Thursday, March 31, 2016









*Viết từ Mường Giang



          Bước vào thế giới thơ của nhà văn nữ Nhật Tân ( Nhật Nguyễn) trong vườn thơ Bình Thuận xưa nay vẫn là đến với những ái ngữ sâu đậm tình người, nồng nàn và chân thật. Tình yêu của cô được thể hiện qua đủ mọi khía cạnh ( Tổ quốc, xã hội , cá nhân và siêu hình ) vẫn luôn là một nguồn cảm hứng trác tuyệt và vô tận của thi nhân.

             Thiên đường tình yêu của Nhật Tân, vẫn luôn rải rắc đầy sắc thắm gấm hương, nhưng cũng đẫm lệ với những trăn trở bàng hoàng vương mang  khắp chốn . Quả là một ngạc nhiên đầy cảm động khi đọc lại một bài thơ mới của thi nhân, thời gian có xa cách nhưng vẫn chan chứa ấm nồng, với nhịp đập ray rức rung cảm, khiến cho tha nhân cũng bâng khuâng lạc lối về.


         . Có lẽ gió biển vùng New Orlean hiện tại cùng vùng đất mẹ Phan Thành, đã hun đúc nên một tài hoa trác tuyệt, nhân hậu đầy ấp tình người..thật đáng khâm phục và ngưởng mộ.

           Có thể nói tình yêu trong thơ văn Nhật Tân , qua những cảm nhận,  là một tình yêu nồng nàn và đậm đà nhất. Ta đã phải rung động theo vần điệu tuyệt vời, điêu luyện của Cô trau gửi về một dấu yêu, mà có lẽ ai trong chúng ta vẫn hằng có để yêu thương ấp ủ khi xa cách hoài vọng.

           Không khác với các cổ thiên tình sử, tình yêu trong thơ Nhật Tân là những bậc cung thương có say đắm xuyến xao mà cũng đầy hờn đau khổ luỵ trầm luân. Không gian tình yêu ấy chứa đựng thêm những ly tao chinh chiến những ánh mắt vội vàng những bến ga đời tan hợp của vùng trời loạn lạc. Khách đến với người thơ Nhật Tân, xin đưọc dừng chân để níu bắt một chút dư hương trong vườn ngự.

            Thơ văn của  Nhật Tân cũng là những tiếng lòng rên nghẹn thẩn thờ,. Người ta có thể nói là hồn thơ đã đến lồng lộng căng đầy tự nhiên với người thơ chớ không phải người thơ đã tìm đến nàng thơ một cách gượng ép. Tiếng thơ  có bi thương như giọt sương khuya não nuột đi chăng nữa, phải chăng chỉ vì người thơ đã vừa là chứng nhân, vừa là nạn nhân, trong cảnh huống bi hùng chung của mọi người con Việt. Nói cách khác, thế hệ chúng ta đã phải hứng chịu bao nỗi lầm than nghiệt ngã với tiếng đạn bom bùng nổ xéo tai từ thuở nằm nôi, thử hỏi còn bao nhiêu niềm vui gọi là trọn vẹn?

            Có những vần thơ làm nung nấu căm hờn. Có những vần thơ làm người đọc miên man. Có những vần thơ làm tao nhân ngấn lệ. Hồn thơ của Nhật Tân chứa đựng tất cả nổi đau..khiến cho ai đọc tới cũng rã rời.

            Đi tìm cái thật trong Nỗi Nhớ của thế giới Thơ Văn Nhật Tân , đã khiến cho ta lạc lõng trong một cõi vô thường nào đó, như hình  rất là xa lạ, sau phút bắt gặp cái tình yêu sét đánh đầu đời, rồi trở thành kẻ ngày ngày hằng mong, đêm đêm thương nhớ, tự bao giờ, có ai mà biết được. Cũng từ đó, thời gian sao mà thấy rất lạ lùng, với cái ấn tượng nổi chết đang xồng xộc chạy đuổi sau lưng mình, để rồi cứ tưởng lá vàng từng chiếc rơi đầy bờ vai cuộc đời, mà quên mất đi mùa xuân tới.Nhưng tự ngàn xưa, xuân cũng chỉ “ nhất phiến hoa phi, giảm tý xuân” thế thôi. Rốt cục, đời người qua thời gian với đêm, với lạnh, với mưa, với buồn, hầu như ai cũng phải đi qua một mùa đông tâm thức, trơ trọi, buồn bực của cuộc đời. Nói một cách khác, trong mảnh vườn hồn đầm đìa nước mắt, thơ văn  của Nhật Tân đã ươm mầm, trổ ngọn, nhưng vì được tưới bón bằng nước mắt, nên thơ cũng theo tác giả  hắt hiu, lạnh lẽo trong cuộc sống lưu đày không lối thoát, trên chính thân xác và đất nước, quê hương mình.

            Chẳng phải ngẫu nhiên mà thơ buồn và đâu phải ai thất tình cũng tương tư ? Tú Xương đã giải thích cái trạng thái đó :

“tương tư nào lọ là mưa gió,
một ngọn đèn xanh, trống điểm thùng ..”

        

         BỔNG DƯNG VÔ HẠN
         NHỚ MIÊN MAN

Sáu câu vọng cổ thời thơ dại
học mót từ trong ngõ ngách đời
âm hưởng cuộc tình anh bán chiếu
đâu ngờ số phận chính thân tôi

Buổi đó cơ hàn manh áo bạc
nên hoa niên như chuyện hoang đường
người ta xe ngựa vui đèn sách
tôi ' Nặng Tình Xưa , Liễu Thuận Nương (1) '

Ừ, Liếu (2) dẫn hồn vào tịch mịch
Xàng Xê (3) thêm nản cuộc phong trần
quẩn quanh dò dẳm trong hư ảo
đời thế làm sao chẳng nát thân ?

Nên đã an vui cùng định mệnh
bước đi không biết tới phương nào
về đâu trời đất mênh mông quá
' Lưu Thủy, Nam Ai (4) khóc hận đau

Giờ bổng thấy thèm câu vọng cổ
tình tang đêm ngủ hát rong mơ
như ngày lưu lạc đời chinh chiến
rượu đế mồi khô hứng bất ngờ

Câu chuyện thần tiên đâu hẹn trước
bổng dưng vô hạn nhớ miên man
ngủ cung nắn lại dây ù liếu
dạ cổ mời em dạo khúc đàn                   
(1) (2)(3)(4) tên các bản cổ nhạc


           

Xóm Cồn Hạ Uy Di
Đầu Hạ 2016
MƯỜNG GIANG






Anh. Người bạn lớn. 
Giữa quá khứ và hiện tại, đôi khi, nó trở nên gần gũi khi chúng ta nhắc với nhau về kỷ niệm. Khi chúng ta nói với nhau về Sài gòn, dù chỉ còn trong ký ức buồn, nhưng, những người chúng ta đã gặp, những tình thân thời tuổi trẻ, như anh Cang, anh Bút..và căn nhà ở Nguyễn Thiện Thuật mà ngày xưa, anh nhiều lần ghé qua, nó mang lại cho chúng ta , những nuối tiếc ngậm ngùi pha lẫn mảng  quá khứ hào hùng mà nếu được sống lần nữa, chúng ta cũng lựa chọn con đường đó, những tình thân đó, như đã từng..
Anh. Người bạn lớn. 
Thơ, văn đến trong mỗi người ở những rung động , cảm xúc khác nhau, nên chi..mỗi người đọc cũng mang tâm trạng khác nhau. Nên thơ tình thường dễ làm say đắm lòng người..Như " Câu chuyện thần tiên đâu hẹn trước. Bỗng dưng vô hạn nhớ miên man. Ngũ cung nắn lại dây ủ liễu. Dạ c mời em dạo khúc đàn." Như Bá Nha- Tử Kỳ với khúc " Lưu sơn cao thuỷ" Khúc Dương- Lưu Chính Phong, tri âm tri kỷ mà bi thiết.
Những mối tình tri kỷ đó, vượt cả không gian , thời gian, Nó đẹp đẽ như được góp lại bởi nghìn trang cổ tích, và , hãy cám ơn đời sống cho trái tim chúng ta vẫn còn rung động theo những vần thơ..
Cám ơn anh. Người bạn lớn. Sáng nay.

No comments:

Post a Comment