Saturday, December 17, 2016

                                Phan Thiết xưa..

Bến Đợi

Sông nước chiều thu gợn sóng buồn
Mây trời bảng lảng, bóng chiều buông
Thuyền em đỗ bến phương nào nhỉ?
Có nhớ quay về thăm cố hương?
Lầu nước buồn hiu đứng đợi em
Bến xưa chiều xuống phố lên đèn
Thuyền đi bỏ lại dòng sông vắng
Bỏ lại bao mùa trăng ấm êm
Chiều xuống Mường giang nước lững lờ
Mấy mùa sương khói dệt thành thơ
Màu hoa phượng thắm đâu rồi nhỉ?
Chỉ thấy hoa tàn rơi xác xơ
Thuyền đi, đi mãi không về bến
Cốc rượu giang hồ cũng ngấm say
Có biết bao mùa hoa phượng nở?
Và biết bao mùa hoa trắng bay?
Tượng đá đìu hiu đứng đợi ai
Bến xưa ngày ngắn nhớ đêm dài
Người đi – Đi mãi – Người đi biệt
Có biết trên đầu tóc lén phai?


Nguyễn Đức Nhơn ( PBC. PT)
( Trích trong Trầm Hương Thư Quán )
www.tramhuongthuquan.com

Góc. Với bến đợi.

Ai xa Phan thiết cũng nhớ về thành phố nơi ta đã trải qua thời niên thiếu , thời tuổi trẻ thơ mộng mà kỷ niệm thì đi theo chúng ta suốt một đời..Đi bất cứ đâu, đứng ở nơi nào, chỉ cần nghe giọng nói, hỏi thêm chút nữa, cùng trường, cùng con đường đi học là bỗng nhiên, xa hóa gần, rồi nhận nhau bà con..rồi cảm thấy như mình gắn bó nhau bởi những điều không thể diễn tả bằng lời..
Đồng hương, đồng môn.. sao mà dễ thương..sao mà đáng yêu..
Rồi đôi khi, ước chi mình được trở lại thời tuổi trẻ, đi lại những con đường xưa cũ, đứng ở sân trường mùa phương đỏ để man mác." có biết bao mùa hoa phượng nở . Và biết bao mùa hoa trắng bay ?"
Và, bâng khuâng bến đợi...

Lầu nước buồn hiu đứng đợi em
Bến xưa chiều xuống phố lên đèn
Thuyền đi bỏ lại dòng sông vắng
Bỏ lại bao mùa trăng ấm êm ( thơ NĐN )





Biển, Em Và Tôi
Biển quê tôi muôn đời ôm bóng nắng
Cồn cát nằm phơi ngực trắng quanh năm
Cũng có lúc biển vô tình dậy sóng
Mây bốn mùa theo gió núi về thăm
Em xa vắng có nhớ mùa hạ biển
Thành phố buồn vẫn đợi bước chân em
Biển Cali mỗi lần nghe sóng vỗ
Có làm em nhức nhối buồng tim?
Nhớ những lúc xôn xao mùa biển động
Lũ học trò vắng bóng những chiều hôm
Tôi và em vẫn thì thầm trong gió
Đợi đêm về nghe sóng vỗ triền miên
Em yêu dấu có bao giờ em khóc
Khi cuộc đời là hai ngả chia ly
Tôi và em xa nửa vòng trái đất
Biển mủi lòng thương kẻ ở người đi

Thôi em nhé vốn là loài chim biển
Chim vô tình cánh bạc vỗ bờ xa
Biển và tôi đã mấy lần bật khóc
Biển muôn đời vẫn dạo khúc tình ca…
 Thơ Nguyễn Đức Nhơn
( Trầm hương thư quán )

No comments:

Post a Comment