Tuesday, September 25, 2018


                   Cát Bụi Lưu Vong ( 9/2018 )
                   ( Túy Hà )


Tôi định sẽ viết một chút gì đó về một loài hoa yêu thích khi lần đầu được nhận “Dã quỳ vẫn nở” của anh ..
Tôi thích tựa đề giản dị nhưng mang cảm giác thật gần gũi với cuộc đời bình thường xung quanh. Tôi nghĩ lúc ấy, chắc tâm trạng của anh vui hơn bây giờ, chứa chan yêu đời yêu người và trái tim còn đầy ắp niềm vui... 
Nhưng hôm nay, khi nhận tập thơ Cát Bụi Lưu Vong” của anh, lòng tôi bỗng chùng xuống như vừa vấp chân chạm một bước hụt..
Những bài thơ của anh buồn quá. Có phải nỗi buồn từ những đêm đối diện đêm, đêm tỉnh thức hồn đau như nguyệt vỡ khi nửa khuya, bất chợt nhìn mảnh trăng treo cô quạnh trong bầu trời rộng hay Thu lồng lộng trăng ngà.
Hình như có điều gì u uẩn gần như buông xuôi .. như thể . 

“ có những nỗi buồn
đã chìm sâu trong quá khứ
hằng đêm thức giấc
tìm lại ký ức mình”
( từ câu lục bát nát nhầu trong mưa )

Có phải, khi cuộc đời chỉ là phù du, khi mọi thứ bỗng chốc tựa khói sương và lúc nhìn đoạn đường đã đi qua, những hoài bão không trọn vẹn và chấp chới trong bóng hoàng hôn của cuộc đời, người ta thường níu kéo, gậm nhấm chút ký ức còn sót lại để khao khát làm đầy gói hành trang ở chặng cuối cùng?
Những ký ức thường mang màu xám khô của tiếc nuối, màu tro tàn của vô vàn kỷ niệm ..
Trong mảng ký ức ấy, anh sẽ tìm được gì ? 
Có chăng chỉ là  những hạt bụi lưu vong ..
Nhưng tôi sẽ không viết về những hạt bụi ấy. Buồn quá. Buồn lắm . Tôi sẽ tìm bức tranh mùa Thu lãng đãng trong trái tim của một người thi sĩ, vì mùa Thu là mùa của thi nhân, mùa của yêu thương bất tận, mùa của hơi thở đất trời nồng nàn thổi man mác những hồn thơ.
Tôi tìm cho chính tôi, môi hồng đào của phiến mây trời, màu ngọt ngào nắng lụa, màu rực rỡ vàng thơm hoa Cúc, và sẽ tô lên đó những vệt sơn óng ánh bạc, biết đâu sẽ thắp thêm vào không gian mùa Thu kia chút ấm áp ngọt ngào của nắng?
Tôi hy vọng sẽ tìm thấy trong ” Cát Bụi Lưu Vong” bàng bạc vô vàn những khúc tình thu . 
Nhưng những mùa thu trong thơ của anh buồn như lời trăn trối, tựa như sau những mảng thu kia là âm vang tiếng thở dài vừa trượt qua mảng cô đơn ray rức nỗi tuyệt vọng .

Thu bất biến
Thiên thu không tận
Chỉ có người khuyết tật 
níu bờ Thu  
( Thu không tận )

Sao chờ đợi mùa Thu mà anh lại sợ  chạm tay Thu cuống lá cũng rời, sợ hoa chanh rụng cho gần thềm rêu, sợ cả tiếng chuông chiều nhói đau khi mùa Thu tới?
Sao lại sợ cả bước chân thu rơi đâu đó khẽ khàng trên phiến lá ?
Nhưng thấp thoáng đâu đó, bên cạnh hoang mang là nhịp đập tha thiết từ nỗi lòng tha nhân:

Hoa Cúc nở 
vàng trên huyệt mộ
Tối tăm ta
nhưng sáng 
cả đời nầy
( Cúc vàng)

Và, tình cờ làm sao, tôi tìm thấy cho mình một đóm nắng thu hiếm hoi nhỏ xíu khi anh, người thi sĩ ấy với Cúc vàng lục bát nửa vầng trăng Thu đã ngập ngừng:
Chút duyên thơ 
giữa ta bà
ta về bắt mộng
níu tà áo em .. “ 
( Thu phân vàng Cúc trăng nghiêng)

Thì ra, trong sâu thẳm nỗi niềm ấy, anh vẫn có riêng cho mình chút hạnh phúc rất dễ thương dù chỉ khoảng khắc chợp mắt trong cơn đồng thiếp.
Mùa Thu của anh, tôi không tìm thấy một chút gì dù rất nhỏ nhoi của niềm vui. Không một chút dù là màu xanh cỏ lá, màu tím biếc mây trời. Nó, trước sau chỉ là một bức tranh ảm đạm bàng bạc khói sương. Anh mượn mùa Thu để nói đến nhân sinh quan của anh về cuộc đời, về thân phận kẻ lưu vong.

Phận người tôi
phận yếu hèn
thất phu lỡ vận
buồn lên cõi người
Và từ đó thơ hoá thành lệ nóng
Rơi xuống đời những xác lá khô đau 
( Ý thơ)

Làm sao tôi có thể mang vào muà thu màu vàng thắm tươi của từng đoá dã quỳ rực rỡ khi chính anh, qua lăng kính phủ màu xám tro, là nỗi nhức nhối cháy âm ỉ:

mùa Thu hoá đá từ nỗi nhớ
diệp bất ly thân Cúc vàng mơ
như tim người lính thời chinh chiến
dấu ấn sâu thêm những dại khờ 
( biệt hận Thu )

Dù đi tận cùng trời cuối đất, dù đêm mờ nguyệt tận, và dù mai kia phải rời khỏi một đời cát bụi lưu vong, hình hài anh vẫn mang nguyên vẹn trái tim của người lính , của một thời chinh chiến ..
“ ngăn lại dùm anh cơn gió thoảng
thực hư tình ảo hỏi nghìn sau
( chút Thu và Dung)

Vậy thì... tôi biết tìm mùa Thu của anh ở đâu?  



                       Bìa sau của tập thơ Cát Bụi Lưu Vong
                      ( tháng 9/2018)
                       ảnh: Khôi Việt

No comments:

Post a Comment