Saturday, January 2, 2016

Đến một lúc nào...


Khi thằng bé khuất sau dãy đồi, dáng thanh niên vung vẩy chìm lẫn trong  mầu nắng rực, chị chậm rãi đứng lên. Mắt vẫn đăm đăm hướng về con đường mòn thằng bé vừa đi qua. Nụ hôn của thằng bé thoáng mùi nước hoa cạo râu quen thuộc vẫn còn nhồn nhột trên má.
Chị ngước nhìn buổi sáng tràn ngập trên ngọn cây. Nắng đung đưa nhịp nhàng theo từng bóng lá, rưới xuống vườn nhà vô số những đám tơ tinh khiết đẫm gió ban mai. Khu vườn bề bộn với những khóm hoa cần cắt tỉa, hoa ương trong chậu chờ đến ngày ra luống, cuốc xẻng chuẩn bị cho đám rau thơm đủ loại mà lần lửa, ngày nầy qua ngày khác, chị quá lười để bỏ hạt giống.
Đôi khi người ta cần phải làm một việc gì đó để khỏa lấp những lo toan, buồn bã quanh cuộc sống, coi như là niềm vui để giết thời gian chết quanh mình...Nhưng thật sự, có phải đó là những niềm vui mà chị cố níu lấy để quên lãng hay không. Chị như loay hoay trong những giằng co mơ hồ, không thể vượt thoát cũng không thể từ bỏ. Hình như trong cuộc đời, mỗi người đều gánh lấy những ưu phiền mà không ai có thể chia xẻ cho ai.
Viễn gọi. Giọng anh từ nơi nào xa lắm.
'Em tính sao. Chừng nào em mới quyết định ?”
'Có lẽ chưa đến lúc..” Mắt chị vẫn không rời bóng nắng sớm đang nhẩy nhót đung đưa theo
gió, thầm bâng quơ không biết khi chùm nắng phủ ập thềm nhà, có làm héo đi đám hoa nhỏ mới nẩy lá.
'Khi nào mới là đến lúc ?”- Viễn hỏi-
Có lẽ đầu dây bên kia, gương mặt Viễn không vui. Hoặc anh vừa ném mẩu tàn thuốc qua cửa sổ mỗi khi có chuyện không vừa ý. Chị chợt mỉm cười. Hình như mình chỉ nhớ những tật xấu của Viễn nhiều hơn những điểm tốt có sẵn.
'Em sẽ nói, hôm nay.”Giọng chị dứt khoát
'Hôm nay? Sinh nhật thằng bé mà..”
'Thì bởi..”
Viễn im lặng." Em khỏe không em." 'Dạ.." " Anh thích nghe tiếng dạ của em.." Hình như Viễn đang cười. Ch hình dung khi Viễn cười, chắc chắn đôi mắt to  dưới hàng lông mày rậm kia xếp chồng chất thêm vô số nếp nhăn, nhưng cái nhếch môi sẽ kéo lớp da gò má lên cao làm anh trông trẻ hơn. Đôi mắt Viễn khi cười, những đốm sáng dịu dàng ánh lên trong vũng tối  hết sức chân thật.
“Gọi cho anh khi em nói chuyện với thằng bé nghe.”
“Rồi, anh “
“Nhớ gọi cho anh “ Giọng Viễn đẫm tha thiết- Chị nghĩ đến món quà sinh nhật cho con. Bất luận quà gì, cuối cùng chị cũng giữ lại và cất kỹ trong chiếc rương nhỏ. Từ những món đồ chơi hồi nó còn bé xíu, rồi lớn hơn chút đều xếp tuần tự theo thời gian tuổi. Mỗi món đồ chơi đánh dấu một kỷ niệm, một quá khứ chở đầy hồi ức mà chỉ riêng chị mới thấm thía khi gỡ lần hồi từng mảng ngũ sắc.
Thằng bé làm sao thấu cho hết nỗi đau tựa lằn roi, cựa quậy trong ngăn kín hồi tưởng mà chị thường chăm chút soi lại đời mình qua từng kỷ vật cũ. Có khi là giọt nước mắt lặng lẽ. Có khi là những cơn đau quặn không thể bằng lời...Chiếc giỏ bằng vải dù, anh đã khâu bởi những mũi kim vụng về, sợi to sợ nhỏ, tên thằng bé thêu trên miệng túi bằng chỉ đỏ là món quà đầu tiên và duy nhất  Anh gửi cho thằng bé từ trại cải tạo. Đó cũng là lần đầu tiên anh thấy thằng bé, nhỏ xíu xiu bước chập chững bi bô gọi Bố. Chị ngậm ngùi khi mường tượng  cặp mắt tròn xoe của Anh, gương mặt đầm đẫm hân hoan, mắt không rời sinh vật bé nhỏ chạy loanh quanh “ Em ơi, nó đẹp trai y hệt như anh vậy, phải không em ?”
Mà thật, thằng bé quá sức giống anh...
Chị nhìn giọt cà phê sóng sánh...Tự hỏi không biết có phải mình vừa khóc hay nỗi đau trong lòng cuồn cuộn chảy vẫn không đủ kết nước mắt để bật tiếng kêu. Bao năm...
Bao năm. Chị không nhớ, thật tình không muốn nhớ những chuỗi quá khứ sầu thảm lần lượt đi qua, đè trĩu trên tuổi thanh xuân . Tựa giòng suối khô cạn từ nguồn, tựa khu rừng già cằn cỗi bưng bít mùa xuân, đâu đó, một chiều nào trong quá khứ...chị ngồi bệt giữa đường, tóc tai xõa xượi, tay chân quơ quào, miệng lảm nhảm những lời vô nghĩa khi từ trại tù người ta gửi đến cho chị...Tờ giấy báo tử.
Chị đã trải qua những giờ phút kinh khủng nhất mà không phải ai cũng đã từng. Ngày đêm lẫn lộn. Trăng ban ngày , mặt trời ban đêm. Người ta bàn nhau nên mang thằng bé về nội “Nó không thể ở với người mẹ điên như vậy”...Nhưng rồi, không biết bởi phép lạ nào...Chị gượng dậy, một bước, hai bước...Dù rằng thỉnh thoảng từ trong tiềm thức, nỗi đau đớn vẫn trì kéo xô đẩy , dấm dúi sâu tận từng kẽ hở nhỏ mà triệu chứng bắt đầu bằng những cơn mất ngủ triền miên.
Bù lại, thằng bé lớn từng ngày.
Thằng bé gọi từ lớp học.
“Mẹ ơi, hôm nay con về muộn. Đừng đợi con nghe”.
“Không cắt bánh sinh nhật với mẹ à con.”
“Ồ, mẹ ơi...con đi chơi với bạn gái.”
Chị nghe tưng tức trong ngực;
“Con bé...”
“Thì con Michelle đó mẹ.”
“Mẹ không...”
“Bye mẹ nghe. Gặp mẹ sau. Bye.”
Thẩn thờ đặt ống nghe xuống bàn, chị đứng dựa vào tủ lạnh, thở dốc. Mớ tóc vàng ngắn ngủn, cặp mắt xanh lơ và dáng đi chưa bước đã nhún  của con bé Michelle lần lượt diễu qua mắt chị.. Đến một tuổi nào, dù biết, thằng bé sẽ tuột ra khỏi vòng tay của mình, nhưng chị lại không mong nó  rơi vào vòng tay của một đối  tượng  không thể và khó có th chấp nhận. Quanh chị, nhan nhản  đổ vỡ của mọi ráp nối từ những cuộc hôn nhân dị chủng...Chị quá bất lực để đi sâu vào cuộc sống của con, tệ hại hơn, mỗi khi hai mẹ con nói đến vấn đề nầy, thằng bé vẫn lẳng lặng nghe, không phân bua, không giải thích...Chỉ khi chị hụt hơi, buông xuôi, nó vòng đôi tay thanh niên qua vai mẹ, nhánh tóc dầy sợi cứng nhồn nhột đôi má “ Mẹ à. Chỉ là bạn gái thôi mà. Mẹ lo xa coi chừng mau già..”
Thôi mà của nó..ngoài con bé Michelle tóc vàng mắt xanh, chị chưa hề nghe nó nhắc tên một cô gái nào khác. Đó không phải là điều bất thường sao ?
Cắt hoa từ vườn nhà, với cái kéo nhỏ, chị cặm cụi tỉa từng cành một, cắm vào chiếc bình sứ cao cổ chỉ đặc biệt cắm hoa vào những dịp lễ. Hình như chiếc bình hoa nầy đã hàng trăm lần rực rỡ bởi những đóa hồng nhung của Viễn.
Viễn và nỗi chờ đợi đằm thắm của một lời hẹn mà chị khất lần hồi.
Mỗi ngày soi gương, lặng lẽ cất giữ từng sợi tóc bạc, săm soi những nếp nhăn mà thời gian chồng chất ngày này qua tháng nọ, chị vẫn ngao ngán hỏi lòng...Liệu,  bước thêm một bước nữa, có gì khác  nếu vẫn giữ hai người ở cái mốc của thưở bắt đầu ? Viễn, trước sau vẫn nhẫn nại đợi chị ở cuối đường. Đôi khi thúc hối, đôi khi nài nỉ, nhưng tựu chung, trong chừng mực đủ tránh cho chị những cảm giác khó xử. Thật lòng mà nói, tình cảm của Viễn đã ít nhiều giữ cho chị sự thăng bằng, bình yên mà đâu đó bất chợt, nếu không có Viễn chia xẻ, đời sống của chị chắc cũng như đám đất khô hạn, không cầu mưa , mong nắng và, có thể, chị không thấy được bầu trời ngoài kia, sau màn mây xám xịt là chút đóm xanh báo hiệu một ngày rực rỡ. 
Thật sự chị biết, sự hiện diện của Viễn rất cần thiết trong cuộc sống của mình.
Nhưng không phải vì thằng bé, cũng không vì luân lý trói buộc mà sợi dây tình cảm giữa hai người thu ngắn khoảng cách  hơn. Chị có quyền đi thêm một bước với vết thương đã cũ theo thời gian. Tại sao đã cũ..Không hẳn. Anh chưa bao giờ mờ nhạt trong trái tim của chị. Chưa bao giờ ra khỏi đời sống của hai người dù thật sự Anh đã. Nhưng không phải vì sự hiện hữu quanh quất của Anh mà chị ngại ngần.
Chị đã dành cho Anh thời thiếu nữ, tuổi thanh xuân  và dài hơn cả một quãng đời thiếu phụ thì  dẫu có dành cho Viễn đoạn đời cuối cũng là chuyện bình thường.Vậy sao. Có lẽ chị sợ sự ràng buộc làm thay đổi hẳn cuộc sống hiện tại. Hay chị chưa thật sự sẵn sàng. Hay tình yêu của Viễn chưa đủ để chị níu lấy như một bờ vai dựa cần thiết.  Hay chị đã quá già để toan liệu mọi bề ? Đôi khi chị mơ hồ, nghi nghi hoặc hoặc về tâm tính mất bình thường của mình. Chị có yêu Viễn không ? Anh có yêu chi không. Chắc chắn là có, Nhưng sao chị lại quá ngại ngần một cuộc sống chung. Tự thâm tâm, chị sợ mình không thể mang hạnh phúc đến cho Viễn, mà rất tệ nếu cuộc sống chung lại đẩy hai người vào những ràng buộc khó xử, thậm chí mang phiền lụy đến cho nhau.
Mùi bánh nướng thơm ngọt vani lẫn nho khô, thoảng trong căn bếp dìu dịu hơi thở của vườn trái chín. Chị nhớ khu vườn nhà cũ, bốn mùa thênh thang cây trái. Ngày đầu tiên Anh đến, không gian ngạt ngào hương bông bưởi. Bước chân hai người xuyên qua dãi mây tắm nắng rực rỡ, lay động từng chồi hoa cúc dại. Tóc mơn man gió ,cuốn vờn theo tiếng hát của Anh, ngòn ngọt lẫn dịu dàng “ Đôi khi nắng qua phố xưa làm tôi nhớ. Đôi khi nhớ trong tóc em mùi cây trái thơm tho Đôi khi bước qua phố xưa lòng tôi nhớ..’ Chị vẫn tha thẩn ghép những mảng quá khứ rời rạc như vậy, dù chỉ bất chợt một bước gió, đầu ngọn lá hay thoáng gợi mùi hương..Như người thợ thủ công đẽo gọt một bức tượng điêu khắc, ngắm nhìn săm soi từng góc cạnh mà không bao giờ hài lòng với những ước muốn hoàn hảo. Cái gọi là hạnh phúc đã vỡ vụn theo tờ giấy báo tử, tờ giấy vàng ố, to bằng trang vở học trò, ngoằn ngoèo lên xuống những nét chữ kỳ quái mà đã thay đổi cả cuộc đời chị, đập vào tiềm thức nếp keo đặc sánh của tận cùng đau khổ, không hình thù, không hiện hữu mà lại vô cùng.
Có phải vì vậy, chị lần lửa, chậm chạp với cánh cửa đời sống Viễn đã dọn sẵn?
...
Thằng bé về. Sớm hơn nỗi đợi.
Nụ cười rạng rỡ, dáng thanh niên khỏe mạnh ùa vào nhà như thắp thêm ngọn lửa, ấm rực trên chiếc bàn ăn được bày biện khá chu đáo. Bao giờ, khi vòng tay thằng bé  choàng qua vai mình, cảm giác bình yên trong hơi hướng của con làm chị muốn khóc. Đến một lúc nào, mình sẽ là người lạ mặt trong ý nghĩ , trong những tình cảm riêng tư của con, sẽ tự động lùi về phía sau, không phải là động tác lùi lại như khi nó còn bé, nương tay chực đỡ sợ con vấp ngã, mà bởi, mình đã già nua lạc hậu mất rồi.
“Mẹ à “-Thằng bé cầm hai cái ly nhỏ, đưa về phía trước”Uống chút rượu nghe mẹ.”
Chị vẫn bất động nhìn con.
“Chai rượu của bác Viễn đâu hở mẹ ? Rượu đó nhẹ., mẹ uống dễ ngủ.”
Chị  nhớ lời hứa với Viễn.
Khi thằng bé chuẩn bị đổ nước sauce ra đĩa, xếp từng khoanh trứng luộc và hành đỏ lên mặt rau, chị phân vân chưa biết phải bắt đầu như thế nào. Chị chần chừ trong quyết định mà đúng ra, nó phải được kết thúc từ nhiều năm trước..Trong thời gian chừng ấy,, đối với người đàn ông, đã quá đủ để gọi là thử thách, huống chi, thằng bé thân thiết, gần gũi với Viễn từ những ngày nó còn rất nhỏ.
Vậy sao mơ hồ, chị vẫn lấn cấn điều gì không rõ..
Chợt, thằng bé ngưng đũa, nhìn chị :
"Sao bác Viễn không tới hở mẹ ?” 
"Chắc bác tới muộn " 
"Có sinh nhật nào của con mà bác tới muộn đâu"
 Nó nói, giọng đều đều như người xướng ngôn viên đọc truyện nửa đêm. " Bác Viễn là người đàn ông tốt, mẹ à. Chung thuỷ và chân tình. Ồ, nói sao cho mẹ hiểu là con rất quí bác ấy.Con nhớ hồi nhỏ, khi bác chở con đi học, đi chơi, con ước gì bác Viễn là bố của mình. Người lớn thật khó hiểu. Tại sao yêu nhau mà bắt nhau chờ đợi lâu như vậy." 
"Lâu hay mau thì bác ấy lúc nào cũng vậy mà. Thương mẹ và con" 
"Thương con và yêu mẹ"
 "Thì có gì khác nhau đâu"

“Khác nhiều chứ, mẹ làm như con còn..con nít không bằng"Tia mắt dí dỏm ghé sát mặt chị ( (Trời ơi, sao y hệt ánh mắt của anh )- Đã đến lúc mẹ phải nghĩ đến mình, tuổi già sống một mình cô đơn lắm mẹ à. Thời gian mẹ và bác Viễn quen nhau cũng quá sức lâu rồi.Sao mẹ không nghĩ tới, có lúc, cả hai người cùng thay đổi.Thiệt là tệ nếu mẹ nói, hai người chỉ nên dừng ở đó. 
“Mẹ vẫn có con mà..”
 Đó chỉ là cách nói, cách để tự trấn an , theo tâm lý thông thường của những bà mẹ, luôn nuôi hy vọng rằng con của mình chắc hẳn phải đặc biệt hơn con của những người khác..Nghĩa là nó gần gũi với mình, chăm chút mình hơn. 
Chị ngậm ngùi. Cuộc sống, tựu chung chỉ là một sự lập lại, cộng hưởng thêm sự thích nghi , đòi hỏi từ nhu cầu trong môi trường sống nên không bao giờ đạt đến sự hoàn hảo. Điều mà Viễn ( và cả chị ) đều mong ước đã được thằng bé dễ dàng chấp nhận, lúc nầy lại làm chị quá sức buồn rầu.
Tại sao lại buồn rầu ? Bởi chị sắp mất con hay sắp mất chính cuộc sống lặng lẽ bấy lâu của mình Hay tình yêu của Viễn chưa đủ để  thật sự gọi là nỗi cần thiết cho sự hiện diện của người nầy và người kia? Tình yêu đó có giống như  đóm than dù cời cách mấy cũng chưa thể bùng cháy ngọn lửa đã nguội lạnh  từ lâu. Hay mình đã quá già để thay đổi một cuộc sống, trước mắt,  cộng thêm hạnh phúc, bớt đi nỗi lo...có thật sự làm đời sống của chị khác đi? Nhưng liệu chị có thể mang lại cho Viễn, một tình yêu trọn vẹn như Viễn mong muốn ? Có phải mình thật quá già để nói về điều đó ? Nhưng nghĩ về nỗi cô đơn, thật sự, khi thằng bé mỗi ngày lớn lên, chực bay chực nhảy , gương mặt cô đơn càng hiện rõ,  mồn một hơn, rưng rức hơn. Nó rõ ràng như từng sợi tóc bạc óng ánh trên vùng tóc.Như những nét nhăn ở đuôi mắt, ở miệng cười. Nhưng chẳng lẽ, chị đến với Viễn bởi sợ cô đơn. Nếu vậy, thật bất công cho Viễn. Ở mốc điểm nào cũng làm chị đắn đo, mệt mỏi.
Thằng bé, đỏm dáng trong bộ complet, vừa soi gương vừa xịt nước hoa :
“Con đi party nghe mẹ. Mẹ ngủ trước đừng đợi con”.- Nó giải thích –“ Con về cắt bánh sinh nhật cho mẹ khỏi buồn. Tụi nó đang đợi con ở nhà Michelle.”
Và nó, vòng tay  theo thói quen ôm vai chị mỗi khi ra khỏi nhà:
“Mẹ à..hạnh phúc khó tìm lắm. Người ta thường phải nắm giữ khi có cơ hội.và trong đời, thường không có nhiều cơ hội. Mẹ nghĩ có đúng không. Tìm một người thực sự thương yêu mình rất khó, mẹ à.' 
Chị đẩy vai con trai:
"Con nói cho con hay cho mẹ ?”
"Cho cả mẹ và con” Giọng nó cười  nhẹ ,nghịch ngợm.
Chị định nói “ Con chính là hạnh phúc của mẹ. Nó đâu ở xa xôi. Nó ngay trong tim mẹ đây” Nhưng nước mắt ở đâu ngấy đầu mũi làm chị nghẹn lời...
Chị quay lưng , dọn dẹp  thức ăn, muỗng  nĩa trên bàn một cách, gần như máy móc. Phải rồi. Có lẽ thằng bé nói đúng. Đến một lúc nào...Tình cảm và mối cần thiết tương quan giữa người nầy và người kia cũng phải thay đổi theo thời gian. Chị hoàn toàn thụt lùi theo sự  trưởng thành của con. Hoàn toàn, chắc chắn phải là vậy..Chiếc cầu qui luật đó ai cũng phải đi qua, không thể lựa chọn khác Thằng bé, đến lúc phải bay nhảy, nó có cuộc đời trước mắt, và chị,phải buông tay. Nhưng liệu chị có thể mang hạnh phúc đến cho Viễn hay không.Chị luôn biết ơn tình yêu Viễn dành cho mình.Thâm trầm và kín đáo.sâu sắc và ân cần.Nhưng trong cuộc sống chung, người ta còn cần nhiều điều khác ngoài sự biết ơn.
Và chị ngạc nhiên khi nhận ra rằng...Bao năm gần gũi,, nếu có thể gọi là tình yêu, chị hầu như chưa bao giờ chạm  vào  đời sống nội tâm của Viễn. Anh cho nhiều hơn nhận. Anh sống vì tha nhân nhiều hơn chính bản thân mình, anh sẵn sàng có mặt khi chị cần và chưa bao giờ đòi hỏi sự đáp trả.Và chị bình yên trong chiếc nôi êm ái chở che đó, mặc nhiên như nó là phải vậy, hoặc phải hơn như vậy mà không hề đắn đo, e ngại...
Viễn đi bên cạnh cuộc sống của hai mẹ con, dịu dàng, nhẫn nại, chia xẽ cùng chị những bực dọc, ôm hết cho chị những chuyện buồn bã dài dòng mà đôi khi, nguyên cớ  chỉ quanh quẩn như  bản tin dự báo thời tiết,chuyện nhức mỏi, nắng mưa..
Chị qua lại trong phòng, nghe  bước chân của mình dẫm khẽ khàng trên nền gạch. ...Chân chị dừng bên chiếc chậu hoa kiểng. Tháng trước khi Viễn mang về, thân nó chỉ cao khoảng một gang tay, thoắt đó, cành tán rộng, mượt lá sẫm..Kỳ đó chị ốm nặng, và khi tưới nước cho cây, Viễn nói " Em phải khoẻ mạnh như cái cây nầy nè..Mình còn cả một đời sống trước mắt đó em.."
Khi đứng một mình trong căn nhà mà mỗi ngày, nỗi cô đơn gậm nhấm từng chút một, chị nhận ra..Viễn thật sự cần thiết trong đời sống của chị, không phải bây giờ mà đã từ nhiều năm trước . Trái tim chị quá khô khan để bắt nhịp những cảm xúc đó.Chị vẫn còn tha thiết một bờ vai, một vòng tay, một hơi ấm đàn ông..Dù Anh, vẫn sống trong trái tim chị, vẫn ở đó, hằng bao năm nay, Nhưng anh đã rời xa chị quá lâu, anh chỉ còn là cái bóng của quá khứ..Nhưng...cái bóng quá khứ luôn hiện diện trong đời sống của chị, và dù cho chị  thật lòng đến với  Viễn, liệu anh có chịu đựng được, cái bóng quá khứ chị luôn khư khư cõng lấy, cái tính nết thất thường  sớm nắng chiều mưa của chị hay không..Liệu chị có mang lại một hạnh phúc giản dị mà Viễn từng đánh mất và tìm kiếm?
Nhưng có gì khác nhau đâu. Dù anh hay Viễn, trong đời chị chỉ duy nhất hai người đàn ông mà chị yêu thương bởi lòng tin cậy...
Lòng tin cậy...
Sao mà nghe muốn khóc.



No comments:

Post a Comment