Saturday, November 3, 2018


                      Quán xưa...

    Cổ tích


   Không còn một chỗ gọi tên Cổ tích
   Mở. Đóng. Những trang sách khắc dấu thời gian
   bàn ghế chơ vơ
   Chỗ ngồi lặng lẽ
   Em hồn nhiên vẽ ước mơ trên những vệt màu
   đỏ xanh tím biếc
   bức tranh vẽ khu rừng mùa thu khẳng khiu
   trơ trụi
   để nhớ một thời Cafeteria
   đường Lê Lợi
   (người thì đông
   khói thuốc mịt mùng
   và nhạc rót lâng lâng dụ dỗ hồn đi lạc)
   Không còn chậu hoa mùa đông héo rũ
   Phong linh
   va vào nhau đưa đẩy
   leng keng
   Không bên kia khu rừng thông
   Mùa xuân chim gõ kiến kêu rù rù gọi bạn.
   Cột kèo già nua ngậm sương khói
   Bạc thếch chỗ ngồi
   Bạc thếch mùa qua.
   Hàng gạch vữa chèo kéo nhau
   nham nhở
   Chỗ nầy, từng là anh, từng là tôi
   Những chùm hoa dại không nhà
   Hối hả tìm bóng râm chạy trốn
   Bờ giếng cong cong
   Rêu xanh dấu gạch
   Miệng khô khốc đuối mùa hạn hán
   Ngày thở dài.
   Đêm. Khao khát chờ cơn mưa .
   Tượng thiên thần ngơ ngác
   nhìn
   ngón tay gãy.
   Mắt buồn như trời đêm
   Mắt buồn như bóng tối
   Buồn như anh và em
   Khi Cổ tích sắp, đã, mất dần trong
   từng mảng ký ức.
   Khô.

   ( Nhật Ng.)

3 comments:

  1. Ghé qua nhà vội vã
    Thăm hai bạn thân thương
    Ăn một tô hủ tíu
    “Thêm sức vượt dặm trường”
    Mang theo cà phê nóng
    “Cho tỉnh ngủ canh thâu”

    Thương tấm lòng bè bạn
    Thăng trầm vẫn còn nhau
    Chỗ ngồi chưa đủ ấm
    Đã nói câu giã từ
    Thời gian như vỗ cánh
    Nói gì cũng thừa dư

    Vững tin mình gặp lại
    Dù lá thu úa vàng
    Đừng nhìn nhau ái ngại
    Đông tàn xuân lại sang

    ReplyDelete
    Replies
    1. Ghé thăm sao vội vã
      Không ở lại hàn huyên
      Cảnh sát đâu có rượt :-)
      Mà vội chạy như điên

      Delete
  2. This comment has been removed by the author.

    ReplyDelete