July 8 2015
9:25'am
Bạn mình.
9:25'am
Bạn mình.
Rời Cali Tạm biệt những ngày vui Những ngày đầy ắp tiếng cười trong trẻo,hồn nhiên như tuổi mười sáu Chúng ta đã bơi ngược về thời tuổi trẻ với những xúc động đầu đời thơm ngát hương hoa Thơm xanh mướt mùi cây trái ở khu vườn nhà Phi Vân, Giàn chanh dây trĩu nhánh mọng nước xô đẩy nhau trái nọ nối tiếp trái kia như chen lấn nhau khoe làn da bóng bẩy của nó. Những vòng tay ôm như muốn nghẹt thở, đứa nọ nhìn đứa kia, tự hỏi sao ngần đó năm xa mà vẫn còn có thể mường tượng lại khuôn mặt của nhau Sao ngần đó năm rời lớp rời trường, bỏ lại kỷ niệm phía sau, tưởng sẽ quên, sẽ nhạt nhoà theo từng sợi tóc bạc trắng lưa thưa, sẽ im ắng nằm âm thầm dưới những vết chân chim. Vậy mà cớ sao, giọt lệ nào như vừa rơi, nồng nàn vừa vặn vòng tay ôm, làm ngọt ngào thêm nỗi vui mừng lúc dụi đầu vào nhau, rồi xô vai nhìn nhau. Trời ơi, bạn tôi ơi. Ngôn ngữ làm sao có thể diễn tả cho hết, những xúc động những nghẹn ngào khi chúng ta gặp lại nhau. Chúng ta đã được nhận món quà tặng quá lớn lao quá tuyệt vời mà đời sống đã ban tặng cho chúng ta Bạn ơi Làm sao chúng ta cảm tạ cho hết, những gì chúng ta được nhận, làm sao ta có thể trả cho hết, những yêu thương mà ta đã dành cho nhau, nghĩ về nhau trong chừng đó năm xa
Buổi chiều trong khu vườn thơm ngát hoa quít hoa cam, chúng ta mở lại lần hồi từng trang sách cũ,kể cho nhau nghe những mối tình đầu thời tuổi trẻ. Tình đầu. Nó là mảng nắng lung linh đậu ngây thơ trên mắt,làm hồng hào đôi má, làm ngọt ngào môi cười. Là những viên kẹo ngọt đầu đời tinh khôi đến nỗi, nó vẫn phảng phất đâu đó hương vị man mác khi
ta hồi tưởng Tình đầu. Thơm tóc ngắn, mơn man trên vạt áo dài và cuống quít theo nhịp khuốc khua rộn rã.Ta nhắc với nhau cảm giác bối rối lần bất ngờ tờ giấy gấp nhỏ của ai đó nhét vội trong bàn tay run rẩy.
Xao xuyến và dễ thương quá.
Hồn nhiên, nồng nàn quá
Ta cùng hỏi nhau và cùng mơ mộng. Ta cùng hát và cùng bâng khuâng ," anh
trao vội vàng chùm hoa mới nở .. ' Chùm hoa thuở ấy dù đã phai theo hương tóc thời gian nhưng nó vẫn lẫn khuất đâu đó trong
ngăn kéo ký ức, đôi khi ngủ quên, đôi khi chìm khuất bởi bộn bề đời sống nhưng như những nốt nhạc đầy đủ âm hưởng trầm bổng ,chỉ một chút khẽ cựa mình, âm điệu ngân nga của nó,một chút, từng chút cũng dễ làm trái tim ta thổn thức.
Không thể diễn tả cho hết
ta đã xúc động đến chừng nào, hối hả đến chừng nào khi ta chỉ có với nhau khoảng khắc ngắn ngủi,Hồ nước chất chứa kỷ niệm như bị bung vỡ tung toé và ta như thảnh thốt níu kéo lại, bám chặt nó và sợ lắm thời gian không còn
nhiều để ta có thể chia xẻ, bù đắp, bởi, chúng ta đã xa nhau dài hơn cả nửa đời người và đời sống còn lại quá đỗi phù du.
Sáng nay khi cánh
máy bay nhẹ rung
và thân tàu chuyển động, bạn có nhìn Cali qua ô cửa nhỏ, thành phố với những vườn cây mướt xanh, những căn nhà ngói đỏ, không biết căn nhà của bạn tôi ở đâu trong
trùng trùng mầu xanh kia. Ngày nầy, tuần trước, còn rộn rã tiếng cười, còn hồn nhiên tiếng hát, những lời hát nhỏ làm tim ta bồi hồi xao xuyến.
Giờ nầy bạn đang ở đâu? Có phải ta vừa khép cánh cửa rộn rã tiếng cười ngoài kia để mở lại cánh cửa lo toan đời sống ? Hành lý mang bạn trở lại nhà có gói thêm chút thương chút nhớ ? Bạn có bồi hồi khi nhắc với nhau những mảng nhớ còn
quá mới tươi roi rói, những mảng nhớ như tấm lụa mềm được kết bằng âm thanh của sóng và mặn mà hơi thở biển Bạn có như tôi, giờ nầy khi sắp rời khỏi Cali, trái tim tôi, dường như vừa hẫng một nhịp rời,
Ký ức lúc nầy, khi mường tượng lại tôi vẫn không thể hình dung giờ nầy, tuần trước tôi đang làm gì và bạn đang đứng ở đâu Dưới vòm chanh dây xum xuê trái ? Dưới tàng cây lá xanh um rậm mát và nắng đâu về thắp sáng mội cười ? Chúng ta đã dùng
những mảng puzzle để lắp ghép quá khứ khi bơi ngược về giòng sông tuổi thơ, và, bạn ơi, làm sao tôi có thể gói cho hết, hạnh phúc, kỷ niệm, những ngày vui trong
nỗi nhớ sắp kết thành những giọt nước mắt tình cờ ?
Một chặng bay nữa tôi sẽ về lại nơi chốn của mình, cũng như bạn , tôi sẽ mở lại cánh cửa đời sống và những khoảng khắc đẹp đẽ chúng ta đã có với nhau trong lần hội ngộ sẽ, như bao lần được nằm kề bên những khoang đời lãng quên
Bạn yêu dấu. Chúng ta vẫn luôn nhớ về nhau, nghĩ về nhau như lời hẹn gặp phải không ?
No comments:
Post a Comment