Thursday, February 21, 2019


                      vườn xưa..một thời yêu dấu

Nhà cũ

Ông về lại căn nhà cũ.
Đứng bần thần nơi căn bếp rộng, ông nghe tiếng gió đẩy cánh cửa kẽo kẹt nhịp rụt rè như bước chân của loài chuột ăn đêm. Căn nhà bỏ hoang treo bảng bán đã lâu, không hơi người nên mùi ẩm mốc trong không khí xộc thẳng vào mũi. Có lẽ lâu lắm vợ cũ của ông không trở lại đây từ buổi sáng gặp nhau ở toà. Cô chỉ nói một câu “ good luck” và biệt tăm từ đó.
Ông nhìn dấu son môi nổi mờ mờ trên ly rượu đang nằm lăn lóc trên bàn bếp, và tự hỏi, cô đã đến đây lúc nào, trước hay sau cái ngày định mệnh ấy.
Cái ngày định mệnh ? Chẳng có gì gọi là to tát. Ông quên đón con sau giờ học. Hai vợ chồng cãi nhau. Cô gọi ông là kẻ vô trách nhiệm. Lời qua tiếng lại. Trong lúc nóng giận ông xáng cho cô một bạt tai. Ha. Rồi cảnh sát tới, cô một mực đòi ly dị.
Không nhiều nhặn tài sản chung để chia chác. Tài sản quí nhất với ông là đứa con, và từ ngày cô mang nó đi, hầu như nó cũng biệt tăm hơi như mẹ của nó.
Cô đã chọn căn nhà nầy, ngay lần đầu tiên đi coi nhà vì vị trí yên tĩnh và thơ mộng . Sau bờ đê cao phía bên kia là cánh rừng thông bát ngát. Nhà ở ngay góc đường nên đất rộng và tương đối xa hàng xóm.
Không gian thật lý tưởng cho cặp vợ chồng đang trong thời kỳ hạnh phúc và nôn nao đón đứa con đầu lòng.
Mà thật. Ông đã có những tháng ngày rất hạnh phúc. Những ngày ấy hồ như là giấc mơ không thật.
Ông nhìn chăm chăm vào bộ bàn ăn đặt ngay góc bếp nhìn ra khu rừng. Ông cố hình dung, tưởng tượng lại dáng đi nhanh nhẹn của vợ ông lúc cô nấu nướng. Dọn chỗ nầy, bày chỗ nọ, lấy thịt ra khỏi lò nướng, cắm hoa, thắp nến trên bàn ăn.
Cô chỉ thích nến mùi vanilla hiệu Yankee, mỗi lần order cả thùng xài nửa năm mới hết.
Ông cố tưởng tượng mọi tiếng động của những ngày hạnh phúc ấy, chỉ mới đây thôi nhưng ông có cảm giác mình là kẻ bị thế giới chối bỏ, và kẻ vừa trở về từ hoang đảo kia đã mất đi hoàn toàn ký ức của quá khứ, kẻ hiện tại là ông lại quá xa lạ với khung cảnh xung quanh mà một thời ông đã vun xới với bao khát vọng
Ông mở cửa lần ra sau vườn. Đập vào mắt ông là hồ tắm đầy rêu, lá ủng khô và rác. Ở đây, ông dường như nghe lại, tiếng đập nước bì bõm của đứa con và vợ ông, cô nằm sưởi nắng trên chiếc ghế nhựa xanh, cô đeo mắt kiếng đen, đeo headphone và trên tay đang cầm ly rượu đỏ.
Không còn chỗ để bước qua với vật dụng bỏ ngổn ngang. Máy cắt cỏ, máy cưa, lò nướng thịt, lò đốt củi mùa đông..Cây đào bên nhà hàng xóm ngã đè gẫy khúc hàng rào góp phần thêm vẻ rệu rã vốn sẵn đã thê lương.
Ông dừng rất lâu bên cây sồi đã mắc sẵn hai hàng dây thừng với miếng gỗ xích đu, một chỗ rất ưa thích của con ông, và cả ông nữa . Những ngày cuối tuần êm ả, dưới tàng cây rậm mát, ông và cô cùng ngồi đung đưa, đung đưa.. nghe bên kia rừng thông, tiếng chim hót hòa điệu theo tiếng suối chảy róc rách.
Một bức tranh thật nên thơ.
Một gia đình hạnh phúc.
Đạp vẹt lên đám cây khô, ông ghé ngồi trên chiếc xích đu. Hai sợi dây thừng hình như đã mòn. Nó thở hơi rin rít như người bị bịnh hen suyễn.
Chừng nào nó sẽ đứt như chính cuộc sống của mình ? Ông trầm ngâm thở dài.
Thực lòng, ông rất muốn cô trở về, hàn gắn lại những đổ vỡ mà ông biết, mình có phần lỗi sau sự việc ấy. Nhưng lỗi ấy, có thể tha thứ cơ mà. Ông là người cha, người chồng tốt. Tiệc tùng họp mặt, ông không nhìn nghiêng ngó ngửa. Rượu chè thì thỉnh thoảng. Ông không có thú vui nào khác ngoài niềm vui dành cho vợ con. 
Cô còn đòi hỏi điều gì nơi ông nữa ?
Nhưng, cô quá lạnh lùng khi ông cầu xin điều đó. Thậm chí, ông chẳng đáng là hạt bụi làm cay mắt. Ông sợ khi nhìn ánh mắt đầy căm ghét và xa lạ ấy.
Sao người phụ nữ lại có thể dễ dàng quay lưng, dễ dàng ruồng bỏ mọi thứ như vất đi mớ quần áo cũ khi cuộc sống đó ít nhiều đã từng là một phần đời của họ ?
Nghe đồn, cô đã có bạn trai mới. Người ấy là bác sĩ, cùng phòng phẫu thuật với cô và là bạn học thời sinh viên. Có phải đó là nguyên nhân mà cô mạnh mẽ dứt khoát với ông ? Cô có hạnh phúc không ? Đôi lần ông tự hỏi mặc dù ông biết, những mong ước hàn gắn của mình đi vào ngõ cụt.
Nhưng trái tim ông luôn nhắc nhở rằng, ông vẫn còn yêu cô, vẫn tha thiết cần cô nhưng ông biết mình thật sự không còn cơ hội. Người phụ nữ khi thay đổi họ đã nhanh chóng chặt đứt đường về, riêng người đàn ông luôn nhìn lui mỏi mắt để mong tìm lại dấu chân ngày cũ.

Ông trở lại gian nhà bếp. 
Lúc ấy, trong cơn mê muội ông lại ao ước nghe tiếng nước sôi trên bếp, tiếng va chạm muỗng nĩa và mùi thức ăn ngào ngạt vừa lấy ra từ lò nướng.
Ông ngắm nghía dấu son môi của vợ ông mờ nhạt trên thành ly. Màu son hồng tím từ món quà kỷ niệm sau mười năm ngày cưới. Màu tím hình như nhạt dần nhưng mầu hồng còn rất đậm, nổi rõ những đường vân môi..

Ông áp môi mình trên vành ly, ngay chính đường vân hồng và bật khóc.
( Nhật Nguyễn)


                                  Chỉ còn lại mùa Đông

No comments:

Post a Comment