Tuesday, April 18, 2017

                                                 
                                           Vô cùng thương tiếc 
                                           Trung Tá Nguyễn Thị Hạnh Nhân                                                                                      

Khoảng giữa năm 1977, tiểu đoàn tù binh chúng tôi được phân tán ra để chuyển trại đi nhiều nơi. Một số đi đâu không rõ, còn chúng tôi mấy chục mạng được về Hóc Môn, căn cứ của liên đoàn 5 Công Binh cũ. Bị cầm tù trong rừng rú hai năm trời, về một nơi có nhà cửa tường xây, mái lợp fibro ,nhiều người cảm động quỳ ôm nền xi măng quen thuộc, vì đã tưởng như sẽ không bao giờ gặp lại những gì gọi là thế giới văn minh nữa. 
Ở đây không có đất để cuốc đất trồng khoai hay củ mì, nên ngoài những lúc đi làm cỏ cạnh hàng rào hay vệ sinh quanh chỗ ở, chúng tôi phải đi rỡ mái tôn của những khu nhà còn rất đẹp trong trại. Tháo gỡ những bồn cầu của khu nhà vệ sinh. Trong lòng người nào cũng tiếc hùi hụi khi phải phá bỏ những ngôi nhà đẹp đẽ như vậy. Sau mới biết họ sai chúng tôi tháo dỡ tôn, bồn cầu, thậm chí cả gạch bông, cửa sổ để bán, hoặc đem ra Bắc.
Và lúc ấy tôi nhận ra, không xa lắm, cách chúng tôi một hàng rào ngang qua ban quản giáo, là khu của các chị nữ quân nhân.
Lúc ấy gạo không có, đồ ăn sáng và chiều chỉ có hai miếng bột mì luộc bằng lòng bàn tay. Xen kẽ với những ngày ăn bột là những ngày ăn khoai lang, một ngày được 4 củ khoai lang dài chừng gang tay. Ăn xong có nhiều người vào chỗ nằm không dám động đậy vì sợ "tiêu hết năng lượng". Ở trại này chẳng có gì ngoài những xe cần cẩu, xe ủi ngổn ngang nằm đợi rỉ sét và những cây bã đậu. Cũng đã có người đói quá ăn cả hột bã đậu, và sau đó đi cầu không ngớt vì hột bã đậu là một loại thuốc xổ mạnh. Một tay dược sĩ, tất nhiên rõ những gì độc hoặc không độc, đi vớt cả thau nòng nọc cóc, nhưng cứ nhất định là ăn được. Con gì ngo ngoe là ăn được hết. Anh ta nói. Tất nhiên chúng tôi xúm vào giựt cái thau đó đổ đi. Hình như cái đói làm con người không còn lý trí gì nữa. Vì vậy có nhiều người "bị" kêu lên "làm việc", được cho ăn vài bữa no nê và những lời hứa hẹn. Sau đó đã cam tâm làm antenne cho họ. Bán đứng đồng đội.
Một thời gian sau, có vẻ như được tiếp tế nhiều hơn từ Liên Xô. Lượng bột mì cũng khá hơn. Ăn bột luộc riết không nổi, mấy tay trưởng khối đề nghị với họ làm lò bánh mì. Nhờ đôi chút "kiến thức" tôi được ở trong đội làm bánh mì.
Công việc này cực vì gần như làm suốt ngày nhồi bột, làm bánh, nướng bánh, đốt lò. Nhưng được cái no bụng vì ăn bánh mì thả giàn, và "chôm" bột đã nhồi về cho bạn bè tha hồ nấu nướng, làm bánh canh.
Lò bánh mì không xa các chị nữ quân nhân là mấy, chỉ cách một hàng rào kẽm gai. Khu nhà vệ binh và quản giáo cũng không gần, để đôi khi tôi có thể nói dăm ba câu thăm hỏi, và để lên tinh thần lẫn nhau.
Nhưng thật bất ngờ, một thời gian sau khi tiếp xúc một số chị, những người đàn bà chân yếu tay mềm kia, đều có một tinh thần sắt thép cứng cỏi. Không đội trời chung với Việt cộng. Thay vì chúng tôi an ủi họ, thì họ lại dạy cho chúng tôi phải luôn luôn giữ vững lập trường Quốc Gia. Đừng để "chúng nó" khuất phục các anh, chết vinh hơn sống nhục. Các anh đừng lo cho chúng tôi. Ở đây chúng tôi trăm người đều đồng lòng như nhau.
Gặp các chị không nhiều, và cũng không nói được nhiều. Nhưng từ xa họ gởi cho chúng tôi những cái gật đầu, ngước mặt, và những ánh mắt rực lửa căm hờn. Các anh nói nhau đừng bao giờ làm antenne cho tụi nó. Hèn hạ lắm.
Tất nhiên những thằng tù chúng tôi phục sát đất sự cứng cỏi, sắt đá của những người nữ quân nhân trước kia chỉ quen với công việc bàn giấy văn phòng hơn là súng đạn.
Vài tháng sau đội của chúng tôi chuyển lên Phước Long.
Trong tâm trí tôi đến giờ, những người bạn chiến binh nữ quân nhân đó vẫn để trong tôi một niềm kính phục và thương mến.
Và ngày hôm nay. Sáng thứ Ba, lúc 1:43AM, ngày 18 tháng Tư, Trung tá Nguyễn Thị Hạnh Nhơn qua đời tại Little Saigon, California.
Chúng tôi, những người lính, thương phế binh, quả phụ Việt Nam Cộng Hoà luôn nhớ ơn chị.
Và Tổ Quốc Tri Ân chị, Trung tá Nguyễn Thị Hạnh Nhơn.

 (Khôi Việt )

                               Nữ quân nhân Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa

No comments:

Post a Comment