Sunday, May 14, 2017

                               Mẹ hiền yêu dấu.

                                 Nhạc Pháp / Sáng tác : Claude Carrère 
                                 Lời Việt : Ca sĩ Thanh Lan trước 75
                                 Ca sĩ : Ngọc Lan
  

Em..

Những ngày cuối tháng năm,  chị lại nghe quá nhớ nhà. Mới đó mà đã sáu năm..
Lần cuối, lúc hai chị em mình ngồi ở hàng hiên, nơi ghế đá Má thường ngồi mỗi sáng , em nắm tay chị. Lúc đó, mắt em buồn u ám như trời sắp mưa..
" Chị Hai, chị về lần nầy chắc không bao giờ chị về thăm tụi em nữa.."
" Sao không về nữa. Chị sẽ về với tụi em mà "
" má chết rồi, chị đâu về làm chi '
Chị hơi ngơ ngẩn khi nghe em nói, trong lòng chị, lúc ấy, hình như có chút buồn bã lẫn hồ nghi. Chị còn các em ở đây, dù ba má mất , chị cũng phải về thăm tụi em..Chị phải làm điều đó, đơn giản là chị thương, rất thương các em, đơn giản trong da thịt nầy còn chảy giòng máu ruột rà..
Vậy mà..Qua sáu lần giỗ Má .. có thể thêm sáu lần nữa, hoặc hơn..chị đã không giữ được lời hứa của mình.
Mỗi ngày chị già hơn, bịnh tật nhiều hơn, và đường bay thời gian xa vời vợi.
Bây giờ , sâu tận trong lòng, chị không còn nghĩ đến chuyện về Việt nam nữa..
Không phải cuộc sống làm chị thay đổi, mà thời gian đã bào mòn sức khỏe của chị, và mỗi ngày, chị có cảm tưởng như.. những ngón tay của chúng mình càng lúc càng rời rạc nhau..

Chị vẫn nhớ căn nhà hồi Má còn sống. Mỗi lần chị về là mỗi ngày hội. Sáng sớm, tụi em dậy đi chợ sớm, tìm mua thức ăn nào ngon nhất, trái cây nào chị thích để dành cho chị. Chị vẫn chưa ra khỏi giường, nằm nghe tiếng bước chân Má vừa vòng qua võng, tiếng V. thắp nhang tụng kinh sớm, tiếng xe honda chạy xình xình bên hông nhà trên đường lộ, tiếng gà quang quác, và heo ủn ỉn đòi ăn từ nhà hàng xóm. Chị nghe cả tiếng chân người lt xt đi chợ và mấy bà hàng xóm cắp giỏ đi về phía chợ nhỏ..Chị thích nghe những âm thanh chộn rộn đó, mọi nhộn nhịp về một ngày bắt đầu ở vùng quê thật đơn giản như  mọi biến động xã hội  ở một thế giới nào khác, chưa hề vượt qua cái cổng chào kết lá dừa tạm bợ với hai cây tre èo  uột đón nắng gió, đón đám buị thốc bên đường.

Chợ nhỏ, bà con hàng xóm quần tụ nhau từ thời Đệ nhất Cộng hoà nên ai nấy sống với nhau bằng tình người giản dị, trong sáng. bằng sự gắn bó yêu thương. “Xóm mình , hình như ít xảy ra trôm cắp ." trộm cắp. nó ở đâu xa lắm, ở miết đâu ngoài tỉnh á, cô hai" Ngoài tỉnh là dân tứ xứ, cách xóm mình chỉ vài cây số mà nghe xa lắc, lạ hoắc.
Cái chợ, nói là nhỏ chớ diện tích chợ rộng lắm, sạp hàng lềnh khênh. Món gì cũng có. Rau, trái cây tươi từ rẫy mang về, lá xanh mơn mởn óng ánh nước. 
Cũng khu chợ nầy, đêm nào chị sắp đi, má và chị đứng ở cột đèn kia. Lúc đó, chợ chỉ là bãi đất hoang lèo tèo hàng cao su. Chị nhớ hôm đó má mặc chiếc áo bà ba màu xám, có lẽ đó là chiếc áo lành lặn nhứt của Má, lúc đó, chị hứa trong lòng sẽ không để má và các em phải khổ thêm nữa, chị muốn làm rất nhiều điều cho gia đình mình...nhưng giữa lời hứa và việc làm khi  cách xa nửa vòng trái đất, đôi khi cũng thăm thẳm như đại dương kia..
Nhiều bâng khuâng và nuối tiếc. 
Nhiều ray rức không thể nói thành lời…

Và chị thấm thía làm sao, đôi mắt buồn rầu của em, câu nói thoáng nhẹ hiu hắt gió " Chắc không bao giờ chị về thăm tụi em nữa đâu..Phải không chị hai ?"

Em à..Chị xin lỗi các em.

No comments:

Post a Comment