Thursday, March 31, 2016









*Viết từ Mường Giang



          Bước vào thế giới thơ của nhà văn nữ Nhật Tân ( Nhật Nguyễn) trong vườn thơ Bình Thuận xưa nay vẫn là đến với những ái ngữ sâu đậm tình người, nồng nàn và chân thật. Tình yêu của cô được thể hiện qua đủ mọi khía cạnh ( Tổ quốc, xã hội , cá nhân và siêu hình ) vẫn luôn là một nguồn cảm hứng trác tuyệt và vô tận của thi nhân.

             Thiên đường tình yêu của Nhật Tân, vẫn luôn rải rắc đầy sắc thắm gấm hương, nhưng cũng đẫm lệ với những trăn trở bàng hoàng vương mang  khắp chốn . Quả là một ngạc nhiên đầy cảm động khi đọc lại một bài thơ mới của thi nhân, thời gian có xa cách nhưng vẫn chan chứa ấm nồng, với nhịp đập ray rức rung cảm, khiến cho tha nhân cũng bâng khuâng lạc lối về.


         . Có lẽ gió biển vùng New Orlean hiện tại cùng vùng đất mẹ Phan Thành, đã hun đúc nên một tài hoa trác tuyệt, nhân hậu đầy ấp tình người..thật đáng khâm phục và ngưởng mộ.

           Có thể nói tình yêu trong thơ văn Nhật Tân , qua những cảm nhận,  là một tình yêu nồng nàn và đậm đà nhất. Ta đã phải rung động theo vần điệu tuyệt vời, điêu luyện của Cô trau gửi về một dấu yêu, mà có lẽ ai trong chúng ta vẫn hằng có để yêu thương ấp ủ khi xa cách hoài vọng.

           Không khác với các cổ thiên tình sử, tình yêu trong thơ Nhật Tân là những bậc cung thương có say đắm xuyến xao mà cũng đầy hờn đau khổ luỵ trầm luân. Không gian tình yêu ấy chứa đựng thêm những ly tao chinh chiến những ánh mắt vội vàng những bến ga đời tan hợp của vùng trời loạn lạc. Khách đến với người thơ Nhật Tân, xin đưọc dừng chân để níu bắt một chút dư hương trong vườn ngự.

            Thơ văn của  Nhật Tân cũng là những tiếng lòng rên nghẹn thẩn thờ,. Người ta có thể nói là hồn thơ đã đến lồng lộng căng đầy tự nhiên với người thơ chớ không phải người thơ đã tìm đến nàng thơ một cách gượng ép. Tiếng thơ  có bi thương như giọt sương khuya não nuột đi chăng nữa, phải chăng chỉ vì người thơ đã vừa là chứng nhân, vừa là nạn nhân, trong cảnh huống bi hùng chung của mọi người con Việt. Nói cách khác, thế hệ chúng ta đã phải hứng chịu bao nỗi lầm than nghiệt ngã với tiếng đạn bom bùng nổ xéo tai từ thuở nằm nôi, thử hỏi còn bao nhiêu niềm vui gọi là trọn vẹn?

            Có những vần thơ làm nung nấu căm hờn. Có những vần thơ làm người đọc miên man. Có những vần thơ làm tao nhân ngấn lệ. Hồn thơ của Nhật Tân chứa đựng tất cả nổi đau..khiến cho ai đọc tới cũng rã rời.

            Đi tìm cái thật trong Nỗi Nhớ của thế giới Thơ Văn Nhật Tân , đã khiến cho ta lạc lõng trong một cõi vô thường nào đó, như hình  rất là xa lạ, sau phút bắt gặp cái tình yêu sét đánh đầu đời, rồi trở thành kẻ ngày ngày hằng mong, đêm đêm thương nhớ, tự bao giờ, có ai mà biết được. Cũng từ đó, thời gian sao mà thấy rất lạ lùng, với cái ấn tượng nổi chết đang xồng xộc chạy đuổi sau lưng mình, để rồi cứ tưởng lá vàng từng chiếc rơi đầy bờ vai cuộc đời, mà quên mất đi mùa xuân tới.Nhưng tự ngàn xưa, xuân cũng chỉ “ nhất phiến hoa phi, giảm tý xuân” thế thôi. Rốt cục, đời người qua thời gian với đêm, với lạnh, với mưa, với buồn, hầu như ai cũng phải đi qua một mùa đông tâm thức, trơ trọi, buồn bực của cuộc đời. Nói một cách khác, trong mảnh vườn hồn đầm đìa nước mắt, thơ văn  của Nhật Tân đã ươm mầm, trổ ngọn, nhưng vì được tưới bón bằng nước mắt, nên thơ cũng theo tác giả  hắt hiu, lạnh lẽo trong cuộc sống lưu đày không lối thoát, trên chính thân xác và đất nước, quê hương mình.

            Chẳng phải ngẫu nhiên mà thơ buồn và đâu phải ai thất tình cũng tương tư ? Tú Xương đã giải thích cái trạng thái đó :

“tương tư nào lọ là mưa gió,
một ngọn đèn xanh, trống điểm thùng ..”

        

         BỔNG DƯNG VÔ HẠN
         NHỚ MIÊN MAN

Sáu câu vọng cổ thời thơ dại
học mót từ trong ngõ ngách đời
âm hưởng cuộc tình anh bán chiếu
đâu ngờ số phận chính thân tôi

Buổi đó cơ hàn manh áo bạc
nên hoa niên như chuyện hoang đường
người ta xe ngựa vui đèn sách
tôi ' Nặng Tình Xưa , Liễu Thuận Nương (1) '

Ừ, Liếu (2) dẫn hồn vào tịch mịch
Xàng Xê (3) thêm nản cuộc phong trần
quẩn quanh dò dẳm trong hư ảo
đời thế làm sao chẳng nát thân ?

Nên đã an vui cùng định mệnh
bước đi không biết tới phương nào
về đâu trời đất mênh mông quá
' Lưu Thủy, Nam Ai (4) khóc hận đau

Giờ bổng thấy thèm câu vọng cổ
tình tang đêm ngủ hát rong mơ
như ngày lưu lạc đời chinh chiến
rượu đế mồi khô hứng bất ngờ

Câu chuyện thần tiên đâu hẹn trước
bổng dưng vô hạn nhớ miên man
ngủ cung nắn lại dây ù liếu
dạ cổ mời em dạo khúc đàn                   
(1) (2)(3)(4) tên các bản cổ nhạc


           

Xóm Cồn Hạ Uy Di
Đầu Hạ 2016
MƯỜNG GIANG






Anh. Người bạn lớn. 
Giữa quá khứ và hiện tại, đôi khi, nó trở nên gần gũi khi chúng ta nhắc với nhau về kỷ niệm. Khi chúng ta nói với nhau về Sài gòn, dù chỉ còn trong ký ức buồn, nhưng, những người chúng ta đã gặp, những tình thân thời tuổi trẻ, như anh Cang, anh Bút..và căn nhà ở Nguyễn Thiện Thuật mà ngày xưa, anh nhiều lần ghé qua, nó mang lại cho chúng ta , những nuối tiếc ngậm ngùi pha lẫn mảng  quá khứ hào hùng mà nếu được sống lần nữa, chúng ta cũng lựa chọn con đường đó, những tình thân đó, như đã từng..
Anh. Người bạn lớn. 
Thơ, văn đến trong mỗi người ở những rung động , cảm xúc khác nhau, nên chi..mỗi người đọc cũng mang tâm trạng khác nhau. Nên thơ tình thường dễ làm say đắm lòng người..Như " Câu chuyện thần tiên đâu hẹn trước. Bỗng dưng vô hạn nhớ miên man. Ngũ cung nắn lại dây ủ liễu. Dạ c mời em dạo khúc đàn." Như Bá Nha- Tử Kỳ với khúc " Lưu sơn cao thuỷ" Khúc Dương- Lưu Chính Phong, tri âm tri kỷ mà bi thiết.
Những mối tình tri kỷ đó, vượt cả không gian , thời gian, Nó đẹp đẽ như được góp lại bởi nghìn trang cổ tích, và , hãy cám ơn đời sống cho trái tim chúng ta vẫn còn rung động theo những vần thơ..
Cám ơn anh. Người bạn lớn. Sáng nay.
                

 Clip. Hình ảnh : Anh Thiều Minh
                 Nhạc: Hà Thúc Sinh


  Mộng về                    



 Mộng về giữa mùa hoa nở Trên mội ngậm một nụ hồng
Giòng đời dừng chân soi bóng Mái tóc như gọi buồn lên..

Bây giờ, cuối tháng ba. Tháng ba, trời vào Xuân se se lạnh, và thường có những cơn mưa khẽ khàng, bất kể sáng chiều, đôi khi trút vội vã, hối hả như bị hụt hơi. Đôi khi uể oải như hạt bụi lười. Thời tiết năm nay , nghe thiên hạ than thở, sao mà thất thường, có chỗ vẫn còn tuyết, có chỗ lụt lội, chưa bao giờ đường xuyên bang  qua Houston phải đóng cầu. Nhiều đoạn đường hư hại nặng vì Tornado và nước lũ.. Và dù như thế nào..Khi đất trời đang thở hơi Xuân. Mộng chợt về giữa mùa hoa nở.

Mộng về như giòng sông mỏi Chân xưa xin lạy đường dài
Ngọn đời dù cho le lói Cũng có tay vòng ấm vai

Chúng ta đã gặp nhau , năm qua, trong kỳ hội ngộ.. đã gần một năm , đôi lúc nhớ lại và khi nhìn  hình ảnh của bạn bè trong clip nhạc ..những cảm xúc  của khoảng khắc ấy luôn làm tim tôi như bất chợt,đau ngắt một nhịp thở.Tôi thấy tôi trong nỗi nhớ, trong tiếng cười hồn nhiên vỡ nắng. Nơi khoảng sân cỏ còn mềm sương đêm , chúng ta ca hát, nô đùa, những ngón tay đan chặt nhau y hệt như trong giờ ra chơi, ngày xưa.nơi sân trường cũ. Có người dấu vội thơ tình trong cặp. Có người tặng cho nhau cành hoa phượng đỏ, và những giòng lưu bút hẹn hò, nuối tiếc..Có người mang mối tình đầu đi vào chiến trường..

Hơn năm mươi năm.." Thương hải biến vi tang điền" Và cuộc đời của mỗi người trôi dạt về những phía khác nhau. Có hạnh phúc. Có đau khổ lẫn mất mát..Chúng ta đã già đi biết bao nhiêu. “ Mộng về như giòng sông mỏi. Chân xưa xin lạy đường dài..” Dù vậy, chúng ta vẫn còn có nhau, vẫn nghĩ về nhau, vẫn nhớ nhau bằng mối tình thầm lặng, và dù như thế nào, xa xôi bao nhiêu, vẫn giữ riêng trong ngăn tim một ngọn lửa ấm áp, một lời chia xẻ thương yêu.

Mộng về như là mưa lũ Tưới trên vườn hồng em khô
Mộng về như là nắng dữ Hóa đá thân em từng giờ


Hạnh phúc và hy vọng. Khao khát và uớc mơ. Là những giấc mơ nồng nàn chúng ta dành cho nhau, ở đời sống nầy. Cho anh. Cho bạn. Cho tôi.

Mộng về thắp lại ánh lửa So dây chơi một đoạn buồn
Cuộc đời tự dưng thấy ấm Tiếng hát xanh ngời lòng em

Những bạn bè của tôi, ngày ấy, và bây giờ, có phải bởi chúng ta cùng một quê hương, , cùng mỗi ngày qua nhịp cầu đơn sơ bắc trên giòng Mường giang êm ả, có phải bởi chúng ta cùng được học từ ngôi trường hai dãy lầu , một dãy trệt và sân trường mùa hè rợp trời phượng đỏ . Có phải, từ những bài học đầu tiên, chúng ta được đón nhận, được dìu dắt bởi Thầy cô yêu dấu, bởi trái tim của lòng nhân ái  Có phải vì điều đó mà chúng ta gắn bó nhau, lòng bâng khuâng khi nghĩ về nhau, như khi nhìn lại hình ảnh bạn bè  trong từng note nhạc, từng chữ viết, cánh cửa kỷ niệm bất chợt mở toang. Ở đó, lần lượt gợi lại trong hồi tưởng..Trong xanh biếc mây trời, tiếng cười , nói vỡ theo từng hạt nắng,  và tiếng hát quyện theo bước chân.. như chỉ mới vừa rời nhau . Cuộc đời tự dưng thấy ấm..Tôi, đôi lúc , ao ước trang sách đời của mình ngừng ở khoảng khắc đó. Bất tận.

 Mộng về hát một câu nhỏ Hôm nay ta lại làm người
Cảnh đời vào xuân thay lá  Áo cũ xin gửi gió bay..

Áo cũ xin gửi gió bay. Có ai còn nhớ ngày ấy, lần chúng ta gặp nhau, và có ai còn giữ lại trong tim mình, những phút giây hạnh ngộ trong đời. Như tôi ?

Sunday, March 27, 2016





Tháng ba. 2016

thơ nhật nguyễn

1
  • Mai Phương.
Nhật Nguyễn là tên thật của nhà thơ Hồng Thị Dã Quỳ.
Tên đầy đủ của cô là Nguyễn Nhật Tân (nghe hơi… manly ha :) )
Tuy nhiên đó là một người phụ nữ rất phụ nữ:: Đằm thắm – Lãng mạn – Dịu Dàng – Đam mê – Nồng nàn – Nhẫn nại .
Nếu bảo thơ là người thì Bạn sẽ có thể hình dung tất cả những điều tôi vừa nói qua những bài thơ của Nhật mà tôi vừa len lén chạy sang nhà nàng, mang về cho ấm hơn một ngày đông vàng nắng của Salt Lake.

Mượn

Mượn mùa Thu,
mượn mùa Đông
Thả đêm
xanh biếc
Thả rong
ngày dài
Mượn bàn tay,
mượn bờ vai
Theo nhau
Cho tóc em,
dài buông lơi
Mượn thêm,
tiếng nói, tiếng cười
Trần gian mở hội.
Đêm mời hân hoan

Tiếc chi em, một lời đưa tiễn.

photo: Nguyễn Việt
photo: Nguyễn Việt
Em tiếc làm chi một lời tiễn biệt
Khi ta trời Tây cùng ta trời Đông.
Trăm con suối về đổ giòng xuôi ngọn
Níu kéo mỏi mòn cũng nhập nhánh sông
Em tiếc làm chi một lời yêu thương
Cho ấm chút hồn ẩm mục trơ xương
Có rất nhiều điều không cần bày tỏ.
Nhấp vài bước đi đã thấy cuối đường.
Em tiếc làm chi một đời cây khô
Nhựa rã gốc sần lắm những lần mưa
Quạnh hiu góc đời mòn thân đá cũ
Tay với không cùng ghì cuộc tình xưa
Em tiếc làm chi một lời đưa tiễn
Đời như giòng sông như nước xuôi dòng
Nước xuôi theo dòng đôi lần muốn ngược
Em xuôi dòng tan biến ngọn mưa trong

Nếu em là

Nghe Painter song-Nora Jones hát
Chợt nghĩ về anh…
photo: Nguyễn Việt
photo: Nguyễn Việt
Nếu em là nhà thơ,
Em sẽ mang anh vào nỗi nhớ,
đặt tên: Tình Yêu.
Gom hết nắng, gió lao xao
Thở theo nhau bốn mùa sương khói.
Nếu em là nhạc sĩ
Em sẽ mang anh vào mỗi note thăng,nốt giáng
Theo cung bậc trầm bổng
Và những âm thanh rộn rã kia
Sẽ quấn quit không rời mỗi bước anh đi
Nếu em là họa sĩ
Em sẽ nhốt anh trong căn phòng nhỏ bé
Căn phòng hướng về mặt trời
Có rèm cửa sổ viền xanh
Có bụi hồng nhung
Sớm chiều nở hoa thơm ngát.
Nếu em là nhà văn
Ở mỗi chấm câu, mỗi dấu phẩy
Em gửi theo những lời yêu thương
Lời ngọt tình miên man
Lời tình nhân nồng nàn
Và sẽ kết bằng dấu……
Không chạm tận cùng.
Nhưng bởi, chỉ là..
Người bình thường
Vui buồn bất chợt
(bất chợt như mưa nắng hiên ngoài)
Nên em chỉ. Có.
Một đời sống này. Cho anh
Riêng anh.

Có phải

photo: Nguyễn Việt
photo: Nguyễn Việt
Có phải em là loài chim báo bão
Nên cuộc tình nào cũng lận đận hư hao
Như vết mực tươi trên thư vừa ráo
Anh bỏ quên em lang thang nơi nao
Có phải em là loài chim cánh cụt
Ráng vỗ cánh bay dù chẳng đến nơi
Con chim tội nghiệp ngày kia ngã gục
Thoi thóp gọi tình khàn hơi,khàn hơi
Có phải em là loài chim bóng tối
Nên khao khát ngày như khao khát anh
Ngày không hoan ca,mong chờ anh tới
Nơi em đi vê đêm thâu vây quanh
Em cuối cùng chỉ là loài chim ngu ngốc.
Lăn theo tình, dù cánh giập tả tơi.
Có phải em là….

Rơi lệ Ru Người
Nhạc Trịnh Công Sơn
Trình bày : Khánh Ly

        Thí dụ, bây giờ tôi phải đi
        Tôi phải đi tay chia ly cùng đời sống nầy
        Có nhiều hôm đưa chân tôi về biên giới mới
        Nghe ra quanh tôi đêm dài
        Có còn ai trong yên vui còn yêu dấu ngồi
        Rơi lệ ru người từ đây
       
        Thí dụ bây giờ em phải đi
        Em phải đi đôi tay em dù yêu ái đời
        Em phải đi đôi môi ngoan dù chưa chín tới
        Quanh em trăm năm khép lại
        Có còn ai mang hoa tươi về yêu dấu ngồi
        quên đời xóa hết cuộc vui
     
        Có còn có còn em
        im lìm trong chiều hôm
        Nước mắt rơi cho tình nhân
        Nếu còn nếu còn em
        Xin được xin nằm yên
        Đất đá hân hoan một miền
     
        Nếu thật hôm nào em bỏ đi
        Em bỏ đi sau lưng em còn con phố dài
        Những hàng cây loan tin nhau rồi im tiếng nói
        Quanh đây hoang vu tiếng cười
        Có ngày xưa em theo tôi cùng ra quán ngồi
        bên đường xe ngựa ngược xuôi
     
        Nếu thật hôm nào tôi phải đi
        Tôi phài đi ơi bao nhiêu điều chưa nói cùng
        Với bình minh hay đêm khuya và từng trưa nắng
        bao nhiêu sen xanh sen hồng
        Với giòng sông hay anh em và những phố phường
        chắc lòng rất khó bình an..




Tôi thích bài hát nầy, vì những hình ảnh đầy kỷ niệm  trong nhạc TCS mang dáng dấp của Sài gòn những ngày bình yên , những khoảng khắc  ngọt ngào tươm nng  hạnh phúc. Mà hạnh phúc nào đâu xa..Phải không ? Nào đâu xa..Có ngày xưa em theo tôi cùng ra quán ngồi bên đời xe ngựa ngược xuôi..Bình yên quá, phải không ? Khi ta cùng chan hòa theo mầu nắng và cái bình dị rộn rã của Sài gòn trên đường tiếng xe ngựa lóc cóc ngược xuôi.như từng hồi, thẩm thấu vào trong từng mạch máu..Hạnh phúc nào lớn lao, nào xa vời. Chỉ một chỗ ngồi bên nhau, bàn tay nắm bàn tay thầm lặng , nghe hơi thở của Sài gòn theo bước chân chuyển động, treo cảm xúc thật thà theo con phố dài, theo hàng cây loan tin nhau bình yên..theo bình minh..theo nắng ban trưa.
Rồi đời sống, trước sau gì ta cũng phải chia ly với nó, dù nuối tiếc hay sẵn sàng..Dù trăm năm đã khép lại, nhưng khoảng khắc chúng ta ngồi với nhau, nhìn Sài gòn trong rưng rưng nắng chiều xe ngựa ngược xuôi..Tôi vẫn ước, một ngày nào đó, dẫu phải chia tay đời sống, cũng xin một lần, được ngồi nơi quán cũ, như ngày đó, dang tay ôm ngọn nắng hồn nhiên, ôm người Sài gòn tôi thương yêu, dù tất bật đời sống, vẫn tặng nhau những nụ cười , những lời hỏi han thân ái..Dù bạn là ai và tôi là ai..
Còn ước mơ gì nữa, trong Ru lệ ru người ? Nếu còn , nếu còn em, xin được xin nằm yên Đất đá hân hoan một miền..
Tuyệt vời. Phải không ? Chỉ ước ao chng đó, với anh, với tôi. Khi chúng ta, ngày nào.. nắm tay ra khỏi đời sống nầy..dù lòng chắc khó bình an...

Friday, March 25, 2016

Miền Nam của tôi ngày ấy, cũng có những con đường bình yên như thế này, với hàng cây xanh mát với tay qua đường nắm chặt nhau. Tưởng chừng không rời. Chúng ta. Không ít người, đã từng có một thời tuổi trẻ gắn liền với nó trong buổi sáng tới trường. Buổi chiều tan học. Dang tay che mưa, đỡ nắng cho bao nhiêu phận người. Âm thầm, cần mẫn lọc sạch môi trường không khí bụi bặm. Mang lại tươi mát trong lành cho buồng phổi con người. Và bây giờ, họ đã, và sẽ chặt hết chúng đi. Như một cố tình cắt đứt hết những gì tươi đẹp; trong vùng kỷ niệm đang dần trở nên nhạt nhoà trong ký ức mọi người, sau 40 năm. Hai chữ cắt đứt tưởng cũng chưa đủ nghĩa. Đó là sự tàn phá.
Như ngày đó họ đã vào tàn phá miền Nam, của chúng ta. ( HV)


Tôi , cũng như anh, mỗi ngày đọc tin tức về Sài gòn, bao giờ cũng buồn bực và tức tối. Nhìn thành phố của tôi, mỗi ngày bị mất dần đi từng mảng, phố xá, nhà cửa con đường.. như chính Cộng Sản muốn chặt lìa , đoạn tuyệt với những kỷ niệm về Sài gòn, tuy đã mất từ 75 nhưng vẫn nằm đâu đó trong một nơi trang trọng nhất, đẹp đẽ trong trái tim người Sài gòn thưở ấy chan chứa tình người. Trái tim của lòng đôn hậu, thật thà.
Bây giờ thì sao ?
Ngoài sự tàn phá, sau 75, Cộng Sản đã đồng hóa miền Nam như miền Bắc. Người ta đối xử  với nhau bằng lừa dối, gian trá. Sự độc ác, tàn nhẫn giữa người với người không thể dùng ngòi bút để diễn tả cho hết. Báo chí Việt nam, tin tức hàng ngày nhan nhản những vụ giết người, cướp giật, đốt nhà, cướp của. Người ta  sống cùng đồng loại  bằng nỗi  hoang mang , đề phòng, sợ hãi. Người ta có thể giết nhau chỉ qua vài câu nói khích, trên bàn nhậu, hội hè. Kinh khủng hơn, thực phẩm độc hại được rót vào tận ruột gan người tiêu dùng chỉ vì ham lợi nhuận, lòng tham vô đáy." Tiền thầy bỏ túi, sống chết mặc bay" Hai chữ đạo làm người không có trong sách vở. Người ta học gian trá, học lừa lọc, học lưu manh..nên, tử tế và lòng tự trọng đã biến mất trong cuộc sống của người Sài gòn.  Với chế độ nầy, nếu nó có sụp đổ, phải đến vài thế kỷ sau, con người mới thực sự là người.
" Cộng Sản là loài cỏ dại, mọc trên hoang tàn của chiến tranh, là loài trùng độc, sinh sôi, nẩy nở trên rác rưởi của cuộc đời " ( Đức Đạt La lạt Ma, lãnh tụ tinh thần của Phật giáo Tây Tạng )
" Cộng Sản đã làm cho người dân trở thành gian dối " ( Bà Thủ Tướng Đức Angela Merkel )
" Chấm dứt chiến tranh Việt Nam không đơn thuần là chỉ rút quân về nhà là xong. Vì lẽ cái giá phải trả cho loại hòa bình đó là những năm tăm tối mà những thế hệ kế tiếp của VN phải gánh chịu," ( Cố Tổng Thống Ronald Reagan )

Ôi, thương quá người Sài gòn của tôi..Và hiện tại, còn được bao nhiêu tấm lòng đó hay đã bị chôn vùi, bị chà đạp bởi loài cỏ dại Cộng Sản ?


Thursday, March 17, 2016

Mùa rau trái.



Thương quá đi nè.
 Mấy cây mướp đắng, mướp hương , bầu bí...
Năm nay tôi không cắc củm như năm ngoái, phơi nắng, ngâm hạt qua đêm, ương từng hột giống vào cup đất. Tưới mỗi ngày và mỗi ngày, săm soi chờ hột nứt kẽ non. Cây sống, cây hấp hối, có cây mọc ốm nhom như trẻ con thiếu sữa.
Năm nay, tôi phủ phàng ném hột ra đất,  chẳng hàng chẳng lối, cào sơ sịa lớp đất trồng hoa, cũng chẳng buồn phân biệt thì là, ngò, hành , ớt ..và vô tình thì thôi, chẳng buồn ngó tới.
Vậy mà..Trời đất thiên địa ơi, mới vài ngày mà cây con mọc lềnh khênh, nó tất bật giành dân lấn đất,  cây nọ thúc cây kia, đứa nọ húc vai đứa kia,
 thậm chí còn đè cổ,ưỡn ngực, chen nhau hớp khí trời.
Lớn, nhỏ, ngó sơ sơ phát..hết hồn.
Gọi anh ra coi, anh khen " Em mát tay thiệt "
"Em phải nhổ bớt những cây nhỏ, yếu và chỉ giữ lại vài cây khỏe thôi"
Chỉ giữ vài cây ? Thiệt hay giỡn đây ? Nỡ lòng nào nhổ nó đi khi nó vui vẻ góp mặt với đời sống và hăm hở mang trái ngọt cây lành đến cho mình ? sao mà nỡ lòng kia chứ ?
 Cái vụ nầy chắc phải nhờ bàn tay ..lạnh lùng của anh, mà chắc lúc ấy,tôi chỉ xớ
rớ đâu đó,  không nỡ nhìn,
 từng cây con bị bứt lìa khỏi mặt đất.
Mỗi mùa trồng rau, cũng vô vàn triền miên nhức nhối . Như năm trước, bầu, bí, mướp lủ khủ, đến mùa đậu trái, ăn không kịp và hái cũng không có chỗ để dành. Từng trái mướp xanh lủng lẳng trên giàn, bầu lông tơ mịn, rờ tay mát rượi, bí đao như lũ heo con nằm bò lổn ngổn. Mướp đắng trái chi chít , nhìn mỏi cổ và hoa cả mắt, hái chậm, trái chín  nở xòe bung ruột, miệng há to từng cánh rực đỏ như hoa rừng. Mướp hương mới đó mà thoắt vụt lớn, chỉ vài ngày quên không nhìn , eo ơi,   quả nào quả nấy to hơn bắp tay lực sĩ..Rồi làm gì với nó ? Tụi nhỏ chỉ à ới vài gắp rau, bầu nấu canh tôm khô, mướp hương xào miến ,bí đao,  mướp đắng nhồi thịt, xào với trứng..nửa ăn nửa đổ..Rồi còn phải gọi phone năn nỉ bạn bè ăn dùm, mà phải mang tới tận nhà cơ..Chỉ tìm danh sách người nhận dùm mớ rau đó cũng phát nhức đầu..Năm nào cũng vậy, mà năm nào cũng ham hố, cái tính tham lam không chừa.( ! )
Năm nay, tình hình còn thê thảm hơn vì tụi nhỏ mau lớn quá, và không còn chỗ nào để trồng nữa..
Buổi sớm ra vườn, thăm từng chậu hoa,ngắt những cánh hoa tàn và khươi nhẹ mầm hoa ra phía ánh sáng, chờ đón mặt trời,  thăm từng cây bầu ,bí ,mướp Nhìn nó lớn hàng ngày theo những kẽ lá nứt chồi non.
Những nụ hân hoan nở nhánh thắp đầy tim tôi.
Tháng ba. Buổi sớm. 
Ngày trỗi lên và,trong tôi bắt đầu những khúc nhạc vui.  
















Tuesday, March 15, 2016




Như đã hứa.


Năm 2011.Bạn từ Pháp về tặng chúng tôi ba hộp bánh Lu . Bạn gói ghém cẩn thận, mấy ch còn dán thêm tape trong suốt. Lệ phí lúc đó là 6.20 cent.( Bây giờ hình như tăng giá rồi ) Sỡ dĩ tôi nói là lúc đó, bởi, món quà của bạn so với thời điểm bây giờ đã gần năm năm. Năm năm. Chúng tôi không biết tin tức gì của bạn. Bạn còn ở đó hay đã về Pháp ? Cũng không biết hỏi thăm ai.
Tờ thư kèm theo " Như đã hứa." Chúng ta đã hứa gì nhỉ ? Người bạn chỉ một lần gặp tình cờ trong đêm hội ngộ. Đêm ấy, trong tiếng nhạc ồn ào và từng chùm đèn sáng rực lối đi,  người ra vào tấp nập. Bạn từ nơi khác tới nên, gương mặt bạn lúc ấy, ngại ngùng làm sao. Mắt ngó quanh như muốn tìm ai. Bạn cười khi tôi nhìn qua. Vậy là quen.
Cho đến bây giờ, tôi cũng không thể nhớ, mặc dù cố gắng nhớ lại, khuôn mặt của bạn lúc ấy. Chỉ nhớ, dáng dấp cao, gầy, giọng Bắc nhỏ nhẹ thường  ngập ngừng ở cuối câu. Chỉ nhớ chừng đó đâu thể tưởng tượng bạn như thế nào.
Hỏi thăm nhau vài câu. 
Quen tình cờ và quên 
cũng tình cờ.
"Bạn về lại, tất bật với đời sống. Tôi, thành phố với chiếc cầu dài bờ nối đôi bờ. Không hẹn gặp, không nghĩ rằng, quen biết tình cờ ở khoảng khắc ngắn ngủi đó vẫn làm bạn bận lòng." Như đã hứa"
Hộp bánh Lu làm Việt nhớ những ngày còn ở quê nhà.
Anh nói. Hồi ấy bánh được sản xuất ở Hồng kông. Hộp bằng sắt, ngoài vỏ hộp sơn mầu xanh xám.Trên mặt hộp in bốn câu thơ " Khi xưa còn ngây thơ. Bánh Lu đem tặng thầy. Chủ tớ làm quan lớn. Quan thầy trả gấp đôi" Đọc mà không hiểu họ muốn nói gì nữa. Anh cười thêm. Đúng là chữ nghĩa..Tàu lao mà !
Lời thơ ngô nghê đó, mấy ai còn nhớ ?
Ngày ấy, mỗi lần về Sàigòn, anh thường mua bánh Lu cho mẹ, mua hộp bánh được kèm theo bịch kẹo Hòa Lan. ( Ngộ ghê. cái nầy bây giờ tôi mới biết ) Có lẽ tại bánh Lu thuộc dạng đắt tiền , ít người mua. Kẹo Hòa Lan, anh kể, viên kẹo nhỏ, nhân caramel ở giữa, thơm mùi sữa béo ngậy. Không biết một bịch kẹo  biếu kèm được  bao nhiêu viên, thường mang về, mẹ anh cất vào tủ, lâu lâu ban phát cho trẻ con.
Bà rất thích bánh Lu và kẹo Hòa Lan.
Vậy mà đã hơn năm mươi năm.
Hôm qua đi chợ, ghé vào gian hàng bánh, thật tình cờ, trên kệ, kìa, một dãy bánh xếp ngay ngắn. Trong đó, ngộ chưa, có cả bánh Lu. Giống y hệt hộp bánh bạn gửi năm nào.
Hộp bánh làm tôi nhớ, hình như đã lâu , lâu lắm chúng ta không tin tức gì của nhau.Vị ngọt bánh còn đó mà tình bạn hình như nhạt dần theo thời gian.
Nếu lúc nào, thưa thăm hỏi, lười gọi cho nhau, ngại c một email, dù phân trần là vẫn nghĩ tới nhau, thật sự, là đã bắt đầu quên nhau. Là đã, bị đời sng nhấn chìm vào quên lãng.
Dù vậy, tôi vẫn nhớ tới bạn. 
Những gặp g trong đời, tuy tình cvẫn luôn mang lại cho chúng ta những hạnh phúc, những niềm vui dù ngắn ngủi.
Và ta ước gì, trong đời sống của mình, luôn gặp những tình cờ đáng yêu như bạn, như tôi.