Saturday, June 18, 2016


y nguyên ban đầu

Thơ Hoàng Lộc

có cần phải lấy được nhau
mới là có nhau ?

trăng có lấy được sông đâu
mà trăng hoài trong nước ?
núi có lấy được mây đâu
mà núi chiều đầu bạc ?
em có lấy được anh đâu
mà em không ngừng mắt ướt
ân cần xưa sau ?

em bảo em coi thường bất trắc
khi đọc thư tình anh
những trang thư cổ kim em chưa từng đọc
thư gắn liền đời nhau

em từng giữ gìn em
những ngày không thể gặp
một đời không được gặp
em giữ gìn em cho anh

có khi lấy được nhau - ta không thể nào được vậy
anh tin những điều em từng nói
anh là vua hiền
em dịu dàng cung phi

mùa ngâu tới rồi
ta ngàn trùng ly biệt
hai phía trời cùng mưa mau
em nhón lên cho anh vừa cúi xuống
y nguyên ban đầu




 thơ Hoàng lộc :


Hoàng Lộc, với tôi, những ngày trước bảy lăm là một trong những tên tuổi làm thơ Quảng Nam nổi tiếng, cùng thời với Thành Tôn, Luân Hoán, Huy Tưởng. Tôi đọc những bài thơ tình của anh một cách say mê vì hồi đó, tuổi học trò mới lớn, chắc ai cũng để trong tim mình hay theo đuổi một bóng sắc nữ sinh nào đó, cùng trường hay cùng lớp.
Thơ Hoàng Lộc nói giúp tôi những mơ mộng, những yêu thương, những theo đuổi bóng hình...


Rồi tất cả như dòng cuồng lưu, chúng tôi vào lính, bỏ lại ngôi trường trung học, bỏ lại thị xã êm đềm. Hoàng Lộc có Hội An. Tôi có Tam Kỳ. Sự đồng cảm hình như có sẳn trong lòng mình, nên khi đọc thơ Hoàng Lộc, tôi thấy như anh đã nói hộ mình nhiều điều mình muốn nói.

NGÀY TRỞ LẠI HỘI AN

khi anh về trời phố cũ lên sương
đôi chút lạnh đôi chút sầu tháng chạp
vừa đủ mỏi đôi chân thằng lãng bạt
anh nghiêng vai ngó lại cuộc đời mình
áo bụi mù và tóc gió phai xanh
tay vẫn ngắn để trăm lần thua thiệt
phố thì nhỏ anh còn qua chưa hết
lại hoài công đi bắt mộng bên trời
khi nhớ ra mình đã tuổi ba mươi
ba mươi tuổi sao cứ hoài lỡ vận?

khi anh về buồn hơn loài mây trắng
nghĩ người xưa phú quí mới hồi hương
chuyện công danh như muối xát trong hồn
chưa áo gấm nên hoài hoài viễn xứ
anh sợ qua nhà từng bằng hữu cũ
sợ qua đường gặp những dáng tình xưa
kỷ niệm thì xa, xa quá - mơ hồ
chẳng lẽ nhắc để làm nên yêu dấu?
khi anh về bé vừa lên mười sáu
rất dịu dàng nhưng rất lạ đời anh
khi đưa tay gõ vội trái tim mình
nghe sai lỡ như một lần dâu bể
anh đã già rồi hồn khô ý trễ
tương lai mù trên mấy ngọn sầu đông
yêu vô vàn cũng rớt giọt tình không!

khi anh về bất ngờ anh biết khóc
qua hiên nhà người, bé vào lớp học
bé đâu hay thành phố đó lên sương
là khi anh cúi xuống một đời buồn ...
(1972)

Hoàng Lộc làm bài thơ này năm 1972, cũng là năm tôi đã ra trường Đà Lạt và đang hành quân cùng trời cuối đất ở các vùng Quảng Ngãi, Quảng Tín, Quảng Nam. Tôi cũng có một tình yêu như thế, nên tôi yêu thơ anh, dù chưa gặp mặt anh lần nào.
Trước ngày anh đi Mỹ, tôi có gặp anh ở Quán Bún Bò Phan Nhự Thức, anh vào Sài Gòn để phỏng vấn hay thu xếp cho gia đình ra đi hay sao đó, mà thấy anh rất bận rộn. Anh tới quán một chút, rồi anh đi. Tôi trong đám bạn văn lô nhô đông đúc chào anh, tôi bắt tay anh. Thế thôi. Chắc anh cũng chẳng biết tôi là ai trong đám đông xô bồ ấy.
Cho đến mãi năm 1999, Hoàng Lộc xuất bản tập thơ thứ ba, Qua Mấy Trời Sương Mưa, anh từ tiểu bang Tennessee về nam Cali cùng ra mắt tập thơ này, cùng hai bạn văn nữa là Lâm Chương và Phan Xuân Sinh từ Boston, Machachusette về. Buổi ra mắt sách do anh chị Thái Tú Hạp, Ái Cầm đứng ra tổ chức và khoản đãi bữa ăn trưa.
Xong buổi Ra Mắt Sách, hình như buổi trưa hôm sau, tôi có mời các bạn văn đến nhà tôi nhậu chơi, hôm đó rất vui là hân hạnh có được những nhà văn, nhà thơ mà tôi yêu thích như Nguyễn Xuân Hoàng, Phùng Nguyễn, Khánh Trường, Đặng Hiền, Nguyễn Nam An, Lâm Chương, Phan Xuân Sinh, Hà Nguyên Du, Vương Trùng Dương, Thành Tôn...Lại thiếu Hoàng Lộc, tôi hỏi Thành Tôn thì Thành Tôn nói Hoàng Lộc bận đi theo tình (nói đùa vui thôi).
Thế đó, biết nhau nhưng gặp nhau rất ít, hình như trong cuộc sống của Hoàng Lộc, tôi thấy lúc nào cũng bận bịu. Anh ở Tennessee rồi chuyển qua Arkansas, và bây giờ hình như chuyển đi nữa, không biết đi đâu. (mới nghe anh nói từ SG).
Tuy nhiên sự đồng cảm qua thơ lúc nào cũng đầy ắp trong tôi.

Như đã nói ở trên, thơ Hoàng Lộc thể hiện cuộc đời anh, những cuộc tình anh, đều đẹp, có yêu thương, nhung nhớ, có đổ vỡ, chia lìa, nhưng tất cả đều nhẹ nhàng. Mỗi cuộc tình đã đem đến quả tim chàng rướm máu, nhưng chàng vẫn cười cợt bông đùa, coi như chẳng có gì, chẳng làm sao.
( Trích từ bài viết của anh Trần Yên Hòa )

No comments:

Post a Comment