Tuesday, August 16, 2016





Mây Hạ. 

(Riêng Phượng tím)


                  
Lúc gửi cuộc tình qua biển rộng
Mây có buồn theo Phượng tím xưa ?
  
Mây bay về đâu trong gió hanh
Ghé xuống đời vui áo mỏng manh
Rót giữa tiếng cười men mật ngọt
Quên giọt tàn phai, những quẩn quanh  

Hạ hồng mây ghé qua khung cửa

Trời đất buồn thiu những cơn mưa
Không nắng lụa vàng thơm hè phố
Đâu những vần thơ cổ tích xưa     

Tình ngóng nỗi buồn qua kẽ tay

Ép cánh thời gian trên tóc mây
Gió mơn man khẽ đôi vạt áo
Qua vườn nhà ai hoa trắng bay

Hạ hồng nắng thắp chiều qua phố 

Gói chút cọng buồn phơi cành khô
Hương đất trở mình mang mưa tới
Đêm dường như.. Biển gọi. Sóng xô.

Lúc gửi cuôc tình qua biển rộng

Phượng tím xưa, Mây Hạ về đâu ?


 Góc. Với Phượng Tím.


Chúng ta còn bao nhiêu mùa Hạ để gặp nhau ?
Bao nhiêu lần mừng mừng tủi tủi ?
Bao nhiêu lần giận hờn, làm thinh ? ( Giống như trò chơi trốn tìm, cuối cùng mình cũng gặp được nhau, Nhưng, đôi khi...giờ ra chơi đã hết..)
Mình có đếm được thời gian trên những ngón tay già nua , trái gió trở trời sưng khớp ?
Sẽ là..hai, ba, năm...mùa Hạ tới ? Ôi, dĩ nhiên là điều không thể.

 Đã qua dần một năm từ ngày vui hội ngộ. 

Một năm. Bệnh tật song hành với tuổi già và đời sống mỗi ngày lướt qua, ta làm sao với ?. Nhưng trên tất cả, trong lòng chúng ta vẫn còn giữ lại một chút ngọn lửa an ủi  khi nghĩ đến nhau, sau những giây phút tất bật lo toan cho đời sống, sau một ngày mệt nhoài cơm áo.

Chúng ta không thể chia xẻ cho nhau những vết thương trong đời sống, những bất hạnh đến với người nầy và niềm vui đến với người kia, càng không thể chia xẻ những viên thuốc đắng đỏ xanh của bịnh tật. Buồn quá, phải không ?

Thật buồn...

Một năm. Chúng ta đã đi qua mọi nỗi thăng trầm trong cuộc sống và gắn kết nhau qua những hình ảnh, những giòng thư, trên Facebook, trên blog nên dù xa bao nhiêu, cách bao đường bay, bao đại dương vẫn cảm thấy hình như sợi dây nối những bờ yêu thương luôn ngân nga những điệp khúc yêu thương và gần gũi.

Bạn. Tình cảm chúng ta dành cho nhau, dù thời gian  già đi bao nhiêu năm, tình cảm ấy vẫn luôn ấm áp, ngọt ngào như những kỷ niệm về ngôi trường thân yêu cũ, vẫn nằm yên ắng trong ký ức thời niên thiếu của chúng ta, ở một khoảng đời đẹp đẽ  mà khi nghĩ tới, khi nhớ về, nó được âu yếm khoác qua lăng kính mầu hồng của ấm áp, mầu vàng của niềm vui, mầu xanh của hy vọng.. 


Có phải, đến tận bây giờ  chúng ta vẫn gắn kết nhau bởi những ký ức- thiêng -liêng đó ?


Cám ơn những người bạn, trong năm qua đã  bắc nhịp cầu thân ái, mang chúng ta lại gần nhau.

Cám ơn đời sống đã cho tôi còn được những -giây- phút- yêu- người.

No comments:

Post a Comment