ước gì..Trong đời mình, dù chỉ đôi phút giây,
có những giấc ngủ bình yên,
không mộng mị...
Và ước gì...
ước gì..
No comments:
Post a Comment