Thơ : Mường Giang Nhạc : Nguyên Chi Ca sĩ : Bảo Phương
Phan Thiết ơi. Phan Thiết.
Cho ta về bên
bờ sông Mường Mán
Gục đầu uống
ngụm nước quê hương
Xuôi tay nằm
dài trên bãi cạn
Lắng nghe tiếng
chim hót kêu sương
Để sống lại
những ngày còn hoa bướm
Phan Bội Châu
thời áo trắng học trò
Ta nhớ em hồn
xưa vô tư lự
Cho ta đam mê
quá khứ mộng mơ
Đề ta về với
phố phường Phan Thiết
Cùng đất trời
cuồng loạn những cơn say
Bãi Thương Chánh
không còn ai vẫy biệt
Không còn
nghe gào thét nỗi hờn cay
Để ta về Bình
Hưng xóm chài cô lẻ
Bên cầu tre mẹ
đang đứng chực chờ
Trong biển mắt
chứa chan trời diễm lệ
Trong tim ta
réo rắt cả hồn thơ
Để ta về Đức
Linh sầu vạn kiếp
Băng núi rừng
tìm hạnh phúc thương yêu
Ta cuồng vui
trong phút giây xum hiệp
Bỏ những ngày
ly loạn sống quạnh hiu
Hỡi ơi, ta đã
điên cuồng nhớ
Mơ mộng nên
quên nỗi đoạn trường
Đào khối sầu chôn
trong đáy huyệt
Nên giờ đón
nhận nỗi thê lương..
Mường Giang
( Trích thi tập
:
Bất chợt bâng khuâng nỗi nhớ nhà – 2010 )
Chào Em ngày
hội ngộ
Thơ Mường Giang Nhà sách Tự Lực phát hành ( 2010 )
Chào em áo trắng
đang vào lớp
chân sáo tung
tăng rộn khắp trường
thêm tiếng
con chim nào rất lạ
đậu trên cành
trúc hát vang vang
thương quá làm
sao thời tuổi ngọc
tóc mây vương
vãi suốt hồn thơ
nụ cười má lúm
càng mê đắm
khiến kẻ tình
si luống ngẩn ngơ
chào em áo trắng
ngồi trong lớp
tay ấp từng
trang giấy học trò
nhưng mắt ô môi
như muốn nói
long lanh hờn
dỗi rất ngây thơ
làm nhớ một
thời quen núp lén
sau lưng nhìn
trộm bước chân chim
tơ trời lại
ngỡ mùi hương ngọt
ướp mật vào
tim ngây ngất thêm
chào em áo trắng
giờ tan học
gót ngọc làm
mây vỡ cuối trời
phố nhỏ buồn
hiu chợt thức giấc
những hàng phượng
cũng vỗ tay vui
chào em áo trắng
ngày tao ngộ
sách vở, mộng
mơ đã xác xơ
chỉ chút hương
xưa còn sót lại
trong hồn thơ
chết khóc bơ vơ
chiều nay lạc
bước về trường cũ
lớp học hắt
hiu dưới nắng vàng
hoa phượng rơi
đầy vương trước cổng
trên hàng ghế
đá vắng em thương.
Mường Giang.
(Trich thi tập
:
Bất chợt bâng
khuâng nỗi nhớ nhà.-2010 )
Saturday, December 17, 2016
Phan Thiết xưa..
Bến Đợi
Sông nước chiều thu gợn sóng buồn Mây trời bảng lảng, bóng chiều buông Thuyền em đỗ bến phương nào nhỉ? Có nhớ quay về thăm cố hương?
Lầu nước buồn hiu đứng đợi em Bến xưa chiều xuống phố lên đèn Thuyền đi bỏ lại dòng sông vắng Bỏ lại bao mùa trăng ấm êm
Chiều xuống Mường giang nước lững lờ Mấy mùa sương khói dệt thành thơ Màu hoa phượng thắm đâu rồi nhỉ? Chỉ thấy hoa tàn rơi xác xơ
Thuyền đi, đi mãi không về bến Cốc rượu giang hồ cũng ngấm say Có biết bao mùa hoa phượng nở? Và biết bao mùa hoa trắng bay?
Tượng đá đìu hiu đứng đợi ai
Bến xưa ngày ngắn nhớ đêm dài
Người đi – Đi mãi – Người đi biệt
Có biết trên đầu tóc lén phai?
Nguyễn Đức Nhơn ( PBC. PT)
( Trích trong Trầm Hương Thư Quán ) www.tramhuongthuquan.com Góc. Với bến đợi. Ai xa Phan thiết cũng nhớ về thành phố nơi ta đã trải qua thời niên thiếu , thời tuổi trẻ thơ mộng mà kỷ niệm thì đi theo chúng ta suốt một đời..Đi bất cứ đâu, đứng ở nơi nào, chỉ cần nghe giọng nói, hỏi thêm chút nữa, cùng trường, cùng con đường đi học là bỗng nhiên, xa hóa gần, rồi nhận nhau bà con..rồi cảm thấy như mình gắn bó nhau bởi những điều không thể diễn tả bằng lời.. Đồng hương, đồng môn.. sao mà dễ thương..sao mà đáng yêu.. Rồi đôi khi, ước chi mình được trở lại thời tuổi trẻ, đi lại những con đường xưa cũ, đứng ở sân trường mùa phương đỏ để man mác." có biết bao mùa hoa phượng nở . Và biết bao mùa hoa trắng bay ?" Và, bâng khuâng bến đợi... Lầu nước buồn hiu đứng đợi em Bến xưa chiều xuống phố lên đèn Thuyền đi bỏ lại dòng sông vắng Bỏ lại bao mùa trăng ấm êm ( thơ NĐN )
Biển, Em Và Tôi
Biển quê tôi muôn đời ôm bóng nắng Cồn cát nằm phơi ngực trắng quanh năm Cũng có lúc biển vô tình dậy sóng Mây bốn mùa theo gió núi về thăm
Em xa vắng có nhớ mùa hạ biển Thành phố buồn vẫn đợi bước chân em Biển Cali mỗi lần nghe sóng vỗ Có làm em nhức nhối buồng tim?
Nhớ những lúc xôn xao mùa biển động Lũ học trò vắng bóng những chiều hôm Tôi và em vẫn thì thầm trong gió Đợi đêm về nghe sóng vỗ triền miên
Em yêu dấu có bao giờ em khóc Khi cuộc đời là hai ngả chia ly Tôi và em xa nửa vòng trái đất Biển mủi lòng thương kẻ ở người đi
Thôi em nhé vốn là loài chim biển Chim vô tình cánh bạc vỗ bờ xa Biển và tôi đã mấy lần bật khóc Biển muôn đời vẫn dạo khúc tình ca…
Thơ Nguyễn Đức Nhơn ( Trầm hương thư quán )
Wednesday, December 14, 2016
Phan Thiết tôi thương Thơ: Quảng Ngôn Lê Ngữ Nhạc :Nguyễn Phú Yên Ca sĩ : Đông Quân
Phan Thiết bây giờ Không còn thấy nữa những cánh vông rơi,
Đỏ một góc đường, từng lê chân bước.
Từng chiều ngắm én về bên tháp nước,
Ngắm con thuyền. Ai thả lưới trên sông ?
Phan Thiết bây giờ
Cây me già có còn đó hay ?
( Để nghe tiếng con tắc kè buông lời than thở! )
Tuổi học trò, và bài thơ tình ấp ủ,
Với những bước chân âm thầm, lang thang …
Phan Thiết bây giờ, đường dọc đường ngang,
Đi tìm nhà em, lối xưa lạc ngõ,
Con đường Nguyễn Hoàng đang mùa phượng nở,
Giữa sân trường, mơ áo trắng em bay !
Giữa sân trường. Tôi đứng lặng, ngất ngây.
Nghe cây me tây già, thì thầm nhắc nhở
“ Cô bé ngày xưa, cậu mê thuở đó,
Nay đã theo chồng, lạc nẻo trời mây..! “
Phan Thiết bây giờ, sao lắm đổi thay,
Chỉ còn biển. Muôn đời là vẫn thế !
Chỉ còn em. Ngạc nhiên rồi e lệ !
Khi thấy tôi đứng dưới mái hiên nhà ..!!!
Phan Thiết tôi thương vào tận thịt da,
Thương những cơn mưa, tắm truồng thuở nhỏ,
Thương bước chân hoang, đêm này đêm nọ,
Đường phố khuya hiu hắt bóng tôi về …!
Phan Thiết tôi thương gánh bún nhà quê,
Thương gói bắp hầm, tuổi thơ đói khổ.
Thương mẹ một thời, gian lao lam lũ,
Tủi phận nghèo. Thôi chẳng dám thương ai !
Phan Thiết tôi thương đồi cát chạy dài,
Thương những vườn dừa nên thơ, xóm Rạng.
Thương ai hai mùa dầm mưa dãi nắng,
Thương vô cùng. Phan Thiết của tôi ơi !!!
(Trích trong thi tập : Góc đời bé nhỏ )
Quảng Ngôn Lê Ngữ ( PBC69 )
Sunday, December 11, 2016
ABBA với Fernando ( 1975 )
Fernando là bài hát được viết riêng cho album Frida Ensam của Anni- Frid Lyngstad. Đây là một bài hát với âm điệu đặc biệt, mới lạ được sáng tác bởi Bjorn Ulvaeus và Benny Andersson. Fernando bất ngờ trở thành bài hát được yêu thích ở khu vực Bắc Âu trong sáu tuần lễ liên tiếp và chiếm vị trí Top hits của âm nhạc Thụy Điển. Nội dung bài hát lấy từ khung cảnh cuộc chiến Mexico (1910).Một cuộc chiến tranh kéo dài khiến trên hai triệu người hy sinh và mất tích. Gặp lại nhau sau chiến tranh, hai người bạn cùng quân ngũ bồi hồi nhắc với nhau những ký ức về bạn bè, đồng đội, về lý tưởng một thời họ đã sống, chết bên nhau. How proud you were to fight for freedom in this land. Tình chiến hữu làm họ gắn bó nhau dù họ đã già đi, nhưng họ vẫn cùng cảm giác thân thiết vì cùng chung lý tưởng, cùng chung những tháng năm gian khổ..If I had to do the same again, I would , my friend. Thập niên 70 ( trước năm 1975 ) ngoài thưởng thức những bản nhạc Việt nam của các nhạc sĩ nổi tiếng Trịnh Công Sơn, Ngô Thụy Miên, Từ Công Phụng, Trường Sa...giới trẻ Việt nam thời bấy giờ đa số thích nhạc Pháp và ưa chuộng thêm những ban nhạc nổi tiếng như Beegees, Monkees, CCR, Elis Presley..Nhạc ABBA vào Việt nam, nếu nhớ không lầm, thịnh hành khoảng thập niên 80.
Trong Album nhạc của ABBA, Happy New Year, I have a dream, The winner takes it all..rất được ưa chuộng.Những ngày cuối tháng mười hai và đầu năm mới, đi đâu cũng nghe..Nows the time for us to say..Happy new year. Happy new year.. .ABBA ( ᗅᗺᗷᗅ; cách viết của Thụy Điển) là một nhóm nhạc pop Thụy Điển thành lập tại Stockholm vào năm 1972 bởi các thành viên: * Agnetha Fältskog ( 1950 ) một nữ ca sĩ địa phương kết hôn với Björn Ulvaeus ( 1945) cũng là ca sĩ và nghệ sĩ guitar. * Benny Andersson ( 1946 ), ông chơi đàn và viết nhạc cho nhóm, kết hôn với Anni-Frid Lyngstad ( 1945 ) một nữ nghệ sĩ, ca sĩ vào năm 1969.. Hai cặp ca, nhạc sĩ tài ba cùng thành lập ban nhạc mang tên ABBA, gồm tên ghép mẫu tự đầu. Ngay lập tức, họ trở thành một hiện tượng thành công nhất trong lịch sử âm nhạc, đứng đầu các bảng xếp hạng trên toàn thế giới từ năm 1974 đến năm 1982. ABBA là nhóm đầu tiên từ một nước không nói tiếng Anh nhưng lại đạt được thành công nhất trong các bảng xếp hạng của các nước nói tiếng Anh, trong đó có Anh, Ireland, Canada, Úc, New Zealand, Nam Phi, và Mỹ . Họ cũng đạt được thành công đáng kể tại các thị trường Tây Ban Nha, Mỹ, và thu âm một số ca khúc hits của họ tại Tây Ban Nha. Trong khi đang đạt tới đỉnh cao danh vọng của sự nghiệp với 2 cặp vợ chồng Fältskog - Ulvaeus và Lyngstad - Andersson, họ lần lượt chia tay vào năm 1979 và 1981. Đây cũng là một trong những nguyên nhân dẫn đến sự tan rã của nhóm vào năm 1982. Có lẽ bài hát "The winner takes it all " ra đời trong khoảng thời gian nầy. Vì trong bài hát có những dấu hiệu rạn nứt trong tình yêu. But tell me, does she kiss like I used to kiss you ?
Sau khi ABBA tan rã vào tháng 12 năm 1982, Andersson và Ulvaeus vẫn tiếp tục viết nhạc cho sân khấu, trong khi Lyngstad và Fältskog theo đuổi sự nghiệp solo thành công với các thể loại âm nhạc khác nhau. Năm 1999, âm nhạc của ABBA đã được chuyển thể thành vở nhạc kịch " Mamma Mia!" lưu diễn trên toàn thế giới. Một bộ phim cùng tên, phát hành năm 2008, trở thành bộ phim có doanh thu cao ở Vương quốc Anh năm đó.
ABBA được vinh danh tại lễ kỷ niệm lần thứ 50 của Eurovision Song Contest năm 2005, khi "Waterloo" của họ được chọn là ca khúc hay nhất trong lịch sử của cuộc thi. Abba được giới thiệu vào Rock and Roll Hall of Fame vào năm 2010. Trong năm 2015, ca khúc "Dancing Queen" được ghi âm vào Grammy Hall of Fame của Viện Hàn lâm.
ABBA ( 1972-1982 ) Tháng 1 năm 2016, sau gần một thập kỷ tan rã, 4 thành viên nhóm nhạc Abba huyền thoại xuất hiện bên nhau trong nhà hàng Stockholm ( Thuỵ Điển ) khi Bjoern Ulvaeus khai trương nhà hàng mới của mình. Lấy cảm hứng từ bối cảnh của bộ phim Mamma Mia!, nhà hàng được xây dựng theo phong cách Hy Lạp và là nơi các vị khách có thể vừa thưởng thức những bữa tối mang hương vị Địa Trung Hải vừa xem ban nhạc trình diễn các ca khúc của ABBA.
Tuy nhiên, điều biến lễ khai trương này thành sự kiện lớn khi cả ba thành viên của ABBA:
Benny Andersson, Agnetha Faltskog và Anni-Frid Lyngstad đều có mặt để ủng hộ Bjoern Ulvaeus. Đây là lần đầu tiên sau ly hôn và tan rã, 4 thành viên ABBA cùng tái xuất trước công chúng sau sự kiện công chiếu bộ phim Mamma Mia! ở London và Stockholm năm 2008.
Để có một chỗ trong nhà hàng của thành viên ABBA, các vị khách phải trả 1.340 kronor (khoảng gần 200 dollars ) ABBA là một trong những nhóm nhạc thành công nhất trong lịch sử nhạc pop, thống trị các bảng xếp hạng thế giới từ 1975 đến 1982. Dù đã ngưng hoạt động hơn ba mươi năm nhưng âm nhạc của ABBA với những ca khúc như Mamma Mia! , Dancing queen, Take a chance on me, Money money money, Knowing me knowing you, The winner takes it all, I have a dream..vẫn được ưa chuộng khắp nơi trên thế giới.
Abba , nhóm nhạc huyền thoại một thời sau hơn ba mươi năm .. Thời gian quả thật đáng..buồn và đáng sợ...
ABBA ( Tháng 1/ 2016 )
Thursday, December 8, 2016
buổi đó vì đời làm lính trận
tàn cơn lửa loạn chịu thương đau
nay trơ nắm đất hoang vô chủ
định mệnh gì đâu quá nghẹn ngào.
( Thơ Mường Giang )
Chuyện người
Thương binh
Có lần từ Mỹ
về Phan thiết
theo bạn nhậu
chơi tận Phú Long
bữa tiệc nhà
giàu đầy rượu thịt
đời vui như lạc
cảnh tiên bồng
Đang lúc ngã
nghiêng cười ngặt nghẽo
bỗng ai vừa
trổi khúc bi ai
tiếng đờn vọng
cổ hờn, than, oán
não ruột trời
ơi, nước mắt nhòa
Ra ngõ gặp
anh người hát dạo
cụt chân, mù
mắt, lết xe lăn
phong trần
nhuộm bạc đời trai trẻ
nhưng nét nam
nhân vẫn khắc hằn.
Mấy chục năm
sầu, bao biển lệ
Mà anh vẫn giữ
áo hoa rừng
chiến y chằng
chịt tram lần vá
bạc phếch,đoạn trường lắm thảm thương
anh hát toàn
bài chinh chiến cũ
điệu ru nước
mắt, nát tim người
hò, xề, sang,
xứ như òa thét
khiến kẻ vong
gia cũng tả tơi
tàn tiệc mỗi
người trôi một nẻo
loạn ly đời
thế, mấy ai vui ?
tôi về xứ lạ
làm bồi Mỹ
quên chuyện
long đong, khóc lẫn cười
nhân có bạn từ
Phan Thiết tới
hỏi tin người
hát dạo thương binh
mới hay anh đã
ôm đàn chết
giữa một đêm
mưa trước mái đình
buổi đó vì đời
làm lính trận
tàn cơn lửa
loạn chịu thương đau
nay trơ nắm đất
hoang vô chủ
định mệnh gì đâu
quá nghẹn ngào.
Mường Giang
( Trích trong tập thơ :
Bất chợt bâng khuâng nỗi nhớ nhà .
Xuất bản năm 2010 )
Góc. Với Thương phế binh quê nhà..
Anh họ tôi bị thương trong trận đánh ở Bình Dương.Trận đó, đơn vị anh đánh xáp lá cà dữ dội, anh bị thương bởi một trái lựu đạn
VC ném ra lúc xung phong lên "chốt" của họ. Dì tôi nói, số anh phước lớn
nhờ Trời Phật độ trì và bà phát tâm nguyện ăn chay ba tháng liền. Anh bị thương khá nặng, hôm đưa anh về Tổng y viện
Cộng hoà tôi không thể nhậnra. Anh mê man suốt
tuần lễ, và bởi vết thương lở loétđau đớn, bác sĩ phải chích thêm thuốc giảm đau nên lúc nào anh mơ mơ hồhồ. Tuần lễ đầu anh không nhận ra người quen dù tôi dí mặt sát
mắt anh.
Anh đàn, hát hay lại đẹp trai nên rấtđào hoa và cũng lắm bồ. Ngày nào cũng có người đẹp ghé
thăm Họ ngồi bên cạnh anh suốt buổi và họ đụng nhau chan chát Riết rồi tôi không biết ai là bồ ruột của anh, và tôi phải binh ai nếu các chị giận hờn nhau .
Dì tôi rất phiền về điều nầy. Trong những
người đẹp thăm anh, dì chỉ thích chị Lài, mà so với nhan sắc, chị Lài e khó
đánh bật những đối thủ tóc dài da trắng , ăn mặc đúng " mốt' Các nàng đi tới đâu, tiếng huýt gió đuổi theo không ngớt
Tôi không biết anh thích ai trong số mỹ nhân đó, nếu thắc mắc, anh chỉ cười hề hà ra điều
" Rồi em sẽ biết "
Anh bị thương không nhẹ, hai cánh tay gần như tê
liệt. Nhưng rồi với ý chí, anh miệt mài tập vật lý trị liệu và sau đó đã hồi phục
được khá nhiều. Anh hầu như sống tách biệt với thế giới bên ngoài, nhiều lần tôi thấy anh đưa bàn tay lên nhìn ngó, cặp mắt vừa đau khổ vừa tuyệt
vọng.Tôi biết, cuộc sống anh từ đây về sau không còn gì vui thú khi anh phải vĩnh viễn rời
bỏ cây đàn. Không những rời bỏ đàn, anh xa lánh luôn cả những
người yêu cũ. Anh nói, với vết thương cả thể xác lẫn tâm hồn, anh khó có thể mang lại
hạnh phúc cho bất cứ ai, đôi khi là gánh nặng cho họ. Trải qua ba lần 29 ngày tái khám, ra hội đồng
giám định y khoa, anh thuộc diện thương binh loại hai và được giải ngũ. Mặc dì tôi khóc lóc, làm mình làm mẩy, anh một mực viết đơn xin ở lại quân đội. Anh nói. Đời lính đã ngấm quá sâu vào máu thịt anh
rồi . Anh không thể cởi bỏ bộ đồ lính. Anh nhớ nó còn hơn nhớ người yêu. Tháng 3 /75 Anh bị thương lần nữa, và khi VC chiếm
miền Nam, bọn chúng đuổi anh cùng những thương bịnh binh khác ra khỏi Tổng y
viện Cộng hoà. Điều duy nhất gia đình biết từ người bạn lính cũng bị thương, là ngày ấy, thấy anh chống
nạng đi trên đường trong dòng người lũ lượt thê thảm. Tôi không hề nghe tin tức gì về anh, dù bao lần
tìm kiếm trong những người quen cũ. Trong bấy nhiêu năm, hy vọng rồi tuyệt vọng , tôi nghĩ, không chừng bây giờ , dì tôi đã gặp anh ở thế giới bên kia . Nhiều lần, nhìn hình ảnhnhững người thương phế binh quê nhà, tôi lại nhớ tới anh, gầy gò trong bộ đồ mầu xanh nhạt của bịnh viện, bàn tay thương tật của anh vịn
vào bức tường, lê từng bước. Có thể
anh đã chết trong trại tù, chết trên đường vượt biên giới hoặc, nếu anh
còn sống,cũng sẽ như hàng ngàn những người thương phế binh khác
đang sống vất vưởng đâu đó, không nhà cửa, bán vé số, hát dạo, đi ăn xin . .. Cuộc chiến đã qua hơn bốn mươi năm, lớp tuổi của
anh và đồng đội, bao nhiêu người còn sống ? Những người còn sống, ai sẽ trả lại
công bằng cho họ, và, kiếp sống của họ, có thể gọi là kiếp người ? Tôi thương anh, thương những người thương phế
binh Việt nam Cộng hòa mà số phận đã đặt để họ, bi thảm
như số phận đất nước tôi .. Họ đang sống từng ngày trong bịnh tật, nghèo đói ở
đất nước phân biệt đối xử vàđầy rẫy hận thù .. Xin cho tôi được gửi tới các anh , lòng biết ơn của
chúng tôi .. Và anh tôi. Có thể anh còn sống đâu đó. Và, nếu sống mà không bằng chết thì lựa chọn nào sẽ làm ta bớt
đau đớn hơn ?
Wednesday, December 7, 2016
Bồ kết
hôm nay trời tàn thu, lạnh ngoài sân viện ngập lá vàng Những băng ghế lòng cô quạnh Bầu trời xám đục mang mang…
(bóng người trên sân viện dưỡng lão ) Hình chụp : THT
Lối đi đã ngập đầy trái rụng Ai mang bồ kết đến nơi này Võ đen, mình dẹp nằm yên lặng Lớp lớp hàng hàng không ai hay
Hàng cây trơ trụi, cắt mảnh trời Chỉ còn băng ghế với tên người Bao mùa trái rụng, nào ai biết Bồ kết ơi, sao đến chốn này ?
Không biết, mà chẳng cần để biết Nhưng mà, sao rưng rức lòng ta Quê hương có kẻ mang qua Mỹ Một mùi hương bồ kết đậm đà
Người ấy ngày xưa – thời thiếu nữ Đi tìm những trái rụng về đun Nấu nồi bồ kết, đầu em gội Mái tóc dài tỏa ngát mùi thơm
Bồ kết làm màu đen tóc mượt Bây giờ hàng mấy chục năm sau Màu đen vẫn giữ như thời trẻ Một dược linh ôi quá nhiềm mầu !
Giờ đây, thân thể càng khô kiệt Nhưng đầu tóc ấy vẫn màu đen Vẫn thơm như thuở thời xuân trẻ vẫn làm nhiều người ngợi khen
Ngoài sân, bồ kết nằm yên mộ Trong này bồ kết tỏa mùi hương Từ lâu em không thể ngồi, anh chải Thồi thì đành vuốt tóc rưng rưng….
Trần Hoài Thư (Dec/4/2016) Từ lâu em không thể ngồi, anh chải Thôi thì đành vuốt tóc rưng rưng...
Sunday, December 4, 2016
Đợi chờ.
Thu xưa
Gió biếc gợi
tình theo phấn hương
Vàng thêu sợi
nắng lạc qua vườn
Xao xuyến, cỏ
hoa lời thăm hỏi
Vẫn lối mòn xưa,
những nhớ thương
Ngõ cũ hồng
hoang chết âm thầm
Mùa về rơi rụng
phiến dư âm
Chiều Thu lá
khóc bên thềm vắng
Cây nhớ bạc lòng.
Gió lặng câm.
Mây vẫn bay và
mây vẫn xanh
Tiếc ngày xuân
vừa chớm viên thành
Chưa hết một
mùa, sao đành vội
Mây vẫn bay và
mây vẫn xanh
Mùa khêu gió dạt hồn lạnh cóng
Thu chập chờn
níu vội mùa Đông
Còn bao lần trong
đời để níu
Phía sau lưng.
Phía của mênh mông.
Gom hiu hắt
nhớ tận mùa sau
Mùa sau, mùa
nữa, có còn nhau ?
Mốt mai xiêu
lạc về chốn cũ
Có thấy vàng thu
trong mắt nâu.
Góc. Với Thu xưa.
Hãy hái cho em chiếc lá thu Vàng gân sợi nhớ, sợi âm u khi ép trong từng trang cổ tích Là lúc tình rơi , cõi sương mù..( Nt ) Người ta không thể sống bằng kỷ niệm nhưng không thể thiếu sự hiện diện của nó trong góc khuất của trái tim. Nó tồn tại trong tâm hồn chúng ta như hơi thở cần không khí, như đất cần nước cho bốn mùa nở nhánh bình yên. Kỷ niệm. Dù buồn, vui , luôn là hành trang cho đời sống thêm gia vị của ngọt ngào lẫn cay đắng..và đôi khi, ta không hiểu tại sao lại mất nhau..Không hề hỏi han, không hề quay lại.. Nhưng ta vẫn không ngừng yêu thương và nhìn ngắm , những ký ức ấy, những kỷ niệm ấy, như yêu chính hiện tại ta đang sống và cuộc tình muộn màng của mình.. Đôi khi, có những kỷ niệm tưởng dường như đã cũ.. Cũ, có thể của ngày hôm qua, tháng trước, năm trước..hoặc ngày tháng nào đó bàng bạc trong trí nhớ..Nhưng, nó chỉ cũ với thời gian, và luôn mới trong dạt dào cảm xúc..của anh và em.. Mới, dù đôi khi .. Còn bao lần trong đời để níu. Phía sau lưng. Phía của mênh mông...
Tuesday, November 29, 2016
Thu Thuyền ( Ảnh Nam Lưu)
Tình Xưa,
Đàlạt ( *)
(Thu Thuyền)
Trước ngày Mơ
về Việt Nam, chị Lan gọi. Giọng chị rối rít trong phôn:
“Mơ. Chị mới
liên lạc được với anh Toàn.”
“Toàn nào, chị
Lan?”
“Toàn Khoa Học,
bồ cũ của chị đó! Anh ta hiện đang bán khoai lang khô, mứt bánh ở khu chợ hoa.
Hiện thời sức khỏe yếu, cuộc sống chật vật. Đủ chuyện buồn. Chị lo lắm. Em về
Đàlạt, chịu khó ghé chợ Dưới, đưa anh Toàn một ngàn dùm chị.”
“Chị có xi
nhan anh Toàn vụ này chưa?”
“Tính anh
Toàn tự kiêu lắm. Chị sợ nói ra, anh ấy không bằng lòng. Chi bằng em ghé qua bất
ngờ, khó từ chối hơn!”
Mơ nhận lời.
Cô làm bộ hỏi chứ quên sao được anh Toàn Khoa Học? Mấy nàng sinh viên đại học
Đàlạt, đa số ôm gối sầu tương tư anh Toàn. Chỉ có chị Lan may mắn được cùng anh
sánh vai trong khuôn viên của Viện. Hồi đó, Mơ không hiểu chị Lan đánh gục những
đối thủ bằng cách nào. Đối với Mơ, tướng chị Lan giống con trâu nước: Vai u thịt
bắp mồ hôi dầu, lông nách một nạm trà tàu một hơi. Chị chỉ được đôi môi chúm
chím khá xinh. Nhan sắc không thể là yếu tố chính, Đàlạt khối gì các mợ sinh
viên đẹp bằng mười chị. Có thể nhờ duyên ngầm hấp thụ từ những áng văn chương
tuyệt tác đến Tuổi Cài Trâm, Tử Vi Đẩu Số... Mơ đọc xong, chữ nghĩa lời hay ý đẹp
bay biền biệt sau một giấc ngủ ngon. Chị Lan cất kỹ trong đầu từng chi tiết nhỏ.
Gặp hứng, lưỡi chị như có dán bùa mê, nói không khác gì rót mật vào tai. Bố đi
đâu cũng đưa chị đi cùng. Các bác, các chú quý chị, dặn bố phải “tét” rể cho kỹ
để tránh cảnh hoa lan cắm bãi cứt trâu. Mơ tạm kết luận chị mình duyên dáng và
công nhận anh Toàn khéo chọn người!
Một trong những
kỷ niệm nhớ đời là lần đầu tiên Mơ gặp anh Toàn. Buổi trưa hôm ấy, Mơ đang đong
đưa trên cây mận. Cô hăm hở vặt những quả chín, sơ ý để cành cây xé một mảng lớn
ngay quần. Đúng lúc anh Toàn mở cổng lững thững bước vào sân: Một người đàn ông
cao, dáng thanh. Mái tóc bồng bềnh quyện khói sương. Ánh mắt tự tin sáng ngời.
Sống mũi cao. Đẹp toàn bích, như pho tượng cổ Hy Lạp! Mơ lao đao muốn lộn khỏi
cây. Anh Toàn ngước mắt nhìn cô: “Anh là Toàn. Chị Lan có nhà không Mơ?” “Anh
Toàn biết cả tên mình!”, Mơ nghĩ thầm. Sung sướng, mát rười rượi. Chợt nhớ ra
mình đang mặc quần rách, gió thổi vù vù vào đùi. Mặt Mơ đỏ như lên cơn sốt. Cô
túm quần. Tuột khỏi cây mận. Chạy ào vào nhà, mặc cho ánh mắt đầy thắc mắc của
anh Toàn đuổi theo sau. “Bể quá!”, Mơ lầu bầu nói không biết bao nhiêu lần.
Dĩ nhiên sau
hôm hạnh ngộ, Mơ, một nữ sinh lớp Mười, cũng nối đuôi các bậc đàn chị sinh
viên, ôm gối sầu tương tư anh Toàn. Khổ nỗi cứ thấy bóng anh Toàn là Mơ phát hoảng,
chạy biến. Cái quần thủng là nỗi ám ảnh không rời. Sau đó Mơ còn chiêm bao thấy
ác mộng: Anh Toàn cười tủm tỉm trước cảnh cô mặc áo quần rách lỗ chỗ...
Lúc Mơ tạm
quên hình ảnh anh Toàn thì chị Lan được học bổng qua Mỹ du học. Chị mở cái
“bum” thật lớn mời bạn bè đến dự. Mơ lợi dụng ánh đèn lù mù, lẻn vào ngó thiên
hạ dập dìu theo tiếng nhạc. Đang dõi mắt theo những bước chân lão luyện, một
bàn tay chìa ra trước mặt làm Mơ giật thót mình:
“Em ra nhảy bản
này với anh nhé!”
Chàng sinh
viên lù lù đứng ngay cạnh Mơ lúc nào không hay. Mơ ấp úng từ chối:
“Dạ... thôi!
Em chỉ muốn nhìn... thôi...”
“Đừng làm khó
với anh mà!”
Cậu sinh viên
vừa nài nỉ vừa nắm tay Mơ lôi ra sàn nhảy. Mơ cong đít, trì người lại. Cảnh kẻ
kéo người rịt, chắc chắn lố lăng khôi hài. Mắt Mơ loang loáng nước vì xấu hổ.
Đúng lúc ấy,
giọng cứu tinh của anh Toàn vang lên:
“Mơ, em Lan đấy!
Buông tay người ta giùm. Chắc cô bé không biết nhảy đầm đâu.”
Nói xong, anh
dịu dàng rỉ tai Mơ:
“Mơ ạ. Ngồi
đây, thể nào chúng nó cũng mời em ra nữa. Em nên vào nhà trong nếu không biết
nhảy.”
Mơ vâng dạ, lủi
đi như con cắt. Vào giường, tai Mơ còn vang vang giọng Bắc Kỳ ngọt mật: “Mơ
à... Mơ ơi... Mơ ạ...” Rõ chán. Tưởng đã quên, bây giờ tương tư lại!
...
Chiếc xe van
càng lúc càng đưa Mơ đến gần thành phố tuổi nhỏ. Cô hồi hộp bấu ngón tay vào nệm
ghế, mắt nhìn đăm đăm vào vách đèo, tìm kiếm: “A, Nó đây!”. Vài cây thông con bắt
đầu xuất hiện. Mơ có cảm tưởng trời chuyển sang hanh hanh lạnh. Cô quay kính xe
xuống, phồng mũi hít thở làn không khí trong lành của vùng cao nguyên đất đỏ. Rồi
Mơ hăm hở như chỉ còn vài phút nữa là tới nơi, cô nói với chú tài xế: “Kỳ này về
Đàlạt, bất cứ giá nào tôi cũng mướn phòng ở khách sạn Palace.” Cô đến nơi này
đúng một lần để dự tiệc cưới của ông chánh án Cẩn và cô giáo Khoa Nghi nhưng vẫn
giữ mãi hình ảnh căn phòng tiếp tân lộng lẫy như điện vua. “Phải đến để xem có
còn đẹp như mình vẫn nghĩ. Mướn phòng xong, mình sẽ đi thăm phố phường...”, Mơ
chợt khựng lại: Đi thăm phố phường? Thế còn “người xưa”? Chẳng lẽ sợ giáp mặt
anh Toàn, sẽ vỡ mộng nếu anh thay đổi quá nhiều?
Xe đi ngang
bưu điện Đàlạt. “Vẫn thế!”, Mơ vui mừng reo lên. Biết bao nhiêu lần Mơ chầu chực
nơi này để mua tem đóng dấu ngày phát hành đầu tiên. Bên trái là khu Xuân An, cả
nhà hay ghé ăn bún ốc. Chẳng thay đổi bao nhiêu. Mơ thấy ấm lòng với những hình
ảnh quen thuộc đập vào mắt mình. Không gì hãi hùng cho bằng trở lại chốn cũ mà
cảnh vật thay đổi hoàn toàn! Xe vừa qua nhà thờ chánh tòa, Mơ hét toáng lên:
“Chú! chú! Quẹo vào nhà thờ con gà giùm tôi...” Chú tài xế chiều ý, quặt tay
lái vào sân nhà thờ. Mơ tất tả leo xuống xe. Cô tái mặt khi thấy cửa nhà thờ đã
khóa kín. “Không ngờ nhà thờ lại có lúc nhốt con chiên ở ngoài!”, Mơ than thầm.
Cô lang thang ra phía hông, kiếm xem cửa nào còn mở. May gặp cha xứ đang khóa
văn phòng, chuẩn bị đi ra. Cô chặn đường, nài nỉ: “Thưa cha, con từ Mỹ về muốn
vào đọc kinh cho Đức Cha Hiền. Cha làm ơn...”. Vị cha xứ nhìn cô thương hại, mở
cửa giáo đường, hỏi cô:
“Hồi xưa, chị
quen biết nhiều với Đức Cha?”
Thú thật cô
muốn vào nhà thờ để tìm lại kỷ niệm chứ có phải vì Đức Cha hay Đức Chúa. Cũng
may thuở bé hay được đi thăm Đức Cha Hiền nên cô không phải mất công nói láo:
“Ngày xưa,
con vẫn thường cùng ông bà nội đi viếng Đức Cha, được người đưa nhẫn (cho hôn)
nhưng con lắc đầu cám ơn, chỉ xin người mở hộp bánh!”
Cha xứ cười
bao dung, chỉ về hướng bàn thờ. Cô lên tuốt phía trên, quỳ xuống bên mộ Đức
Cha, lòng rưng rưng nhớ những ngày thơ dại, vòi vĩnh vị linh mục khả kính. Quay
nhìn xuống thánh đường im vắng, không gian như đi lùi lại mấy mươi năm: Vẫn dãy
ghế lên nước nâu bóng, những khung cửa kính hình màu sặc sỡ, tòa giải tội âm u
lặng lẽ. Nước mắt Mơ chợt đọng lại thành hạt. Bà nội dắt Mơ đi lễ mỗi ngày, làm
sao quên được những hình ảnh này? Cô tưởng tượng “Nếu còn ở Dalat, chị Lan anh
Toàn thế nào cũng làm đám cưới ở đây, rồi cũng đến phiên mình mặc áo cô dâu đi
giữa dãy ghế đông nghẹt bạn bè và người thân.” Chợt nhớ cha xứ đang đứng chờ,
Mơ hấp tấp bỏ tờ giấy bạc vào hộp lạc quyên. Ra ngoài, cô còn ngoái nhìn lần
chót, níu kéo mãi chưa muốn đi. Lòng cô như rên lên thành tiếng, “Chao ơi, thèm
những ngày cũ!”
Từ xa, khách
sạn Palace vẫn ngạo nghễ tọa lạc trên ngọn đồi cỏ cây xanh mướt. Vẫn quét vôi
trắng, vẫn sang trọng như thuở nào. Đến gần, mới biết đang tu bổ chưa thể nhận
khách. Mơ thất vọng, nhờ chú tài xế kiếm đỡ khách sạn ở khu Hoà Bình. Làm thủ tục
giấy tờ xong, Mơ đi tản bộ ngoài phố. Cô ghé thăm trường Đoàn Thị Điểm nơi cô từng
học lớp đêm của Hội Việt Mỹ. Mơ kinh ngạc khi thấy những hàng chè, bánh xèo,
mì...trước đây chỉ nằm gọn trên vỉa hè, bây giờ lấn lan cả con đường. Cảnh tượng
lộn xộn xô bồ thật thiếu thẩm mỹ. Ngao ngán, Mơ vội rút trở ra khu Hoà Bình,
tìm những cửa tiệm hồi xưa cô từng ghé qua. Mơ nhận được vài bảng hiệu, góc phố
nhưng cô thấy cảnh vật lạ lẫm thế nào. Cô có cảm tưởng mình là một bóng ma lạc
lõng, thấy người chung quanh nhưng chẳng ai nhìn thấy mình. Lòng trống rỗng lạ
kỳ! Cô tần ngần đi về hướng những bậc thang cấp dẫn xuống chợ Dưới. Xuống đó,
cô sẽ đặt chân ngay vào khu chợ hoa, nơi có gian hàng mứt kẹo...
Cuối cùng cô
lại bước vào chợ Trên!
Len lỏi trong
những sạp vải, Mơ lớ ngớ ngắm những bộ quần áo may sẵn. Nhớ lại mẹ mua cho mình
chiếc áo ngực đầu tiên tại đây: Đăng ten trắng, đính hoa hồng nhỏ xíu chính giữa...
“Ê, Lơ Tơ Mơ
đó hả?”
Mơ giật mình
quay lại hướng phát ra câu hỏi, thấy cô bạn thân cùng lớp ngồi chễm chệ giữa những
dãy quần áo treo tít từ trên trần sạp, xuống tới đất:
“Trời ơi, Thuấn
Lười. Mi bán hàng ở đây à?”
“Con điên! Chứ
mi tưởng ta ngồi chơi?”
“Có bao giờ
mi học hành chăm chỉ, làm sao ta biết mi chịu khó làm ăn?”
“Không buôn
bán thì cạp đất mà sống à? Mi về đây hồi nào? Làm gì lang thang trong khu này?”
“Mới về. Thăm
cảnh cũ, người xưa. Được không?”
“Cảnh cũ dĩ
nhiên còn đó, người xưa... Ý, hồi đó mi mới 15, làm gì có ai?”
“Tình một chiều,
không được xem là người xưa sao?”
“Người xưa là
ai vậy?”
“Mi có rảnh
nghe ta kể?”
Mơ không ngờ
Thuấn và cô vẫn còn dùng những câu hỏi để đối đáp như thuở nào. Mơ cao hứng rủ
bạn: “Miếng quà là đầu câu chuyện, kiếm gì ăn không?” Thuấn cười hăng hắc bảo sắp
đến giờ về, sẵn gặp bạn đóng cửa sớm. Cô nhanh nhẹn dẹp hàng, khóa sạp, nắm tay
kéo Mơ lách khỏi rừng quần áo chật chội. Ra tới ngoài, cô khoác vai Mơ, cặp kè
thân mật:
“Lát nữa ta
nhờ chồng tha đống vải vóc quần áo về. Thế mi đã gặp chàng chưa? Hồi nãy suýt nữa
ta không nhận ra cái mặt tròn của mi. May mi vẫn còn mụn ruồi tham ăn trên mép
và cặp mắt ngơ ngác của Từ Thức mới từ trên trời rơi xuống.”
“Nỡm. Từ Thức
mới về trần. Mi vẫn vậy. Coi phổng phao hơn xưa nên nhan sắc càng mặn. Ngồi đây
uống miếng sữa đậu nành, kể ta nghe tin tức bạn bè cũ. Mi làm ăn có khá không
mà ăn mặc diêm dúa, ngón tay đeo nhẫn hột xoàn to thế?”
Thuấn vùng vằng,
kéo tay Mơ:
“Ta không ngồi
đường kiểu này đâu. Kỳ lắm.”
“Vậy mi đứng,
ta ngồi. Ta tới vài ngày rồi đi thành ra ai muốn cười cứ tự nhiên!”
“Mi không sợ
người xưa nhìn thấy cảnh mi ăn uống lê la ngoài chợ à?”
Câu nói của
Thuấn có tác dụng thần sầu. Mơ bật đứng dậy! Hai cô gọi sữa đậu nành, sánh vai
trên cầu, cùng nhìn xuống khu chợ hoa. Nhẩn nha uống từng ngụm thơm lừng,
thoang thoảng mùi lá dứa. Mơ vừa uống, vừa khoan khoái kể:
“Mi biết
không? Hồi ấy ta mê bồ của chị Lan, anh ấy đẹp trai như tài tử xi nê. Ta sẵn dịp
về Việt Nam, ghé thăm Đàlạt hy vọng gặp được anh ta”
Thuấn gật gù:
“Thì ra là vậy.
Chàng tên gì? Con cái nhà ai? Giàu, nghèo? Bao nhiêu tuổi?”
Mơ thấy bạn
nóng nảy hỏi liên tiếp mấy câu, cô càng muốn bắt bạn chờ. Sẵn cạnh đó có hàng
chuối bọc nếp nướng than, tỏa mùi thơm khá gợi cảm, cô hỏi mua, lúng búng nhai.
Thuấn sốt ruột, mắng:
“Mi vẫn không
chừa tật tham ăn. Sao, kể đi chứ?”
Chưa kịp trả
lời, một giọng Bắc kỳ ngọt mật vang lên sau lưng Mơ: “Thuấn, chuyện gì mà em dọn
hàng sớm vậy?” Mơ choáng váng, chưa hoàn hồn trước giọng nói quen thuộc thì Thuấn
đã tươi cười quay qua Mơ: “Anh Toàn, ông xã ta...” Nói đến đây, Thuấn rỉ tai
Mơ: “Chồng ta bán mứt kẹo ở chợ Dưới nhưng đổi vàng, đô mới là nguồn lợi
chính.” Sau đó Thuấn bảo với chồng, “Đây là Mơ, bạn học cũ. Em tính đi chơi với
Mơ đến tối. Anh đem hàng về trước giùm em.” Mơ quay lại anh Toàn: Áo sơ mi xanh
nhạt, quần tây xám, đồng hồ vàng rất lịch lãm. Mái tóc bồng bềnh quyện khói
sương của anh thưa đi nhiều. Khuôn mặt hằn vết thời gian và ánh mắt tự tin ngày
nào bây giờ cúp xuống, né tia nhìn của Mơ. Anh hắng giọng: “Chào chị Mơ. Thôi
tôi về trước nhé!” Mơ biết anh Toàn đã nhìn ra cô nhưng cố tình không muốn nhận
người quen. Cô buột miệng: “Hay mi về cùng với anh Toàn cho tiện. Ta cần đi chỗ
này một chút. Ngày mai ta ghé lại đây, tha hồ tụi mình hàn huyên tâm sự.” Thuấn
lưỡng lự: “ Ừ mai vậy, nhớ đừng quên nghe!”. Mơ lơ đãng gật đầu. Cô vừa gửi lại
Đàlạt mối tình xưa. Gửi cả niềm thất vọng lẫn cảm giác hụt hẫng trước những đổi
thay. Ngày mai Mơ sẽ rời thành phố sương mù thật sớm.
Góc . Với em thương.
Em viết về Đà Lạt làm chị nhớ vô cùng, thành phố quanh năm sương mù và những con dốc cao thấp hai bên đường thênh thang những bông hoa dại xinh xắn mơ màng từ hương đất. Cafe Tùng, con đường Phan Đình Phùng với cột đèn vàng vọt những khuya xuôi dốc, hơi thở phà khói thổi phù phù trái bắp nướng nóng hôi hổi trên tay. Không nhiều lắm kỷ niệm ở thành phố đó, nhưng ..Có những điều rất riêng, quanh quẩn rơi rớt đâu tận góc khuất trái tim và đôi khi.. hãy để những kỷ niệm ngọt ngào ngủ yên trong ngăn kéo hồi tưởng Và đừng khơi động, vì khi nhớ về ngày tháng cũ, dù buồn hay vui cũng mang cho mình nhiều cảm giác mất mát lẫn nuối tiếc. Hãy cùng chị nghe lại "Gọi người yêu dấu ' , một trong những bài hát yêu thích của chị. Nghe em... (*) Tình Xưa, Đà Lạt trong tuyển tập truyện ngắn " Những nhánh sông mất biển " của nhà văn nữ Thu Thuyền do Văn Mới xuất bản tại Hoa Kỳ năm 2006.